Không Thể Buông Em

Chương 56: Em là người của tôi



Trên đường ngồi tàu điện ngầm trở về, Thời Vi vẫn luôn nhìn ngoài cửa sổ, tàu điện ngầm ầm ầm chạy qua, để lại đầy đất ánh đèn le lói, cảnh sắc ngoài cửa sổ thay đổi liên tục, khi thì là đường hầm tăm tối không ánh sáng, khi thì sẽ xuất hiện biển quảng cáo các loại màu sắc rực rỡ, hoặc sáng hoặc tối, cô chỉ ngơ ngẩn nhìn.

Cô đang điều chỉnh cảm xúc của mình.

Quen nhau bốn năm, cô vẫn không đủ hiểu Hứa Tinh Nghiêu, cậu bướng bỉnh vẫn luôn lấy thân phận bạn bè để yêu cô, ngay cả bị từ chối cũng không buông tay; mà hiện tại, cậu lại kiên quyết từ bỏ cô, hơn nữa không bao giờ quay đầu lại.

Thời Vi biết, đối với quan hệ giữa hai người bọn họ, đây là kết cục tốt nhất.

Nhưng cô vẫn khó tránh khỏi sẽ đau lòng.

Thời Vi bỗng nhiên nhớ tới cao tam khi sắp thi đại học, cô nhìn thấy ở trên bàn của Hứa Tinh Nghiêu, chữ viết của cậu thanh tú, không viết những câu nói truyền cảm hứng, mà là một câu không biết chép từ đâu: "Em là núi sông trước mắt tôi, cũng là tình yêu mà tôi không có được."

Lúc ấy cô còn cười nhạo Hứa Tinh Nghiêu ra vẻ, những lời nói nhảm trên mạng mà cũng muốn trích à, khi đó Hứa Tinh Nghiêu chỉ ôn hòa cười, không giải thích. Hiện tại ngẫm lại, hoá ra rất nhiều chi tiết từ quá khứ có thể nhìn ra, chỉ là cô chưa từng đem Hứa Tinh Nghiêu để ở trong lòng, tự nhiên cũng sẽ không chú ý tới.

Người thâm tình lại là người vô tình nhất, Hứa Tinh Nghiêu đang cưỡng bách bản thân buông và quên, Thời Vi không thể làm gì, chỉ có tiếp nhận và chúc phúc.

Rất nhanh về đến nhà, cảm xúc buồn bã trong lòng Thời Vi cũng dần dần giảm bớt, cô cưỡng bách chính mình không được nghĩ về Hứa Tinh Nghiêu, đã chia tay không thể nghĩ đến nữa, suy nghĩ chỉ thêm đau lòng.

Sau khi xuống tàu điện ngầm, cô đến WC của trạm tàu soi gương, dùng phấn dặm lại lớp trang điểm, che hai mắt sưng vù của mình, không lộ ra dấu vết khóc quá rõ ràng.

Nếu Mục Thần hỏi, cô cũng sẽ ăn ngay nói thật, đối với Mục Thần, Thời Vi không muốn có bất kỳ lừa gạt nào.

Nhưng mà chờ đến lúc Thời Vi về đến nhà, phát hiện trong nhà một mảnh tối đen, đèn phòng ngủ và phòng khách đều tắt, tựa hồ không có người.

Cô có chút bất ngờ, giơ tay mở công tắc đèn phòng khách, sau khi đèn bật sáng, Thời Vi mới thấy Mục Thần, anh đang lẳng lặng ngồi trên sô pha, bên chân anh có không ít lon bia rỗng, mặt mày của Mục Thần mệt mỏi, môi khô đến nứt ra, tựa hồ đã ngồi trong bóng đêm hồi lâu.

Thời Vi nhẹ giọng hỏi Mục Thần: "Sao không bật đèn?"

Mục Thần không nói lời nào.

Trong lòng Thời Vi có chút lo lắng, ngày thường hầu như anh không uống rượu...... Sự yếu ớt của anh quá khó để người ta thấy, cho dù bị bôi nhọ làm giả học thuật, bị mọi người hiểu lầm, anh vẫn thẳng thắn, chưa từng thể hiện sự yếu ớt của mình.

Mà trong đêm đen, lần đầu tiên cô thấy anh yếu ớt.

Không ai là bất khả chiến bại, chỉ khác nhau ở điểm chí mạng phá hủy mà thôi.

Thời Vi đến gần Mục Thần, mùi bia trên người anh không nặng, hẳn là không uống bao nhiêu bia, Thời Vi vươn tay muốn sờ trán anh, tay cô mới vừa nâng lên, liền bị Mục Thần đột nhiên nắm lấy cổ tay, Mục Thần thuận thế đè cô xuống, lật người lên phía trên, đè Thời Vi trên sô pha.

Hai người nháy mắt cách nhau cực gần, chóp mũi chạm chóp mũi, dưới ánh đèn, Thời Vi nhìn thấy, đuôi mắt Mục Thần phiếm hồng.

Lúc anh nói chuyện, có một mùi bia nhẹ phả vào mặt Thời Vi, không khó ngửi, ngược lại có loại mùi hương đàn ông, anh hỏi cô ——

"Em cũng sẽ rời khỏi tôi sao?"

Cũng.

Thời Vi nhạy bén bắt được từ "Cũng" này, chẳng trách hôm nay Mục Thần lại khác thường như vậy.

Thời Vi nhẹ giọng hỏi anh: "Có ai nói gì với anh sao?"

Trên thực tế, hôm nay nói với Mục Thần, không chỉ một người.

Buổi chiều, sau khi bối cảnh ba mẹ Mục Thần bị phanh phui, khi Mục Dần Xuyên gọi điện cho Mục Thần rất phẫn nộ, ngữ khí ông mãnh liệt mà nói với Mục Thần, con đã đủ phế vật rồi, đừng để ảnh hưởng đến con đường làm quan của ba con.

Phế vật, Mục Dần Xuyên dùng từ này hình dung anh.

Đây vẫn không tính là gì, Mục Thần đã quen, những lời khó nghe hơn thế này, Mục Dần Xuyên cũng không phải chưa nói qua.

Tới gần tối, Mục Thần mới nhớ tới chỗ của Lộ Dịch Dương còn một ít tư liệu, gửi tin nhắn bảo Lộ Dịch Dương gửi qua đây, sau một tiếng, Lộ Dịch Dương mới trả lời: "Gần đây chúng ta vẫn nên ít liên hệ đi."

Mục Thần nhìn dòng chữ này hồi lâu.

Rõ ràng ngày hôm qua Lộ Dịch Dương còn giúp Mục Thần ở phòng thí nghiệm, nói anh ấy tin Mục Thần, hôm nay Lộ Dịch Dương liền bắt đầu phủi sạch quan hệ. Lộ Dịch Dương hẳn là sợ, hiện tại lúc này bất cứ ai có quan hệ với Mục Thần đều dễ dàng bị ảnh hưởng, cha mẹ anh quyền cao chức trọng còn như thế, huống chi bọn họ là người vô quyền vô thế.

Mục Thần lần đầu tiên nếm được ấm lạnh của tình người, đến từ Lộ Dịch Dương.

Đối mặt với nghị luận và lạnh nhạt của những người khác ở phòng thí nghiệm, còn có chỉ chỉ trỏ trỏ ở vườn trường, Mục Thần đều cảm thấy không sao cả. Trong lòng có giới hạn rõ ràng, người một nhà và những người khác.

Những người khác hoàn toàn không thể làm tổn thương anh, nhưng Lộ Dịch Dương giống người một nhà, thái độ của anh ấy làm tổn thương Mục Thần.

Người có thể đi vào trong lòng Mục Thần rất ít, mà một khi đã đi vào, Mục Thần liền cho bọn họ quyền làm tổn thương mình. Cho nên khi Lộ Dịch Dương nói như vậy, Mục Thần mới có thể cảm thấy trái tim băng giá.

Ngay sau đó, Thời Vi cả đêm không về.

Gọi điện thoại tắt máy, Mục Thần liên lạc với Thời Vi không được, mắt thấy sắc trời dần tối, chiều hôm buông xuống, từ 6 giờ tối chờ đến 10 giờ đêm, trước sau đều không có tin tức của Thời Vi.

Mục Thần một bên lo lắng cho an toàn của Thời Vi, một bên lại suy nghĩ, nếu Thời Vi muốn rời đi thì sao.

Như anh bây giờ, làm gì có tư cách giữ Thời Vi ở bên cạnh.

Mục Thần muốn đi tìm Thời Vi, nhưng lúc đi ngang qua cửa hàng tiện lợi, khả năng Thời Vi chỉ là lấy phương thức này rời đi mà thôi.

Lúc trước cô vì người khác nói mà từ bỏ anh dễ như trở bàn tay, hiện tại anh xảy ra chuyện, Thời Vi còn có thể bên cạnh anh đến bây giờ, anh nên thấy đủ mới phải.

Anh mua một ít bia từ cửa hàng tiện lợi, sau khi về đến nhà ý muốn bật đèn cũng không có, ở trong bóng đêm vắng vẻ uống lon bia này đến lon bia khác.

Xem ra cũng không cần truy cứu ai hãm hại anh, dù sao người anh để ý đều đã rời đi. Liền ngủ ở trong đêm tối như vậy đi, say cái gì cũng sẽ quên.

Không nghĩ tới, Thời Vi lại trở về.

Vẫn vào nhà như mọi ngày, bật đèn, mỗi động tác của cô đều quen thuộc mà tự nhiên, như là về nhà ngàn vạn đêm trước.

Cho nên khoảnh khắc cô duỗi tay, Mục Thần mới chế trụ cổ tay cô, anh thật sự rất muốn hỏi cô, em cũng sẽ rời khỏi tôi sao?

Em vì sao còn chưa đi.

Thời Vi nhìn Mục Thần trước mắt, trong lòng đại khái đoán được đêm nay anh đã trải qua chuyện gì, sau khi cô do dự một lúc lâu, nhẹ giọng giải thích: "Hứa Tinh Nghiêu xuất ngoại, nói muốn gặp em lần cuối, em đi tiễn cậu ấy. Di động hết pin, không thể báo cho anh, khiến anh lo lắng rồi."

Cô nói chuyện rất thẳng thắn, nếu cô dám nhắc đến tên Hứa Tinh Nghiêu vào lúc này, đủ để chứng minh quan hệ giữa cô và Hứa Tinh Nghiêu có bao nhiêu trong sạch.

Mục Thần trầm mặc, sau một hồi, anh khàn giọng nói: "Thực xin lỗi."

Anh thấp giọng nói: "—— tôi cho rằng em không cần tôi nữa."

Thời Vi cố gắng kiềm chế những giọt nước mắt, giờ phút này phảng phất lại bị mở ra, cô chỉ cảm thấy trái tim mình đau nhói.

Nếu bạn đã từng nhìn thấy một người luôn lạnh lùng giữ mình, kiêu ngạo ít lời, khi yếu ớt như trẻ con, đỏ bừng hốc mắt nói "Tôi cho rằng em không cần tôi", bạn sẽ hiểu, tâm trạng giờ phút này của Thời Vi.

Đau lòng đến tột cùng.

Cô đột nhiên hiểu hồi cao trung cô bị bạo lực học đường, tâm trạng của Mục Thần khi ở bên cạnh cô. Không phải thương hại, mà là đau lòng, đau lòng đến hận không thể đem những phiền não và thống khổ đó thay anh gánh chịu, chỉ vì để anh cảm thấy dễ chịu hơn một chút.

Thời Vi chịu đựng đau đớn trong cổ họng: "Em sẽ cần anh."

Thời khắc này, lời cô nói đều có vẻ yếu ớt.

Mục Thần không có cảm giác an toàn, mà lời cô nói cũng không cho anh được cảm giác an toàn.

Ở trong nháy mắt này, Thời Vi liền có một quyết định.

Đó có thể không phải là biện pháp tốt nhất, nhưng đây là biện pháp duy nhất Thời Vi có thể nghĩ ra được.

Cô đột nhiên ngẩng đầu, nhẹ nhàng hôn cằm anh, động tác Thời Vi quá nhanh, Mục Thần có chút không phản ứng kịp, Thời Vi thừa dịp anh giật mình, tay đụng vào thắt lưng bên hông anh.

Mục Thần nửa ngồi dậy, kịp thời bắt được tay cô ngăn cô lại: "Em......"

Thời Vi nhẹ nhàng rũ mắt, ánh đèn dừng ở trên lông mi cô, trên mí mắt cô tạo thành một bóng mờ mờ: "Em muốn chứng minh với anh, em cần anh."

Cô cười cười: "Khả năng anh không biết, em yêu anh bao nhiêu. Kỳ thật em cũng là lần đầu tiên biết, hoá ra em cũng có thể yêu một người như vậy. Anh biết không? Từ trước đến nay đàn anh em yêu không phải đàn anh đã gửi bao nhiêu top SCI, tập san ABSC, bối cảnh có bao nhiêu lợi hại, mà là Mục Thần, bốn năm trước trong đêm bão táp dẫn em về nhà."

Như thể nghĩ về khoảng thời gian ở cùng nhau tại nhà Mục Thần hồi cao trung, Thời Vi cong môi cười càng thêm rạng rỡ, cô nhẹ nhàng tới gần Mục Thần, thở ra một hơi: "Cho nên, Mục Thần, chúng ta làm đi.

—— em muốn trở thành người của anh."

Thời Vi thoáng cởi quần áo, lộ ra dấu cắn trên đầu vai mình, dấu cắn đã mờ đi, nhưng vẫn có thể mơ hồ nhìn thấy dấu vết trước đó. Lần trước tổ chức sinh nhật cho Mục Thần, Mục Thần cắn cô, nói đây là dấu ấn anh lưu lại, cô sớm muộn gì cũng là người của anh.

Hiện giờ, cô tới thực hiện những lời này.

Bộ dáng cô cởi quần áo quyến rũ mà gợi cảm, Mục Thần dời ánh mắt, khắc chế bản thân không nhìn cô: "Em mặc quần áo vào. Hiện tại tôi, cái gì cũng không có."

Cho nên không dám cũng không thể chạm vào em.

Thời Vi cong môi cười, giống như yêu tinh, cô chủ động dùng đầu ngón tay nâng cằm Mục Thần, buộc anh nhìn thẳng vào mình: "Nếu anh công thành danh toại, anh cảm thấy em còn nói những lời này sao?"

"Làm, hay là không làm?" Thời Vi hỏi lại anh một lần nữa.

Ý tứ cô rất rõ ràng, em muốn vào thời khắc này, trở thành người của anh. Để anh biết, cho dù anh hai bàn tay trắng, anh cũng vẫn có em. Cho nên, mong anh đừng từ chối em.

Mục Thần trầm mặc, không đồng ý cũng không từ chối.

Thời Vi dứt khoát nhón mũi chân, ôm lấy cổ anh hôn anh, cô quyến rũ danh xứng với thực, ngày thường chỉ nháo và trêu một chút, cũng khiến Mục Thần khó có thể chịu đựng.

Huống chi là dùng cả người thủ đoạn trêu chọc như thế này.

Cô một chút kiên nhẫn mà hôn cằm, gương mặt anh, Thời Vi không chút hoang mang, nắm chắc thắng lợi, tựa hồ là người săn thú chờ Mục Thần sa lưới.

Họ gần nhau như vậy, Thời Vi có thể rõ ràng cảm giác được, cô hôn khiến hô hấp Mục Thần trở nên thô nặng.

Theo sau, Thời Vi bắt đầu hôn môi anh, cô hôn cực điêu luyện, ánh mắt Mục Thần tỉnh táo, trợn mắt nhìn bộ dáng Thời Vi hôn anh, giờ phút này Thời Vi hôn rất say mê, nhắm hai mắt, hàng mi dài nhẹ rũ. Đầu vai cô mượt mà, sắc mặt ửng đỏ, kiều mị mà diễm lệ.

Bộ dáng này của Thời Vi cực đẹp, khiến Mục Thần chỉ nhìn, cũng có chút ngộp thở.

Tay Thời Vi cũng không an phận, cô một bên hôn, một bên dùng đầu ngón tay như có như không mà mơn trớn quai hàm anh, khi cơ thể cô nghiêng một chút, Mục Thần rốt cuộc không khắc chế được, kêu lên một tiếng.

Đây là bước ngoặt, Mục Thần từ bị động thành chủ động.

Tay Mục Thần đột nhiên nâng lên, đỡ gáy Thời Vi, anh bắt đầu cúi đầu mạnh mẽ hôn cô, động tác mạnh mẽ rồi lại cất giấu ôn nhu và thương tiếc, anh hôn khiến Thời Vi không thở nổi, rõ ràng là Thời Vi trêu chọc trước, nhưng người bị hôn đến đầu váng mắt hoa, cũng là cô.

Sau một lúc lâu, Mục Thần kết thúc nụ hôn này, anh nhẹ nhàng liếm khóe môi cô, màu sắc trong đôi mắt đen còn đậm hơn màn đêm, giọng anh trầm khàn: "Em đừng hối hận."

Thời Vi bị anh hôn đến hô hấp hỗn loạn, lời nói có chút đứt quãng, giọng nói đứt quãng lại như thì thầm, lại có vẻ quyến rũ: "...... Em không hối hận. Em hối hận nhất, chính là bốn năm trước nghĩ một đằng nói một nẻo với anh."

Nghe được Thời Vi nói, Mục Thần cúi đầu, lại lần nữa gia tăng nụ hôn này.

Lúc Mục Thần ôm Thời Vi ném lên trên giường, Thời Vi kỳ thật đã có chút choáng váng, hôm nay cô khóc rất nhiều lần, vốn có chút đau đầu, hôn môi lại làm cô cảm thấy càng thiếu oxy.

Mắt cô mờ mịt nằm ở trên giường, ánh sáng có chút chói mắt, cô dùng tay che nửa mắt, híp mắt nhìn Mục Thần cởi quần áo, khi anh vén áo lên, cô nhìn thấy dáng người mảnh khảnh của anh, làn da trắng, đường cong cơ bắp theo bụng nhỏ kéo dài xuống phía dưới, không quá cường tráng, mang theo một loại khiến người khác mê muội, hơi thở cấm dục thuộc về đàn ông.

Thời Vi lơ đãng nghĩ, hoá ra dáng người Mục Thần tốt như vậy.

......

Rèm trong phòng được kéo vào, trong phòng ngủ tối tăm không một tia sáng.

Mục Thần thương tiếc hôn lên những giọt nước mắt cô chảy ra vì đau đớn, khàn tiếng nói: "Em là người của anh."

Tiếng anh đè thấp, mang theo hương vị tình dục.

Thời Vi ngửa đầu, trên cổ trắng như tuyết của cô còn dấu vết do anh lưu lại, Thời Vi cong môi cười khẽ, giọng cô kêu đến có chút khàn: "Ừm. Em hiện tại, rốt cuộc hoàn chỉnh mà thuộc về anh."

—— nếu anh hai bàn tay trắng, em còn yêu anh sao?

—— em còn.