Thiệu Phong gác cánh tay đã được băng bó cần thận lên thành ghế, chậm rãi thuật lại những gì đã xảy ra.
Đến khi lấy lời khai xong xuôi, phía cảnh sát cũng nhận được tin hai tên bắt cóc đã tỉnh lại, không chút do dự điều người qua áp giải về đồn.
Bọn bắt cóc nhìn Thiệu Phong như nhìn hung thần, trong lòng không hẹn mà cùng phát run. Dưới áp lực vô hình hắn mang lại, bọn chúng như con chim cút, ngoan ngoãn hợp tác với phía cảnh sát.
"Là... là Tô đại thiếu gia thuê chúng tôi..."
"Anh ta muốn dùng thằng bé để uy hiếp cô Hạ Kiều, chúng tôi..."
Càng nghe, sắc mặt Thiệu Phong và Hạ Kiều càng trở nên âm trầm. Đến cuối cùng, cả hai không nhịn được mà cười lạnh một tiếng. Trong khoảnh khắc ngắn ngủi này, hắn và cô thật sự rất giống nhau.
Hạ Kiều không phải loại người có bản lĩnh diệt cả nhà họ Tô chỉ bằng một câu nói. Cô cũng không tàn nhẫn đến mức tính kế đến những người không liên quan ở Tô gia. Chuyện Tô Bắc gây ra, vậy thì để hắn một mình gánh chịu đi.
Ở bên cạnh, Thiệu Phong đã tức đến mức muốn hộc máu. Móng tay đâm vào da thịt, hắn cũng không để tâm. Hắn hối hận rồi! Lẽ ra ban nãy, hắn nên đánh cho thằng khốn kia tàn phế mới phải.
Là Thiệu Phong hắn thất trách rồi!
Đến tận lúc rời khỏi đồn cảnh sát, lửa giận trong lòng Thiệu Phong vẫn cao ngút trời.
Hạ Kiều đi phía sau, cẩn thận nhìn theo bóng lưng hắn. Không biết có phải do hoa mắt hay không, lúc này, cô bỗng cảm thấy hắn thật cô đơn. Lẻ loi giống như cô vậy.
Hạ Kiều khẽ run trong lòng. Cô nhíu mày, lòng đầy ngờ vực. Vì sao Thiệu Phong lại khẳng định chắc chắn như vậy? Rõ ràng cô đã từng phủ nhận điều này rồi. Chẳng lẽ hắn tìm được cơ hội xét nghiệm DNA?
Không. Không có khả năng. Một tuần nay, Hạ Hoài chưa từng gặp Thiệu Phong. Lần duy nhất hai người gặp nhau là ngày hôm đó.
Tin chắc Thiệu Phong chỉ đang đoán mò, Hạ Kiều mới bình tĩnh trở lại. Cô nhếch môi cười khẩy một cái, dáng vẻ tùy ý mà kiêu ngạo.
"Thiệu thiếu hồ đồ rồi. Hạ Hoài tuyệt đối không phải là con anh."
Thiệu Phong nhướn mày. Đến tận bây giờ, ngay cả khi hắn ra tay cứu Hạ Hoài, Hạ Kiều vẫn còn muốn giấu diếm hắn sao? Cô thật sự cho rằng hắn nhìn không thấu mọi chuyện ư?
Tuy Thiệu Phong không phải người trên thương trường, nhưng hắn vẫn là người kế thừa của Thiệu gia. Con mắt nhìn người sớm đã sắc sảo hơn người bình thường từ lâu rồi.
Thiệu Phong muốn vạch trần Hạ Kiều, nhưng hắn càng muốn cô sẽ tự mình nói sự thật cho hắn nghe. Hắn cúi người, dùng ánh mắt sắc bén nhìn Hạ Kiều như muốn đâm xuyên cô.
Khóe miệng Thiệu Phong nhếch lên một độ cong nhỏ.
"Thật sự không phải sao?"
"Không phải."
"Vậy sao? Thế nó là con của ai? Hay là chúng ta..."
"Thằng bé là con của tôi."
Thanh âm trầm thấp, tràn đầy lạnh lẽo vang lên, đánh gãy lời nói của Thiệu Phong. Hắn cau chặt đôi mày kiếm, quay phắt lại nhìn chủ nhân giọng nói.
Người đàn ông dáng người cao gầy, khoác lên mình áo sơ mi trắng, quần tây đen ôm lấy đôi chân dài miên man. Đi đến bên cạnh Hạ Kiều, tự nhiên ôm lấy bả vai cô, ấn cô vào lồng ngực mình, người đàn ông híp mắt, cười như không cười.
"Trình Ngạn, hân hạnh làm quen."
Trình Ngạn? Nhà họ Trình ở Tây Đô?
Sắc mặt Thiệu Phong càng lúc càng trở nên âm trầm. Đôi con ngươi đen kịt khiến người ta nhìn vào phải phát run. Gân xanh nổi đầy cẳng tay hắn.
Tây Đô và Kinh Bắc là hai thành phố lớn nhất nhì nước A. Nếu nhà họ Thiệu ở Kinh Bắc là một trong ba đầu rồng, thì nhà họ Trình là gia tộc thao túng toàn bộ mạch kinh tế ở Tây Đô.
Cho nên, Thiệu Phong hắn gặp phải đối thủ đáng gờm. Hơn nữa, đối thủ ấy còn nhận là cha của con hắn!
Thiệu Phong cười khẩy một tiếng, tâm trạng tệ hại khiến hắn muốn phát tiết đánh người: "Trình thiếu thật có nhã hứng nói đùa."
Trình Ngạn cười rộ lên, khóe mắt cong cong như vầng trăng khuyết, vừa quyến rũ vừa tà mị. Dáng vẻ này của anh, người khác lơ đãng nhìn vào đều sẽ phải đỏ mặt.
"Chắc hẳn Thiệu thiếu biết, trên đùi Kiều Kiều có một vết bớt."
Ầm, ầm!
Đại não Thiệu Phong như muốn nổ tung. Đôi mắt đỏ ngầu như thú điên, toàn thân không ngừng run rẩy. Hắn kích động lao lên đấm vào mặt Trình Ngạn, hoàn toàn không quan tâm bản thân đang đứng trước đồn cảnh sát.
Trên đùi Hạ Kiều quả thật có một vết bớt, một vết bớt nhỏ hình vuông, màu nâu nhạt.
Thiệu Phong nghiến răng nghiến lợi, như người điên mất trí đấm tới tấp vào khuôn mặt anh tuấn của Trình Ngạn. Mỗi lần hạ quyền, hắn lại rít lên.
"Con mẹ nó! Ai cho phép mày gọi tên em ấy?"
"Ai cho phép mày đụng vào em ấy?"
"Em ấy là của tao, là của tao!"
Trình Ngạn bị đấm đến sôi máu, lại bị những phát ngôn nực cười của hắn làm cho buồn nôn. Anh tức giận đấm một phát vào mặt Thiệu Phong khiến hắn lảo đảo.
Trình Ngạn thoát khỏi vây khốn của Thiệu Phong, cơ thể chao đảo, khuôn mặt bị đánh đến sưng vù. Anh vừa xót xa cho sự đẹp trai của mình, vừa cười lạnh: "Mày chỉ là chồng cũ, lấy tư cách gì cản tao và em ấy ở bên nhau?"