"Buông tôi ra! Chú đang làm gì vậy?" Cô sợ hãi vùng vẫy nhưng vô lực, không có cách nào rút tay lại, đừng nói đến việc bỏ chạy.
"Chú sao? Thú vị thật đấy! Nhìn làn da mềm mại này xem, thật muốn cắn một cái! he he he!" Hắn dồn cô vào chân tường, kéo hai tay cô lêи đỉиɦ đầu, liên tục vùi vào cổ cô.
Mùi rượu trên người hắn nồng nặc hoà với mùi thuốc lá khiến cho cô cảm thấy vô cùng buồn nôn, bất lực đến vỡ tan.
Tĩnh Ngữ không chịu được nữa, cô cắn vào vành tay hắn thật mạnh rồi vội vàng chạy đi. "Mẹ nó! Con chó, mày dám cắn ông hả? Hôm nay tao nhất định phải bắt mày nằm dưới thân tao." Hắn đau đớn, tức giận đuổi theo cô.
Cơ thể cô càng lúc càng không ổn, vô cùng khó chịu, có cảm giác như sắp không thở nỗi nữa, tay chân đều run rẩy.
Nhưng tên đó lại day như đỉa, cứ đuổi theo cô không ngừng, cô chạy mãi, chạy mãi cuối cùng lại chạy đến hầm giữ xe.
"Con đĩ, mày đứng lại đó cho ông! Dám chạy hả?" Hắn ta như bị cô cắn đến tỉnh rượu, hùng hồn hét lớn như một con cáo già bị bỏ đói lâu ngày.
"Á!" Tĩnh Ngữ hoảng loạn vấp ngã, tay chán đều bị chảy máu, rất đau, nhưng cô không thể dừng lại, cô không thể để hắn bắt được, cô không muốn.
Cô lê lết thân tàn đứng dậy, trước mắt như có hơi sương, mờ mờ ảo ảo khiến cô càng thêm sợ hãi.
"Đứng lại đó!" Tiếng la hét ở đằng sau không ngừng vọng đến như tử thần đang réo tên. Bỗng, ở phía trước có người, cô vội vàng chạy về phía anh ta, hoảng loạn rơi nước mắt.
"Làm ơn, cứu tôi, cứu..." Khi đến gần cô mới phát hiện ra, anh ta chính là người đàn ông trong phòng 04 lúc nãy, trên người anh ta có mùi gỗ đàn hương rất đặc biệt.
"Cô đang làm gì vậy?" Anh ta đẩy cô ra, cau mày phủi đi chỗ cô đã chạm vào, vô cùng chán ghét.
"Con chó, mày chạy nhanh như vậy làm gì? Mày nghĩ mày có thể thoát được sao?"
Hắn ta đã đuổi đến nơi, không còn cách nào khác, Tĩnh Ngữ chỉ có thể mặt dày trốn sau lưng anh ta, sợ hãi mà run rẩy, guingw mặt non nớt lắm lem nước mắt.
"Con kia, mày..." Hắn ta thở hồng hộc, nhìn thấy anh ta liền trợn tròn mắt: "Anh, anh Đàm, sao anh lại ở đây?"
"Sao tôi lại không thể ở đây?" Anh ta quay lại cúi nhìn Tĩnh Ngữ, chán ghét nhếch môi cười: "Anh muốn cô ta sao?" "Ừm, đúng, đúng, lúc nãy cô ta vô lễ bới tôi, tôi chỉ muốn dạy cho cô ta một bài học, anh Đàm có thể giao cô ta cho tôi không?" Hắn khúm núm bước đến, cố ý quan sát sắt mặt của Đàm Dật Trì.
"Ồ!" Anh ta ồ một tiếng, sau đó đẩy cô lên phía trước: "Cứ tự nhiên."
Tĩnh Ngữ sợ hãi đến xanh mặt, cơ thể cứng đờ không dám cứ động.
Đột nhiên, anh ta cúi đầu, khẽ giọng trầm ấm bên tai cô: "Không ngờ cô lại được nhiều người để mắt như vậy, tài quyến rũ đàn ông này là bẩm sinh đã có rồi sao?"
"Chú ơi! Đừng mà! Cứu tôi đi! Đừng đẩy tôi cho hắn có được không?" Cô run run cầm chặt lấy tay anh, tuyệt vọng cầu xin.
"Tại sao tôi phải cứu cô? Tôi đâu có quen biết cô." Anh ta lạnh lùng rút tay ra khỏi tay cô, ánh mắt khinh bỉ đến tột cùng.
"Mày còn không mau qua đây? Muốn tao phải sử dụng bạo lực với mày thì mày mới chịu nghe lời có đúng vậy không?" Hắn ta hét lên, tiếng bước chân càng lúc càng đến gần hơn.
Tĩnh Ngữ tuyệt vọng nhìn anh, sắc mặt nhợt nhạt đến khó coi, môi mím chặt không nói thêm lời nào nữa.
Xem ra, cuối cùng cô cũng hiểu rồi, thành phố này, thật sự rất vô tình, không như khi cô sống ở quê, ở đây, đâu đâu cũng có nguy hiểm và cạm bẫy, lòng người lạnh nhạt đến mức đáng sợ.