Tiểu chung cư chuông cửa vang thời điểm, Giang Tiểu Nhạc đang ngủ.
Chuông cửa vang lên từng đợt, Giang Tiểu Nhạc bị đánh thức, không nhúc nhích, đèn cũng không mở, mặt không biểu tình mà nhìn trần nhà. Ngoài cửa người bám riết không tha, còn kèm theo thanh âm gõ cửa, thanh âm đá cửa, tựa hồ là không thể nhịn được nữa, táo bạo đến thô lỗ hô "Giang Tiểu Nhạc"!
Giang Tiểu Nhạc nghe thấy một tiếng kia, còn tưởng rằng là mình xuất hiện ảo giác, trì độn mà chớp mắt, cậu lấy di động từ mép giường vừa thấy năm cuộc gọi nhỡ, ba cái của Trần Thúc, hai cái của Chu Lương.
Giang Tiểu Nhạc nhìn chằm chằm hai cuộc gọi nhỡ của Trần Thúc, từ trên giường nhảy dựng lên, giày cũng không rảnh mang, chạy vội đi mở cửa.
Đúng là Trần Thúc, vẻ mặ hắn t âm trầm mà đứng ở cửa, nhìn Giang Tiểu Nhạc.
Giang Tiểu Nhạc kêu một tiếng, "Trần Thúc".
Trần Thúc chỉ cần vừa nhớ tới túi ma túy trong tay Chu Lương, nhìn cậu mà nghĩ đến lời nói kia Giang Tiểu Nhạc muốn đi theo Triệu Tứ đi làm đại sự, chuyện đại sự này có thể là cái gì chuyện tốt?
Trần Thúc day huyệt Thái Dương thình thịch mà sinh đau, hắn đẩy Giang Tiểu Nhạc ra liền đi vào trong, Giang Tiểu Nhạc cũng không cản hắn, do dự một chút, còn đem cửa đóng lại.
Trần Thúc vẫn là lần đầu tới chung cư Giang Tiểu Nhạc, chung cư nhỏ, mới xây dựng hồi đầu năm, trưng bày đơn giản, không có hơi thở sinh hoạt, tựa như khách sạn đơn sơ đến cực điểm.
Giang Tiểu Nhạc bất tri bất giác mà có chút quẫn bách, quần áo trên sô pha vứt loạn một khối, cậu nhìn Trần Thúc, nhịn không được lại kêu hắn một tiếng, "Trần Thúc."
Trần Thúc cười lạnh một tiếng, "Tiểu Giang ca hiện tại khó lường, làm đại sự cơ mà."
Giang Tiểu Nhạc ngẩn người, nhớ tới hai cuộc gọi nhỡ của Chu Lương, đầu óc xoay chuyển nhanh chóng, lập tức phản ứng lại. Cậu nhìn Trần Thúc, không có nói nữa.
Cậu không mở miệng, Trần Thúc phát hỏa liền nói: "Nhóc muốn đi theo Triệu Tứ làm cái gì, ân?"
"Giang Tiểu Nhạc, nhóc có biết nhóc đang làm gì không?!"
Giang Tiểu Nhạc bình tĩnh mà nhìn Trần Thúc, nói: "Anh không phải không thích tôi sao, anh quản tôi làm cái gì?"
Trần Thúc cười, "Đây là có phải là chuyện thích hay không sao? Nhóc bị ngốc sao Giang Tiểu Nhạc?" Hắn tức điên, "Đó là phạm, pháp, sẽ bị đi, tù! Loại chuyện hại người hại mình trời cao sẽ phạt chuyện này!"
Giang Tiểu Nhạc không tỏ ý kiến, nhàn nhạt nói: "Đó là chuyện của tôi, tôi sống hay chết, vẫn là không liên quan gì đến anh."
Trần Thúc đến mức không thở nổi giận, bắt lấy cánh tay Giang Tiểu Nhạc trực tiếp đem hắn đẩy trên sô pha, hắn vươn tay, nói: "Di động, lập tức gọi điện thoại cho Triệu Tứ, nói nhóc không đi, kêu hắn tìm người khác, nhóc không đi."
Giang Tiểu Nhạc đột nhiên không kịp tránh mà lui một bước, cậu nâng đôi mắt nhìn Trần Thúc, chậm rì mà nở nụ cười, nói: "Trần Thúc, anh vì sao lại tức giận như thế?"
Cậu nói: "Nếu tôi có tiền, không phải vừa đúng lúc sao, về sau sẽ không có ai tìm anh."
Sắc mặt Trần Thúc càng khó xem, "Giang Tiểu Nhạc!"
"Hiện tại không phải nói những lời này," Trần Thúc nghiến răng nghiến lợi, "Nhóc là thật không biết sự tình nghiêm trọng sao? A?!"
Giang Tiểu Nhạc nhìn Trần Thúc, nói: "Tôi biết."
"Tôi biết tôi đang làm cái gì ——"
Trần Thúc đánh gãy cậu: "Nhóc biết cái rắm! Giang Tiểu Nhạc, ông đây cảnh cáo nhóc, mẹ nó nhóc dám dính mấy thứ đồ kia, ông đánh gãy tay chân nhóc!"
Giang Tiểu Nhạc nheo nheo mắt, nói: "Tôi đi tìm đường chết anh quản làm gì?"
Trần Thúc: "......"
"Đệch, ông không quản nữa" Trần Thúc nói, "Mẹ nó tìm chết, ông đâu quản nhóc làm cái gì! Sinh mạng không quý trọng, một hai phải làm đúng không," hắn ngồi dậy, ánh mắt dừng ở sô pha bên cạnh cũ cầm chổi lông gà, tùy tay mà đánh Giang Tiểu Nhạc đổ ập xuống, "Còn dám buôn lậu? Ông đây liền trực tiếp đánh chết nhóc, coi còn dám đi không!"