"Bạn trai?" Lộ Lộ luôn dịu dàng đột nhiên cao giọng, vẻ mặt không tin thể được, những người còn lại đều ngây dại.
Trần Diệu quay đầu nhìn Cố Diệc Cư.
Cố Diệc Cư cúi đầu, luồn những ngón tay vào tóc cô, câu môi cười: "Vừa rồi anh đi ngang qua, thấy em ở đây nên vào chào hỏi."
Trần Diệu híp mắt, sau đó ưu nhã đứng dậy rồi nắm lấy tay Cố Diệc Cư, nhìn về phía nhóm bạn cũ: "Xin giới thiệu, đây là.. Cố tổng, sếp của mình, cũng là.. bạn trai của mình."
"Sao?"
"Xin chào, xin chào." Uỷ viên thể dục phản ứng lẹ, đứng dậy cung kính chào Cố Diệc Cư.
Những người còn lại cũng lần lượt chào hỏi. Tất cả đều nhìn Trần Diệu và Cố Diệc Cư với vẻ hâm mộ cùng kính sợ.
Trần Diệu khẽ mỉm cười, liếc mắt nhìn Cố Diệc Cư, chỉ vào Lộ Lộ: "Đây là bạn học của em, Lộ Lộ, cô ấy nói quen biết anh, còn nói quan hệ của hai người rất tốt, Cố tổng.."
Cô nhẹ nhàng, thản nhiên nhả ra từng lời, trong giọng nói lại ẩn hàm một tia nguy hiểm. Giỏi quá ha, không những thu hút ong bướm còn dám quyến rũ bạn cũ của cô.
Lộ Lộ tái mặt.
Cũng chưa dám đứng dậy chào.
Cố Diệc Cư nghe ra thái độ kỳ lạ của Trần Diệu, anh nhìn Lộ Lộ, vòng qua người cô chống lên bàn, nhàn nhạt hỏi Lộ Lộ: "Chúng ta quen nhau lúc nào?"
Lộ Lộ: "..."
Ánh mắt Cố Diệc Cư rất lãnh đạm: "Sao tôi không có chút ấn tượng gì?"
Lộ Lộ: "..."
Mẹ ơi con muốn về nhà.
Giọng điệu của Cố Diệc Cư có chút bất đắc dĩ, nhưng trên thực tế lại rất lạnh nhạt: "Tôi đã gặp qua thì sẽ không quên, nhưng ngay cả mặt cô tôi cũng không nhớ nổi."
Điện thoại di động của Lộ Lộ rơi xuống đất, phát ra tiếng vang. Sắc mặt cô ta không chỉ đơn thuần là trắng bệch nữa, mà còn cảm thấy mất mặt.
Cố Diệc Cư quay đầu nhìn Trần Diệu: "Vợ, nếu anh từng gặp nhất định sẽ nhớ rõ, dù sao cô ấy cũng là bạn học của em."
Trần Diệu nhướng mày, không trả lời.
Tiểu Mãn bên cạnh nhanh chóng nhường chỗ cho Cố Diệc Cư ngồi xuống, nắm tay Trần Diệu: "Hôm nay anh mời cơm các bạn của em nhé? Buổi chiều có kế hoạch gì không? Anh sẽ thanh toán hết.."
Trần Diệu trợn tròn mắt.
Mẹ nó.
Dùng tiền hoang phí như vậy sao?
Cô thậm chí có thể cảm nhận được những đôi mắt sáng ngời của các bạn cũ.
"Buổi tối đến khách sạn mình đặt phòng nhé?" Cố Diệc Cư lại cười nói.
Trần Diệu hung hăng nắm lấy tay của Cố Diệc Cư, kéo anh về phía mình, rít từ kẽ răng: "Câm miệng.."
Cố Diệc Cư nhướng mày: "Được."
Ngoan như cún.
Lúc này.
Lục Lộ ngồi đối diện có chút không cam lòng: "Trần Diệu, sao bạn nói đã lâu rồi không liên lạc với Cố Diệc Cư?"
Người đàn ông vốn dĩ đang ngoan như cún con nháy mắt xoay thành mặt lạnh, trầm mặc nhìn Trần Diệu.
Trần Diệu: "..."
Cô sẽ giết Lộ Lộ, khốn khiếp.
*
Cố Diệc Cư thanh toán hóa đơn cho bữa trưa.
Buổi chiều đi KTV, tuy Cố Diệc Cư không đi cùng nhưng anh vẫn thanh toán hóa đơn.
Buổi tối, Cố Diệc Cư bao một cái quán bar, mời bạn học của Trần Diệu đến chơi, rượu ngon, trái cây, đồ ăn, dùng tiền đập làm đám bạn học của Trần Diệu choáng váng.
Nữ nhân thì nhìn cô với ánh mắt đố kỵ cùng hận thù.
Không thể trách bạn học của Trần Diệu nông cạn, trừ Lộ Lộ, những người còn lại đều ở lại thành phố Y, từng gặp người có tiền, nhưng cũng hiếm khi gặp người giàu như vậy.
Tiểu Mãn cũng có chút hâm mộ Trần Diệu: "Vậy tương lai cậu muốn gì cũng được có phải không?"
Trần Diệu không nói gì, tầm mắt cô hướng về người đứng ở cửa, anh đang nghe điện thoại. Cảm nhận được cô đang nhìn mình, anh cũng nhìn lại, ánh mắt hai người chạm nhau trong không trung, anh híp mắt, đuôi mắt mang chút lạnh.
Trần Diệu nhìn sang chỗ khác.
Ở quán bar không lâu, Trần Diệu và Cố Diệc Cư xin phép về trước.
Trong phòng khách lớn, hai người ngồi đối mặt nhau, Trần Diệu dựa vào ghế sofa, đôi chân thon dài trắng nõn đung đưa.
Cố Diệc Cư cầm điếu thuốc, ngậm vào miệng, thong thả hít một hơi.
Một giây sau, anh kéo cổ áo sơ mi ra, hỏi Trần Diệu: "Anh làm em mất mặt lắm sao?"
Trần Diệu cũng không yếu thế, ư hử một tiếng: "Cố tổng là ai sao có thể làm tôi mất mặt được chứ?"
Cố Diệc Cư: "..."
Trần Diệu nghịch mái tóc xõa trên vai, cúi người về phía trước, thưởng thức cái bật lửa trên bàn: "Cố tổng phát danh thiếp từng cái từng cái vui thế, anh cũng cho tôi một trăm cái đi, tôi cũng muốn phát."
Cố Diệc Cư: "..."
Trần Diệu hừ một tiếng.
Đặt bật lửa xuống, đứng lên
Cố Diệc Cư ở phía sau hét lớn: "Đứng lại."
Trần Diệu không thèm phản ứng, trực tiếp đi vào phòng.
Cố Diệc Cư: "..."
Giỏi lắm.
Ha ha.
Anh bóp điếu thuốc, đứng dậy, đi đến cửa phòng vặn tay khóa, nhưng cửa không mở. Hừ một tiếng, quay về thư phòng, một giây sau, lại đi ra, đi đến trước cửa gõ vài tiếng, nhỏ giọng nói: "Trần Diệu, đi ra."
Trần Diệu có chút áy náy, sau khi vào phòng, cô ngồi trên mép giường.
Nghĩ thầm.
Chắc anh không cố ý.
Chỉ là một tấm danh thiếp.
Cô đứng dậy, chuẩn bị đi mở cửa.
Lúc này, cửa từ bên ngoài mở ra.
Cố Diệc Cư ôm cánh tay nhìn cô.
Trần Diệu đối diện với anh, đá chân, há miệng thở sâu.
Lời còn chưa kịp nói, Cố Diệc Cư đã đưa tay ra: "Lại đây, anh xin lỗi."
Trần Diệu oa một tiếng, hốc mắt đỏ hoe, nhào vào lòng anh: "Em cũng xin lỗi."
Cố Diệc Cư cong cong môi, nắm cằm cô nâng lên, hôn lên khoé mắt cô: "Hung dữ nhỉ?"
Trần Diệu: "Em còn muốn anh quỳ mì gói."
Cố Diệc Cư: "..."
Mẹ nó cứ nghĩ đi.
*
Ngày hôm sau, khởi hành về Hải thị.
Thư ký Vu ở lại thành phố Y để giải quyết công việc, Triệu Nghĩa ké xe của Cố Diệc Cư về Hải thị. Khi Trần Diệu thấy Triệu Nghĩa, cô mỉm cười vẫy tay với anh.
Triệu Nghĩa vừa thấy Trần Diệu đã vô thức nhớ lại dáng vẻ của cô tối đó, rồi đỏ mặt, khụ một tiếng. Đáy mắt Cố Diệc Cư lạnh xuống, quét qua anh ta một cái.
Triệu Nghĩa ngồi ghế sau nói: "Tối qua ngủ không ngon, giờ ngủ bù."
Cố Diệc Cư thắt dây an toàn cho Trần Diệu, vòng qua ngồi vào ghế lái, khởi động xe, nhân tiện thò lại gần hôn hôn sườn mặt Trần Diệu.
Triệu Nghĩa hé mắt nhìn lướt qua.
Lập tức nhắm lại, trong lòng niệm Sắc tức là Không, Không tức là Sắc*.
*Một triết lý của nhà Phật nha các bà. Hiểu là ổng niệm chú để tâm không rục rịch ý mò.
Phụ nữ của huynh đệ, không thể bị cám dỗ.
Chỉ là.
Cô gái nhỏ, thật sự càng ngày càng câu nhân..
DM.
Quá hời cho Cố Diệc Cư.
Chiếc Mercedes đen phi nhanh lên đường cao tốc, quay về Hải thị trong hơn ba tiếng. Ra khỏi đường cao tốc không lâu, Triệu Nghĩa đã bị ném xuống giữa đường.
Triệu Nghĩa bị hít bụi xe tức xì khói.
Con mẹ nó không thể đưa lão tử về nhà sao?
Trần Diệu quay đầu nhìn gương chiếu hậu, thấy bộ dáng của Triệu Nghĩa có chút đáng thương, hỏi Cố Diệc Cư: "Sao không đưa anh ấy đến nhà?"
Cố Diệc Cư: "Không tiện đường."
Trần Diệu: "Không tiện lắm sao?"
Rất nhanh.
Trần Diệu biết không tiện đường là như thế nào.
Xe của Cố Diệc Cư chạy một lèo đến khu chung cư vùng ngoại thành, nơi đây là chung cư cao cấp, được thiết kế gần núi xa biển, một tiểu khu lớn đắt đỏ nhất ở Hải thị. Sau khi đỗ xe ở tầng hầm, Cố Diệc Cư mang hành lý của hai người và dẫn Trần Diệu lên, cô cúi đầu gửi cho Liễu Anh một tin nhắn WeChat, nói là hôm nay cô không về.
Liễu Anh đáp lại một từ Ừ.
Sau khi cửa lớn được mở bằng vân tay, Cố Diệc Cư ôm eo Trần Diệu đi vào.
Một con mèo đen từ cửa sổ nhảy xuống, rón rén đến bên chân Trần Diệu, đôi mắt mèo xinh đẹp của nó nghiêng nghiêng nhìn Trần Diệu.
Trần Diệu: ".. Đáng yêu."
Cố Diệc Cư khom lưng bế tiểu meo lên, nhét vào trong lòng Trần Diệu: "Tiểu Quất."
Tiểu Quất dùng móng vuốt móc vào áo sơ mi của Trần Diệu, cứ như vậy nằm im nhìn Trần Diệu.
Cố Diệc Cư khẽ cười nhẹ, cúi người hôn Trần Diệu.
Anh vừa mới dịch ra, Tiểu Quất liền nghiêng đầu, vươn đầu lưỡi li/ếm cằm Trần Diệu.
Sắc mặt Cố Diệc Cư lập tức không tốt, nắm lấy cổ của Tiểu Quất: "Cút."
Trần Diệu: "Sao anh dữ vậy?"
Cố Diệc Cư: "..."
Hối hận khi nhận nuôi con mèo ngu ngốc này.
*
Sau khi nhận được tiền bồi thường, Chu Lệ và Trần Kính Khang chính thức thất nghiệp, hai người ở lại ở thành phố Y một thời gian. Trần Kính Khang không quen lắm, Chu Lệ trừ việc chơi mạt chược thì đi đâu cũng khoác lác, đại khái là khoe công việc của Trần Hân ở Hải thị rất ghê gớm.
Những người nghe bà phét đều cảm thấy buồn cười: "Vậy sao vẫn chưa thấy cô lớn đó của bà?"
Chu Lệ chạm vào bài, nói: "Nhanh thôi, con bé nói khi nào nghỉ sẽ về."
"Được, khi nào nó về nhớ mang đến cho bọn tôi xem.."
Đang trong ván, Trần Kính Khang dập điếu thuốc, bước vào phòng mạt chược, nghe được lời này thì nhíu mày, nói với Chu Lệ: "Về ăn cơm."
Chu Lệ trả lời: "Xong đã."
Trần Kính Khang đứng sau bà, nhìn bà mở ngăn kéo.
Bên trong còn sót lại hai tờ 20 tệ, Trần Kính Khang càng nhíu chặt, buổi sáng Chu Lệ lấy 500 tệ trong ngắn kéo, hiện tại chỉ còn hơn 40 tệ.
Trần Kính Khang nhịn xuống không hỏi.
Chờ Chu Lệ chơi bài xong, cả hai đi ra ngoài.
Trần Kính Khang hỏi: "Hôm nay thua hết 500 tệ?"
Chu Lệ dừng lại, trả lời: "Ừ."
"Không sao, chờ đến Hải thị tôi sẽ không chơi nữa, ở nhà nấu cơm cho Hân Hân."
Trần Kính Khang nhớ đến lần cuối kể từ cuộc gọi kia, Trần Hân cũng không gọi lại nữa, ông đến một cửa hàng bán lẻ mua một gói thuốc lá, mở hộp bước ra ngoài, nói với Chu Lệ: "Ngày mai đi Hải thị, giấy tờ phá dỡ bên này sẽ được thông báo sau."
Hai mắt Chu Lệ sáng lên: "Ha ha, được, tôi cũng không muốn tiếp tục chơi mạt chược."
Không may lắm nên lúc nào cũng thua, hơn nữa đã phải lao động nhiều năm, đã quen với lối sống bận rộn. Trần Kính Khang ừ một tiếng, cả hai về nhà ăn tối.
Ngày hôm sau.
Thời tiết vừa phải.
Tàu cao tốc từ thành phố Y đến Hải thị mất khoảng 45 phút. Trần Kính Khang định tiền trảm hậu tấu, không gọi điện trước cho Trần Hân.
Lúc sau xuống tàu, bắt taxi đến chung cư Trần Hân thuê, đi đến cửa mới gọi điện.
Chu Lệ nhìn thành phố lớn có chút kích động: "Không biết tương lai Hân Hân của chúng ta cưới người thế nào?"
Trần Kính Khang không trả lời, lắng nghe tiếng chuông điện thoại.
Hồi lâu.
Trần Hân ở đầu kia mới bắt máy, ôn nhu gọi: "Ba.."
Trần Kính Khang nghiêng người nhường đường cho người trong chung cư đi ra, ông nói: "Ba cùng mẹ ở ngoài cửa chung cư con, khi nào con về? Ba mẹ còn mang theo không ít dưa chua.."
Trần Hân trầm mặc một lúc: "Ba, ba định ở đây lâu dài sao?"
Trần Kính Khang: "Đúng vậy, ba và mẹ đến chăm sóc con."
Trần Hân: "Nhưng con ở cùng với Dương Hoa.."
Trần Kính Khang không đáp.
Chu Lệ liền hưng phấn nói: "Hân Hân, con có chìa khóa phụ, ba mẹ bị chặn bên ngoài chung cư.."
Trần Hân: "Mẹ, con ở với Dương Hoa, hai người.. Không thể ở đây lâu được."