Không Thể Không Nói

Chương 43: Bất Thường



Tô Dư không biết đó có phải là biện pháp tốt hay không, nhưng cô không muốn Lục Mân Sâm gặp mặt Lục Chương lúc này.

Tính tình của Lục Chương luôn nóng nảy, cứ hễ tức giận là lại đánh người, anh còn luôn che chở cô, mà cô lại không muốn hắn bị thương.

Phòng khách rộng rãi sạch sẽ ngăn nắp, có người đang nằm phơi nắng dưới ánh mặt trời ấm áp, vẻ mặt Lục Chương đầy chất vấn nằm trên ghế, Tô Dư ngồi ghế sofa đơn bên cạnh, hai tay đè chân, đôi môi khẽ cắn.

Má Trương cười vui vẻ rót cho bọn họ mỗi người một ly sữa bò ấm.

Tô Dư hắng giọng một cái, nhận ly sữa rồi cầm trên tay, không dám có bất kỳ động tác dư thừa nào, sợ anh nhìn ra điều gì đó, cô nhìn Lục Chương hỏi: “Anh Chương, anh có muốn ăn sáng không?”

Mới lúc nãy cô hoảng sợ hồi lâu, sau khi bình tĩnh lại thì luôn nhấn mạnh nói với Lục Mân Sâm không được để cho Lục Chương thấy hắn bước ra từ phòng cô, Lục Mân Sâm nhìn nước mắt nơi khóe mắt của cô, không nói gì, chỉ là gật đầu trả lời.

Tô Dư không dám kéo dài thời gian, vội vàng đi thay quần áo.

Lục Chương nói cảm ơn với má Trương, sau đó nhìn về phía Tô Dư, nhíu mi nói: “Tô Dư, đôi mắt em được chữa khỏi cũng không có nghĩa là anh không truy cứu một số việc, sao làm phẫu thuật mà không nói cho anh biết?”

Trên người anh vẫn mặc bộ vest, dường như mới vừa kết thúc công việc xong, hẳn là nhận được tin tức nên lập tức bay về nước.

“Anh Chương à, anh luôn lo lắng cho em, chắc chắn sẽ không để cho em làm chuyện mạo hiểm.” Tô Dư nhắm mắt nói: “Dù sao nếu thất bại thì kết quả tồi tệ nhất là em biến thành người mù, còn thành công thì sẽ khiến anh cảm thấy vui vẻ một chút.”

Từ trước tới giờ Tô Dư sợ Lục Mân Sâm nhất, mỗi lần gặp hắn thì cô đều phải chuẩn bị tinh thần trước để đối mặt với gương mặt nghiêm nghị đó.

Nhưng tới bây giờ, cô chưa từng nghĩ sẽ có ngày mình sợ Lục Chương như thế.

Tô Dư vẫn luôn hy vọng Lục Chương trở về, nhưng về vào lúc này không đúng lắm.

“May là lần này thành công đấy, nếu thất bại thì anh sẽ không biết mình lo lắng tới mức biến thành dạng gì đâu.” Lục Chương không biết những chuyện xảy ra trong phòng, cả người thả lỏng, anh dựa lưng vào ghế sofa đằng sau, đôi mắt cười vẫn chưa từng rời khỏi gương mặt cô: “Sau này em đừng có làm chuyện mạo hiểm nữa, đúng lúc anh về đây một chuyến, nếu em có thời gian thì anh sẽ ở lại đây tìm nhà cho em. Em có thể chuyển ra nước ngoài sống cùng anh, chỗ bên đó không có người ở, còn anh thì cũng không muốn về.”

Lục Chương vẫn luôn lo lắng Tô Dư sẽ bị bắt nạt khi ở nhà họ Lục, lo lắng mấy năm trời. Nhưng nhà họ Lục không phải là của anh, nếu anh dám rời đi thì dựa vào tính cách máu lạnh của Lục Mân Sâm, chắc chắn việc chữa trị đôi mắt của Tô Dư sẽ lập tức dừng lại.

Bây giờ cô đã có thể nhìn thấy rõ, chuyện dọn ra khỏi nhà họ Lục cũng có thể đưa vào chương trình nghị sự, anh chưa bao giờ để cô sống chung với người khác.

Trong lòng Tô Dư rất lo lắng, sợ mình từ chối thì anh sẽ lại hỏi tại sao, một lúc sau cô mới nói: “Vậy thì em sẽ chuyển đến sống cùng anh.”

Gương mặt Lục Chương thật sự có vài phần rất giống Lục Mân Sâm, chẳng qua anh trẻ trung và năng động hơn hắn thôi.

Tô Dư đã quen với Lục Mân Sâm, bây giờ cô không dám nhìn thẳng Lục Chương, mặc dù đã cố gắng gạt bỏ sự hổ thẹn ấy qua một bên. Cô nhẹ nhàng cắn môi bảo đợi sau này nói tiếp, bây giờ cô chưa muốn chuyển đi.

Một tiếng gọi Tô Dư chen vào đánh vỡ không gian trò chuyện của bọn họ, là Lục Mân Sâm gọi cô. Tô Dư theo bản năng thẳng lưng quay đầu lại thấy Lục Mân Sâm đang đứng trên cầu thang, cô lên tiếng kêu chú Lục.

Trong mắt của Lục Chương, bây giờ cô trông rất sợ hãi, anh nhíu mày một cái.

Lục Mân Sâm mặc một bộ đồ giản dị, điều này khiến hắn trông nhàn hạ hơn so với vị tổng giám đốc Lục trong hội nghị.

Hắn từ từ đi xuống lầu kêu Tô Dư vào bếp phụ má Trương, cô không biết mình nên đi vào đó hay không, nhưng cô lại bị Lục Mân Sâm xoa đầu nói nghe lời, đỏ mặt đứng dậy đi vào bếp.

Lục Chương nhìn hết tất cả điều này trong mắt, đợi sau khi Tô Dư đi, anh mới lạnh lùng nói: “Tô Dư là khách ở nhà họ Lục, không phải là người giúp việc cho ông sai sử.”

Lục Mân Sâm ngồi xuống chỗ vừa nãy Tô Dư ngồi, hai chân vắt chéo nhau, hắn trông thành thục chững chạc hơn Lục Chương, khí thế bức người ấy dường như đã khắc sâu từ trong xương, ngồi chung một chỗ với hắn chỉ cảm thấy bị chèn ép, hắn nói: “Đừng quên anh có được ngày hôm nay là vì ai.”

Lục Chương trào phúng nói: “Cho dù không có ông, tôi vẫn có thể tự mình đi tới bước này.”

“Phải không?” Lục Mân Sâm khẽ gật đầu: “Tôi để cho anh đảm nhận vị trí tổng giám đốc khu vực nước F trong năm nay, kết quả lợi nhuận quý này thấp nhất trong các năm gần đây, anh giỏi thật đấy, làm được chuyện mà tôi chẳng bao giờ làm được.”

Lời nói của Lục Chương bị chặn về, lần đầu tiên anh xử lý sổ sách nên cũng có sơ sót một vài địa phương, có thành công nhưng không ít, những gì Lục Mân Sâm nói đều là sự thật, anh không thể phản bác lại.

Hai ba con ngồi chung với nhau nhưng không có cảm giác ấm áp nào, bầu không khí căng thẳng khiến người ta không dám tới gần, Tô Dư trong bếp cam chịu giúp má Trương rửa rau.

Tính cách của Lục Chương rất dễ nổi giận, không đấu lại được loại cáo già như Lục Mân Sâm, bây giờ Tô Dư chỉ mong anh có thể bình tĩnh lại, đừng chọc giận Lục Mân Sâm khiến hắn phải chửi anh.

“Tô Dư, con đem ít trái cây ra ngoài đi.” Má Trương nhìn ra bên ngoài: “Con mới vừa ngủ dậy, đi ra ngoài nói chuyện một chút để hòa hoãn bầu không khí lại, nếu bây giờ ngài ấy thật sự nổi giận thì tương lai của Lục Chương sẽ không tốt đẹp đâu.”

Má Trương giải thích rất uyển chuyển, dù Tô Dư nghe hiểu ý bà nhưng quan hệ của Lục Chương và Lục Mân Sâm thật sự rất kém.

Tô Dư thở mạnh một hơi, bây giờ cô không muốn dính líu tới ba con bọn họ, nhưng cô cũng không muốn Lục Chương chọc giận Lục Mân Sâm.

Cô bưng dĩa trái cây đã rửa sạch sẽ ra ngoài, gọi anh Chương và chú Lục, cô đặt nhẹ dĩa lên bàn ngồi giữa bọn họ. Cô len lén đặt một quả táo vào trong tay anh, rồi ngồi xích lại gần nháy mắt với Lục Mân Sâm, ý là kêu hắn đừng gây khó dễ cho Lục Chương nữa.

“Chúng ta sẽ không ăn ở đây, tối nay sẽ ra ngoài.” Lục Chương không có tâm trạng tranh cãi với Lục Mân Sâm, quay đầu nhìn Tô Dư: “Anh mang em đi dạo một chút.”

Anh có rất nhiều chuyện chưa nói cho Tô Dư biết, nhưng bây giờ mắt cô đã tốt hơn rồi, những người nên gặp cần phải gặp.

Lục Mân Sâm không ngăn cản bọn họ, chỉ lạnh nhạt nói: “Tô Dư, bác sĩ đã nói như thế nào?”

Lần đầu Tô Dư cảm thấy khó trả lời như vậy, cô cũng không muốn đắc tội với ai, ngập ngừng hồi lâu mới nói: “Bác sĩ yêu cầu em phải nghỉ ngơi vài tuần ở nhà, tốt nhất là không nên đi du lịch xa.”

Lục Chương lại cau mày, anh biết sau khi phẫu thuật xong không được đi lại nhiều, nhưng không hiểu sao anh lại cảm thấy bây giờ Lục Mân Sâm đang uy hiếp Tô Dư.

Anh lạnh lùng nhìn về phía Lục Mân Sâm, nhưng hắn vờ như không thấy, trầm giọng hỏi Tô Dư: “Mấy tháng nữa là tham gia cuộc thi rồi, chuẩn bị đầy đủ chưa?”

Vấn đề hắn hỏi rất bình thường, hơn nữa câu hỏi này còn dễ trả lời hơn câu hồi nãy, Tô Dư thở phào gật đầu trả lời: “Chuẩn bị rồi ạ, lúc nằm viện cũng tốn một ít thời gian, hôm nay sẽ bắt đầu luyện tập lại.”

Cô rất trắng, gương mặt nhỏ nhắn xinh xắn, đôi mắt đẹp như quả nho, lúc gật đầu trả lời trông cực kỳ ngoan ngoãn.

Lục Mân Sâm lại nói: “Buổi tối định thức khuya sao? Quên bác gì đã dặn gì rồi à?”

Hắn giống như một trưởng bối dài dòng, To Dư tự nhiên nói: “Mắt cháu mới vừa khỏi nên sẽ không thức khuya, cháu sẽ có chừng mực mà.”

“Tô Dư.” Đột nhiên Lục Chương ngắt lời cô: “Xế chiều đi tảo mộ cho viện trưởng, chắc là lâu rồi em chưa gặp bà ấy nhỉ.”

Sống chung dưới một mái nhà nhiều năm như vậy, dù là người dưng cũng sẽ thành người quen, nhưng giọng điệu của Lục Mân Sâm khiến Lục Chương cảm thấy không thoải mái, Tô Dư cũng thế, Lục Mân Sâm hỏi cái gì thì cô trả lời cái đó, Lục Chương không thích điều này.

Đôi mắt Tô Dư sáng lên, gật đầu nói: “Em cũng muốn đi gặp viện trưởng.”

Lục Chương nhìn Lục Mân Sâm, nhưng hắn chỉ cuốn tay áo lên lọ ra cánh tay thon dài, thuận miệng nói: “Buổi chiều trời có thể đổ mưa, lúc ra ngoài nhớ mang dù theo, hôm nay Lục Chương không ở trong nhà. Tô Dư, nhớ về trước năm giờ chiều.”

Vết cắn trên tay hắn không sâu nhưng khiến người khác chú ý đến nó, Tô Dư muốn đưa tay che đi nhưng cô không dám làm càn, chỉ có thể đỏ mặt gật đầu trả lời: “Cháu biết rồi ạ.”

Trong tay Lục Chương vẫn cầm trái táo, trong lòng có chút không vui, anh vốn không có ý định ở lại nhà họ Lục, chuyến này tới cũng là muốn trực tiếp mang Tô Dư đi, nhưng cơ thể của cô vẫn chưa ổn định, anh không muốn cô cảm thấy khó chịu.

Mấy năm trước Lục Mân Sâm đã có người tình, có cuộc sống riêng cũng chẳng có gì lạ, nhưng Lục Chương không hài lòng khi thấy người khác ra lệnh cho Tô Dư.

————————-

Tô Dư gần gũi với Lục Chương như là một lẽ tự nhiên, nhưng ở bên nhau trong khoảng thời gian ngắn cũng đủ giảm đi cảm giác xa lạ mấy năm không gặp giữa hai người.

Trên bầu trời có vài đám mây trắng đang bay lơ lửng, che đi ánh mặt trời chói chang, Tô Dư được Lục Chương dẫn ra ngoài, cô mang theo một chiếc mũ lớn che nắng và một chiếc kính râm.

Sau khi dọn dẹp sạch sẽ ngôi mộ của viện trưởng, dường như Lục Chương còn muốn dẫn cô đi nơi khác, nhưng lúc chạy xe tới giữa đường, anh thở ra một hơi rồi đổi ý, kêu tài xế lái về nhà khiến đầu óc Tô Dư hoang mang.

Cô hỏi anh sao vậy, Lục Chương cũng chỉ quay đầu nhìn ra ngoài cửa xe, nói rằng trời sắp tối, chút nữa sẽ mưa, có gì lần sau rồi đi.

Những đám mây đen trên trời đang tụ lại phía xa, như một màn dạo đầu cho cơn mưa, Tô Dư khẽ mở miệng nhưng rồi cũng nuốt lại lời.

Khi đưa Tô Dư đi ra ngoài trông anh rất vui vẻ phấn khích, thậm chí cô cũng bị năng lượng vui vẻ ấy lây sang, nhưng không ngờ lúc về anh lại yên lặng như vậy, làm Tô Dư nghĩ có phải mình sai gì khiến anh mất vui không.

Lục Chương dẫn cô về nhà, kêu má Trương ra chờ sẵn để đón người, khi đó trời cũng đã bắt đầu mưa.

Anh vịn cửa xe, nói với cô: “Đáng lẽ ra hôm nay anh không nên dẫn em ra ngoài, là do anh phấn khích quá, tối nay em cứ nghỉ ngơi cho khỏe. Không muốn dầm mưa thì đi vô nhà đi, mai anh mang món ngon đến cho em.”

Tô Dư chỉ cười gật đầu đáp lại, nụ cười ngọt ngào khiến tinh thần người ta cảm thấy thoải mái.

Trời càng ngày càng tối, xen lẫn nước mưa, những giọt mưa nhỏ dần trở nên lớn hơn rơi ào ào xuống, Tô Dư đứng dưới biệt thự nhìn Lục Chương rời đi, nụ cười trên mặt cũng phai nhạt dần.

Nước mưa tạo thành một màn mưa lớn, chiếc xe đen xa xa biến mất khỏi tầm mắt.

Bộ dạng Lục Chương do dự không nhìn cô trông rất bất thường.

Tô Dư không ngốc, trong lòng bắt đầu nghi ngờ, có phải chuyện của cô và Lục Mân Sâm đã bại lộ trước mặt Lục Chương rồi hay không, nhưng nhìn anh như vậy xem ra cũng không biết.

Lục Chương chỉ nói cô cần phải tĩnh dưỡng, không thể dọn tới dọn lui, tạm thời cứ ở lại đây, anh về khách sạn ở tạm.

Nếu như Lục Chương biết chuyện của cô và Lục Mân Sâm, chắc chắn anh sẽ không để cô ở lại nhà họ Lục.