Từng câu từng chữ anh Quân nói khiến cho tôi cảm động đến tận tim gan. Trước giờ tôi luôn cho rằng anh lập dị khô khan khó gần, không ngờ có một ngày được nghe những lời ấm áp và ngôn tình đến như vậy. Nhưng mà.. Tự nhìn lại mọi chuyện tôi tự hiểu tôi không xứng chút nào với anh Quân. Anh đẹp trai tài giỏi trong khi tôi tư chất bình thường, học hành cũng bình thường, thậm chí thua xa con Phương, vậy tôi có điểm gì khiến anh phải yêu thương tôi đến như vậy. – Anh, có khi nào anh nhầm lẫn tình thương giữa anh em và tình yêu không, em thì có gì để anh phải dốc lòng như vậy? – Ý em là anh tệ đến mức không phân biệt được tình yêu và tình thân hay sao? – Không, em không chê anh tệ, mà ranh giới nó gần nhau, chúng ta lại bên nhau từ nhỏ đến lớn, em sợ là anh nhầm lẫn thôi. – Ngốc quá, không ai nhầm lẫn như thế cả vì tình yêu nó khác tình thân. – Khác như thế nào ạ? – Khi yêu tâm trí chúng ta toàn nghĩ về người đó, rồi vẽ ra một viễn cảnh tươi đẹp chỉ có hai người, bất cứ việc gì về người đó cũng muốn biết muốn nghe muốn thấy. Còn tình thân là thứ tình cảm không thể hiện nhiều như tình yêu nhưng nó có một sợi dây vô hình buộc chặt lại rất khó bị đứt rời. Hiểu không? Tôi cố tình lắc đầu: – Không hiểu. Anh Quân phì cười, ánh mắt thâm sâu như một hố đen không thấy đáy, thế nhưng bên trên mặt nước lại vô cùng phẳng lặng dịu êm: – Em không cần hiểu, anh hiểu là được. Truyện độc quyền trên fb Diễm My Hoàng Anh, không được sao chép truyện dưới mọi hình thức. Từ sau khi tôi phát hiện ra sự thật thì cả ba và mẹ đều cố tình đi trễ về sớm, nói chuyện tâm sự với tôi. Tôi biết ba mẹ làm thế là không muốn tôi nghĩ ngợi nhiều, muốn để cho tôi có cảm giác được yêu thương chiều chuộng như xưa. Tôi cũng luôn thể hiện mình rất ổn nhưng tận sâu trong lòng vẫn có một không gian nghĩ về người đã sinh ra mình. Có điều tôi cũng không dám hỏi về mẹ, về họ hàng nội ngoại. Tôi sợ khi tôi hỏi về họ thì ba mẹ sẽ nghĩ tôi muốn tìm về nguồn cội. Tôi sợ ba mẹ cho rằng công nuôi dưỡng hai mươi mấy năm qua cũng không sánh bằng ruột thịt nên tôi cũng im lặng cho qua. Hằng đêm đều nhìn bức ảnh mẹ ruột, tưởng tượng lại cảnh lúc sinh thời mẹ phải chịu nhiều đau khổ, vì sinh tôi mà lìa xa nhân thế lòng tôi đau như cắt, nước mắt ướt đẫm khuôn mặt. Thấy tinh thần tôi dần ổn định thì mẹ cũng dẫn tôi vào thẩm mỹ viện để phụ bà coi sổ sách số liệu mặc dù anh Quân muốn tôi vào công ty để anh đào tạo thêm kinh nghiệm. Tôi hiểu mẹ làm như vậy là để tách hai chúng tôi ra, không muốn chúng tôi gần gũi nhau, và chuyện chị Thuỷ hay đến chơi cũng do mẹ mời để tác hợp cho anh Quân. Lúc nghỉ trưa, trong văn phòng chỉ có hai mẹ con, mẹ đột nhiên hỏi tôi: – Con biết vì sao mẹ không muốn con và thằng Quân đến với nhau không? Tôi lắc đầu, mẹ lại nói: – Vì mẹ chỉ muốn con là con gái của mẹ, bình yên vui vẻ . Thằng Quân tuy giỏi giang đẹp trai nhưng tính nó cứng rắn mạnh mẽ và cố chấp, có phần ngang ngược nữa, về tính khí này nó giống mẹ. Nhưng con cũng vậy, cũng không phải là đứa để người khác chi phối. Hai người có tính cách tương đồng mạnh mẽ như nhau sau này rất dễ mâu thuẫn, không ai chịu nhường ai, mà hôn nhân thì cần phải dung hoà mới bền vững được. Nói trắng ra là hôn nhân trái dấu mới bền vững, còn cùng dấu sớm muộn gì cũng tan vỡ. Con có hiểu ý của mẹ không? – Con hiểu. – Vậy con có làm được không? – Làm gì hả mẹ? – Rời xa thằng Quân, thời gian và khoảng cách chính là hai thứ có sức ảnh hưởng nhất trong tình cảm, chỉ cần hai đứa không gặp nhau, không sớm tối bên cạnh nhau thì mọi thứ đều bị thời gian làm phai nhạt. Dù hiện tại con làm ở đây với mẹ nhưng ban đêm hai đứa vẫn gặp nhau, cùng nhau ăn uống, sống chung một mái nhà thì rất khó để Quân nó từ bỏ, trừ khi không có con bên cạnh mọi chuyện mới có chuyển biến. Thấy tôi im lặng mẹ lại nói: – Con nghĩ mẹ ích kỷ cũng được nhưng hai đứa đều là con của mẹ, đều lớn lên bên cạnh mẹ, mẹ hiểu rõ tính cách suy nghĩ của từng đứa như thế nào. Hai đứa không hợp nhau.. dứt khoát ngay từ đầu là lựa chọn tốt nhất. Mẹ không ép buộc tôi nhưng những lời mẹ nói đều là có ý muốn tôi sang nước ngoài. Tôi suy nghĩ nhiều ngày liền, có thể đi là một lựa chọn hợp lý nhất trong lúc này, vì từ ngày biết bản thân không phải con ruột ba mẹ thì tôi không còn tự nhiên như trước nữa, mọi chuyện hay mọi lời nói đều suy nghĩ kỹ mới nói, không còn vô lo vô tư như xưa. Cảm giác chính bản thân mình đang dần xa cách với mọi người dù mọi người vẫn đối xử với tôi rất là tốt, thậm chí còn yêu chiều hơn vì sợ tôi nghĩ ngợi nhưng cuối cùng tôi vẫn nghĩ ngợi. Nhưng trước khi đi tôi lấy hết dũng khí hỏi mẹ: – Mẹ, mộ của mẹ con được chôn ở đâu, con muốn thắp cho bà một nén hương trước khi đi. – Ý con là con đồng ý đi nước ngoài. Tôi gật đầu: – Nhưng chuyện này mẹ con mình cứ âm thầm làm thôi , mẹ đừng nói cho anh Quân biết, nếu không con sợ anh Quân không để yên. – Ừ, mẹ cũng nghĩ như vậy. Chiều nay tan làm mẹ đưa con đi thăm mẹ của con. – Dạ. Hết giờ làm việc, mẹ chở tôi đến nghĩa trang, dọc đường ghé cửa hàng hoa mua một bó hoa rực rỡ, mẹ nói lúc còn sống mẹ tôi rất thích hoa nên mỗi năm đến ngày giỗ của mẹ ruột tôi thì mẹ đều mang bó hoa thật là đẹp đến cúng mẹ. Tôi đứng nhìn nụ cười dịu dàng của mẹ, có thể do từ nhỏ đến lớn tôi chưa từng sống với mẹ nên không có quá nhiều tình cảm, nhưng giữa mẹ và con vốn dĩ luôn có một loại cảm xúc đặc biệt, khiến cho lồng ngực tôi đau nhói lên, hai dòng lệ cũng tuôn rơi. Hai mẹ con tôi ở đó đến khi hoàng hôn buông xuống thì mới đi về, trên xe mẹ hỏi tôi muốn đi đâu nhất và muốn học gì để mẹ sắp xếp. Trước giờ thì tôi không được tài giỏi như anh Trường anh Quân nên cũng tự biết lượng sức mình mà chọn khoá học vừa sức và mẹ hoàn toàn đồng ý với sự lựa chọn của tôi. Chuyện tôi sắp đi du học chỉ có ba mẹ và tôi biết, mẹ giấu cả anh Trường chị Hân, vả lại chị Hân đang chuẩn bị chuyện con cái nên mẹ cũng không muốn chị ấy phân tâm, lỡ như có sai sót gì thì tội chị ấy. Anh Quân thì không hay biết gì, đi làm về thì tìm tôi và Bánh Bao. Thấy tôi cũng sắp đi nên mẹ không quản chuyện anh Quân nữa, có lẽ mẹ cũng muốn cho anh Quân những giây phút yên bình trước khi tôi rời xa. Hôm nay là thứ 7, anh rủ tôi ôm Bánh Bao đi ra khu huấn luyện thú cưng cho Bánh Bao giao lưu với bạn bè. Tôi cũng muốn lưu giữ thêm kỷ niệm nên nhận lời, cùng anh đem Bánh Bao đi khu huấn luyện. Trong đây có rất nhiều chú chó với nhiều giống khác nhau đang được tập luyện. Bánh Bao nhà tôi cũng bon chen nhưng một phần chưa quen, một phần nhút nhát vì trước giờ chưa từng đến nơi có nhiều đồng loại như vậy nên nó hơi bỡ ngỡ không dám hoà nhập với những chú chó khác. Tôi và anh Quân cho Bánh Bao với những dụng cụ cơ bản nhưng nó có vẻ không hào hứng, cứ muốn nhảy lên tay anh Quân ngắm nhìn đồng loại. – Chắc nó sợ đó anh. – Ừ, lần đầu đến nơi đông người nên còn nhát, chúng ta tranh thủ tuần đưa nó đến đây vài buổi là quen thôi. Tôi cười, anh Quân không biết rằng thời gian chúng tôi bên cạnh nhau đang từng ngày bị rút ngắn lại. Rồi sẽ đến một ngày anh thức giấc sẽ không còn tôi trong căn nhà nữa. Không biết lúc ấy phản ứng của anh sẽ thế nào, có hùng hổ đi tìm tôi, hay sẽ như mẹ nói mẹ có cách để giữ chân anh Quân lại không để anh làm loạn. Ở một lúc thì Bánh Bao liền đi về phía trước, tôi và anh Quân đi theo, thì ra là cu cậu đi về phía người bạn cùng giống, qua lời anh chủ kể thì Trà Sữa của anh ấy là giống cái, thảo nào Bánh Bao lại bạo dạn như vậy. Hai cô cậu chơi với nhau, mấy người chúng tôi thì ngồi nói chuyện về các thú cưng của mình. Nói một lúc thì anh Quân và anh chủ kia phát hiện hai bên là đối tác chuẩn bị hợp tác với nhau dự án mới. Thành ra sau khi nói chuyện xong thì mời nhau đi ăn một quán ăn gần đó, vừa ăn vừa uống bia nói chuyện đến hơn 9 giờ mới đứng dậy đi về. Dọc đường anh Quân chạy khá chậm, tôi bên ghế phụ ôm Bánh Bao. Anh Quân hỏi: – Mẹ có nói gì với em không? – Nói gì là nói gì, em không hiểu? – Chuyện chúng ta. Tôi lắc đầu, trên môi nặn ra nụ cười tự nhiên nhất: – Không có, mẹ bình thường mà. – Không bình thường, gần đây mẹ không đả động gì chuyện chúng ta anh nghĩ mẹ đang có dự định gì đó. Không hổ danh là thủ khoa, nghĩ đâu trúng đó. Nhưng tôi cũng đã đồng ý đi rồi nên phải diễn như không có chuyện gì: – Anh nghĩ nhiều rồi, dạo này công việc mẹ nhiều, chị Hân nghỉ làm nên mẹ lu bu thôi. – Anh rất hiểu mẹ, dù mẹ có phản đối anh cũng không bỏ cuộc, anh nhất định sẽ bảo vệ em đến hết cuộc đời này.. Anh Quân đưa một tay qua nắm lấy tay tôi, bàn tay anh lớn và rắn rỏi nắm trọn những ngón tay mềm mại của tôi vào trong rồi nở nụ cười cùng đôi mắt kiên định biết mấy. Tôi nghĩ rất kỹ rồi nói: – Em cũng mong anh sẽ bảo vệ yêu thương đứa em gái này đến hết cuộc đời. Nghe xong anh Quân quay qua nhìn tôi, sau đó tấp xe vào lề đường. – Em gái? Tôi gật đầu: – Đúng vậy, là em gái. Chúng ta mãi mãi là anh em..Trước sau như một. – Nhưng anh không muốn làm anh em với em.. Giọng anh Quân hơi lớn, nhưng tôi cũng kiên quyết: – Chúng ta là anh em, vĩnh viễn là anh em.. vả lại em không có yêu anh, anh đừng áp đặt suy nghĩ và tình cảm của anh lên người em được không? Anh Quân ngây người trong giây lát rồi bất ngờ hôn lên môi tôi, một tay ghì chặt sau gáy không cho tôi giãy giụa. Anh gắt gao cuồng nhiệt không bỏ sót một giây nào, thậm chí còn cắn lên hai vành môi của tôi làm tôi đau đẩy mạnh anh ra, không kiểm soát mà tát anh một cái rất mạnh sau đó nhìn viền môi đỏ như m.á.u của mình mà hét lên: – Anh làm cái gì, anh điên hả? Anh Quân dường như cũng tự bất ngờ với hành vi của bản thân mà ngã đầu vào ghế thở hắt ra, còn tôi thì khóc: – Chúng ta là anh em, anh không được làm vậy với em. – Anh xin lỗi nhưng anh thật sự rất thương em. Tôi lắc đầu, nước mắt không ngừng rơi xuống: – Em xin anh, anh đừng như vậy nữa..Em thì có cái gì tốt để anh thương, em vừa học dốt vừa ngu xuẩn bị người ta lừa gạt tình cảm tiền bạc. Em còn ương ngạnh bướng bỉnh, cái gì em cũng không tốt..cũng không xứng với anh… Anh Quân quay sang, kéo mạnh tôi vào lòng anh, tay ôm lấy mái đầu của tôi mà nói: – Với anh em luôn là cô gái tốt nhất… Tôi khóc nấc trong lòng anh Quân. Có phải vì có men rượu mà anh nói rất nhiều, anh nói anh thương tôi từ lâu rồi nhưng anh không có cách nào nói ra vì trước đó tôi không biết mình là con nuôi, anh sợ anh nói ra sẽ khiến tôi tổn thương khi biết sự thật cho nên kìm nén tình cảm của mình sâu trong lòng cho đến một ngày tôi có người yêu. Anh nói anh đã thức trắng nhiều đêm, phân vân giữa nói và không nói, nếu không nói anh sợ sẽ mất tôi, nhưng nếu nói anh sợ tôi tổn thương, cuối cùng anh cũng không muốn tôi tổn thương nên tự ôm nỗi đau vào người, nhìn tôi ngày ngày nghĩ về người khác… Tôi nghe anh nói đến đâu thì khóc đến đó, mắt nhoè đi thương anh vô cùng. Anh thương tôi nhiều như vậy, nghĩ cho tôi nhiều như vậy nhưng tôi vô tư chẳng nhận ra chân tình của anh, ngu ngốc chạy theo người gieo rắc những đớn đau vào lòng mình.. Truyện độc quyền trên fb Diễm My Hoàng Anh, không được sao chép dưới mọi hình thức, mọi hành vi lấy truyện đều được xem là vi phạm bản quyền tác giả. Mẹ nói giấy tờ chỗ ở cũng đã chuẩn bị xong hết rồi, đầu tuần sau mẹ sẽ đích thân đưa tôi sang đó, nhìn tôi ăn ở xong mẹ mới về. Trước khi đi một ngày tôi mua hoa đến nghĩa trang tạm biệt mẹ ruột, tâm sự với mẹ những lời trong lòng: – Cuộc sống của con rất tốt, mọi người ai cũng yêu thương con. Nhất là anh Quân, anh ấy rất thương con, và cũng yêu con. Nhưng con không thể đáp lại tình cảm của anh ấy được, mẹ nuôi con nói chúng con tương đồng tính cách đều nóng này bướng bỉnh sẽ không có hạnh phúc. mà con cũng tự biết mình không xứng với anh ấy, con không dám mở lòng đón nhận đoạn tình cảm ấy được mẹ ạ.. Ngày mai con bay rồi, chắc là sẽ rất lâu con mới về thăm mẹ. Mẹ ở trên trời phù hộ cho anh Quân sớm tìm được người phù hợp với anh ấy nha mẹ. Sáng hôm sau anh Quân đi làm từ lúc nào tôi không hay, định ăn sáng với anh lần cuối nhưng vú Huệ nói anh đã đi làm từ sớm, hình như là đi thị sát ở tỉnh nên anh đi sớm cho kịp tiến độ. Tôi hụt hẫng, lòng trùng xuống nhưng biết làm sao được. Có lẽ đến cả ông trời cũng ngăn cản chúng tôi, ngày cuối cùng cũng không thể nhìn nhau. Thấy anh Quân không có ở nhà, ba mẹ cũng nói sự thật với anh Trường chị Hân biết hôm nay đưa tôi đi nước ngoài, ai cũng bất ngờ trước chuyện này. Anh Trường nói: – Nhưng từ bé Chi đâu có đi xa chúng ta, một mình con bé bên đó có sống được không. Ba mẹ, chuyện này con thấy không ổn lắm. vả lại thằng Quân nó đi về mà biết chuyện này nó sẽ không để yên đâu, ba mẹ hiểu tính khí của nó mà. – Con yên tâm, mẹ đã sắp xếp hết rồi, con bé Phương cũng đang ở bên đó, cũng có người bầu bạn.. – Dù sao con cũng không yên tâm lắm. Hay là chúng ta nghĩ phương án khác đi. Mẹ lắc đầu: – Vì thằng Quân nó quá quyết liệt nên chỉ còn cách để Chi đi xa một thời gian mới được, hai đứa suốt ngày gặp nhau dây dưa mãi mẹ sợ còn khó bứt rời. Chị Hân thắc mắc: – Nhưng chú Quân là người nghiêm túc và kiên định, chú ấy đã quyết tâm yêu Chi thì con sợ dù Chi có sang đó chú ấy cũng sẽ đi tìm. Vả lại dù sao Quân và Chi cũng không có quan hệ huyết thống, con thấy chuyện lấy nhau.. Mẹ không để chị Hân nói hết đã cắt lời: – Không được, thứ nhất từ nhỏ đến lớn Chi là em gái của Quân, là con gái của ba mẹ, ai ai cũng biết điều đó, hiện tại ngoài gia đình mình ra cũng không ai biết sự thật, mẹ cũng không muốn thêm người nào nữa biết chuyện này. Thứ hai hai đứa nó tính cách nóng nảy y chang nhau, sau này mà có mâu thuẫn không đứa nào chịu nhường đứa nào, mà hôn nhân thì phải có người mềm kẻ cứng mới duy trì lâu dài. Thứ 3 là các con nghĩ nếu hai đứa nó yêu nhau lấy nhau thì mọi người sẽ nói gì nghĩ gì, và khi đăng ký kết hôn thì đăng ký như thế nào khi hai đứa đều là con ba mẹ. Nói chung nó phát sinh rất nhiều vấn đề, mà cái vấn đề lớn nhất là thằng Quân cục mịch khó tính, nó muốn mọi thứ phải hoàn hảo từng chút một, con Chi thì bướng bỉnh ẩm ương, bảo đảm về sau bị thằng Quân ăn hiếp, mẹ không muốn con gái mẹ bị ức hiếp… Mẹ nói xong mắt mẹ cũng ửng lên, cầm lấy bàn tay tôi: – Vậy nên mẹ mới đích thân đưa con sang đó, khi nào ổn định mẹ mới về. Biết mẹ đã quyết thì không thay đổi nên anh Trường quay sang động viên tôi sang đó cố gắng học tập, khi nào rảnh anh sẽ bay qua thăm tôi. Tôi nhoẻn miệng cười mặc dù mũi đã cay xè từ lúc mẹ nói câu mẹ không muốn con gái mẹ bị ức hiếp. – Em nhớ rồi, khi nào anh chị có tin vui phải thông báo cho em biết đó. – Nhất định rồi. Ăn xong, chuẩn bị mọi thứ xong xuôi hết thì mọi người cùng đưa tôi ra sân bay. Vú Huệ khóc ôm tôi mãi không buông vì từ nhỏ vú đã chăm sóc tôi còn nhiều hơn mẹ nữa, ba cũng rưng rưng nước mắt ôm tôi, căn dặn tôi phải để ý điện thoại luôn đầy pin, mỗi ngày đều phải gọi cho ba, hoặc đầy pin để ba gọi qua hỏi thăm tôi. – Con biết rồi, ba phải giữ gìn sức khoẻ đừng thức khuya quá nha ba.. – Ừ, ba nhớ rồi, con gái ba lớn thật rồi. Trên loa thông báo chuyến bay, tôi và mẹ tạm biệt mọi người đi vào trong. Đây là lần đầu tiên tôi đi xa như thế này. Lúc trước có đi cũng chỉ là đi du lịch rồi về, còn lần này sẽ ở lại một nơi hoàn toàn mới lạ, tôi nghĩ có thể thích nghi được, chỉ là đang lo hôm nay anh Quân về nhà không thấy tôi phản ứng của anh sẽ như thế nào. Mẹ hiểu được suy nghĩ của tôi nên nói: – Không có gì đâu, có ba ở nhà ba sẽ giải quyết được. – Dạ. – Ngủ một chút đi.. Tôi nhắm mắt lại rồi từ từ cũng chìm vào giấc ngủ, trong cơn mơ tôi nhìn thấy anh Quân tức giận đập phá đồ đạc khi biết tôi sang nước ngoài không cho anh hay. Tôi giật mình thức dậy, mồ hôi túa ra như tắm, tim bỗng nhói lên.. Rồi tôi và mẹ cũng đến nơi, đó là một căn nhà có diện tích vừa vặn ở gần trường học. Một người bạn của mẹ bên này đã giúp mẹ mua lại căn nhà này, dọn dẹp sạch sẽ và sắm sửa mọi thứ đầy đủ, tôi chỉ việc vào và ở thôi. Mẹ còn tỉ mỉ nhờ bạn thuê một người giúp việc theo giờ, mỗi ngày sẽ đến đây dọn dẹp nấu ăn cho tôi, tôi chỉ cần tập trung học tập là được. Sau khi cảm ơn bạn của mẹ xong, cô ấy bảo tôi đi vào xem phòng ngủ. Khi tôi mở cánh cửa ấy ra thì bất ngờ thấy anh Quân đang nửa ngồi nửa nằm trên giường. Tôi còn tưởng mình hoa mắt nên nhắm mắt lắc lắc đầu, nhưng khi mở ra vẫn thấy rất rõ khuôn mặt của anh Quân. – Anh … anh Quân.. sao anh.. anh .. ở đây… ? Tôi bất ngờ nói không trôi chảy, quay sang nhìn mẹ đang ngơ ngác không kém gì tôi. Lúc này anh Quân bước xuống giường, đi trước mặt tôi và mẹ mà nở nụ cười: – Anh đợi em và mẹ… Anh Quân kiểu “Bất ngờ chưa bà già, ngạc nhiên chưa bà già, định đưa con ghệ tui đi trốn hả, dễ gì qua mặt tui được.”