"Mày uy hiếp tao?" Triệu Tứ nhìn chằm chằm Giang Tiểu Nhạc, cười lạnh nói, "Mày nghĩ rằng một câu như thế là có thể làm tao sợ?"
"Tao nói cho mày biết, hôm nay tao không gật đầu, mày liền không ra được cái cửa này."
Triệu Tứ nói: "Người giống mày, Tây Thành nhiều đi, cho dù chết cũng sẽ không có người hỏi đến."
Giang Tiểu Nhạc sắc mặt không thay đổi, nói: "Nhưng giống như Triệu ca, nếu là đã chết, liền cái gì đều không có." Cậu nói không nhanh không chậm, nhưng tiếng nói vừa dứt, liền nắm chuôi dao đâm đến Triệu Tứ. Triệu Tứ phản ứng nhanh, chật vật mà tránh, nắm chặt bàn gạt tàn thuốc bên cạnh hướng Giang Tiểu Nhạc mà ném.
Triệu Tứ cả giận nói: "Giang Tiểu Nhạc!"
Gạt tàn thuốc nện trên mặt đất phát ra một tiếng vang trầm, một bàn tay Giang Tiểu Nhạc chống ở mặt bàn, trực tiếp nâng chân dài đá Triệu Tứ, hai người liền như thế mà động thủ.
Triệu Tứ biết Giang Tiểu Nhạc người này đánh nhau từ trước đến nay rất tàn nhẫn, vừa hung tàn vừa không muốn sống, đó là từ nhỏ cùng người khác đánh nhau mài ra thân thủ như vậy, trong tay cậu lại cầm con dao, Triệu Tứ không đề phòng cánh tay ăn một nhát, máu bắt đầu đổ ra.
Giang Tiểu Nhạc mắt cũng chưa nâng, nắm chặt dao liền phải đâm xuống, Triệu Tứ chật vật mà tránh ra, mũi dao sắc bén, trực tiếp đâm vào sàn nhà gỗ, động tác cũng dừng lại một chút, ngực liền ăn một quyền của Triệu Tứ.
Hai người động thủ đều là quyền cước đến thịt, hướng về điểm yếu mà đánh tới, bất quá giây lát, trên mặt Giang Tiểu Nhạc, trên người đều có vết máu, trên người Triệu Tứ cũng bị chém vài cái, đổ ra máu tươi.
Đột nhiên, Giang Tiểu Nhạc thấy Triệu Tứ kéo ra ngăn kéo, giữa mày nhảy dựng, lập tức đoạt lên người Triệu Tứ trước, đem nửa ngăn kéo đang mở ra đóng trở về. Ngoài cửa, người nghe thấy bên trong động tĩnh bùm bùm, dùng sức phá mở cửa, thấy bị Giang Tiểu Nhạc ấn Triệu Tứ trên mặt đất khi ấy mọi người đều sửng sốt một chút, "Triệu ca!"
Cậu bắt lấy Triệu Tứ chậm rãi đứng lên, cách bàn làm việc cùng mấy người kia giằng co, Giang Tiểu Nhạc chậm rãi nắm chặt ngón tay, Triệu Tứ thở không nổi, mặt đều nghẹn đỏ.
Một người nói: "Giang Tiểu Nhạc, đừng xúc động, có chuyện gì từ từ nói."
Giang Tiểu Nhạc nuốt xuống ngụm máu trong miệng, rũ đôi mắt xuống, nói: "Triệu ca anh xem, tôi không sợ chết, không sợ ngồi tù, nhưng anh thì không."
Cậu nói: "Anh có tiền, có quyền, thích làm gì thì làm. Nếu mà chuyện bé xé ra to, mọi thứ anh vất vả có được liền trở thành của người khác."
Sắc mặt Triệu Tứ khó coi, thanh âm nghẹn ngào, cười lạnh nói: "Có lá gan thì mày động thủ a."
Giang Tiểu Nhạc nhìn mấy người trước mặt kia, nói: "Được a."
Dứt lời, thế nhưng nắm chặt cổ Triệu Tứ hung hăng đập một cái trên bàn, thanh âm vang, mấy người đều kinh hô ra tiếng, ngơ ngẩn.
Triệu Tứ bị đập đến đầu váng mắt hoa, hô hấp đều dồn đập, nghiến răng nghiến lợi nói: "Giang Tiểu Nhạc!"
Giang Tiểu Nhạc cong lưng, ở bên tai hắn nói: "Triệu ca, vị thành niên sát buôn ma túy, không phán tử hình."
Triệu Tứ căn bản không nghĩ tới Giang Tiểu Nhạc thật sự dám làm như thế, không muốn sống nửa, dám động thử với hắn, làm hắn mất mặt trước bao nhiêu người, vừa tức vừa hận, nhẫn nhịn, nói: "Mày mẹ nó không phải là muốn chạy sao? Tao đồng ý, thả tao ra!"
Giang Tiểu Nhạc bình tĩnh nói: "Triệu ca, nói chuyện giữ lời?"
Triệu Tứ nghiến răng nghiến lợi nói: "Được!"
Giang Tiểu Nhạc nắm chặt cổ Triệu Tứ, ngón cái vuốt ve, tựa hồ ở cân nhắc tính chân thật lời hắn nói. Triệu Tứ nói: "Tao chỉ đồng ý cho mày nguyên vẹn mà đi, nhưng mày phải cút ra khỏi Tây Thành, cút ra khỏi thành phố H."
Giang Tiểu Nhạc trầm mặc trong chốc lát, thình lình, ngực bụng ăn một cú đánh từ khuỷu tay đối phương, ngón tay theo bản năng nới lỏng, cả người bị Triệu Tứ áp đảo vào tường, gương mặt cũng ăn một quyền.
Tình thế chuyển biễn, Giang Tiểu Nhạc rốt cuộc tuổi trẻ. Cậu bị ấn trên mặt tường, khóe miệng đều đổ máu, xương gò má bầm tím, chật vật bất kham. Triệu Tứ không nuốt được cơn hận, hung hăng đạp chân lên ngực cậu, Giang Tiểu Nhạc cả người đều đau đến cuộn tròn một chút.
Triệu Tứ sờ sờ cái trán chính mình, cười lạnh nói: "Không biết trời cao đất dày!"
Hắn ngồi xổm xuống, lôi kéo đầu tóc Giang Tiểu Nhạc, nói: "Giang Tiểu Nhạc, mày để lại đồ vật gì?"
Giang Tiểu Nhạc hừ nhẹ một tiếng, hứng thú rã rời nói: "Cũng không có gì, Triệu ca, anh sợ sao?"
Cậu mới vừa nói xong, gương mặt liền bị một cái tát, Triệu Tứ lạnh lùng nói: "Ta hỏi lại ngươi một lần."
Giang Tiểu Nhạc nâng đôi mắt, nhìn Triệu Tứ, hơi hơi mỉm cười, trên mặt lại có vài phần bình tĩnh, cậu nhẹ giọng nói: "Hoặc cho tôi ra ngoài, hoặc chúng ta cùng nhau chơi xong, anh nói xem một mình tôi có thể kéo bao nhiêu người cùng chết?"
Triệu Tứ sắc mặt xanh mét, đột nhiên, ánh mắt rơi xuống túi bột phấn màu trắng kia, kéo khóe miệng, vươn hai đầu ngón tay nhấc túi đồ vật trên mặt đất kia lên, không chút để ý mà vỗ vỗ Giang Tiểu Nhạc gương mặt, nói: "Không chạm vào ma túy đúng không?"