Không Sạch

Chương 30



Trần Thúc nghe Giang Tiểu Nhạc một câu lại một câu nói thích, hắn vốn tưởng rằng mình đã sớm chết tâm thế nhưng trái tim lại nổi lên đau, Giang Tiểu Nhạc nói thích hắn, nguyên lai được người ta thích là tư vị này.......Trần Thúc bất tri bất giác mà không phân biệt rõ cảm giác trong lòng là đau đớn hay đắm chìm, ở trong lòng thở dài một tiếng. Hắn duỗi tay nhéo cổ Giang Tiểu Nhạc, miệng bị lấp đầy, lời nói mơ hồ không rõ, "Đừng gặm."

Giang Tiểu Nhạc sửng sốt một chút, chần chờ thối lui một chút, vẫn gắt gao nhìn chằm chằm Trần Thúc, sợ hắn chạy thoát. Trần Thúc không để ý lắm mà sờ sờ miệng mình, đầu lưỡi liếm phần môi thịt trầy da, mắng: "Giang Tiểu Nhạc, nhóc thật là chó sao?"

"Cưỡng hôn người khác mà còn cắn chảy máu, người mà nhóc thích cũng bị dọa bỏ chạy.". Xi?‎ ủ?g‎ hộ‎ chú?g‎ ?ôi‎ ?ại‎ ﹢‎ ?rù??‎ r??ệ?.?N‎ ﹢

Giang Tiểu Nhạc có chút không biết làm sao, nhấp nhấp môi, còn chưa phản ứng lại, môi mềm đã thấy Trần Thúc hôn tới. Giang Tiểu Nhạc mở to hai mắt, Trần Thúc thấp giọng nói: "Há mồm."

Thanh âm hắn gợi cảm, nghe vào tai Giang Tiểu Nhạc khiến đầu óc cậu đều phát ngốc, bị hành động của Trần Thúc làm cho choáng váng.

Đây là lần đầu tiên Giang Tiểu Nhạc chân chính cảm nhận được tư vị của nụ hôn, cùng Trần Thúc, hắn suy nghĩ vô số lần, lại xa so trong mộng tưởng muốn tốt đẹp. Trần Thúc đầu lưỡi linh hoạt, không chút để ý mà trêu chọc Giang Tiểu Nhạc, dẫn hắn, giáo hắn, môi lưỡi ở liếm hôn trung càng thêm thâm nhập. Giang Tiểu Nhạc hô hấp lập tức trở nên dồn dập, hắn bức thiết mà hàm chứa Trần Thúc môi, nắm chặt bờ vai của hắn liền phải đảo khách thành chủ, khó khăn lắm thở dốc hết sức, đầu lưỡi đã bị Trần Thúc cắn một chút, hắn nói: "Đừng nóng vội."

Giang Tiểu Nhạc lồng ngực kịch liệt mà phập phồng, nuốt nuốt, lại liều mạng mà khắc chế chính mình hoãn xuống dưới.

Trần Thúc cười một tiếng, hai người liền như thế ở đầu ngõ hôn hồi lâu, Trần Thúc bị Giang Tiểu Nhạc ấn trên tường gặm môi, đầu lưỡi đỏ tươi, nước miếng chảy xuống cằm, Giang Tiểu Nhạc một chút một chút liếm sạch sẽ.

Trần Thúc dựa vào trên tường, hôm nay hắn mặc một kiện áo sơmi in hoa, mang khí chất tao nhã, hai nút áo bị mở ra, lộ ra hõm xương quai xanh.

Giang Tiểu Nhạc hôn Trần Thúc điên đảo rồi lại vui vẻ phảng phất như xuyên qua sương mù thấy ánh sáng, nhịn không được lại cọ chóp mũi Trần Thúc, môi, "Trần Thúc, tôi thích anh, thật thích anh."

Trần Thúc nhắm mắt, cười nói: "Đã biết" hắn vuốt gương mặt Giang Tiểu Nhạc, Giang Tiểu Nhạc ngoan ngoãn cho hắn vuốt, một cái hôn liền thuần phục.

Trần Thúc ngoéo một cằm hắn, nói: "Hôn một cái liền cao hứng thành như vậy, như thế thích?"

Giang Tiểu Nhạc nói: "Ân."

Hắn nhấp miệng cười, "Thích!"

Trần Thúc nhìn Giang Tiểu Nhạc, ngữ khí lười nhác, "Thế là tốt, nhưng hôm nay tôi hôn nhóc, ngày mai cũng có thể làm vậy với người khác, tùy tiện ai cũng được."

Giang Tiểu Nhạc ngây ngẩn cả người, giữa mày đột nhiên nhíu lại, cậu nhìn Trần Thúc, Trần Thúc thần sắc thanh minh, lãnh đạm đến mức làm tâm phát run.

Trần Thúc nói: "Giang Tiểu Nhạc, nhóc nói nhóc thích tôi, nhưng người nói thích tôi cũng rất nhiều. Qua vài năm, họ đều đổi ý không thích ta nữa."

Giang Tiểu Nhạc nói: "Vậy anh tại sao lại hôn tôi?"

Trần Thúc hồn không thèm để ý mà nói: "Đùa xem có phải nhóc thật lòng thích tôi hay không? Hắn cười một chút, nói, "Không nghĩ tới thật đúng là thích đến thế."

Cặp mắt Giang Tiểu Nhạc hiện lên đã hiểu rõ mọi chuyện, không biết sao, ở trong nháy mắt kia, thế nhưng đỏ một vòng. Cậu trầm mặc hồi lâu, thanh âm khàn khàn, mở miệng nói: "Trần Thúc, đừng làm như vậy được không?"

"Anh cần tiền, tôi liền cho anh, tôi muốn có được anh........... bao nhiêu tiền cũng cho anh hết."

Trần Thúc hơi hơi mỉm cười, nói: "Tốt."

"Nghĩ là muốn bao nuôi tôi, cần không ít tiền đó."

Giang Tiểu Nhạc nhìn Trần Thúc, nói: "Chỉ cần tiền?"

Trần Thúc nói: "Chỉ cần tiền."

Hắnvừa dứt lời, đôi mắt Giang Tiểu Nhạc ảm đạm, cậu hung hăng nện một quyền lên tường,không nói cái, quay đầu liền đi rồi.