Không Thể Chạm Tới

Chương 46: Chương 45





Dường như có rất nhiều điều muốn nói, nhưng nếu hắn có thể mở miệng thì có lẽ sẽ ngập ngừng đến không thốt nổi một câu.

Cảm xúc phức tạp xen lẫn kích động mà ngôn ngữ bình thường không tài nào diễn tả nổi, hắn tham lam nhìn hình bóng chỉ cách xa vài mét, hắn sợ mình chỉ vừa nhúc nhích chút thôi thì toàn bộ sẽ giống như bóng phản chiếu trên mặt nước, biến mất không sót lại gì.

An Trạch...An Trạch...!
Cố An Trạch vẫn còn đang rửa chén, động tác cậu không nhanh nhẹn nhưng lại rất cẩn thận, toàn bộ bát mì đều được lau sạch từng chút một.

Trước kia Tần Sở chưa bao giờ để ý đến chuyện này, giờ đây lại ngẩn người đứng cạnh cửa.

Ngón tay thon dài tinh tế dính đầy bọt biển trắng tinh, dường như còn có thể nhìn thấy cả màu hồng phớt trên móng.

Sau khi chà toàn bộ chén dĩa cho đầy bọt, cậu mở ngăn bắt đầu tráng sạch bằng nước.

Bát dĩa thủy tinh được rửa sạch rồi để ráo, kế đó nằm chỉnh tề ngay ngắn một bên, cứ như là món hàng thủ công được tỉ mỉ chạm trổ.

Sau khi đặt xong cái chén cuối cùng qua một bên, động tác Cố An Trạch dừng lại đôi chút.

Cậu có vẻ như không biết nên làm cái gì tiếp theo, mờ mịt ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

Đối diện cửa sổ bếp là một khu dân cư nhỏ hướng ra đường lộ, đèn đường chiếu sáng một khu vực be bé.

Cậu dường như đang trông chờ gì đó, người hơi nghiêng về trước, lúc nhận ra không có ai thì lại chậm rãi cúi đầu xuống.

Trên tay còn đang cầm miếng giẻ lau khô queo, cậu ngây người nhìn bồn rửa mặt, cả tóc cũng rủ lòa xòa vài cọng, che khuất vành tai như trong suốt.

Đúng lúc này, có tiếng xe chạy qua ngoài cửa sổ, cậu gần như ngẩng đầu lên ngay lập tức, ngón chân cũng cong lên, háo hức nhìn ra bên ngoài.


Đáng tiếc, không phải.

Thân mình như đông cứng lại, cậu ngơ ngác nhìn con đường băng ngang qua cửa sổ, tựa như vẫn còn sót lại chút ít chờ mong.

Nhưng mãi cho đến khi chân tê mỏi, cũng không còn một ai đi trên đường nữa.

Có lẽ là do thất vọng quá nhiều lần, vẻ mặt cậu không đổi, nhưng lại cúi đầu xuống lần nữa.

Cậu không nhìn ra cửa sổ hay làm bất cứ điều gì, chỉ ngây ngốc đứng tại chỗ.

Dù chỉ là một hình bóng chôn chân nơi đó, cũng tràn đầy mất mát không thể tiêu tan.

Tần Sở đứng sau lưng cậu, chóp mũi không ngăn được chua xót, lồng ngực quặn thắt lại.

Chân tay như bị đóng băng, thậm chí mất luôn cả khả năng tự điều khiển.

Hắn muốn đi tới an ủi An Trạch, nhưng làm cách nào cũng không nhích nổi một bước.

An Trạch...Anh về rồi...!
Cố An Trạch không nghe được những lời trong lòng hắn, đang từ từ hồi phục tinh thần từ trong cơn ngơ.

Cậu xoay lại nhìn mấy món ăn đã dọn ra bàn từ nãy, gần như mới lấy lại phản ứng, hơi sốt ruột bước tới.

"Thôi rồi...nguội hết cả rồi."
Cậu lẩm bẩm một câu, sau lập tức muốn bưng đồ ăn trên bàn đi, nhưng hình như không biết phải lấy cái nào trước tiên.

Thế rồi lại bâng khuâng trong chốc lát, kế đó mới nhấc tô canh xương sườn lên, quay người đi.

Bấy giờ Tần Sở mới nhìn thấy mặt của Cố An Trạch.

Không có vẻ hồng hào hay khỏe mạnh như trong trí nhớ của hắn, ngược lại trông cậu rất xanh xao, quầng thâm dưới mắt đã biến thành xanh đen.

Trước kia cậu không gầy đến mức này, nhưng hiện giờ xem ra đã rất lâu chưa được ăn uống đàng hoàng, không dư ra lạng thịt nào.

Tần Sở nhìn mà lòng đau khôn xiết, vừa định vẫy tay kêu Cố An Trạch lại, hoặc là ôm cậu vào lòng thì đối phương lại đi xuyên qua cơ thể hắn.

Cố An Trạch đặt canh sườn lên trên bàn.

Cậu nhớ rất rõ vị trí Tần Sở thường hay ngồi, nên cố ý để canh gần đó hơn.

Tần Sở ngơ ngác quay đầu lại, nhìn thấy Cố An Trạch đang ngây người nhìn chỗ ngồi cùa mình.

Vẻ mặt cậu có hoảng hốt, cũng có thỏa mãn, dường như đang nhớ đến chút ít ký ức đẹp đẽ nào đó nhiều năm trước.

Khóe môi Cố An Trạch chợt cong lên, có điều nụ cười này đặt trên gương mặt tiều tụy của cậu trông hề ổn chút nào, mà có hơi khiến người ta bất an.

Cậu đưa tay vuốt nhè nhẹ lên ghế ngồi, tựa như nơi đó là Tần Sở vậy, cho nên ý cười trong mắt càng thêm sâu.

Đột nhiên cậu xoay người lại, bước xuyên qua cơ thể trong suốt của Tần Sở.

Hình như cậu lo Tần Sở sẽ đói bụng, đoạn nhanh chóng bưng hết thức ăn còn lại lên trên bàn, hơn nữa hầu hết còn đặt trước vị trí của hắn thường ngồi.

Cậu mỉm cười, vừa định ngồi xuống ghế kế bên, lại nhận ra chưa lấy chén đũa cho đối phương, thế rồi vội vàng đứng lên lần nữa.

Cứ như là có người ngồi ở đó chờ dùng bữa, Cố An Trạch mang một bát cơm đầy lên, trên mặt treo một nụ cười nhẹ như đang lấy lòng.


Cậu cẩn thận đặt chén đũa xuống, thế mà không hề lấy cơm hay muỗng đũa cho mình.

Tất cả đồ ăn trên bàn đều vây quanh trước chỗ ngồi của Tần Sở, cậu ngồi ở phía đối diện, mang theo mong chờ mà nhìn nơi không có người ngồi kia.

Cả người Tần Sở cứng đờ.

Đôi chân như bị đóng đinh của hắn cuối cùng cũng nhích lên được một bước, hắn cố gắng gọi tên An Trạch, nhưng cổ họng vẫn không thể phát ra bất kỳ âm thanh nào.

Cố An Trạch không nhìn thấy hắn, cứ ngồi như vậy mỉm cười nhìn đăm đăm chỗ ngồi không người.

Một tay cậu chống cằm, mắt hơi chớp chớp, ý cười trên mặt dần vơi đi.

"Tần Sở, sao anh không ăn?" Bi thương lan ra từ trong ánh mắt nhưng cậu vẫn miễn cưỡng gượng cười, "Anh không đói sao? Chắc tại em làm khó ăn quá..."
Tần Sở đã đi đến bên cạnh cậu, nhìn Cố An Trạch ngồi đó mà lòng đau xót.

Thâm tâm hắn liều mạng phản bác, nhưng một tiếng nỉ non cũng chẳng thể thốt ra được.

Hắn do dự đưa tay ra, muốn xoa mái tóc mềm mại của Cố An Trạch, có điều khi hắn vừa run rẩy sờ tới, sợi tóc lập tức xuyên thẳng qua bàn tay hắn.

Hắn...!không chạm vào được.

Đôi vai Cố An Trạch chầm chậm co lại, hai bàn tay sắp lạnh cóng tới nơi chà sát vào nhau.

Cậu ngây ngốc nhìn một bàn đồ ăn trước mặt chưa bị động vào món nào, hình như không hề cảm thấy đói.

Nước mắt Tần Sở càng tuôn mãnh liệt, hắn quỳ xuống toan định ôm đối phương lần nữa, nhưng cho dù có khóc trong câm lặng, cũng không có cách nào thu được sự chú ý của Cố An Trạch.

Cậu không nhìn thấy hắn.

Cố An Trạch lại bắt đầu thẫn thờ.

Nụ cười trên mặt đã tắt ngúm từ lâu, không có mong đợi, chỉ còn tuyệt vọng lặng thinh.

Một lát sau, có lẽ là do nước mắt làm ướt đẫm gương mặt, cậu hoảng hốt lau đi, rồi như là sợ bị Tần Sở thấy bộ dạng chật vật của mình lúc này, thậm chí còn cố ý nghiêng đầu che mặt của mình đi.

"Xin lỗi...Thật sự xin lỗi..." Tiếng hít thở đều run rẩy cả lên, cậu thấp giọng nói xin lỗi, trông như đang bị trách cứ, không ngừng dụi mạnh hai mắt.

Nhưng nước mắt đâu dễ gì ngừng lại được, cậu thận trọng liếc qua bàn ăn, dường như nhận ra gì đó, tức khắc đứng dậy khỏi chỗ ngồi.

"Đồ ăn nguội hết rồi...!Nếu anh không thích, em đi hâm lại lần nữa."
Hốc mắt còn đỏ hoe, nhưng cậu lại như được tiếp thêm sức mạnh, lập tức bưng đồ ăn vào trong bếp.

Tần Sở đứng bên cạnh nhìn rõ hết mọi chuyện.

An Trạch của hắn...vẫn luôn đợi hắn về nhà như thế này sao?
Môi bất giác run lên, lồng ngực không kiềm được phập phòng dồn dập.

Mỗi một giọt nước mắt của Cố An Trạch đều như lưỡi dao cắt thẳng vào tim hắn, đau đến mức cả người chết lặng.

An Trạch...Anh về rồi....Anh sẽ không bao giờ để em đợi nữa...!
Cố An Trạch vẫn không nghe thấy, cậu bưng dĩa thức ăn vừa hâm nóng để trước chỗ ngồi của Tần Sở, không quan tâm nóng đến phỏng tay.

Cậu bước ra cửa lần nữa, có chút chờ mong nhìn về phía hành lang, biết được không có ai đến mang theo mất mát quay lại bàn ăn.

Cậu có vẻ không đói chút nào, thậm chí còn không thèm bỏ bụng dù một miếng, chỉ ngơ ngác nhìn một bàn đồ ăn kia.


Ánh mắt đờ đẫn vô hồn, xen lẫn đôi chút hốt hoảng, không hề mang sức sống của một người bình thường.

Đồng hồ treo trên tường tích tắc trôi đi, cậu không thấy buồn ngủ, cứ mở to mắt mờ mịt nhìn về phía trước.

Hình như cậu đang nghĩ đến gì đó, sắc mắt càng lúc càng tái nhợt, mí mắt rủ xuống.

Đôi môi không chút máu dần chuyển sang màu xanh, dạ dày bởi vì lâu ngày không ăn mà co rút lại sinh ra đau đớn.

Lúc này cậu mới chậm chạp đi vào nhà bếp lấy một chén một đũa, bới chút xíu cơm, cố gắng ăn vài miếng rau thịt đã nguội lạnh từ lâu.

Có điều vừa ép mình nuốt một miếng thịt, cậu không nhịn được đỡ bàn nôn một chập.

Dạ dày đau đến mức như bị mũi khoan đâm thủng, hết sức bài xích đồ ăn tiến vào.

Cố An Trạch che miệng lại, vội vàng chạy vào trong bếp, khó chịu nôn mửa vào bồn nước một buổi trời, nôn ra hết toàn bộ đồ ăn cho vào bụng từ nãy giờ.

Vẻ mặt cực kỳ chật vật.

Hơi chua từ dạ dày làm cậu khó chịu đến ướt hoe đôi mắt, mặc kệ bồn nước bẩn ở đó, cậu lập tức mở vòi rót một ly nước máy súc miệng.

Làm cho đến khi chất dịch chua trong miệng không còn nữa, cậu mới kiệt sức chậm rãi ngồi xuống đất.

Trong mũi vẫn còn vươn đầy dịch dạ dày, cậu thở dốc, từ từ giơ tay che mắt lại.

Tần Sở từ lâu đã im lặng rơi nước mắt đứng một bên, tim như bị dao cắt, hắn hận không thể thay cậu chịu nổi đau này.

Nhưng mà hắn vĩnh viễn không thể nào chịu thay Cố An Trạch được, huống hồ tất cả đều đã là quá khứ.

Cố An Trạch dựa vào tủ chén nghỉ mệt chốc lát, cậu có lẽ nhớ ra đống hỗn độn trong bồn nước, thế là chống tay xuống đất loạng choạng đứng dậy, cố chịu đựng cơn khó chịu bắt đầu lau dọn bồn nước bị nôn dơ bẩn.

Đối với cậu bây giờ, có chuyện để làm so với ngồi không còn tốt hơn nhiều, cậu chậm rãi chà lau bồn, sau đó lau sạch sẽ bàn bếp luôn một thể.

Đã đến mười giờ tối.

Ngay khi kim đồng hồ nhích đến đúng số, cậu như có linh cảm mà quay đầu lại nhìn thoáng qua, rồi bất chợt nhoẻn miệng cười chua chát.

Cậu có lẽ biết chắc đêm nay Tần Sở sẽ không về, nên đi lấy màng bọc thực phẩm trong tủ ra gói kỹ càng hết mấy dĩa thức ăn đã nguội ngắt từ thuở nào, xong thì cẩn thận bỏ vào tủ lạnh.

Tần Sở vốn tưởng rằng cậu sẽ đi nghỉ ngơi, nhưng thay vì chui vào nhà tắm hoặc phòng ngủ thì Cố An Trạch lại ngồi lên sô pha tiếp, thẫn thờ nơi đó nhìn ra cửa chính.

Cho dù tất cả đèn trong nhà đều bật sáng trưng, nhưng Cố An Trạch như bị chìm ngập trong cô đơn, thất thần dựa vào một góc của sô pha.

-
- Hết chương 45 -
-.