Không Thể Không Nói

Chương 24: Đang Hẹn Hò



Tô Dư không muốn nói chuyện với Lục Mân Sâm, cô cảm thấy hắn vẫn bá đạo như cũ.

Bá Đạo

Má Trương vẫn còn đứng trong phòng bếp do dự không biết có nên đi ra không, Lục Mân Sâm đã kêu bà đi dọn dẹp phòng Tô Dư.

Bà thở phào nhẹ nhõm, nhận ra được bầu không khí giữa hai người ngày càng kỳ lạ nên đặt ly sữa bò vào vị trí cũ, để cho Tô Dư nhớ mà uống hết, sau đó bà đi vào phòng cô.

Tô Dư cúi đầu ăn một muỗng cơm, tuy mắt cô không tốt nhưng vì sống ở cô nhi viện lâu rồi nên cái gì cần vẫn biết, Tô Dư vừa mới dậy, phòng ốc luôn sạch sẽ, Lục Mân Sâm bảo má Trương rời đi, chứng tỏ hắn định nói gì đó có thể hiểu được nhưng khó thực hiện được.

Lúc cô ăn xong cơm canh, Lục Mân Sâm cũng không nói gì, nhưng ánh mắt như có như không của hắn khiến cơ thể cô cảm thấy căng thẳng.

“Chú Lục, em biết ý kiến của mình không quan trọng.” Cô đặt đồ trong tay xuống, cúi đầu nói: “Nhưng em không muốn chú gặp thêm phiền phức.”

“Thật sự không muốn đi sao?”

Tô Dư không trả lời vẫn cúi đầu xuống, cô không nói mình có đi hay không.

Lục Mân Sâm đặt báo lên bàn, từ từ đứng dậy đi về phía cô, một tay hắn đút vào trong túi quần, tay còn lại đè vào ghế dựa sau lưng Tô Dư, những ngón tay thon dài có thể thấy được xương khớp rõ ràng, hắn nói: “Tô Dư, tôi tôn trọng ý kiến của em, nếu thật sự không muốn thì mấy ngày sau vé của em sẽ hủy, nhưng mà chắc em sẽ bỏ lỡ buổi hòa nhạc của nhạc sĩ mà mình thích nhất rồi.”

Tô Dư ngừng một lát, cô biết hắn sẽ không đùa giỡn với mình, mặc dù gần đây Lục Mân Sâm rất kỳ lạ, Tô Dư không có cách nào đoán ra được, dù cô có giận dỗi thì hắn cũng không trách mắng, rõ ràng là hắn thích những người nghe lời mà?

“Trước khi em rời khỏi nhà họ Lục.” Cô đột nhiên nói: “Em có thể ở lại đây được không?”

Lần đầu tiên cô chủ động nói tới chuyện mình sẽ rời nhà họ Lục, có thể nói đây là chuyện xưa nay chưa từng thấy, không ai biết cô vì muốn ở lại nhà họ Lục mà đã làm những gì, chỉ có Lục Mân Sâm là người hiểu rõ nhất.

Lục Mân Sâm nâng tay lên, bàn tay ấm áp xoa đầu cô, nói: “Cứ theo ý em thích.”

Trước đây hắn cũng đã từng trả lời vấn đề này, nhưng khi nghe lại Tô Dư vẫn âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

“Chú Lục, nếu sau này chú quyết định cái gì, chú có thể trực tiếp nói với em.” Tô Dư nói: “Em không muốn nghe anh Chương nói rồi mới biết lịch trình của mình.”

Lời nói của Tô Dư rất nghiêm túc, từng lời từng chữ đều đang nói cho hắn biết suy nghĩ của cô, vành tai cô trắng nõn đỏ bừng dọc theo từ cái cổ tinh xảo đi xuống, có thể thấy rõ chỗ nhô lên sau lớp áo đó, sờ được, thấy được, dưới ánh đèn tỏa sáng rực rỡ như quyến rũ khiến người ta hài lòng khắc sâu vào mắt.

Cô vẫn luôn như vậy, luôn dịu dàng, tính khí tốt, có giận đi nữa cũng sẽ không giận quá nửa ngày, nhìn kiểu nào cũng không ra dáng một cô gái có thể tự nuôi sống bản thân.

Có lẽ những ngày qua cô đã tiến bộ rất nhiều, bây giờ đã có thể dũng cảm nói với hắn những suy nghĩ trong lòng.

Lục Mân Sâm không muốn cản trở sự phát triển của cô, hắn vươn tay ra bóp nhẹ lỗ tai Tô Dư, cảm nhận được cơ thể cô cứng đờ, mới nói: “Để tôi kêu người bên nước ngoài mua một đôi bông tai mới, buổi chiều sẽ có người đưa tới, coi như là lời xin lỗi của tôi.”

Tô Dư lẩm bẩm: “Cũng có nhìn thấy được gì đâu.”

“Muốn đi ra ngoài chơi không?”

Tô Dư do dự nói: “Em sao cũng được.”

Tay Lục Mân Sâm xoa xoa tóc cô.

——————————

Trợ lý Nguyên làm việc rất nhanh, qua mấy ngày đã tìm được một công việc thích hợp cho Tô Dư, là dạy cho một cậu bé mồ côi vừa mới được nhận nuôi.

Đôi mắt của cậu bé kia cũng giống như cô, đang chờ làm phẫu thuật.

Tô Dư bàn bạc lại với nhà bên kia, sau khi quyết định nửa tháng sau cô sẽ tới dạy, chuyện này coi như xong xuôi.

Cô không nói cho Lục Mân Sâm biết, cũng tạm thời chưa nghĩ tới việc sẽ nói cho hắn biết.

Bãi biển riêng của nhà họ Lục rất rộng, ngày thường chỉ có mỗi nhân viên bảo vệ, Tô Dư không có chấp niệm với việc đi chơi xa, nhưng cô chưa từng đi tới bãi biển nên cũng có chút hứng thú với hành trình này.

Lục Mân Sâm có một cuộc họp kéo dài tận ba ngày, Tô Dư chờ tới ngày cuối cùng của cuộc họp mới lên máy bay, má Trương ở lại cũng không có việc gì làm nên đi theo cô tới đó.

Tô Dư ngủ một giấc trên máy bay, lúc tỉnh dậy cô vẫn còn cảm thấy hơi buồn ngủ, chưa kịp phản ứng chuyện Lục Mân Sâm tới đón mình.

Cô buồn ngủ dựa vào cánh tay Lục Mân Sâm, hắn giơ tay lên sờ trán cô.

Lại sốt nữa rồi.

Tô Dư mê man dựa vào cánh tay hắn, nhận ra hắn đang đắp vật gì đó trên người mình cũng không mở mắt ra, còn ngược lại ngủ thiếp đi mất. Đợi đến lúc tỉnh dậy, cô phát hiện mình đã nằm trên giường, trước mắt không thấy ánh sáng gì, hẳn là trời đã tối.

Tiếng sóng biển ập tới, không khí mùa hè bao trùm xung quanh, cô xoa trán muốn chống tay ngồi dậy, lại bị bàn tay to lớn của người đàn ông đè xuống.

Hắn đặt tay lên trán cô, nói: “Nghỉ ngơi tiếp đi, em mới vừa hạ sốt thôi.”

Tô Dư từ từ hoàn hồn lại, trong lòng đột nhiên cảm thấy xấu hổ, trước khi tới đây cô còn nói chuyện với Lục Mân Sâm, nhưng buổi tối trước khi đi một ngày bỗng nhiên tâm trạng cô dâng cao thức trắng nguyên đêm.

Cô cũng không tiện nói ra trước mặt hắn, chỉ nói: “Em không sao, sau này em sẽ chú ý nhiều hơn.”

Lục Mân Sâm thu tay về, nói: “Thời tiết bên này thường hay nắng to, em không thể tự mình thoa kem chống nắng được nên đã để nó bên phòng tôi, nếu cảm thấy lạnh thì cứ nói.”

Tô Dư gật đầu nói: “Em sẽ không để mình bị đông lạnh đâu.”

“Sức khỏe của em rất yếu.” Lục Mân Sâm suy nghĩ một chút: “Em muốn học bơi sao?”

Cô ngập ngừng hỏi: “Được không ạ? Anh Chương không thích em làm những chuyện nguy hiểm như vậy.”

“Chỉ cần em muốn thì đều có thể.” Lục Mân Sâm đặt tay lên đùi: “Em không ngốc chút nào, đừng vì đôi mắt mà cảm thấy mình không sánh bằng người khác.”

Hắn thay bộ đồ bình thường màu xám ôm vừa người, sạch sẽ, không còn vẻ nghiêm khắc và sự sắc bén ngày thường, có cảm giác biếng nhác, như muốn cho bản thân được nghỉ ngơi.

Tô Dư cũng tự nhận thức được bản thân mình, dù cô không ngốc thì cũng chẳng thông minh tới đâu.

Bụng cô đột nhiên réo lên một tiếng rất to trong phòng.

Gương mặt Tô Dư đỏ lên, cô hắng giọng một tiếng để che đi sự lúng túng của mình. Lục Mân Sâm hơi lắc đầu, biết cô nằm lâu nên đói bụng, hắn nói: “Má Trương đang nấu cơm, chút nữa sẽ xong thôi. Cơm nước xong tôi sẽ đưa em ra ngoài đi dạo một chút.”

Mặc dù Tô Dư đã tới đây nhưng cô vẫn không hiểu sao hắn lại mang mình đi chơi, dù gì thì đây cũng chỉ là một sinh nhật nho nhỏ trong mắt hắn thôi.

Nhưng cô không thể nào hỏi trực tiếp Lục Mân Sâm, chỉ hỏi: “Chú Lục, hình như chú rất quen với nơi này nhỉ, chú tới đây rồi sao?”

Giọng nói cô mong đợi không cất lên, trong phòng vẫn yên tĩnh, Tô Dư không nghe thấy câu trả lời của hắn.

Cô vẫn không hiểu rõ về con người Lục Mân Sâm, còn nghĩ rằng là do hắn ghét bị người ta hỏi về chuyện này, nên vội vàng nói tránh đi: “Em chưa tới nơi này bao giờ cả, lạ lẫm quá đi.”

“Khi còn nhỏ tôi bị bệnh, một thầy giáo đưa tôi đến đây chơi. Ông ấy dạy tôi lâu rồi, ba mẹ tôi cũng yên tâm để ông ấy và bảo mẫu đưa tôi đi.” Lục Mân Sâm nói: “Ông ấy là một người không nghiêm túc lắm, chỉ có đầu óc là thông minh hơn thôi, luôn thích chơi đùa, còn là một người không biết xấu hổ, nấu cơm không ngon. Nhưng mà sau khi kết hôn thì tài nấu nướng của ông ấy đột nhiên tiến bộ rất nhanh, bởi vì vợ ông ấy cũng nấu cơm y chang ổng.”

Hiếm khi nghe hắn chê một người như vậy, Tô Dư ngẩn người, không nhịn được cười ra tiếng: “Nhưng quan hệ của ông ấy và chú rất tốt nhỉ?”

Lục Mân Sâm dừng một lúc, nói: “Dù gì cũng mất lâu rồi, cũng không tính là quan hệ gì đó được.”

Tô Dư cũng bị cảm động lây, nói: “Em cũng có một cô giáo cực kỳ tốt, lúc trước em ở cô nhi viện, cô ấy rất thương em, nhưng em lại thường xuyên bị bệnh luôn phải làm phiền cô ấy…… Lúc cô ấy xảy ra chuyện, em vẫn còn đang bị sốt liên tục, khi biết tin cô ấy, em cảm thấy rất buồn. Anh Chương sợ em đau buồn quá sẽ bị ốm lại, nên không cho phép em hỏi người khác về cô ấy nữa.”

Cô vừa dứt lời đã phát hiện Lục Mân Sâm đang nhẹ nhàng nắm tay mình, Tô Dư hơi nghi ngờ nói: “Chú Lục ơi?”

“Em đừng nên dính vào chuyện Lục Chương.” Lục Mân Sâm nói: “Đi ăn cơm thôi.”

Hắn thích đem mọi chuyện giao cho Lục Chương xử lý, hắn đang mài giũa năng lực của Lục Chương. Tô Dư không muốn xen vào vì đây là chuyện của hai ba con bọn họ, dù cô như thế nào đi nữa thì cũng chỉ là người ngoài, không can thiệp được suy nghĩ của hắn.

Cô chống tay từ từ ngồi dậy, định đi ra ngoài ăn chút gì đó.

Phòng này được bài trí khá giống phòng cô ở nhà họ Lục, sau khi được hắn đỡ một cái, hai tay cô thuận thế ôm lấy eo Lục Mân Sâm, sau đó lại buông tay ra, ngửa đầu nói: “Đi ăn cơm thôi nào.”

Tô Dư không giải thích gì về hành động bất ngờ này của mình, Lục Mân Sâm không cần an ủi, chẳng qua cô cảm thấy chuyện mất đi một người thầy tốt thật sự rất khó chịu.

Trên mặt Lục Mân Sâm không nhìn ra được biểu cảm gì, hắn giơ tay ôm nhẹ cơ thể mảnh khảnh của cô, Tô Dư nửa quỳ trên giường còn nghĩ hắn đang buồn bực nên cô không nhúc nhích, nắm chặt lấy quần áo bên hông hắn, để cho hắn ôm mình.

Hắn cũng dỗ dành cô như vậy mỗi khi cô buồn, đôi lúc Tô Dư sẽ giận Lục Mân Sâm nhưng phần lớn thời gian cô thực sự rất biết ơn hắn.

Những đứa trẻ lớn lên từ cô nhi viện suy nghĩ nhiều hơn người bình thường, so với sự run rẩy và sợ hãi ngay khi mới vừa đến nhà họ Lục đã gặp người ngoài, ngay cả Tô Dư cũng không tưởng tượng nổi mình sẽ như bây giờ.

Lục Mân Sâm sờ đầu cô, nói: “Từ nhỏ em đã không có ba mẹ, Lục Chương cũng chẳng lớn bao nhiêu nên không thể dạy em được cái gì, điều quan trọng nhất là mọi việc đều phải dựa vào chính bản thân mình, tôi có thể giúp em nhưng không thể giúp được em cả đời.”

Không biết hắn đã nhớ ra cái gì mà đột nhiên lại nói những lời này, ngày nào hắn cũng có cả đống những châm ngôn đạo lý trong đầu, nếu Lục Chương lúc nhỏ mà sống bên cạnh hắn, cũng không biết tính cách phát triển như nào nữa.

Cô chợt ngẩn người ra, đột nhiên nhớ tới chuyện mình nên gọi cho Lục Chương.

———————————

Trời bên ngoài đang mưa to, vậy là buổi tối không được đi dạo, sáng hôm sau Tô Dư lại có biểu hiện sốt nhẹ, nên Lục Mân Sâm không mang cô ra ngoài chơi được.

Thỉnh thoảng cô hay gặp những cơn sốt như thế, may mà không phải là dấu hiệu của bệnh nặng, chỉ là do sức khỏe từ nhỏ đã không tốt, sức đề kháng cũng rất kém.

Mấy ngày nay nhìn hắn có vẻ rất rảnh rỗi, vẫn luôn bên cạnh chăm sóc cô, đừng nói đến chuyện đi lạc, Tô Dư cảm thấy mình sẽ không bao giờ rời khỏi tầm mắt của hắn. Thậm chí lúc cô hát chúc mừng sinh nhật Lục Chương mà hắn vẫn ngồi bên cạnh, hại Tô Dư hát không chính xác, còn bị Lục Chương hỏi xảy ra chuyện gì sao, cô phải kiếm đại một cái cớ để cho qua chuyện.

Sau khi cúp điện thoại, cô nhất thời tức giận hỏi: “Chú Lục, bộ chú không có chuyện gì làm sao?”

Hắn nhìn về phía bầu trời xanh bên ngoài, không trả lời cô, chỉ nói: “Em muốn học bơi không?”

Tô Dư nhục chí nói: “Dạ học.”

Lục Chương cấm cô làm rất nhiều việc, tuy Tô Dư không cảm thấy hứng thú với mọi thứ nhưng cô rất muốn thử những thứ mới mẻ. Chưa kể bây giờ nơi này là do hắn đứng tên, cô không thể đuổi hắn ra ngoài được.

Tô Dư không đoán được hắn đang nghĩ gì, mà cô cũng không rảnh để đoán. Nếu có ai có thể đoán được suy nghĩ của tổng giám đốc tập đoàn Lục thị, e rằng hôm nay Lục Mân Sâm không thể đạt được vị trí này.

Nhưng Tô Dư không ngờ hắn có thể rảnh rỗi được tới mức như vậy, còn tự mình dạy bơi cho cô.

Giữa trưa nắng nóng, nhiệt độ nước của bể bơi trong nhà rất vừa phải, xung quanh có nhiều huấn luyện viên bơi lội, có cả nam lẫn nữ nhưng họ không xuống nước, chỉ có Lục Mân Sâm đang bơi một vòng để làm nóng người.

Cơn gió cuốn đi hơi nóng, Tô Dư ngồi bên cạnh đeo kính bơi không dám đi xuống. Chân cô dài trắng nõn, không có một tí bắp cơ nào, nhìn sơ qua cũng biết là không vận động nhiều. Đối với nhiều người thì nơi đây là nơi rất bình thường, nhưng cô lại có thể ngã đập đầu chảy máu tại nơi này, ngay cả Lục Chương có chiều cô như nào, cũng sẽ không để cho cô mạo hiểm đi tới đây.

Lục Mân Sâm nắm tay cô, nói: “Không cần sợ, bể bơi này không sâu, cứ nghe tôi.”

Cơ bắp toàn thân hắn cực kỳ săn chắc, những giọt nước đọng lại đang từ từ chạy xuống từ cơ ngực, nhìn vừa quyến rũ vừa thành thục. Khác với những thanh niên mang cơ thể gầy gò, hắn có bờ vai rộng, đôi bàn tay to lớn ấy tôn lên làn da trắng nõn nà của Tô Dư.

Vốn dĩ Tô Dư còn muốn chửi thề, nhưng cuối cùng lại không dám nói ra, chạm vào dòng nước lạnh lẽo khiến cô cảm thấy sợ hãi hơn, cô nắm chặt tay hắn, lắp ba lắp bắp nói: “Hay là đợi lần sau đi, lần sau đi, để chú Lục dạy em cũng không tốt lắm, chờ sau này mắt em tốt hơn rồi hẳn học.”

Dựa trên những hiểu biết của mình, Tô Dư biết chắc Lục Mân Sâm tuyệt đối không phải là một người thầy dịu dàng với học sinh.

Nhưng không ngờ hôm nay Lục Mân Sâm lại kiên nhẫn như vậy, hắn nâng chân cô lên rồi đặt tay cô lên bả vai mình.

Lông mày Tô Dư nhíu chặt lại, cô từ từ vòng tay qua cổ ôm lấy hắn rồi bước xuống nước.