Không Thể Buông Tay

Chương 17: Chán ghét



Vệ Lam ngủ không ngon giấc, buổi sáng hôm sau, tư thế của hai người đã sớm thay đổi. Không biết từ lúc nào, cô đã lăn đến bên cạnh Đoàn Chi Dực, cầm cánh tay cậu, dựa vào đầu vai cậu, hít thở đều đều, ngủ ngon lành.

Đoàn Chi Dực thức dậy trước cô, thấy cô nhắm mắt, trong lúc ngủ đôi mi hơi run run, môi hơi hé ra, hiện lên chút ít ngây thơ.

Làn da thiếu nữ trắng trẻo hồng hào, trải qua một đêm ngủ đủ giấc, như trái cây chín mọng, nếu khẽ bóp, có thể trên mặt liền chảy nước.

Mà Đoàn Chi Dực lại làm như vậy thật.

“Đừng!” Vệ Lam bị bóp đến khẽ cau mày, mơ màng mở mắt ra, nhìn thấy khuôn mặt điển trai mất kiên nhẫn đang cách mình rất gần, thoáng sợ tới mức tỉnh ngủ, lăn về sau, vốn định lên tiếng trách móc, nhưng nghĩ đến tình hình mới nãy, đương nhiên là vấn đề của chính mình, chỉ đành đỏ mặt bực bội, ảo não ngồi dậy.

Cô vẫn là một cô gái chưa hiểu sự đời, ngủ với một bạn nam trên cùng một chiếc giường, hoàn toàn vượt qua phạm vi mà cô có thể tưởng tượng được.

Ăn sáng ở nhà họ Đoàn, một cái bàn to như vậy chỉ có Vệ Lam và Đoàn Chi Dực. Người làm vừa dọn xong thức ăn lên, liền biến mất không thấy tăm hơi.

Hai người ngồi ở hai đầu đối diện nhau, im lặng không nói gì, đều cắm đầu ăn không đềm xỉa đến đối phương. Đoàn Chi Dực ăn khá từ tốn, Vệ Lam ăn mà không biết mùi vị gì.

Ăn xong, Vệ Lam liền theo Đoàn Chi Dực đến trường học. Lúc ở trên xe, Vệ Lam khá căng thẳng, đầu óc cứ luôn tưởng tượng nếu có bạn học nào nhìn thấy cô ngồi trên xe của Đoàn Chi Dực để đến trường, sẽ như thế nào đây?

Nhiệt độ trong xe vừa phải, cô lại căng thẳng đến nỗi toàn thân đổ mồ hôi lạnh, tay chân lóng ngóng không biết để ở đâu.

Cô lấm lét như thế đương nhiên bị Đoàn Chi Dực biết được, cậu tỉnh bơ nhìn cô, lạnh lùng xí một tiếng, rồi không để ý đến cô nữa. Cho đến khi cách trường học không xa lắm, cậu mới bảo tài xế dừng xe ở góc đường, giọng điệu lạnh lùng bảo cô xuống xe trước.

Vệ Lam như trút được gánh nặng, lao đi nhanh như chớp.

Tuy rằng đã rơi vào động ma quỷ, nhưng Vệ Lam thấy rằng chỉ cần không bị người khác biết, sẽ vẫn có thể lừa mình dối người.

Cuộc sống như vậy, một khi bắt đầu sẽ khiến Vệ Lam như đi trên lớp băng mỏng, lo lắng bất an, tâm sự chồng chất. Một cô gái mười bảy tuổi đúng là không ứng phó nổi với biến cố như thế.

Ở trường, cô không còn là một nữ sinh hoạt bát nhiệt tình, đối với bất kỳ chuyện gì cũng không có hứng thú, chỉ giả vờ vùi đầu vào học tập, không thể tự thoát khỏi.

Xung quanh đều là mấy đứa học sinh trung học mười mấy tuổi không tim không phổi, cho dù là Quách Chân Chân hình như cũng không nhận ra sự khác thường của cô, chỉ nghĩ cô bỗng nhiên đổi tính, quyết chí tự cường.

Thêm vào đó, không ai có thể nhận ra giữa cô và Đoàn Chi Dực đang dậy sóng, hai người ở trường gần như không quen biết.

Mà buổi tối, thời điểm Vệ Lam chỉ còn lại nỗi sợ hãi, cô luôn lần lữa đến khuya, đợi đến khi học sinh trong trường đều về hết, mới chậm chạp tan học.

Lần nào cô cũng định ngồi xe buýt, nhưng vừa đi ra khỏi cổng trường, bất luận khuya đến đâu, vẫn luôn nhìn thấy chiếc xe màu đen kia, đỗ ở góc đường.

Cô đành phải nhìn xung quanh bốn phía, xác định quanh đó không có người quen, mới lén lút chui lên xe.

Đoàn Chi Dực luôn cười nhạt đối với hành vi này của cô.

Cậu không chút nào che giấu sự chán ghét xem thường cô, đều viết rõ lên trên mặt. Vệ Lam nhắm mắt lại đều có thể cảm nhận được.

Sao Vệ Lam lại không chán ghét cậu được chứ. Chẳng qua khi cậu ức hiếp cô, cô lại không có sức để phản kháng. Đây là một chuỗi thức ăn rất không công bằng, Đoàn Chi Dực đứng trên cao, giẫm đạp Vệ Lam dưới chân mình.

Mà điều khiến Vệ Lam sợ hãi, đó là mỗi đêm ngủ trên chiếc giường màu đen rộng lớn kia cùng Đoàn Chi Dực. Căng thẳng và sợ hãi luôn khiến cô liên tục mơ thấy ác mộng.

Vệ Lam không biết đến khi nào Đoàn Chi Dực mới tha cho cô, cậu nói phải làm cho cậu hài lòng. Nhưng ngày nào cậu cũng bày ra khuôn mặt u ám như núi băng, Vệ Lam cảm thấy hai chữ ‘hài lòng’ đó, chí ít còn cách xa vạn dặm.

Vệ Lam, cô gái mười bảy tuổi, vốn như bầu trời rực rỡ, bỗng nhiên bị một lớp sương mù dày đặc che kín, thỉnh thoảng ép cô đến ngạt thở.

Rốt cuộc cũng đến cuối tuần được về nhà ông bà nội, hít thở khí trời. Nhưng ngày thứ hai u ám vừa đến, buổi tối tan học, cô lại bị đưa đến cái nơi khủng bố kia.

Hết giờ tự học của cấp ba là tám giờ rưỡi, trở lại nhà họ Đoàn, bình thường là chín giờ hơn. Vệ Lam cũng giống như trước, vừa vào cửa liền đi tìm cây lau nhà, dọn dẹp.

Thật ra Vệ Lam thấy, căn biệt thự này trước nay đều rất sạch sẽ, cô nghĩ là có người làm quét dọn. Cô hiểu Đoàn Chi Dực bảo cô quét dọn, chỉ là chỉnh đốn cô, ức hiếp cô, để trả thù những chuyện trước kia cô đã làm với cậu.

Theo thường lệ, Đoàn Chi Dực luôn ngồi trên sô pha xem tivi, luôn luôn lạnh lùng liếc nhìn cô một cái, không biết là nhìn cô lần thứ bao nhiêu, ánh mắt cậu chợt lóe lên, đứng dậy bước đến trước mặt Vệ Lam đang làm việc.

Vệ Lam ngẩn ra, ngẩng đầu lúng túng hỏi: “Gì vậy?”

Đôi mày Đoàn Chi Dực nhíu chặt, đưa tay ra giữ lấy cằm cô, nhìn mấy giây, lớn tiếng hỏi: “Mấy ngày nay, ở trường cậu không có ăn cơm sao?”

Tuy rằng Vệ Lam không mập lắm, nhưng tuổi tác còn nhỏ, trên mặt luôn mang vẻ tròn trịa trẻ con, nhưng bây giờ chiếc cằm vốn đầy đặn kia, rõ ràng đã biến nhọn.

Vệ Lam bị cậu bóp đến đau, trong mắt rưng rưng uất ức, bỗng nhiên cô rơi xuống đến bước này, ngày nào cũng lo lắng sợ hãi, làm gì có tâm trạng để ăn uống chứ.

Cố gắng xoay đầu đi chỗ khác, Vệ Lam cũng không trả lời câu hỏi của cậu, tiếp tục cúi đầu làm việc.

Đoàn Chi Dực lạnh lùng hứ một tiếng, xoay người rời đi.

Vệ Lam không thèm quan tâm cậu nghĩ gì làm gì, chỉ nhủ thầm cậu cách càng xa càng tốt.

Cũng không biết qua bao lâu, Vệ Lam bỗng nhiên nghe tiếng gọi của Đoàn Chi Dực: “Lại đây!”

Cô quay đầu lại, thấy cậu bưng mâm cơm để lên bàn trà, nhìn cô một cách lạnh lùng.

Cô không biết được trong lòng cậu đang nghĩ gì, nhưng rốt cuộc cũng không dám không nghe lời, đành phải dời bước qua đó một cách không tình nguyện.

“Ăn đi!” Đợi cô đi đến, Đoàn Chi Dực ra lệnh, lời ít nhưng ý nhiều.

Mắt Vệ Lam nhìn mâm cơm nóng hổi trên bàn, màu sắc phòng phú, mùi thơm nứt mũi, thầm nghĩ chắc là không tệ. Cô không biết cậu biến đâu ra mâm cơm này, cũng không biết tại sao cô phải ăn cơm. Có lẽ, cô vĩnh viễn không thể giải thích nổi lối suy nghĩ của Đoàn Chi Dực.

Nhưng cô hoàn toàn không có hứng thú để ăn, liền lắc đầu.

Sắc mặt Đoàn Chi Dực tối sầm lại, dứt khoát bưng chén lên, cầm lấy cái muỗng, đặt trước mặt Vệ Lam, lạnh giọng uy hiếp: “Có phải muốn tôi đút cậu hay không?”

Vệ Lam hết hồn, nhìn cậu bằng ánh mắt chán ghét lạnh lùng, cuối cùng cũng miễn cưỡng đưa tay bưng chén lên, lại rầu rĩ nhìn cậu một cái, cuối cùng múc từng muỗng từng muỗng ăn vào.

Mùi vị cơm chiên quả thật không tệ, nhưng Vệ Lam không có khẩu vị, nhất là bị người khác ép ăn, như đang nhai sáp nến, ăn mấy miếng rốt cuộc cũng ăn không nổi, bạo gan để chén xuống bàn, rầu rĩ nói: “Tôi no rồi.”

Mày Đoàn Chi Dực lại nhíu chặt, bưng chén lên múc một muỗng đút mạnh vào miệng của Vệ Lam, hung dữ nói: “Hôm nay cậu không ăn hết, đừng hòng đi ngủ.”

Vệ Lam bị nhét đầy miệng, lại bị muỗng chọc vào, bực bội than thở lắc đầu, cố gắng né tránh.

Cuối cùng tính trẻ con nổi lên, thở hồng hộc phun hết cơm trong miệng ra.

Đoàn Chi Dực nhìn cơm văng khắp nơi, sự bực bội kích thích não bộ, giận dữ múc liền mấy muỗng, tàn nhẫn đút vào miệng của Vệ Lam.

Vệ Lam cứ lắc đầu, suýt ngạt thở, trước ngực, trên bàn và sô pha, chỗ nào cũng có cơm rơi vãi. Sau khi đấu tranh gay gắt, đột nhiên bị mắc nghẹn, ho khan mấy tiếng, nước mắt cũng trào ra.

Nếu như trước đó còn cảm thấy sợ Đoàn Chi Dực, thì lần này, cô mới cảm nhận được bản thân đang bị ức hiếp quá đáng, trong lòng tràn ngập sợ hãi và uất ức, mũi cay cay, dứt khoát khóc rống lên, ngậm nửa miệng cơm, vừa ho khan, vừa nói tùy tiện như con nít: “Tôi không muốn ăn… không muốn ăn cơm… tôi muốn ăn hoành thánh…”

Cô gái bật khóc, âm thanh bén nhọn, như móng tay cứa xuống sàn nhà, khiến người khác vô cùng khó chịu. Đoàn Chi Dực bực bội ném chén cơm lên bàn, xoảng một tiếng, đáp lại là tiếng vỡ làm đôi từ chiếc bàn tinh xảo kia.

Vệ Lam bị dọa đến thoáng run rẩy, ngưng một lát, lại tiếp tục khóc dữ dội hơn.

Đoàn Chi Dực chán ghét mà nhìn cô gái khóc đến mất hình tượng, trên mặt còn dính đầy cơm, nước mắt nước mũi tèm nhem. Trong lòng càng phiền thêm, dù sao cậu cũng chỉ là một thiếu niên chưa đầy hai mươi tuổi, sự kiên nhẫn cũng có giới hạn có mức độ, giờ phút này thật sự ước gì có thể bước đến bóp chết cô, để đổi lấy sự yên tĩnh cho bản thân.

Nhưng cuối cùng, cậu cũng chỉ nắm chặt tay, đột nhiên đứng dậy, xoay người đạp cửa bỏ đi.

Vệ Lam cũng không phải cô gái ưa khóc nhè, trước giờ cô luôn rất lạc quan, cũng rất ghét mấy cô gái được nuông chiều hở một tý là khóc lóc. Nhưng ở trước mặt Đoàn Chi Dực, bởi vì không có sức phản kháng, cho nên ngoại trừ bất lực mượn nước mắt để giải tỏa, không biết còn có thể làm gì.

Khóc lóc quả thật khiến người ta mệt mỏi, một mình Vệ Lam ngồi trên sô pha, khóc rồi lại khóc, liền hết hơi mệt mỏi buồn ngủ.

Lúc Đoàn Chi Dực trở về, nghiêng đầu nhìn đến sô pha, dường như người đã ngủ say rồi.

Sóng mắt cậu khẽ lay động, nhẹ nhàng gập người ngồi xổm xuống trước mặt cô, ánh mắt lặng lẽ nhìn cô chăm chú.

Có lẽ là khóc rất lâu, mắt Vệ Lam lúc ngủ cũng thấy hơi sưng đỏ. Trên mặt còn chưa lau sạch cơm, cả khuôn mặt hình như ốm hơn trước rất nhiều. Có lẽ còn chưa bằng cả bàn tay của cậu, điềm đạm đáng yêu, lại có chút buồn cười.

Cô điển hình là một cô gái nhiệt tình cởi mở, đôi lúc om sòm quá mức khiến người ta chán ghét. Nhưng bởi vì như thế nên cô rất đáng yêu, lúc nở nụ cười, miệng nhếch cao, ngây thở hệt như đóa hoa nở rộ, tiếng cười ấy dù cách rất xa đều có thể khiến người ta nghe thấy. Thật giống như một ‘tiếng cười như chuông bạc’ được viết trong sách.

Đoàn Chi Dực nghĩ.

Nhưng từ sau khi bị cậu bắt nạt, hình như rốt cuộc cậu không còn thấy cô cười rạng rỡ như thế nữa.

Đoàn Chi Dực cảm thấy trong lòng hỗn loạn, chính cậu cũng hiểu khi ức hiếp một cô gái như vậy, có chút vớ vẩn. Nhưng chính là cậu không cam lòng. Chỉ cần nghĩ đến cô đánh giá tính cách của cậu là u ám và xem thường nó; nghĩ đến ánh mắt đồng tình thương hại của cô khi nhìn chân cậu; nghĩ đến cô gọi cậu là tên thọt; nghĩ đến cô vì một nam sinh khác mà đến cầu xin cậu… Cậu liền cảm thấy khó chịu và chán ghét.

Đôi lúc cậu ước cậu có thể xé cô ra từng chút một, hoàn toàn biến mất trong thế giới của cậu.

Có lẽ trong lúc ngủ cũng lơ mờ cảm nhận được bản thân bị người khác nhìn, Vệ Lam mơ màng tỉnh dậy, dụi mắt, lờ mờ nhìn Đoàn Chi Dực. Rồi sau đó khịt khịt mũi, lẩm bẩm nói: “Hoành thánh…”

Đoàn Chi Dực hoàn hồn lại, bưng hoành thánh trên bàn lên, múc một muỗng đút vào miệng cô. Lúc này không biết có phải là chưa tỉnh ngủ không mà Vệ Lam không kháng cự, ngoan ngoãn há miệng, nuốt viên hoành thánh nóng hổi xuống. Đôi môi khép hờ, hệt như một con thú cưng đáng yêu.

Cô nghe lời, đương nhiên lấy được lòng của Đoàn Chi Dực, cậu kiên nhẫn đút cô ăn hết muỗng này đến muỗng khác.

Một lát sau, chén hoành thánh đã được Vệ Lam ăn sạch không còn miếng nào. Trên mặt Đoàn Chi Dực hiện lên vẻ cười vui thích, quay đầu bỏ chén xuống. Khi quay đầu lại, phát hiện ra Vệ Lam lại nghiêng đầu ngủ thiếp đi.

Đoàn Chi Dực cười giễu lắc đầu, rút mấy tờ khăn giấy ra, chán ghét lau sạch khóe miệng và mặt cô. Lại đưa tay bế cô lên khỏi sô pha, đi lên lầu.

Chân trái của cậu không được linh hoạt, lúc nào cũng bước chân phải trước, sau đó chân trái mới bước theo. Bế một người trong lòng, đi lên lầu đương nhiên rất khó khăn, cần phải cố gắng giữ vững trọng tâm, mới có thể đảm bảo cả hai không bị trượt ngã.

Một đoạn cầu thang ngắn ngủn mà như là ngàn dặm xa xôi. Khó khăn lắm mới bế Vệ Lam đến giường, tháo giày ra, thay áo ngủ, Đoàn Chi Dực mới phát hiện cả người toàn là mồ hôi.

Cậu nhìn người không biết gì đang nằm trên giường, tay trái buông thõng ra bên ngoài chăn, viên đá may mắn trên sợi dây đỏ làm tôn lên từng tấc da thịt trắng nõn của cô. Đoàn Chi Dực lạnh lùng nghiêm mặt, hung hăng nhét tay cô vào trong chăn, trong lòng lại dâng lên một sự chán ghét không tên.