Từ xa, tại một bàn ăn nơi góc khuất, Thiệu Phong dùng thực đơn che đi khuôn mặt đen như đít nồi của bản thân.
Hắn nghiến răng nghiến lợi, cắn chặt đến mức hàm răng như muốn nát ra tới nơi. Gân xanh nổi đẩy cánh tay và cần cổ thon gọn.
Thiệu Phong hắn dùng đầu gối cũng có thể đoán được người đàn ông kia có tình cảm với Hạ Kiều. Cô thông minh như vậy, chẳng lẽ lại nhìn không ra? Hay là cô đang ngầm cho phép tên kia tiến vào thế giới của mình?
Bởi vì ngồi quá xa, Thiệu Phong không có cách nào nghe được cuộc trò chuyện của Hạ Kiều và người kia. Nhưng chỉ riêng việc cô nói cười cùng gã, cùng gã cụng ly đã khiến hắn tức muốn hộc máu rồi.
Thiệu Phong tức đến mức bật cười thành tiếng. Không cần biết người đàn ông kia là ai, gia thế khủng khiếp cỡ nào, nhưng hắn ghim chắc rồi!
Ngay lúc đang phân vân có nên tẩn gã ta một trận, để gã biết điều mà cút càng xa càng tốt hay không, Thiệu Phong chợt thấy cảnh tượng có một không hai.
Không biết vì lý do gì, Hạ Kiều không nói một lời liền ném ly rượu xuống đất. Tiếng "choang" chói tai vang lên. Ngay sau đó, Hạ Kiều liền chồm lên, nắm tóc gã đàn ông kia ấn vào đĩa thức ăn. Động tác vừa thô bạo vừa hoàn mỹ, khiến Thiệu Phong nhìn đắm đuối.
Khoảnh khắc này, Thiệu Phong hận không thể biến ra một đóa hoa đắt đỏ, đi đến trao cho Hạ Kiều, sau đó vỗ tay tán thưởng cô.
Cô gái của hắn quả nhiên không tầm thường!
...
Hạ Kiều dùng toàn bộ sức lực ấn đầu người đàn ông xuống đĩa thức ăn. Đôi mắt đào hoa tràn đầy lạnh lẽo và ghê tởm.
Khóe miệng cô khé nhếch lên, gằn từng tiếng rét buốt: "Mày dám bỏ thuốc tao? Muốn chết à?"
Cười khẩy một cái, Hạ Kiều nhấc đầu người đàn ông lên, rồi lại thô bạo ấn xuống. Hành động ác liệt lặp đi lặp lại không biết bao nhiêu lần, thẳng đến khi gã chuẩn bị chết ngạt mới có người hoàn hồn, chạy đến can ngăn.
"Cô gái, bình tĩnh, bình tĩnh!"
"Đừng đánh nữa, đừng đánh nữa!!"
Thiệu Phong vượt qua đám đông, dứt khoát cầm lấy cổ tay Hạ Kiều. Cô giật mình, quay phắt lại nhìn hắn. Hàng lông mày thanh tú nhíu chặt, thể hiện rằng chủ nhân của nó đang rất bất mãn.
"Anh theo dõi tôi?"
Thiệu Phong im lặng, lấy từ trong túi áo ra một chiếc khăn tay, cẩn thận lau mọi ngóc ngách trên bàn tay tinh xảo của Hạ Kiều. Xong xuôi, hắn ném khăn tay qua một bên rồi mới lên tiếng: "Tức giận sao? Thằng khốn đó làm gì em?"
Giọng nói của hắn lạnh lẽo không có độ ấm, khiến người nghe không rét mà run.
Hạ Kiều hơi rụt cổ. Lý trí mách bảo cô một điều, hiện tại cô không nên khiêu khích giới hạn của người đàn ông trước mặt, bởi vì hắn đang rất tức giận.
Thấy Hạ Kiều im lặng, né tránh ánh mắt của mình, Thiệu Phong cười gằn: "Nó dám bỏ thuốc em?"
Dứt lời, hắn liền ngẩng đầu, dùng ánh mắt như nhìn người chết mà nhìn gã đàn ông đang chật vật điều chỉnh hơi thở trước mặt: "Mày dám hạ thuốc em ấy?"
"Tôi... tôi..."
"Thiệu Phong..."
Giọng nói lí nhí, khàn khàn của Hạ Kiều vang lên bên tai khiến trái tim Thiệu Phong hẫng một nhịp.
Hắn cúi đầu, khẽ ừ một tiếng. Đôi con ngươi đen kịt ghim chặt lên cơ thể mảnh khảnh của Hạ Kiều.
Không biết vì lý do gì, giờ phút này, Thiệu Phong bỗng cảm thấy Hạ Kiều thật mềm mại, yếu ớt như thủy tinh dễ vỡ.
"Khó chịu... tôi khó chịu..."
Thuốc cuối cùng cũng phát huy tác dụng thật sự. Toàn thân Hạ Kiều khô nóng, vô lực ngã vào lồng ngực rắn chắc của Thiệu Phong. Khuôn mặt phiếm hồng cùng đôi mắt mê man đạp vào mắt khiến trái tim hắn rạo rực.
Yết hầu gợi cảm khẽ trượt một cái.
Rõ ràng người trúng thuốc không phải mình, thế nhưng Thiệu Phong cảm thấy bản thân như bị hạ xuân dược loại mạnh, hận không thể làm chết tiểu yêu tinh trước mặt.
Kiềm chế dục hỏa trong lòng, Thiệu Phong cúi xuống bế thốc Hạ Kiều lên theo kiểu công chúa, ôm vào lòng rồi cất bước rời khỏi nhà hàng.
Trước khi rời đi, hắn liếc nhìn thằng khốn nạn kia, cười khẩy một tiếng. Cánh môi mỏng gợi cảm mấy máy: mày chết chắc rồi!
...
"Nóng... ưm..."
"Không muốn... đừng đụng vào... tôi..."
Hạ Kiểu giãy dụa kịch liệt, cố gắng thoát khỏi cánh tay như gọng kìm của Thiệu Phong nhưng vô lực. Cô quá yếu, quá vô dụng, không thể chống trả.
Thiệu Phong cười chua xót một tiếng.
Ngay cả khi lý trí vỡ vụn, bản năng của cô cũng không cho phép hắn chạm vào cô.
"Kiều Kiều, để anh giúp em đi."
"Thể chất của em quá yếu, ngâm nước lạnh rất dễ sinh bệnh."
Hạ Kiều từng vì hắn mà sốt mê man trong bệnh viện. Hắn không muốn điều đó lặp lại, một chút cũng không muốn.
Hạ Kiều lắc lắc đầu nhỏ. Đôi mắt đen láy phủ một tầng hơi nước mỏng.
"Không... bẩn, tôi rất bẩn... ưm... đừng đụng..."
Trái tim Thiệu Phong đau như muốn rỉ máu. Đôi mắt đào hoa ngập tràn thống khổ và hối hận. Thâm tâm tràn đầy nỗi chua xót khó tả.
Là hắn năm năm trước chê cô dơ bẩn, chê cô ghê tởm, ti tiện.
Thiệu Phong cắn chặt môi dưới, thống khổ khiến hắn như muốn chết đi. Thở hắt một hơi nặng nề, lần nữa mở mắt, đôi mắt đã trở nên đỏ ngầu, hằn tơ máu.
Chát!
Trước ánh mắt ngây dại của Hạ Kiều, Thiệu Phong vươn tay, tự tát mình một cái đau điếng.
"Kiều Kiều, là miệng anh buông lời không sạch sẽ. Em không hề bẩn, không bẩn chút nào."
"Anh mới là kẻ dơ bẩn, cặn bã. Nhưng... anh thật sự muốn giúp em, anh không muốn thấy em phát bệnh. Kiều Kiều, để anh "yêu" em, được không?"