Từ sau khi xảy ra chuyện ở quán bar cô đã xin nghỉ việc, không tiếp tục đến đó làm việc nữa, mặc dù tiền lương rất cao.
Bây giờ Tĩnh Ngữ đang làm việc cho ông chủ của một quán mì, nghe nói đây là quán mì lâu đời mà nổi tiếng nhất ở thành phố này, thậm chí người ta còn chấp nhận chạy từ thành phố khác đến đây chỉ để nếm thử hương vị của quán mì này.
Cũng bởi vì quán đông khách nên tiền lương cũng cao hơn ở mấy quán khác, nhưng thời gian làm lại rất ít, mười giờ tối quán đã đóng cửa, có bữa còn bán sạch chỉ trong hai giờ, nào là mang về, nào là ngồi ăn tại chỗ, thật sự rất đắc khách.
Nên sau khi làm thêm ở quán mì cô còn làm thêm ở quán nướng, vì là trung tâm thành phố nên cho dù có bán cả đêm cũng sẽ có người mua, không sợ vắng khách.
Nhưng làm thêm nhiều việc như vậy, cô cảm thấy bản thân có chút đuối sức, có cảm giác như không thể gồng nổi nữa, tay chân đều đau nhức, ê ẩm, quầng thâm mắt cũng càng lúc càng sâu, vô cùng khó coi. ...
Một tuần trôi qua nhanh như một cơn gió, mới đó mà đã đến mùa hè rồi, mùa này học sinh được nghỉ, gia đình cùng nhau đi du lịch cũng nhiều, mà thành phố này lại còn là địa điểm nổi tiếng, ngày đêm đều tấp nập người qua lại, nhìn một lúc đã khiến người ta hoa mắt chóng mặt.
Vậy mà bạn anh - Triệu Vân Trác lại rủ anh đến quán mì này ăn tối, mặc dù đã đến từ sớm, khi quán vẫn còn chưa mở cửa nhưng vẫn phải sếp hàng chờ ở bên ngoài, còn phải chen chúc tranh chỗ ngồi, xém nữa thì phải ngồi ở ngoài đường, vừa nóng vừa bụi.
"Cậu thích ăn ở đây đến vậy thì tự đi một mình không được à? Cứ đòi tôi phải đi theo cho bằng được, không hiểu là cậu nghĩ cái gì nữa." Đàm Dật Trì bực mình mắng, trên trán lấm tấm mồ hôi.
"Ăn một mình không ngon, chán lắm." Triệu Vân Trác xua tay nói. "Vậy thì đặt trên app, để người ta giao đến không tiện hơn sao?"
"Đặt về nhà thì còn hương vị gì nữa, ăn tại chỗ mới có cảm giác chứ." Triệu Vân Trác lại gạt đi ý kiến của anh.
"Toàn là lời xảo biện, sau này đừng rủ tôi đi ăn với cậu nữa." Anh hậm hực, nếu không phải mất mấy tiếng đồng hồ đứng chờ thì anh đã bỏ về ngay lập tức rồi.
"Ha! Ông chú à, cậu càu nhàu nhiều quá rồi đấy, tính tình gì mà khó ưa, ế là phải." Triệu Vân Trác đùa cợt, nhìn là biết họ thân nhau đến mức nào.
"Nói gì vậy hả? Cậu cũng bằng tuổi tôi đấy! Tự nhìn lại bản thân mình xem đã làm được trò trống gì chưa? Còn tôi, tôi không giống với cậu, người thích tôi còn nhiều hơn khách ở quán này, chỉ là tôi không muốn thôi." Anh đắc ý nhếch mép, quả là một ông chú đầy tự tin. Triệu Vân Trác cười cười, không phản bác, chỉ nói một câu: "Là không muốn hay là lực bất tòng tâm?"
"Ê! Đừng gọi cả tên lẫn họ như vậy chứ, tôi biết tên của mình đẹp rồi, cậu không cần nói, tôi ngại đó."
Đàm Dật Trì thật sự muốn mắng người nhưng nam phục vụ lại đem mì ra, cuối cùng vẫn chỉ có thể nuốt cục tức vào trong, đợi sau này rồi tính sổ.
"Hừ!"
"Thôi, thôi, đừng giận nữa, mau ăn đi. Đảm bảo ăn xong cậu lại muốn ăn thêm nữa, thật sự rất ngon."
"Cũng không phải quán cậu mở, cậu nói nhiều như vậy làm gì?"
"Được, tôi không nói, không nói nữa."
Triệu Vân Trác thật sự không nói nữa, chỉ nhìn ngó xung quanh, chợt, anh ta nhìn thấy một nữ phục vụ ở bên kia bàn, cô gái ấy mỉm cười, khẩu hình miệng hình như là đang hỏi quý khách muốn dùng gì.
Chỉ ba giây sau, Triệu Vân Trác lại mở miệnh, thật sự không thể im lặng dù chỉ một phút: "Cậu nhìn xem, cô gái kia nhìn quen quá."
Đàm Dật Trì cáu giận đặt đũa xuống: "Triệu Vân Trác, cậu có thôi đi không?"
"Chậc! Cậu nhìn nữ phục vụ kia xem, có phải là cô gái ở quán bar đêm đó không, cô gái phòng 04?"