Không Thể Không Nói

Chương 14: Mẹ Lục Chương



Vượt qua mức giới hạn không phải là chuyện tốt, ai ai cũng đều giống nhau. So với việc ỷ lại quá mức, buông thả bản thân dễ gây ra chuyện hơn. Chẳng qua Lục Mân Sâm cảm thấy còn quá sớm, điều đó thể khiến Tô Dư trở thành cô bé hư hỏng.

May mà Tô Dư là cô bé vừa ngoan ngoãn, lại nghe lời hiểu chuyện.

Đột nhiên Lục Chương bên kia cảm giác áp lực Lục Mân Sâm tạo cho anh giảm đi nhiều, nhưng anh không nghĩ đến nguyên nhân tại sao, cũng không quan tâm nhiều đến chi tiết. Càng không nghĩ tới Tô Dư sẽ nói giúp mình, Lục Chương chỉ nghĩ đến chuyện bây giờ làm sao để hoàn thành nhiệm vụ mà trợ lý Nguyên giao trong vòng nửa năm.

Ánh chiều tà chạng vạng tối chiếu thẳng xuống hai bên cây ngô đồng trồng trong biệt thự, Lục Chương mới vừa làm xong công việc mấy ngày trời. Anh trở về biệt thự không tắm rửa ngay, chỉ mệt mỏi nằm dài trên giường.

Người giúp việc đã làm xong bữa tối, nhưng lúc nãy Lục Chương đã ăn ở công ty nên anh không có tâm trạng ăn tiếp, kêu cô ta bỏ hết đồ ăn vào trong tủ lạnh.

Gần đây Trình Lê cũng gọi điện thoại hỏi anh có cần giúp gì không, anh không muốn nên vẫn một mình chống đỡ đến bây giờ.

Đời sống tình cảm của Lục Chương rất hỗn loạn, nhưng không ngờ nó lại sạch sẽ đến thế.

Căn phòng ngủ rộng rãi lạnh như băng, anh cầm điện thoại di động của mình mở nhật ký cuộc gọi ra, lúc lướt tới tên Tô Dư thì anh nhắm mắt lại quăng điện thoại sang bên cạnh.

Sự yên tĩnh trong phòng như hòa vào cùng với đường chân trời xa xôi ảm đạm bên ngoài, bóng tối mịt mù bắt đầu nuốt chửng lấy bầu trời đêm, Lục Chương đứng dậy đi vào nhà tắm, cơ thể căng thẳng của anh từ từ thả lỏng ra.

Tính tình của Tô Dư rất nhạy cảm, nếu gọi điện nhiều quá thì cô ấy sẽ nghi ngờ anh chẳng làm nên chuyện gì.

Anh không muốn để Tô Dư một mình ở lại nhà họ Lục chút nào.

Lục Chương và Tô Dư đã sống chung với nhau mười mấy năm trời, không có ai hay bất cứ thứ gì có thể so sánh được mối quan hệ giữa bọn họ. Nhưng chỉ khi ở lại nhà họ Lục thì cô mới yên tâm chữa mắt, sẽ không bị tính xấu của anh ảnh hưởng.

Anh biết mình là một thằng rất bướng bỉnh, không hợp với tổng giám đốc Lục thị nổi tiếng kia. Lục Chương bây giờ không giống như hồi nhỏ, hâm mộ những đứa trẻ khác có ba mẹ bên cạnh, anh chỉ ước gì mình có thể trực tiếp cầm tiền đi chữa mắt cho Tô Dư.

Thế giới này không có cái gọi là bữa trưa miễn phí, Lục Chương không muốn thiếu nợ bất kỳ ai, anh chỉ là quá lo lắng cho Tô Dư.

Cô không thích nói thẳng ra suy nghĩ của mình, cô vừa sợ người lạ còn rất dễ xấu hổ, gặp mấy chuyện phiền phức cũng không nói lời nào cho anh nghe.

Trước nay Lục Chương gạt cô rất nhiều chuyện, anh sợ cô cảm thấy bất an, sợ cô khổ sở, sợ cô trách anh, mỗi lần nhìn thấy cô, anh đều cảm thấy áy náy không nói nên lời. Bây giờ hai người cách xa vạn dặm, không thể trực tiếp gặp mặt cô mỗi ngày khiến anh càng nhớ cô hơn.

Không biết bây giờ đôi mắt cô đã chữa đến đâu rồi, hy vọng ngày đôi mắt cô nhìn thấy rõ, anh có thể ưỡn ngực trở về gặp cô.

Lục Chương đi ra khỏi phòng tắm, dùng khăn lông lau mái tóc đang ướt đẫm. Anh nhìn về phía cuốn lịch trên bàn, chợt nhận ra ngày sinh nhật của bọn họ sắp đến.

- ----------------------

Cứ cách một khoảng thời gian là Lục Mân Sâm sẽ đi công tác, chuyện này đối với là họ Lục thì thường như cơm bữa, riết rồi Tô Dư cũng tập thành thói quen.

Mỗi lần đi công tác, hắn sẽ không từ chối điện thoại của cô. Trước kia cũng như vậy, dù cô có nói gì đi nữa thì lần này mọi chuyện vẫn không thay đổi.

Nhưng mà lần này hắn hỏi cô nhiều chuyện hơn, Lục Mân Sâm hỏi cô đi học gặp những ai, nói chuyện những gì. Giọng nói trầm ổn kiên nhẫn không vội vàng, Tô Dư biết hắn sợ cô và Cố Nam Trì sẽ ở bên nhau, bị cái gọi là cảm giác lừa gạt.

“Chú Lục, chú tốt thật đấy.” Tô Dư ôm chân ngồi trên ghế ngoài ban công, làn gió mùa hè thổi lướt qua gò má, cô xấu hổ nói: “Thật ra thì em có hơi nhớ chú.”

Động tác uống coffee của Lục Mân Sâm hơi dừng lại, hắn để ly xuống bàn, nói: “Mấy ngày nữa là tôi sẽ về.”

Cô giống như một chú mèo con được nhặt về, đợi chủ nhân cho phép là cô bắt đầu cẩn thận thăm dò….. Hàng mi run rẩy, đôi má xấu hổ đỏ ửng cùng với đôi môi ngọt ngào là vũ khí của cô, hắn vẫn là người cho phép cô xoay người trở thành chủ nhân.

Từ khi gặp cô, Lục Mân Sâm đã lùi về phía sau rất nhiều, cô cũng không cảm thấy mình làm sai việc gì.

Chỉ cần lần trước cô không bị Trình Lê bắt nạt, dù cô làm gì thì hắn vẫn không để ý nhiều.

Tô Dư “vâng” một tiếng, cô tựa cằm vào cánh tay mình, nhẹ giọng nói: “Hôm nay trong lớp không có chuyện gì cả, lúc tái khám bác sĩ nói mắt em hồi phục rất tốt, nhưng vẫn phải tiếp tục điều trị thêm. Nếu như bây giờ phẫu thuật thì rất để lại di chứng sau này, đợi thêm mấy năm nữa rồi phẫu thuật sẽ đỡ phiền phức hơn, nhưng mà em cũng không hy vọng gì nhiều.”

Lục Mân Sâm nói: “Bác sĩ khám mắt cho em chính là bác sĩ giỏi nhất thế giới, nếu như em không tin bản thân mình thì cũng nên tin vào bác sĩ.”

“Không phải là em không tin bọn họ.” Tô Dư lẩm bẩm: “Không trị được cũng không sao, dù sao em cũng quen từ nhỏ rồi. Chỉ sợ là sẽ liên lụy đến anh Chương thôi, em luôn cảm thấy mình có lỗi với anh ấy.”

Tay Lục Mân Sâm gõ từng nhịp xuống bàn, từ từ trả lời lại, như thể biết cô muốn nói đến chuyện gì.

“Chú Lục, sinh nhật anh Chương cũng sắp đến rồi, em có thể đi gặp anh ấy không?” Tô Dư nói: “Em sẽ không làm trễ nãi công việc của anh ấy đâu.”

Nhà họ Lục cấm người trong gia đình yêu sớm, nhưng có không ít người cho rằng cô và Lục Chương là một đôi. Tô Dư không muốn vì chuyện này mà làm liên lụy đến Lục Chương, nên cô cố gắng hạn chế gọi điện thoại cho anh.

Nhưng chuyện sinh nhật đối với bọn họ không phải là chuyện nhỏ, bọn họ đã không gặp nhau hai năm rồi, Tô Dư thật sự rất muốn gặp Lục Chương.

Tay Lục Mân Sâm hơi dừng lại, đột nhiên hắn cảm thấy dạo gần đây mình hơi cưng chiều cô quá, từ trước đến giờ Tô Dư chưa từng dám đứng trước mặt hắn nói chuyện này.

“Còn nhớ chuyện xảy ra với đôi mắt không?”

Đột nhiên hắn hỏi một câu khiến Tô Dư sửng sốt, trong trí nhớ của cô thì đây không phải là lần đầu tiên Lục Mân Sâm hỏi chuyện này, cô thành thật trả lời: “Em không biết, có lẽ là do trời sanh.”

“....... Chưa từng nghĩ đây là tai nạn do ai đó gây ra sao?”

Lời nói của hắn không bao giờ vô ích, Tô Dư hiểu ý hắn, cô cũng biết hắn muốn chỉ cái gì.

Người lớn lên cùng với cô chỉ có một mình Lục Chương.

“Em có nghĩ tới nhưng mà không nhớ rõ lắm, nếu như thật sự là do người khác gây ra, em cảm thấy có lẽ là do hắn không cẩn thận mà thôi.” Tô Dư dựa vào cánh tay nói tiếp: “Chú Lục, tính tình của anh Chương thích mềm không thích cứng, nếu chú nghiêm khắc với anh ấy quá thì anh ấy sẽ đi ngược lại ý chú……”

Cô nói được hơn phân nửa thì vội vàng dừng lại, Lục Mân Sâm không thích khi bị người khác dạy đời. Cô chỉ là một tiểu bối thiếu kinh nghiệm, cho dù có thân mật với hắn như nào đi nữa thì chỉ cần ăn nói quá mức cho phép, không sớm thì muộn cũng chọc giận hắn.

Trong một lúc, phía bên kia điện thoại không có âm thanh nào. Tô Dư khẽ cắn đầu ngón tay, đột nhiên cô nhớ tới Lục Mân Sâm không chỉ là trưởng bối đối xử tốt với cô, hắn còn là tổng giám đốc quyết đoán của Lục thị.

“Đừng tự mình dày vò bản thân, tôi chưa nói tới em.” Dường như Lục Mân Sâm thấy rõ cô đang làm gì, hắn thở dài một hơi, không muốn tức giận với cô: “Lục Chương có chuyện mà nó muốn làm, đôi mắt của em không tốt, đi ra ngoài thì sẽ xảy ra chuyện. Tôi nghĩ rằng nó cũng không muốn em đến thăm đâu, nếu như em muốn gặp thì chỉ còn cách đợi nó về thôi. Nhưng em có nghĩ là nó thật sự muốn về nhà họ Lục này hay không?”

Giọng nói của hắn nhàn nhạt nhưng cũng đủ để Tô Dư lấy lại tinh thần, cô đi ra ngoài sẽ gây thêm phiền phức cho Lục Chương. Tính cách của anh ấy và Lục Mân Sâm đã không hợp nhau, cũng không nhất định vì cô mà quay về nhà họ Lục.

“Em biết.” Tô Dư trả lời: “Sinh nhật năm nay em sẽ gọi điện cho anh ấy, cũng sẽ không làm ảnh hưởng tới anh ấy.”

“Còn em thì sao? Có ý kiến gì không?”

Một lúc lâu sau Tô Dư mới phản ứng lại lời nói của hắn, cô nhỏ hơn Lục Chương một tháng. Sau sinh nhật Lục Chương là sẽ tới sinh nhật cô, Lục Mân Sâm đang hỏi cô muốn tổ chức sinh nhật năm nay như thế nào.

“Ngồi ở nhà ăn bát mì như mọi năm thôi ạ.” Tô Dư nói: “Nếu như có chú Lục bên cạnh, em sẽ rất vui.”

Cô chỉ thuận miệng nói vu vơ, công việc của Lục Mân Sâm quan trọng hơn bất kỳ chuyện gì. Vả lại đây cũng không phải là tiệc mừng thọ, chỉ là một bữa tiệc sinh nhật bình thường, không cần hắn phải quan tâm.

Lục Mân Sâm “ừ” một tiếng, hắn không nói đồng ý nhưng cũng không từ chối.

Chuyện nhỏ này thường sẽ bị mấy chuyện khác cuốn trôi đi, Tô Dư cảm thấy cô phải bàn riêng chuyện này với Lục Chương, nên không nhắc lại nữa.

Cô không biết tại sao mình lại có nhiều chuyện để nói với Lục Mân Sâm như thế, cô gọi điện nói chuyện với hắn gần hai tiếng đồng hồ. Không giống như trước đây luôn nói những chuyện hắn cảm thấy hứng thú, lần này cô toàn nói những chuyện bình thường nhưng hắn vẫn nghiêm túc lắng nghe, đôi khi còn còn đưa ra nhận xét của mình.

Cuối cùng Tô Dư nhịn không được ngáp một hơi thật dài, bên kia Lục Mân Sâm nghe được khẽ cười một tiếng, còn khiến cho Tô Dư giật mình tỉnh giấc.

Hắn đỡ đầu nói: “Cứ ngủ tiếp đi, chút nữa là tôi họp, không cúp máy đâu.”

- --------------------

Lục Mân Sâm rất thần bí, Tô Dư chưa nghe hắn cười bao giờ. Lần trước nghe hắn cười trong điện thoại, âm thanh nhẹ nhàng ấy như bay lên không trung đâm vỡ bọt khí, nếu như không phải lỗ tai cô rất tốt, Tô Dư vẫn không tin rằng hắn đã cười.

Hiếm khi cô có thể làm cho hắn vui vẻ đến vậy.

Tô Dư biết không nên hỏi nhiều chuyện riêng tư một cách công khai, nhưng dưới sự cưng chiều của hắn, trong lòng cô vẫn nảy lên một chút nghi ngờ.

Thật ra thì cô giống ai? Mẹ của Lục Chương là ai? Tại sao nhà họ Lục không muốn nhắc tới?

Tất cả nghi ngờ ấy đều đè trong lòng cô, Tô Dư chưa từng nghe người nào nhắc đến.

Lúc hắn còn đang đi công tác, trong nhà họ Lục chỉ còn mỗi mình cô và má Trương. Mỗi ngày ăn cơm xong cô đều phải uống thuốc đúng giờ, má Trương nhận nhiệm vụ đứng bên cạnh quan sát cô, không để cho cô ăn ít hoặc bỏ bữa. Tô Dư không thích làm phiền người khác, đôi mắt cô có vấn đề thì nên để cô một mình chịu đựng.

Cô mới vừa uống thuốc xong, vẫn đang cầm ly nước trên tay, má Trương đỡ cô ngồi xuống ghế, chờ bà dọn dẹp sạch sẽ xong rồi hãy đi, tránh để bị té trật chân.

Tô Dư sờ đầu ngón tay, cô đột nhiên hỏi: “Má Trương, dạo này có tin tức gì của anh Chương không ạ?”

“Không có, gần đây Lục Chương không gọi điện về nhà.” Má Trương dọn dẹp chén đũa, bà phải ra ra vào vào phòng bếp mấy lần: “Chắc là cậu ấy đang bận rộn, tổng giám đốc Lục rất nghiêm khắc với bản thân mình, nên ngài ấy cũng nghiêm khắc với cậu ấy.”

“Hình như chú Lục có chút thành kiến với anh Chương.” Tô Dư uống một ngụm nước: “Má Trương ơi, con có thể hỏi nguyên nhân tại sao không? Con không muốn mối quan hệ của hai bọn họ cứng nhắc như bây giờ.”

Tô Dư và má Trương đã sống chung với nhau hai năm, cô chưa bao giờ hỏi mấy chuyện làm khó người khác, má Trương cũng không kể cho cô nghe, nhưng mối quan hệ giữa Lục Chương và Lục Mân Sâm thế nào thì trong lòng hai người họ biết rất rõ.

Má Trương hơi do dự nhưng cũng nói với cô: “Tô Dư, con không nên hỏi chuyện này, hẳn là tổng giám đốc Lục không muốn con biết.”

Tô Dư hơi rũ mắt xuống, nói: “Chẳng qua là con cảm thấy nếu sau này chú Lục muốn anh Chương thừa kế gia sản, mà anh ấy không tôn trọng chú Lục thì phải làm sao? Chú Lục nhất định sẽ suy nghĩ giúp anh Chương, con không muốn anh ấy trở thành người như vậy.”

Ngược lại má Trương vẫn không bị lời nói của cô thuyết phục, nhưng bà cũng biết Tô Dư đang muốn hòa hoãn mối quan hệ của hai ba con kia.

Bà thở dài nói: “Không phải là má không muốn nói cho con biết, dù gì má cũng đã sống ở nhà họ Lục này lâu rồi, nhưng thật sự thì má không biết gì cả. Má cũng có nghe vài lời đồn liên quan tới mẹ Lục Chương, hình như bà ấy là gia sư dạy kèm tại nhà của tổng giám đốc Lục. Sau đó xảy ra chuyện gì thì con cũng biết rồi đó, nếu như con vẫn muốn ở lại nhà họ Lục thì đừng nhắc tới chuyện này, cứ để cho tổng giám đốc Lục tự mình giải quyết đi.”