Không Thể Buông Tay

Chương 28: Chia ly



Dịch: Mon

Đoàn Chi Dực không buông cơ thể Vệ Lam ra, cậu đè lên người cô, thở hổn hển. Cảm giác da thịt chạm vào nhau thật rõ ràng.

Vệ Lam nín thở, im lặng, sau đó cảm nhận được Đoàn Chi Dực vươn một bàn tay ra bóp cổ cô. Cậu không dùng sức quá mạnh nên nó chỉ giống như một sự uy hiếp.

“Trước đây cậu đã nói cậu sẽ ở bên cạnh tôi mãi, sẽ không rời xa tôi. Tôi muốn cậu nói lại một lần nữa.”

Giây phút ấy, Vệ Lam đã loáng thoáng hiểu được tại sao gần một năm nay Đoàn Chi Dực lại làm thế với mình. Trước đây cô chưa từng nghĩ nhiều hơn thế, nhưng bây giờ bỗng nhiên hiểu ra.

Giống như bị một thau nước lạnh giội tới, trong lòng cô cũng cảm thấy lạnh căm vì sự hiểu ra này.

Chắc không phải thế đâu, sao Đoàn Chi Dực lại như thế với cô… Sao cô có thể cùng với Đoàn Chi Dực…

Đầu óc cô rối như tơ vò, chỉ muốn chạy trốn đi thật xa.

Thấy cả buổi trời mà cô không có phản ứng gì, tay Đoàn Chi Dực tăng thêm sức, cậu dữ tợn nói: “Nói!”

Vệ Lam ngẩn ra một lát, mơ mơ màng màng nói theo yêu cầu của cậu: “Tôi sẽ ở bên cậu mãi, sẽ không rời xa cậu.”

“Không gặp lại tên Triệu Phi kia nữa.”

“Ừ.”

“Cậu thề đi.”

“Tôi thề.”

Im lặng một lát, rốt cuộc thì Đoàn Chi Dực đang nằm úp lên vai Vệ Lam kia cũng nhếch môi mỉm cười. Cậu chống người ngồi dậy, nhìn gương mặt hơi tái mét phía bên dưới, hôn lên trán cô một cách dịu dàng hiếm thấy: “Đừng sợ, tôi sẽ không làm gì cậu nữa đâu.”

Thật ra thì trong tình huống lúc nãy, cậu cũng hơi ngượng ngùng. May mà Vệ Lam cũng chưa từng trải qua việc đời, chắc là không biết đó là chuyện gì đâu.

Không biết mới lạ đó!

Vệ Lam nằm thẳng người, chờ cậu hoàn toàn buông cơ thể mình ra thì mới ngập ngừng lên tiếng: “Tôi muốn về nhà, ba mẹ còn chờ tôi báo cáo tình hình thi cử kìa.”

Đoàn Chi Dực gật đầu: “Được, tôi đưa cậu về.”

Tối ấy, Vệ Lam gọi điện thoại báo cáo sơ qua tình hình thi cử với mẹ mình. Trước khi cúp máy, bỗng nhiên bà đổi đề tài: “Lam Lam, con còn nhớ chú Trương không? Chính là chú Trương cùng qua bên này với ba mẹ đấy. Lúc chiều tối người nhà gọi cho chú ấy nói thấy hai học sinh nam đánh nhau, còn con thì ở bên cạnh, sau đó con bị một cậu ôm đi mất. Con thành thật nói với mẹ xem, có phải nhân lúc ba mẹ không có ở nhà con đã lén yêu đương không?”

“Không có, không có thật mà.” Vệ Lam thầm cả kinh, vô thức chối ngay.

“Không phải mẹ phản đối con yêu đương, mẹ chỉ lo con chơi với những bạn xấu cho nên mới hỏi con thôi.”

“Mẹ, con đã nói là không có mà mẹ còn không tin.”

Đầu bên kia, mẹ cô im lặng một lát. “Được rồi, mẹ tin con.”

Đầu óc Vệ Lam cứ rối bời, không để ý thấy giọng của mẹ mình hơi khang khác nên nói tiếng tạm biệt qua loa rồi cúp máy, sau đó bắt đầu nghĩ tới Đoàn Chi Dực.

Cô nghĩ thế nào cũng không thông, tại sao mọi chuyện lại trở nên như vậy? Chẳng phải cậu rất ghét cô sao? Chẳng phải vì cô chọc giận cậu nên cậu mới trừng phạt cô sao?

Thật là hoang đường!

Được một học sinh nam thích, điều này cũng không làm cho Vệ Lam vui sướng chút nào, bởi vì người đó là Đoàn Chi Dực. Nếu thật sự là thế, cô đoán rằng có thể mình sẽ phải đối mặt với một cơn ác mộng vô thời hạn.

Cô cũng giống như những cô gái khác, cũng hy vọng sau khi vào đại học sẽ chính thức yêu đương với một anh chàng. Người ấy có thể là Triệu Phi, cũng có thể là bất cứ cậu học sinh sáng sủa hoạt bát nào khác, nhưng tuyệt đối không thể là Đoàn Chi Dực.

Mang theo nỗi lo sợ khủng hoảng này, Vệ Lam nhốt mình trong nhà hai ngày trời. Bạn bè gọi điện thoại rủ cô đi ăn chơi, cô cũng tìm đủ mọi lý do để từ chối.

Còn Đoàn Chi Dực gọi điện thoại tới, cô không nghe một cuộc nào. Nhưng có lẽ là vì ảnh hưởng mà Đoàn Chi Dực gây nên trong thời gian dài, mỗi khi tiếng chuông kia ngừng reo, cô lại thấp thỏm bất an.

Qua ngày thứ ba, mẹ cô lại gọi về, bảo cô sắp xếp hành lí đến chỗ của bà, ngay cả vé xe lửa cũng đã nhờ người mua sẵn rồi.

Vệ Lam cảm thấy hơi khó hiểu. Căn cứ mà ba mẹ cô đang nghiên cứu nằm trong một thị trấn nhỏ phía tây, khỉ ho cò gáy, có có gì để thăm thú vui chơi. Hai nhà khoa học này chưa từng nhắc tới việc bảo cô tới đó chơi, bây giờ thì đột nhiên bảo cô tới đó, đúng là làm người ta nghĩ không ra.

Vệ Lam nghĩ chắc là ba mẹ muốn gặp cô nên không nghĩ ngợi gì thêm mà vui vẻ nhận lời ngay. Hơn nữa cô còn muốn mượn lý do này để cách xa Đoàn Chi Dực một chút, ít nhất là để cô ổn định lại sự rối loạn trong lòng một khoảng thời gian đã.

Thời gian xuất phát là cách hôm mẹ cô gọi điện thoại tới một ngày. Hôm sau, ăn bữa sáng xong, ông bà nội cứ đòi đi tiễn Vệ Lam nhưng Vệ Lam lại vỗ ngực, nói mình đã trưởng thành, phải rèn tính tự lập, sao có thể bắt hai ông bà già đi chịu khổ với cô. Sau đó, ngay đầu con hẻm, dưới ánh mắt lo lắng của ông bà nội, Vệ Lam đeo túi hành lí thật to, lên xe đến ga xe lửa.

Đây là lần du lịch đường dài đầu tiên của Vệ Lam, có điều trước nay cô luôn là một cô gái bạo dạn nên thấy cũng chả có gì, hơn nữa ba mẹ nhờ người ta mua vé giường nằm mềm, ngủ một giấc là hôm sau đến ngay.

Đến nhà ga xe lửa, còn hơn một tiếng nữa mới tới giờ xuất phát nên Vệ Lam buồn chán ngồi trong phòng đợi, lấy di động ra nhắn tin với bạn bè. Vừa nhắn tin về cuộc hành trình vĩ đại của mình cho Quách Chân Chân thì di động đã reo lên.

Vệ Lam nhìn số, do dự giây lát nhưng cuối cùng vẫn nhấn nút nghe. Tuy không dám đối mặt với cậu nhưng cô nghĩ lại thì vẫn phải gặp, nếu chọc giận Đoàn Chi Dực thì người xui xẻo sẽ là cô.

“Cậu ra đây! Lập tức!” Giọng Đoàn Chi Dực hết sức cộc cằn.

Vệ Lam sững sốt một chút rồi nói: “Tôi không ở nhà, tôi ở ga xe lửa, hôm nay tôi phải đến chỗ của ba mẹ.”

Đầu bên kia im lặng một lát, đang lúc Vệ Lam không nhịn được định lên tiếng thì điện thoại bỗng bị ngắt.

“Có lộn hay không vậy!” Vệ Lam nhìn màn hình điện thoại, bất mãn đến nghiến răng.

Một lát sau, có thông báo xe lửa đã vào ga, Vệ Lam vội vàng ùa vào dòng người vào trong ga. Lúc này đang mua du lịch nên rất đông người. Lúc đến cửa Vệ Lam bị người ta chen lấn, may mà có một bàn tay tốt bụng đỡ lấy.

Cô đứng thẳng người dậy, quay đầu qua, hai chữ ‘cảm ơn’ còn chưa kịp nói thì đã nghẹn lại.

Cô thấy Đoàn Chi Dực sa sầm cả mặt, đứng ở bên cạnh.

“Cậu… sao cậu lại tới đây?”

“Sao tự nhiên lại đến chỗ ba mẹ cậu? Có phải vì muốn trốn tôi không?”

“Không phải, không phải.” Vệ Lam vội vàng xua tay. “Là do ba mẹ tôi muốn tôi qua đó, đã một năm nay họ không được gặp tôi rồi.”

Mặt Đoàn Chi Dực thoáng dịu lại, rồi hỏi tiếp: “Vậy khi nào thì cậu trở về?”

Vệ Lam nghĩ ngợi một chút: “Chắc trễ lắm là trước ngày điền nguyện vọng thôi.”

Đoàn Chi Dực gật đầu, xách cái túi xách bị xộc xệ trên lưng cô lên, vác lên vai mình, nói với vẻ rất ngầu: “Đi, tôi tiễn cậu lên tàu.”

Nói xong, cậu liền hòa vào dòng người, đi về phía đường ray.

Vệ Lam từ phía sau nhìn thấy cậu đã cố gắng điều chỉnh nhưng vẫn bước thấp bước cao thì vội vàng chạy theo, đưa tay kéo lấy túi xách của mình: “Để tự tôi xách cho, chân cậu…”

Còn chưa nói xong cô đã ý thức được mình phạm sai lầm nên thức thời, vội vã im miệng lại.

Quả nhiên, Đoàn Chi Dực lập tức xaoy đầu lại, hung tợn trợn cho cô một cái, quát: “Đi! Đừng có theo sau tôi!”

Hai người mang hai bộ mặt hằm hằm, hòa vào dòng người đang chen lấn để lên xe lửa.

Sau khi vào phòng giường nằm mềm trên toa xe lửa, lập tức có sự khác biệt khá rõ ràng với tình cảnh chen lấn lúc nãy. Lần trước Vệ Lam đi xe lửa là khi tốt nghiệp cấp 2, đi du lịch với ba mẹ cho nên bây giờ rất hiếu kỳ. Cô nhìn vào vé, tìm được giường của mình liền đặt mông ngồi xuống thử ngay, rồi lại cười chào hỏi đôi vợ chồng trung niên ở giường đối diện. Cô cười hết sức vui vẻ, nhất thời quên bén vị hung thần bên cạnh.

Đoàn Chi Dực đặt hành lý của cô lên giá để hành lý rồi nhìn gian phòng nhỏ hẹp này một lượt. Gương mặt vốn lạnh lùng nay nhăn lại, nhỏ tiếng thì thầm. “Cái xe lửa tồi tàn này còn có thể ngồi được sao?”

Vệ Lam nghe cậu nói thế thì ra sức nhún nhún vài cái, phản đối: “Gì mà tồi tàn, cậu nhìn xem, giường rất êm, rèm cửa sổ bằng lụa trắng nữa này.”

Đoàn Chi Dực cười khinh thường một tiếng, im lặng một lát rồi bước tới đứng trước mặt cô, nhìn cô từ đầu đến chân.

Vệ Lam bị cậu dùng ánh mắt vừa nghiêm túc vừa phức tạp của cậu nhìn tới nỗi phát sợ, cô vô thức nói: “Làm… làm gì chứ? Cậu xuống đi, xe sắp chạy rồi đấy.”

Đoàn Chi Dực thở dài một tiếng, đưa tay lên trán cô, vén những sợi tóc lòa xòa lên rồi nhẹ giọng nói: “Mau trở về nhé, nửa tháng nữa là tới sinh nhật tôi, tôi có chuyện muốn nói với cậu.”

Vệ Lam hơi mơ màng, ngẩn ngơ gật đầu.

Mày Đoàn Chi Dực hơi chau lại, ngập ngừng một chút rồi lại hỏi: “Cậu có biết tôi định nói gì không?”

Vệ Lam gật đầu, rồi lại vội vã lắc đầu.

Đoàn Chi Dực liếc cô một cái rồi đột nhiên cúi xuống, hôn lên trán cô một cái: “Tôi đi đây, cậu phải cẩn thận đấy, có chuyện gì thì nhớ gọi cho tôi.”

Nói xong, cậu xoay người lại, lễ phép nói với đôi vợ chồng trung niên: “Chú, dì, làm phiền hai người trông nom cô ấy với ạ.”

Đôi vợ chồng trung niên cười ha ha, gật đầu lia lịa: “Thằng nhóc này đúng là người chu đáo, chúng tôi sẽ giúp cậu chăm sóc cô bé này.”

Đoàn Chi Dực mỉm cười, quay đầu lại nhìn Vệ Lam đang đỏ mặt cúi đầu rồi xoay người bước xuống xe.

Đợi cậu đi xa, Vệ Lam mới thở phào nhẹ nhõm, ngẩng đầu cười ngượng ngùng với hai người kia.

Bà dì kia nói: “Cô bé à, bạn trai cháu thật là đẹp trai, lại rất chu đáo nữa.”

Vệ Lam vốn định nói đó không phải bạn trai mình nhưng lại nghĩ đây là người xa lạ nên cũng không cần thiết phải giải thích mà chỉ cười cười.

“Nhìn kìa, thằng bé đang từ ngoài nhìn cháu đó.” Bà dì quay đầu lại, bỗng nhiên chỉ ra cửa sổ.

Vệ Lam ngẩng đầu lên theo phản xạ, quả nhiên nhìn thấy Đoàn Chi Dực đứng cách cửa sổ không xa, từ ngoài nhìn cô.

Cô và cậu nhìn nhau một lát, thật là mất tự nhiên. Cũng chả phải tiễn đưa gì ghê gớm, đang định đưa tay kéo rèm cửa sổ xuống nhưng vừa chạm tay vào lụa trắng thì chợt dừng lại. Thôi đi, cậu ta thích nhìn thì để cậu ta nhìn, cô không nhìn cậu ta là được.

May mà sự ngượng ngùng này không kéo dài bao lâu, xe lửa bắt đầu phát ra tiếng còi dài, sau đó xình xịch chạy.

Trong quá trình xe lửa chạy chầm chậm, Vệ Lam không nhịn được cứ len lén nhìn ra ngoài, chỉ thấy Đoàn Chi Dực còn đứng ở sân ga, cứ nhìn theo vị trí toa xe của cô. Mãi đến khi cảnh vật xa dần và khuất khỏi mắt mình.

Vệ Lam thở phào một hơi. Lúc này, cô vẫn chưa biết lần chia ly này sẽ phải trải qua rất nhiều năm, nhưng theo đoàn tàu lắc lư, lòng cô cứ loáng thoáng buồn bực cùng bất an mà không hiểu tại sao.

Gần hai mươi tiếng đồng hồ, tuy là nằm giường mềm nhưng Vệ Lam cũng mệt tới rã cả người.

Khi xuống xe, trên sân ga, nhìn thấy ba mẹ đã xa cách một năm, cô chạy tới gọi ba mẹ và làm nũng. Nhưng ba mẹ cô lại không hề kích động, mừng rỡ chảy nước mắt sau khi thấy con gái như cô đã tưởng mà ngược lại, sắc mặt nặng nề, không có phản ứng gì lớn khi cô nhõng nhẽo. Nhất là mẹ cô, sắc mặt rất tệ.

Ba cô đỡ lấy túi xách của cô, thở dài một hơi rồi vỗ lưng cô: “Chắc Lam Lam mệt lắm rồi, mau về nhà ngủ một giấc đã.”

Trước giờ Vệ Lam vẫn hơi sợ người mẹ nghiêm khắc của mình nên len lén kéo áo ba, nỏi: “Ba, mẹ sao thế?”

Ba cô nhìn con gái với vẻ không được tự nhiên lắm, nói: “Về nhà rồi nói.”

Vệ Lam nghĩ ngợi, cảm thấy tâm trạng của mẹ không tốt chắc là do công việc có vấn đề chứ không liên quan gì tới mình nên liền yên tâm, suốt dọc đường cứ tíu tít theo ba mẹ về ký túc xá dành cho nhân viên nghiên cứu của căn cứ.

Vừa vào nhà, Vệ Lam đã kêu réo đòi ăn.

Nhưng mẹ cô bỗng xoay người lại, trợn cô một cái thật dữ dằn rồi giơ tay cho cô một bạt tai.

Vệ Lam ngơ ngác, hoàn toàn không hiểu sao người mẹ đã lâu không gặp lại đối xử với mình như thế, nhất thời cũng quên khóc mà ngẩn ngơ hỏi: “Mẹ, có chuyện gì vậy?”

“Con còn hỏi mẹ có chuyện gì ư? Con nói xem một năm nay ba mẹ không ở nhà, con đã làm những gì nào?” Mẹ cô vừa nói vừa giận tới mức trán nổi gân xanh. “Hôm trước, mẹ gọi điện thoại cho chủ nhiệm lớp con thì mới biết con hoàn toàn không có ở trong ký túc. Con nói xem nào, con không ở ký túc, cũng không ở nhà thì một năm nay con ở đâu?”

“Con… con…” Mặt Vệ Lam lập tức trở nên trắng bệch, cả ngửa ngày trời mà không nói được tiếng nào.

“Con nói đi, con ở đâu?” Mẹ cô lớn tiếng quát: “Có phải ở trong nhà cậu học sinh đánh nhau vì con không?”

“Mẹ… không phảikhông phải.” Mắt Vệ Lam đỏ hoe, nước mặt không ngừng rơi xuống.

Ba cô không nỡ nhìn cô như vậy nên kéo mẹ cô lại, nói: “Em đừng sốt ruột, để từ từ con nó nói cái đã.”

“Em có thể không sốt ruột được sao? Nó mới bao lớn? Mười tám tuổi, không, mười bảy tuổi, nó mới mười bảy tuổi. Mười bảy tuổi đã sống chung với đứa con trai khác, nó còn là con của chúng ta sao chứ? Là đứa con gái ngoan của chúng ta sao?” Mẹ cô nói xong cũng che mặt khóc rưng rức.

Vệ Lam chưa từng thấy mẹ mình như vậy nên càng thêm hoảng hốt, lật đật chạy tới ôm bà, nghẹn ngào nói: “Mẹ, mẹ tin con đi, con thật sự không có làm điều gì xấu cả, con bị ép thôi.”

Mẹ cô hít sâu một hơi, bình ổn lại cảm xúc: “Được, con nói xem, rốt cuộc một năm nay là sao?”

Đây là ba mẹ cô, cũng là những người duy nhất mà cô có thể dựa dẫm và tin tưởng nên Vệ Lam ấm ức kể hết chuyện mình gặp phải trong một năm nay cho ba mẹ nghe. Đương nhiên cô đã tỉnh lược bớt chi tiết Đoàn Chi Dực sàm sỡ, quấy rối cô.

Một năm quá lâu, có thể đã trở thành thói quen nên khi Vệ Lam nói ra thì cảm thấy đó cũng chẳng phải chuyện gì to tát.

Nhưng đối với ba mẹ cô thì đúng là sét đánh bên tai. Họ hoàn toàn không thể tưởng tượng được đứa con gái mà mình nâng niu chiều chuộng, chỉ mới không ở cạnh mình một năm thôi mà đã gặp phải chuyện như vậy.

Họ tự trách mình không làm tròn trách nhiệm, cũng chửi mắng cậu học sinh chưa từng gặp mặt nhưng uy hiếp con gái yêu của họ kia.

Đương nhiên tuy Vệ Lam cật lực nói là Đoàn Chi Dực không làm gì mình nhưng mẹ cô lại không tin một nam một nữ trẻ tuổi ngủ chung giường với nhau một năm trời mà không xảy ra chuyện gì. Hôm sau, bà kéo Vệ Lam tới bệnh viện dù cô không muốn. Mãi đến khi thấy trên báo cáo viết ‘màng trinh vẫn còn’ thì mới yên tâm.