Tìm túi sưởi vào ngày cuối hè không dễ chút nào, còn có đầy đủ nước ấm, không biết anh chuẩn bị lúc nào. Trần Diệu đặt túi sưởi lên bụng, đắp kín chăn, nhắm mắt lại giờ vờ ngủ.
Lúc còn tỉnh táo, cô nghe thấy tiếng đóng cửa.
Cô lén hé một mắt, nhìn quanh phòng.
Không có ai.
Anh đi rồi.
Trần Diệu thả lỏng người, vắt tay lên trán.
Sau đó cô lấy điện thoại, gọi cho Liễu Anh.
_____
Cố Diệc Cư rời phòng, trở lại chỗ ngồi, mở lon coca ra uống.
Cô gái phục vụ ở phía trước tò mò nhìn căn phòng, phía trên treo "Xin đừng làm phiền."
Cô gái đó: "..."
Trần Diệu đang nghỉ ngơi, chỗ ngồi bên cạnh trống không. Cậu thiếu niên ngây thơ kia tắt máy tính, quay lại chỗ ban đầu, thập thụt nhìn tới lui. Sau đó, cậu ta hỏi Cố Diệc Cư: "Bạn gái cậu đang ngủ à?"
Ngón tay thon dài của Cố Diệc Cư ấn xuống bàn phím, động tác nhẹ nhàng, trả lời: "Còn nói bậy nữa là đi ra ngoài."
Cậu trai lập tức im lặng, lấy tay khoá miệng.
Cậu ấy cũng mở trò chơi lên, nói: "Sao cô ấy không về nhà?"
Cố Diệc Cư không đáp.
Nhớ tới lần trước chị cô gấp gáp muốn về nhà.
Em gái này thì ngược lại.
Giống như không vội tý nào, đến chỗ này để ngây ngẩn cả ngày.
Cố Diệc Cư đẩy bàn phím ra, lùi ra sau, cầm lấy điện thoại gọi cho Triệu Nghĩa: "Buổi trưa ăn cháo nhé?"
Triệu Nghĩa: "Tại sao? Cháo á? No được à?"
Cố Diệc: "No được. Có chỗ nào bán cháo ngon không? Mua đem tới Phong Bạo đi."
Phong Bạo là tên quán net.
Triệu Nghĩa không còn cách: "Được, để tớ đi mua."
_____
Triệu Nghĩa cầm theo bao lớn, bao nhỏ đi vào quán net, miệng còn than phiền. Mãi cho đến khi Cố Diệc Cư mở cửa ra, thấy Trần Diệu ngồi trên ghế uống nước, Triệu Nghĩa mới tỏ ra mờ ám, nhìn Cố Diệc Cư: "À, tớ còn đang nghĩ, vị Cố gia bình thường hiếm khi ăn cháo sao nay lại tự nhiên muốn..."
Cố Diệc Cư đá anh ta một cái, bước vào trong.
Trần Diệu thấy họ đi vào, nhất là thấy Cố Diệc Cư, mặt lại đỏ lên.
Đặt ly lên bàn, ngồi thẳng người, tiện tay sửa lại áo khoác trên eo.
Cố Diệc Cư cầm theo túi đồ ăn, đặt lên bàn, ngồi xuống cùng với Triệu Nghĩa. Anh nâng mắt hỏi Trần Diệu: "Có đỡ hơn không?"
Trần Diệu mím môi gật đầu: "Đỡ nhiều rồi ạ."
"Vậy thì ăn cơm." Cố Diệc Cư mở túi, đưa cháo cho Trần Diệu.
Triệu Nghĩa cắn muỗng, cười nói: "Em gái nè, ăn cháo cho ấm bụng."
Trần Diệu thấy ánh mắt Triệu Nghĩa rất quái lạ, cô cứng nhắc nhích lại gần thành ghế. Triệu Nghĩa cười rộ lên, cúi đầu bắt đầu ăn.
Con trai không thích ăn cháo. Cố Diệc ăn một loáng là xong, anh gõ tay lên bàn, hỏi Trần Diệu: "Đã gọi người đến đưa quần áo chưa?"
Trần Diệu lấy khăn lau miệng, gật đầu: "Rồi, một lát nữa cô ấy ăn cơm xong sẽ mang đến."
Cố Diệc Cư gật đầu.
Anh đá Triệu Nghĩa một cái, ý bảo anh ta dọn dẹp. Triệu Nghĩa còn thắc mắc sao cô lại buộc áo khoác quanh eo, giờ nghe rồi mới nhớ tới chuyện ở phòng bida lần trước, lịch sử lại lặp lại. Anh ta buồn cười, nhìn Cố Diệc Cư một cái rồi đứng dậy dọn dẹp bát đũa.
Trước khi ra ngoài, Triệu Nghĩa nói với Cố Diệc Cư: "Cố gia này, cậu có duyên với chị em họ thật."
Cố Diệc Cư híp mắt nhìn anh ta.
Trần Diệu nghe hiểu nên càng mắc cỡ, vô thức chỉnh áo khoác lại.
Cửa phòng được đóng lại.
Bên trong còn lại cô cùng Cố Diệc Cư. Trần Diệu tiếp tục nhớ lại khi nãy muốn anh xoa bụng, chỉ mong có thể quay ngược thời gian, thu lại mấy lời này.
Cố Diệc Cư duỗi chân dài, dựa ghế chơi điện thoại, như không bị mấy lời đó của Trần Diệu làm phiền.
Trần Diệu nhìn điệu bộ thoải mái của anh, nhếch miệng.
Một lát sau, cửa phòng lại được mở ra, lần này Triệu Nghĩa vào cùng Liễu Anh. Liễu Anh vô cùng ngạc nhiên khi thấy Cố Diệc Cư, đỏ mặt chạy vòng qua bàn, còn lén nhìn Cố Diệc Cư mấy lần mới kín đáo đưa cái túi cho Trần Diệu, "Ăn cơm xong là tớ vội vàng chạy tới đây liền. Cậu...không sao chứ?"
Lúc nói chuyện còn nhìn Cố Diệc Cư.
Trần Diệu bấm eo Liễu Anh, để cô nàng đừng nhìn người ta nữa.
Cố Diệc Cư ngẩng đầu, thấy Liễu Anh thì nhíu mày hỏi Trần Diệu: "Sao không phải là chị em đưa tới?
Trần Diệu đang đứng dậy chợt khựng lại.
Khuôn mặt thanh tú của cô vốn còn chút nét trẻ con, đột nhiên bị hỏi như vậy thì thay đổi. Cô bặm môi, đôi mắt u ám: "Cố gia muốn gặp chị của em sao?"
Cô hỏi ngược lại.
Liễu Anh và Triệu Nghĩa bên cạnh đều nghe được mùi thuốc súng.
Không ai ngờ rằng Trần Diệu lại có một vẻ mặt doạ người đến vậy.
Cố Diệc Cư đối mặt với Trần Diệu. Anh ngẩng đầu, lộ ra cần cổ thon dài, vẻ mặt này, cũng có chút sắc bén.
Lúc này Trần Diệu chỉ muốn ném cái túi lên đầu anh, đánh chết anh.
Nhưng cô kiềm lại, thấy những giả thiết trước đó của mình đều đúng. Cố Diệc Cư thích Trần Hân xinh đẹp, giỏi giang.
"Đi thay mau đi nhóc." Không khí ngưng lại một lúc. Cố Diệc Cư nhắc Trần Diệu.
Trần Diệu nóng mặt, tim khó chịu, cầm lấy cái túi lôi Liễu Anh đi thật nhanh vào toilet. Cái giọng điệu dí dỏm kia như đang ngồi trên cao xem cô cố tình gây chuyện.
Sau khi cửa toilet đóng lại.
Liễu Anh chọt chọt Trần Diệu đang đứng trước bồn rửa tay.
Trần Diệu ngẩng mặt, chạm phải ánh mắt lo lắng của Liễu Anh. Cô ấy nhích lại gần Trần Diệu: "Trước đây nghe nói mối quan hệ giữa cậu và Cố gia khá tốt, không nghĩ rằng thật sự là vậy. Mà tớ thấy, quan hệ của hai người không chỉ tốt không nhỉ? Có chút mập mờ phải không?"
Trần Diệu cười lạnh: "Mập mờ? Nghe kinh khủng thật."
Liễu Anh cười: "Có thể mập mờ với Cố gia đúng là thích thật."
Trần Diệu không thèm nói rõ với cô. Cô cởi váy và đồ lót ra, mặc đồ mới cùng quần dài ngay trước mặt Liễu Anh.
Cô và Liễu Anh học cùng lớp, ngồi cùng bàn, chơi với nhau đã được ba năm hơn, là bạn thân với nhau.
Liễu Anh ở sau nhìn một lúc, che miệng cười nói: "Eo cậu nhỏ thật. Mông cũng đẹp nữa."
Trần Diệu nhẹ nhàng đáp: "Thật á?"
Trần Hân cũng gầy, mông cũng đẹp.
Dù sao, lúc này Trần Diệu vẫn còn khúc mắc với Cố Diệc Cư. Bụng nhói nhói đau, không còn chút sức nào. Trần Diệu thay đồ xong, nhét áo khoác Cố Diệc Cư và váy cô vào túi, cầm trên tay.
Bên ngoài, Trần Diệu và Cố Diệc Cư vừa xem điện thoại, vừa nói chuyện.
Trần Diệu đến trước mặt Cố Diệc Cư, nói: "Áo khoác giặt rồi sẽ trả anh."
Cố Diệc Cư không nhúc nhích, lười biếng đáp: "Ừ."
Trần Diệu: "..."
Sau đó cửa đóng lại, hai cô gái rời đi.
Triệu Nghĩa sờ mũi, cười đẩy Cố Diệc Cư: "Cố gia, nhóc nhỏ nhà cậu ghen kìa."