Dưới màn đêm đầy ắp sao trời, căn phòng ngủ trở nên thiếu ánh sáng lạ kì.
Ánh trăng êm dịu hắt lên song cửa, rải rác trên quần áo dưới nền đất lạnh.
"Ưm..."
Hạ Kiều ấm ức, khẽ rên một tiếng.
"Anh... anh nhẹ một chút..."
Tiếng cười trầm khàn nhuốm màu dục vọng vang lên bên tai. Lỗ tai Hạ Kiều tưởng như sắp bỏng đến nơi rồi.
Cô đỏ mặt ngượng ngùng, vùi đầu vào trong gối.
"Sao em lại ngại ngùng nữa rồi?"
Thiệu Phong dịu dàng lên tiếng. Hắn chậm rãi tách hai chân Hạ Kiều ra, để thân dưới chen vào. Động tác nhẹ đến mức khiến người ta sửng sốt.
Giống như thể Hạ Kiều là một món đồ trân quý, không cẩn thận sẽ vỡ nát.
"Ngoan, anh muốn nhìn em."
"Hức..."
Hạ Kiều nức nở một tiếng, dùng đôi mắt ngập ánh nước trừng Thiệu Phong.
Cô biết, "làm" khi mang thai cần lưu ý một số điều. Nhưng cô không ngờ Thiệu Phong lại chuẩn bị sẵn toàn bộ, giống như đã sớm lên kế hoạch để "ăn" cô vậy!
Nhìn Thiệu Phong bình tĩnh lấy "áo mưa" từ trong hộp ra, Hạ Kiều gần như chết lặng.
Cái này mà gọi là không có chuẩn bị, tên cô sẽ viết ngược!
Hạ Kiều gắt gỏng: "Anh chuẩn bị từ khi nào?"
"Để anh nhớ đã."
Hiển nhiên không có ý định tiết lộ cho cô.
Thu lại toàn bộ biểu cảm đáng yêu của Hạ Kiều, Thiệu Phong bật cười. Lồng ngực rắn chắc khẽ rung lên. Hắn cúi đầu, hôn loạn lên trên khuôn mặt cô, hôn trán, hôn khóe mắt, hôn má, hôn môi.
Âm thanh trầm khàn vang lên, làm lỗ tai Hạ Kiều hận bỏng đến mức sắp hỏng.
Ma xui quỷ khiến thế nào, Hạ Kiều thật sự nhổm dậy, xé vỏ "áo mưa", mặt đỏ tim đập mạnh, hai tay run run, cắn răng "mặc" cho Thiệu Phong.
"Vợ giỏi quá."
"Anh câm miệng!"
Thiệu Phong ngậm miệng, nở nụ cười đầy lưu manh.
Hắn ôm lấy Hạ Kiều, đặt cô xuống giường, cả người áp lên cơ thể nhỏ bé. Tách hai chân ra, Thiệu Phong chen vào nơi tư mật ít được đụng chạm đến.
Một ngón.
Hai ngón.
Rồi ba ngón.
"Ưm... trướng, trướng... quá..."
Ba ngón tay khiến miệng nhỏ căng chặt, hiển nhiên có chút khó tiếp nhận.
Thiệu Phong hôn loạn lên người Hạ Kiều, dùng hành động để trấn an cô.
"Vợ, em thả lỏng một chút..."
"Khó chịu... ưm... không được đâu..."
"Sẽ được."
Thiệu Phong cúi xuống, đặt lên cánh môi Hạ Kiều một nụ hôn sâu. Đầu lưỡi chậm rãi tách hàm răng trắng bóc ra, len lỏi qua khe hở chật hẹp, tiến vào khoang miệng ẩm ướt, tham lam hút lấy mật ngọt.
Hạ Kiều bị hôn đến say mê, đầu óc trống rỗng. Vươn tay vòng qua cổ Thiệu Phong, Hạ Kiều rụt rè đáp lại khiến hắn trở nên kích động, giữ lấy gáy cô, làm nụ hôn trở nên kích thích hơn, nóng bỏng hơn.
Tâm trí đặt ở nụ hôn bên môi, phía dưới Hạ Kiều chậm rãi thả lỏng.
Thiệu Phong một bên hôn môi, một bên dùng tay khuấy động, giúp Hạ Kiều mở rộng miệng nhỏ bên dưới.
Mật dịch chảy ra mỗi lúc một nhiều hơn. Hang động chật hẹp, khô thoáng trở nên ẩm ướt. Thiệu Phong thở hắt một hơi, đem ngón tay rút ra. Trên đốt ngón tay còn vương lại ánh nước làm mặt Hạ Kiều đỏ bừng.
"Anh... nhẹ chút, cẩn thận con..."
"Được."
Thiệu Phong sớm đã nghẹn đến phát đau. Năm năm dài đằng đẵng "ăn chay niệm Phật", chưa kịp "ăn uống no nê", Hạ Kiều lại một lần nữa bị bắn cho sình bụng. Nhiều lúc, hắn thật sự hoài nghi, liệu có phải bản thân sẽ nghẹn đến chết hay không.
"Vợ ơi, em thả lỏng một chút... ông xã "yêu" em ngay đây."