Tô Dư nghĩ đến sự khác nhau giữa người tình ở lại nhà họ Lục và người được gửi tới nhà họ Lục, cuối cùng cô cho ra kết luận là không khác nhau mấy.
Cô cảm thấy hắn đã đoán ra được suy nghĩ của mình, nhưng chỉ cần cô không nghĩ cho bên kia (Lục Chương) nhiều quá, vậy sẽ không bị lộ ra điều gì khác thường, dù hắn có hỏi tới thì cô cũng sẽ không nói.
Tính tình của Lục Mân Sâm rất nghiêm khắc và cứng nhắc, nhưng không ai có thể phủ nhận hắn là một người đàn ông lịch lãm và tinh tế, đối xử với người khác cũng rất tốt. Tô Dư cũng biết chỉ cần mình không làm ra mấy chuyện khác người, hắn sẽ không để ý nhiều tới cô.
Lúc bị hắn nhéo cằm ngẩng đầu lên, từ từ bị lấy hết không khí trong miệng, Tô Dư mới nhớ ra hắn là người không thích làm mấy trò vô nghĩa hay những trò đùa ngớ ngẩn.
Thư phòng này không được dùng thường xuyên, nhưng có lẽ bởi vì Lục Mân Sâm muốn tới nên người giúp việc ở đây nhanh chóng dọn dẹp sạch sẽ, không còn ngửi thấy mùi bụi bặm nào, sau khi Tô Dư đến thì căn phòng đang ngập tràn một mùi hương ngọt ngào.
Sau mê đắm không phải là cảm giác khoái cảm, mà là những động tác cực kỳ xấu hổ.
Hắn muốn cô.
Lục Mân Sâm từ từ mặc đồ vào cho cô, sau đó đỡ Tô Dư lại ghế ngồi, hắn đứng dậy kéo rèm cửa lên rồi đi thay quần áo. Tiếng động rất lớn khiến cả người Tô Dư như bị bỏng, cô cẩn thận ngồi yên trên ghế làm việc của hắn.
Chiếc áo sơ mi trên người Tô Dư lỏng lẻo tuột xuống cánh tay, để lộ ra một nửa làn da trắng nõn của cô gái. Gương mặt non nớt xinh đẹp, giống như một trái táo chín mùi.
Cô đặt hai tay lên đùi mình, che đi dấu vết ở bên dưới, đầu ngón tay hồng nhuận có chút run rẩy.
“Là người tình của tôi, bước đầu tiên là phải đón nhận tất cả mọi thứ từ tôi.” Lục Mân Sâm lạnh nhạt nói bên tai cô: “Nếu nhận ít thì xem như là không đủ tư cách, nhà họ Lục không bao giờ nuôi mấy người vô dụng.”
Hắn tàn nhẫn muốn cô một lần, rồi để lại một câu nghe không có cảm tình nào nhưng chứa đầy dục vọng, Tô Dư vẫn làm theo lời hắn. Lúc Lục Mân Sâm đứng dậy, dường như có thứ gì đó cọ qua chân cô.
Đây là bãi biển tư nhân của nhà họ Lục, có bảo vệ, có người giúp việc, nhưng sẽ không có người ngoài.
Ánh nắng buổi chiều chiếu xuyên qua cửa sổ sát đất trong thư phòng, bầu không khí nhàn nhã rất thích hợp dành cho kỳ nghỉ, Lục Mân Sâm cầm một chiếc khăn nóng và một chai kem chống nắng đi tới trước mặt Tô Dư.
Có tiếng đồ vật bị bỏ xuống, hắn vẫn chưa nói câu nào, nhưng áp lực trong người Tô Dư ngày càng tăng lên, cô ấn tay mình chặt hơn, xấu hổ cong mi cười nói: “Chú Lục, chú định mang em đi đâu thế ạ? Em có thể đi tắm trước được không? Trên người em toàn mồ hôi không à.”
Có vẻ tâm trạng của cô rất tốt, xem ra chỉ cần Lục Chương có thể được bảo đảm, vậy thì cô làm cái gì cũng được.
Tô Dư cảm nhận nhiệt độ trong thư phòng từ từ lạnh hơn, nhưng cô vẫn cười tươi như cũ, so với việc làm tình bây giờ, cô muốn nhanh chóng trở về kêu má Trương đưa thuốc cho mình còn hơn. Cô không thể đánh cược chuyện này được, dù chỉ là xác suất nhỏ nhất.
Bỗng nhiên chiếc khăn ấm từ từ lau chùi cơ thể cô, tay Tô Dư đặt trên đùi nắm lại thành quyền.
Lục Mân Sâm đè một bên ghế, nâng cổ tay cô lên, vạch ra một chút dấu vết, nói: “Xem ra em không đủ tư cách rồi, tôi vẫn nên thu hồi lại lời thừa nhận của mình.”
Hắn biết rõ chuyện gì xảy ra, nhưng vẫn nói mấy lời như vậy.
Đầu ngón tay Tô Dư đỏ lên, sự bình tĩnh trong người không kiềm chế được khẽ run, tay cô từ từ cầm lấy bàn tay hắn, dùng gò má mịn màng áp nhẹ lên, sau đó ngửa đầu nói: “Không đủ tư cách sao ạ? Chú Lục.”
Cô đang hỏi ngược lại hắn.
Câu trả lời dành cho cô là một luồng hơi ấm trên môi, cướp đi hơi thở trong miệng, cô tựa lưng vào ghế, ngón tay bấu víu vào quần áo của hắn một cách bừa bãi. Những ngón chân từ từ co rút lại đung đưa trên không, cuối cùng lại giẫm lên người Lục Mân Sâm, gương mặt thuần khiết pha lẫn chút hấp tấp và nét quyến rũ.
Trên đất có một chiếc giày bị rơi ra, chiếc còn lại thì vẫn còn ở trên chân cô. Lục Mân Sâm hơi đứng dậy lấy chiếc giày còn lại xuống, để cô ngồi yên trên ghế, hắn cầm khăn ấm trên tay lau phần đang phập phồng lên xuống của cô, sức lau không được coi là nhẹ nhàng lắm, hai gò má cô đỏ bừng lên.
Hắn nói: “Lần sau đừng làm tiếp mấy chuyện này nữa.”
Hơi thở của Tô Dư vẫn chưa ổn định lại, nhưng cô lại len lén thở phào nhẹ nhõm, không biết căng thẳng trong tim từ đâu ra.
Bây giờ nhìn Lục Mân Sâm có vẻ hơi…… nghiêm khắc.
Cô nhẹ nhàng nhếch miệng cười, nói: “Lúc trước em có tham dự một bữa tiệc, lúc trợ lý Nguyên giúp em thay đồ, cô ấy còn bảo thì ra em cũng có dáng người đấy chứ. Thật sự em không hiểu vì sao cô ấy lại nói những lời như vậy, nếu chú Lục biết thì tốt rồi, chú có thể cho em biết cô ấy đang muốn nói gì.”
Sự mạnh dạn của Tô Dư luôn luôn hướng về Lục Mân Sâm, dường như biết hắn không vì thế mà tức giận với mình.
Chỉ là cô đang không biết mình có chọc hắn giận hay không, Lục Mân Sâm lại nói: “Cởi hết quần áo ra.”
Tô Dư hơi khựng người lại.
Gió biển thoải mái thổi qua từng chiếc lá cây, vang lên tiếng sột soạt nghe vui tai, có một chiếc xe xuất hiện đậu trước cửa, Lục Mân Sâm dẫn Tô Dư đi ra ngoài. Má Trương đứng đó tiễn hai người rời đi, lúc bà định quay về thì mới nhớ tới chuyện quên không hỏi tối nay bọn họ có muốn ăn cơm không.
Má Trương gọi điện thoại cho Tô Dư nhưng cô không bắt máy, bà cảm thấy hơi kỳ lạ, lúc nãy bà nhớ rõ ràng là mình có để điện thoại vào trong túi áo khoác của Tô Dư mà? Bọn họ chỉ mới vừa đi thôi, sao Tô Dư lại không chịu nhận điện thoại nhỉ?
Bà còn nghĩ rằng do mình già rồi nên nhớ lộn, còn định gọi cho tài xế hỏi một chút. Nhìn lại trời sắp mưa, Tô Dư sẽ cảm thấy rất khó chịu khi bị cảm lạnh, mong là Lục Mân Sâm sẽ không mang cô đi ra ngoài quá lâu.
Cho dù má Trương có gọi hỏi tài xế, thì chắc sẽ không nhận được kết quả nào. Cabin và ghế sau bị ngăn cách bởi tấm cách âm, tài xế không nghe được âm thanh nào ở phía sau, cũng không nhìn thấy được chuyện gì đang xảy ra ở đằng sau đó.
———————————
Khi Tô Dư không thể nhấc tay lên được nữa, cô mới hiểu người tình trong miệng Lục Mân Sâm có tác dụng như nào.
Hắn đã nói trên xe không sạch sẽ, đừng nghĩ tới mấy chuyện không cần thiết. Nhưng thật sự không ngờ là lúc nãy, hắn lại tiến sâu đến mức không thể thở nổi.
Tô Dư ngồi bên cạnh khóc nức nở, hai tay Lục Mân Sâm ôm lấy cô, dựa cằm vào bả vai nhỏ nhắn, bàn tay to lớn từ từ vỗ nhẹ sau lưng cô, hắn cho cô tựa vào trong ngực mình để nghỉ ngơi một chút.
Cho tới bây giờ, hắn chưa từng cảm thấy sướng khi ở trên người cô, trừ lúc mới vừa nãy.
Mọi nơi trên cơ thể cô đều xuất hiện dấu vết hắn để lại, dã thú ẩn núp không bao giờ để mất con mồi của mình, khi răng nanh cắn xé da thịt để đâm vào trong, rót thứ thuốc độc khiến con mồi run rẩy và khó lòng chịu đựng.
“Chú Lục.” Tô Dư cố nén tiếng nấc: “Chú đừng vì muốn tận hưởng cảm giác sung sướng mà dùng thuốc như vậy, cái đó hại sức khỏe lắm.”
Nếu là Tô Dư trước kia thì cô sẽ không dám nói những lời này, giả bộ không hiểu là tốt nhất, nhưng cô cảm thấy trên người Lục Mân Sâm có cái gì đó không đúng lắm.
Bàn tay đang vỗ của Lục Mân Sâm hơi ngừng lại một lát, bỗng nhiên hắn ôm chặt hơn khiến Tô Dư cảm thấy rất đau.
Nhưng hắn không nói mấy lời dư thừa, chỉ khẽ rũ mắt xuống, nói: “Tốt lắm.”
Tô Dư không biết hắn nói vậy có nghĩa gì, trong lòng cô vẫn nhận định rằng hắn đã uống thuốc, cô cũng nghe nói mấy thứ đó có hại cho sức khỏe lắm.
Ánh nắng mặt trời lúc này không độc như lúc trưa, Tô Dư mặc một chiếc áo khoác chống nắng và đội mũ, cô được Lục Mân Sâm ôm xuống xe, mặt cô dựa vào người hắn, không dám ngẩng đầu lên vì sợ mình sẽ để lộ ra biểu cảm gì kỳ lạ.
Lục Mân Sâm hỏi: “Muốn gặp ba mẹ không?”
“Không muốn ạ.” Tô Dư mới vừa làm xong với hắn, bây giờ đầu óc cô không còn sức để suy nghĩ nữa: “Muốn anh Chương.”
Cô vừa nói xong liền vội vàng ngậm miệng lại, tiềm thức nói cho cô biết là không nên lắm mồm.
Lục Mân Sâm không nói gì.
Cô ỷ lại sự cưng chiều của hắn, càng ngày càng càn rỡ hơn.
Tô Dư không biết hắn mang mình tới nơi nào, đợi đến lúc cô đứng vững, tay vẫn nắm chặt lấy tay Lục Mân Sâm, hắn đi đâu là cô đi theo cùng.
Con đường này ngoài sức tưởng tượng của Tô Dư, cô đi bộ nhiều như vậy cũng cảm thấy hơi mệt mỏi.
Cô còn tưởng hắn đi gặp đối tác ở đây, nên sợ chút nữa mình gây phiền phức, nhưng Lục Mân Sâm mang cô tới ngân hàng chỉ để lấy một món đồ. Nữ giám đốc mang đồ tới đang cố tìm cách lấy lòng hắn, bởi vì nước hoa trên người cô ta quá nồng khiến Tô Dư hắt xì hai cái, sau khi lấy đồ xong Lục Mân Sâm lập tức dắt cô rời đi.
Bầu trời lúc nãy vẫn còn trong xanh, giờ lại có những đám mây đen lơ lửng giăng kín. Cửa sổ xe được kéo xuống, Tô Dư ngồi trong oto ôm một cái hộp, cô không biết có gì bên trong, vẫn nói với hắn là cô phải về nhà tắm.
Lục Mân Sâm không mở hộp kia ra, hai tay hắn chống đầu, hai chân vắt chéo nhau, nói: “Chừng nào mắt nhìn thấy được thì hãy mở ra.”
Tô Dư ngẩn người hỏi: “Quà cho em sao?”
“….Quà cho người tình nhỏ.”
Sao lại phải đưa cô ra ngoài vì món quà này nhỉ, lúc ở trường cô có nghe được một truyền thuyết nói chỉ cần nửa ngày ngắn ngủi thôi là tập đoàn Lục thị có thể kiếm được mấy trăm triệu.
“Nghĩ gì đấy?’
Tô Dư vội vàng lắc đầu nói: “Không có gì đâu ạ.”
“Má Trương sẽ không đưa cho em bất kỳ thuốc nào.” Lục Mân Sâm nói: “Nếu đã quyết định rồi, thì đừng nên suy nghĩ tìm đường lui.”
Tay Tô Dư nắm chặt lấy hộp quà, cơn mưa bên ngoài cũng đã đổ xuống, những vết ướt trên mặt đất dần dần lớn hơn, cuốn bay đi cái nóng như thiêu đốt của thời tiết, cô mỉm cười nhìn Lục Mân Sâm nói: “Em biết, em muốn ở bên cạnh chú Lục mà.”
Thỏa mãn những mong muốn của hắn, đây là việc mà cô nên làm.
Cuối cùng Tô Dư giao hộp quà cho má Trương giữ, cô đi ngâm mình trong bồn tắm ấm, nhắm mắt lại nghỉ ngơi.
Những giọt nước như viên pha lê từ từ trượt khỏi làn da trắng muốt, chỉ để lại một vệt nước dài mờ ảo, chân của cô vừa dài vừa nhỏ, nhưng không làm mất đi vẻ đẹp mảnh khảnh ấy, thẳng tắp lại còn trắng nõn nà.
Tô Dư là nữ thần nổi tiếng trong trường học, lúc bị người khác đồn thổi cô với Cố Nam Trì quen nhau, đa số mọi người đều thấy rằng bọn họ là đôi trai tài gái sắc. Dù có ai đó không thích, cũng chỉ nói là mắt cô có vấn đề, Cố Nam Trì vừa ý người mù hoặc là quen nhau do có mặt đẹp.
Bây giờ cô cảm thấy rất mệt, vì hôm nay Lục Mân Sâm muốn cô rất nhiều, mỗi lần làm đều khiến cô đều mất hết sức lực.
Đầu ngón tay Tô Dư nhỏ từng giọt nước, cô đang nghĩ xem tại sao hắn lại hỏi cô có nhớ ba mẹ không.
Hắn không giống với Lục Chương, Lục Chương và cô sẽ nói rất nhiều về chuyện gia đình nhưng hắn thì không, nếu hắn hỏi như vậy thì có lẽ đã nghe ngóng được chút ít tin tức của ba mẹ cô rồi.
Tô Dư không nhớ vì sao mình lại ở cô nhi viện, lúc còn nhỏ có rất nhiều người nói rằng vì mắt cô không thấy gì nên bị ba mẹ vứt bỏ, nhưng bây giờ cô không còn oán hận gì nữa.
Cuộc sống ở cô nhi viện đối với một người mù như cô mà nói thì không tính là tốt, cô có Lục Chương là đủ rồi.
Thỉnh thoảng cô còn nảy sinh suy nghĩ muốn gặp bọn họ, nhưng bây giờ lại không còn dậy sóng nữa, Tô Dư đã trưởng thành.
Cô tắm rửa sạch sẽ thoải mái, lau khô người rồi nằm sấp lên giường, hưởng thụ ban đêm yên tĩnh này. Lục Mân Sâm lại phải đi làm việc, không biết hôm nay hắn dành cho cô bao nhiêu thời gian rồi nhỉ, bỗng nhiên điện thoại reo lên, là Lục Chương.
Anh đứng trên ban công nhìn bầu trời đầy sao bên ngoài, xung quanh có tiếng gió và tiếng ồn ào của trẻ nhỏ, nhưng chúng đã được ngăn lại bởi phòng khách, ngay cả Tô Dư cũng không nghe rõ tiếng gì ở bên kia.
“Là anh.” Lục Chương nói: “Hôm nay đi chơi thế nào? Anh nghe má Trương nói là hôm nay em học bơi, huấn luyện viên là nam hay nữ, dạy có được hay không?”
Cô vừa bắt máy là anh đã hỏi dồn dập nhiều câu làm cô không kịp trả lời, suýt chút nữa Tô Dư đã cắn trúng lưỡi mình, cô thở phì phèo nói: “Anh Chương, anh đừng có hỏi nhiều câu vậy chứ, em trả lời không được gì cả.”
“Anh Chương, anh gọi điện cho ai đấy? Em muốn nói cho mẹ biết.”
Trong điện thoại truyền tới giọng nói của một bé trai, gọi Lục Chương rất thân thiết, Tô Dư ngừng lại một lát.
Lục Chương quay đầu lại nói: “Về làm bài tập đi, không là anh sẽ nói cho mẹ em biết là hôm nay em xem TV ba tiếng đồng hồ.”
Thằng bé kia hình như bị anh dọa sợ chạy đi mất tiêu, Tô Dư không lên tiếng, Lục Chương nói: “Là một đàn chị khóa trên tốt nghiệp mấy năm rồi, năm ngoái chồng chị ấy qua đời, trong nhà chỉ có một đứa con, hôm nay chị ấy có chuyện nên nhờ anh qua trông dùm.”
Tô Dư nghe được mối quan hệ giữa anh và cậu bé đó rất quen thuộc, cô không muốn nói chuyện hôm nay cho anh nghe, cô chần chừ nói: “Anh Chương, là bạn gái anh sao?”
“Không phải.” Lục Chương nói: “Anh với công ty của chị ấy hợp tác, gặp nhau nhiều nên quen, anh qua đây trông dùm thằng nhóc nhỏ thôi.”
Không biết vì sao Lục Mân Sâm lại tha cho anh, nhưng đến nay ông ta vẫn còn chưa khôi phục lại thẻ ngân hàng, may mà năng lực của Lục Chương rất tốt nên có thể tự nuôi được bản thân, anh đã kiếm rất nhiều tiền trong hạng mục hồi tháng trước, tạm thời bây giờ không lo lắng về phí sinh hoạt.
Lục Chương không thích ở trong căn biệt thự lạnh lẽo, nếu Tô Dư ở bên cạnh anh, anh cũng sẽ không ở nhà lâu như vậy, nhưng mà để cô ra ngoài chơi một lần cũng tốt, Lục Chương cũng thấy vui vẻ phần nào.
Tô Dư ngồi dậy, gác chân ở mép giường, cô nghiêm túc nói: “Anh Chương, sau này anh phải nhớ giữ gìn sức khỏe đấy, đừng nghĩ rằng tuổi mình trẻ mà đâm đầu vào làm việc, chừng nào về già thì anh mới biết hối hận là như thế nào.”
Lục Chương vui vẻ nói: “Có phải em lại xem mấy phim truyền hình trên TV không? Tô Dư, mấy cái đó đều lừa em hết đấy.”
Tô Dư không dám nói thẳng với ba anh, Lục Chương cũng là con trai hắn nên chắc cái tính cuồng công việc đó cũng sẽ di truyền, cô buồn bực nói: “Hôm nay là sinh nhật em, anh không làm được điều đó sao?”
Lục Chương ngẩn người, sau đó mới cười nói: “Được rồi, hôm nay anh sẽ về nhà sớm, xem như chúc mừng sinh nhật em.”
Sau khi cúp điện thoại, sắc mặt Lục Chương không được tốt lắm, anh cầm áo khoác trên sofa lên rồi kêu đứa bé tự học, anh vừa đi vừa gọi cho Lục Mân Sâm, nhưng hắn không nhận điện thoại, sắc mặt của Lục Chương ngày càng kém hơn.
To Dư chưa bao giờ than phiền với anh như vậy, trừ phi là gặp chuyện nào đó.