Không Thể Chia Xa

Chương 34



“Đến nhà anh thì không chỉ đơn giản là ăn cơm thôi đâu.”

Kiều Vãn:…

Vậy còn ăn cái gì nữa?

….

Kiều Vãn hỏi: “Vậy đến nhà anh còn có chuyện gì nữa?”

Trì Cố Uyên dời tầm mắt, tựa cằm lên bả vai cô, không nói gì.

Tiếng chuột máy tính lại vang lên, Trì Cố Uyên lại tiếp tục làm việc, Kiều Vãn nhìn những nét vẽ trên màn hình, yên lặng không quấy rầy anh nữa



Trì Cố Uyên cứ ôm cô như vậy, mãi cho đến khi sửa xong bản thảo, công việc ngày hôm nay của anh cũng hết. Anh gửi bản thảo qua mail rồi hỏi Kiều Vãn:

“Em nghĩ ra mình muốn ăn gì chưa?”

Hai người định cùng nhau về nhà Trì Cố Uyên ăn cơm, nhưng vẫn chưa biết là sẽ ăn món gì.

Kiều Vãn quay sang hỏi anh: “Em muốn ăn món gì anh đều nấu được sao?”

Trì Cố Uyên nhìn cô: “Ừ.”

Kiều Vãn cười rộ lên, nói: “Cá kho, tôm rang.”

Trì Cố Uyên hỏi: “Không ăn rau à.”

“À… Ối!!!” Kiều Vãn mới nhận ra, định nói thêm thì cả người đã bị nhấc lên.

Trì Cố Uyên bế cô đứng dậy, cô ngồi trên chân anh lâu như vậy mà chẳng thấy anh tê chân tí nào. Tay chỉ nhấc eo cô một cái là đã có thể dễ dàng bế bổng cô lên.

“Ăn rau diếp xào nhé.” Trì Cố Uyên gợi ý một món rau, cúi đầu nhìn cô: “Có được không?”

Kiều Vãn bị bế khiến mặt đỏ tim rung, cô nằm trong vòng tay to của anh, cười nói: “Được ạ được ạ, anh thả em xuống đi…”

Thế nhưng Trì Cố Uyên không nghe lời cô, mà ngược lại còn bước khỏi bàn làm việc, cả người cô quấn cả lên hông anh, thấy anh định cứ như vậy bế cô ra ngoài, Kiều Vãn không nhịn được nhắc nhở liên thanh:

“Bên ngoài còn có người đó!!”

Cô giãy giụa đòi xuống thì nghe thấy Trì Cố Uyên cười khẽ một tiếng. Đến khi được thả xuống tim cô vẫn đập thình thịch, chưa ổn định được nụ hôn của anh đã đặt lên môi cô.

Cô đến phòng làm việc của anh hai tiếng đồng hồ, ngoài ôm nhau ra thì vẫn chưa thân mật nào thế này, tim Kiều Vãn đập dồn dập, cánh môi mềm mại bị anh bao phủ, cô đứng không vững phải túm lấy áo ngực sơ mi anh.

Nụ hôn này của Trì Cố Uyên vừa gấp gáp vừa dịu dàng, Kiều Vãn như bất chợt chìm trong vòng xoáy ngọt ngào, cô nhìn vào đôi mắt đen láy của Trì Cố Uyên, thất thủ từng chút một, bị anh cắn nuốt, cảm giác mình “sắp chết” chìm trong sự dịu dàng và tình yêu của anh.

Cũng may đến khi Kiều Vãn không thở nổi nữa thì anh dừng hôn, dừng môi hôn ở chóp mũi cô, cuối cùng rơi bên tai và trán cô.

“Đi thôi.” Giọng nói của Trì Cố Uyên khàn khàn.

Kiều Vãn: “…”

Không phải đã định đi rồi đấy sao? Tự dưng đè người ra ta đây hôn.



Kiều Vãn mặt đỏ tới mang tai theo Trì Cố Uyên rời khỏi phòng làm việc, đến cả Annie chào cô cô cũng chỉ cúi đầu chào lại, xấu hổ không dám ngẩng đầu lên, vội vàng bước theo anh vào thang máy đi về.

Trì Cố Uyên không hay ở nhà nấu cơm, trong nhà cũng chẳng có nguyên liệu gì nên hai người đến siêu thị mua đồ rồi mới về nhà anh nấu.

Lần này họ vẫn về căn biệt thự gần biển của Trì Cố Uyên, vì đã đến đây một lần rồi nên cô cũng không lạ gì nữa. Trì Cố Uyên xách thức ăn vào bếp nấu, Kiều Vãn cũng đi theo vào giúp một tay.

Tối hôm nay sẽ nấu thịt kho tàu, tôm rang và rau diếp xào, Trì Cố Uyên còn mua cả rau chân vịt để nấu canh nữa. Bữa tối ba món này vừa phong phú lại vừa đủ chất dinh dưỡng.

Anh bỏ thức ăn xuống rồi về phòng ngủ thay quần áo ở nhà, từ một chàng trai mặc âu phục thành đạt biến thành chàng trai nho nhã ở nhà, cho dù theo phong cách nào đi nữa thì trông anh vẫn rất ra dáng. Kiều Vẫn nhìn anh vào bếp mà ánh mắt lưu luyến không rồi, sau đó vành tai lại nóng lên.

Trong khi cô mặt đỏ tai hồng thì anh đã vào bếp xắn ống tay áo lên, để rộ cổ tay rắn chắc, bắt đầu rửa sạch thịt chuẩn bị nấu món thịt kho tàu.

Căn bếp vang lên tiếng nước chảy, anh bận bịu nấu nướng ăn, Kiều Vãn bền đến đứng bên cạnh, hỏi: “Có cần em giúp gì không?”

Trì Cố Uyên bèn đưa túi đồ mua bên cạnh, nói với Kiều Vãn: “Em rửa rau chân vịt với rau diếp cá đi.”

“Vâng.” Được giao việc, Kiều Vãn xách túi rau đi rửa.

Hôm nay hai người đi siêu thị xanh sạch nên rau diếp cá đã tước sẵn, rau chân vịt cũng đã nhặt rồi, chỉ cần rửa nước cho sạch là được, vừa đơn giản vừa nhanh, Kiều Vãn rửa rau sạch rồi vớt vào rổ cho ráo nước. Xong việc, cô chẳng còn việc gì để làm nữa.

Ngược lại Trì Cố Uyên còn đang bận bịu nấu nướng, Kiều Vãn qua đây làm khách, sao có thể để cho anh làm hết một mình được, nghĩ vậy, cô bèn nhìn túi thức ăn mua để trên bàn bếp, lấy tôm cá ra.

“Em làm tôm nhé.” Kiều Vãn nói.

Trì Cố Uyên đang mổ cá liền quay sang: “Không cần đâu, kẻo đứt tay…”

Không đợi anh nói xong, Kiều Vãn đã mở túi tôm đổ ra, ngay lập tức mấy con tôm trong túi đã nhảy loạn xạ trong chậu nước, nước bắn tung tóe, còn bắn lên mặt cô.

Kiều Vãn: “…”

Cũng may là nước chứ không phải dầu, không bị bỏng, chỉ có điều… áo cô đã bị ướt một mảng lớn, đã ướt rồi lại còn có cả trứng tôm dính lên người cô.

Kiều Vãn: “…”

Sức sống của bọn mi mãnh liệt như vậy sao?

Kiều Vãn cầm cái túi đứng đờ người tại chỗ, Trì Cố Uyên bước đến, cúi đầu gạt tôm trứng trên người cô>

“Ướt cả rồi.”

Hôm nay Kiều Vãn mặc áo sơ mi voan trắng, bị nước bắn tung tóe ướt một mảng nên ở trong mặc gì là lộ ra hết cả, đến làn da dưới lớp áo cũng không giấu được.

Trì Cố Uyên vừa dứt lời, Kiều Vãn liền vô thức nhìn xuống, sau đó cô đỏ mặt kéo cổ áo lên, còn anh đã dời mắt đi chỗ khác.

Kiều Vãn: “…”

Cái gì vậy nè.

“Ướt cả rồi…” Kiều Vãn lặp lại lời Trì Cố Uyên vừa nói, sau đó nhìn anh: “Làm sao bây giờ?”

Trì Cố Uyên quay lại, cúi đầu nhìn Kiều Vãn, ngẫm nghĩ một lát rồi nói: “Hay là đi tắm đi, mặc quần áo của anh là được.”

Kiều Vãn: “…”

Vì một phút lơ là mà cô đã rơi vào tình thế xấu hổ thế này, bữa tối đã chọn, nguyên liệu đã chuẩn bị xong, cũng không thể chỉ vì ướt áo mà cô bụng không ra về được nhỉ.

“Cũng chỉ có thể như vậy.” Kiều Vãn nói.

Thấy Kiều Vãn đồng ý, Trì Cố Uyên mở vòi nước rửa tay, nói với cô: “Lên phòng anh đi.”

Nói đoạn, anh dẫn cô lên phòng mình.



Tuy đã đến nhà Trì Cố Uyên rồi nhưng đây là lần đầu tiên Kiều Vãn bước chân vào phòng anh. Phòng ngủ của anh vừa đơn giản vừa sạch sẽ, gam màu xám tro đơn giản thôi nhưng rất hài hòa. Có điều…

Ngay khoảnh khắc bước vào phòng, Kiều Vãn đã bị anh ôm lấy, cả người bị bao phủ bởi mùi hương của anh.

“Phòng tắm ở trong kia.” Trì Cố Uyên chỉ về phía phòng tắm, sau đó anh nhìn quần áo cô: “Tắm xong rồi thì sang phòng quần áo bên cạnh, trong đấy toàn là quần áo của anh, đều rất sạch sẽ, em muốn chọn bộ nào mặc cũng được.”

Kiều Vãn nhìn theo hướng Trì Cố Uyên chỉ, xác định vị trí của phòng tắm và phòng quần áo.

Trì Cố Uyên dặn dò xong thì cúi đầu nhìn lướt qua người cô. Lúc cô theo anh vào thì tay giữ áo đã buông lỏng ra, chiếc áo sơ mi voan trắng lại dán lên ngực, lộ ra đường cong lả lướt.

Ánh mắt Trì Cố Uyên tối lại, ngẩng đầu nhìn Kiều Vãn nói: “Anh ra ngoài đây, có gì cứ gọi anh.”

Kiều Vãn: “Vâng.”

Nói đoạn, Trì Cố Uyên dời tầm mắt, xoay người đi ra còn đóng cửa phòng lại.

Cánh cửa phòng ngủ đóng chặt, Kiều Vãn mới thở phào nhẹ nhõm. Bộ dạng bây giờ của cô đúng là hơi bết bát, cô không muốn để cho Trì Cố Uyên nhìn thấy.

Kiều Vãn bình tĩnh lại, cởi quần áo bước vào phòng tắm.

Có thể thấy được phòng tắm của Trì Cố Uyên hoàn toàn là căn phòng tắm của một người đàn ông độc thân, bên trong vừa sáng sủa vừa sạch sẽ, Kiều Vãn lấy vòi sen xối lên người, mượn tạm chút sữa tắm của Trì Cố Uyên.

Cô vốn cứ tưởng anh dùng nước hoa cho nên trên người mới có mùi gỗ linh sam, không ngờ đó là do mùi sữa tắm, bây giờ mùi hương trên người cô cũng giống của anh rồi.

Không hiểu sao Kiều Vãn cảm thấy có chút ám mụi, cô tắm táp thật nhanh rồi quấn khăn tắm đi vào phòng quần áo của Trì Cố Uyên.

Căn phòng ngủ này nhìn bề ngoài thôi đã thấy cực kỳ lớn, không ngờ bên trong còn rộng hơn rất nhiều, chỉ phòng thay đồ thôi đã gần bằng căn nhà cô đang thuê.

Bên trong toàn bộ đều treo quần áo của Trì Cố Uyên, âu phục đủ các loại màu sắc khác nhau, áo sơ mi, cà vạt, áo khoác ngoài cũng nhiều không kém, đầy đủ mọi thứ nhưng vẫn rất rộng rãi.

Kiều Vãn bọc khăn tắm, đột nhiên rơi vào tình trạng khó lựa chọn. Cô chưa bao giờ ngờ rằng, đứng trong phòng quần áo đàn ông mà cũng khó lựa chọn như vậy.

“Tham quan” phòng quần áo của anh một lúc rồi bắt đầu chọn đồ để thay, Kiều Vãn tự nhiên bỏ qua tủ âu phục, đến chỗ để quần áo ở nhà của Trì Cố Uyên, lấy một chiếc áo thun trắng, sau đó cởi khăn tắm ra mặc áo thun vào.

Thể hình của Kiều Vãn thua xa Trì Cố Uyên, mặc áo anh trông vừa dài vừa rộng, cúi đầu xuống nhìn, áo thun phủ đến dưới đầu gối, tuy vậy thì ăn mặc kiểu thế này vẫn hơi ngại, Kiều Vãn vẫn mặc thêm quần đùi rồi định ra ngoài.

Chỉ là cô vừa xoay người thì vạt áo thun đã bị móc vào cửa tủ, Kiều Vãn bị kéo lại, bèn quay lại giải cứu cho vạt áo, đang lúc định đóng cánh cửa thì Kiều Vãn vô tình nhìn thấy có một cuốn album cũ để tít trong góc tủ.

Kiều Vãn chẳng phải là người nhạy cảm gì, nhưng chẳng biết tại sao cô lại không rời mắt khỏi cuống album được.

Đầu cô nhói lên một cái, như có dòng kí ức nào đó bỗng ùa về, rất đỗi mơ hồ cũng rất mông lung, không hề có trật tự…Trong vô thức cô đã với tay lấy cuốn album đó ra.

“Em xong chưa?”

Kiều Vãn dừng tay lại.

Bên ngoài truyền đến giọng nói của Trì Cố Uyên, Kiều Vãn cứ như bừng tỉnh giữa giấc mộng.

Cô đang làm gì thế này?

Đây là phòng thay đồ của Trì Cố Uyên, là album ảnh của Trì Cố Uyên, vậy mà cô chưa được sự đồng ý của anh đã lấy nó ra rồi.

Kiều Vãn, mày cũng tò mò quá rồi đấy!

Kiều Vãn hoàn hồn thầm mắng bản thân, đồng thời đóng tủ quần áo lại, ra ngoài nói với Trì Cố Uyên.

“Em xong rồi.”