Không Thể Không Nói

Chương 52: Đàn Ông Sau Khi Kết Hôn



Lần này Lục Mân Sâm ngủ rất sâu, Tô Dư thấy hắn ôm chặt lấy cánh tay mình, trong lòng cô cũng hiểu chuyện gì đang xảy ra, cô không dám động đậy sợ đánh thức hắn, dần dần cô cũng chìm vào giấc ngủ.

Sáng hôm sau tỉnh dậy, Lục Mân Sâm đã không còn ở bên cạnh, cô đưa tay chạm vào nơi hắn nằm ngủ, vẫn còn chút hơi ấm.

Tô Dư dụi dụi mắt đi xuống lầu, nghe thấy trong bếp có tiếng nấu ăn, cô vừa đi vừa ngáp một cái, nhìn bóng lưng hắn nói: “Chú ngủ ngon không?”

Lục Mân Sâm ngủ một giấc dài, đến khi Tô Dư tỉnh lại hai lần giữa chừng hắn vẫn đang ngủ say, không biết một tháng nay hắn thiếu ngủ bao nhiêu mà khiến cơ thể mệt mỏi như vậy, Tô Dư không dám hỏi quá nhiều.

“Ngủ ngon.” Hắn quay đầu lại nói: “Mấy ngày trước, lúc em vẫn còn nằm viện bác sĩ có bảo em bị thiếu máu phải bồi bổ, hai ngày này em phải ráng ăn nhiều vào, lại kia ngồi đi, bữa sáng chưa xong đâu.”

Trong lúc bàng hoàng, dường như Tô Dư cảm thấy cuộc sống của mình với hắn trở lại trước kia, cô không cần phải lo lắng thêm những chuyện phức tạp, chỉ cần ngồi vào ghế nói chuyện phiếm với hắn.

Tô Dư từ từ ngồi sang một bên duỗi người.

Hắn là một người rất biết lắng nghe, nhưng thỉnh thoảng sẽ lắc đầu nói với cô rằng một nam danh hài nào đó không đẹp trai như cô tưởng tượng, đừng vì một nhân vật trong phim mà tạo thêm tưởng tượng trong đầu.

Tô Dư biết cuộc sống bình thản rất tốt đẹp, bây giờ cô đang trân trọng từng giây phút được ở bên hắn. Tay cô đặt trên bụng phẳng lì, cô tự hỏi liệu sau khi kết hôn xong, Lục Mân Sâm sẽ gặp rắc rối nào không, liệu cô có thể đối mặt với lời ra tiếng vào của những người khác không.

Cô được Lục Chương mang về sống trong nhà họ Lục nhiều năm, nhỏ hơn Lục Mân Sâm mười mấy tuổi, sau khi kết hôn, chuyện này mà truyền đi sẽ nghe không hay lắm.

“Đúng rồi, tôi đã để trợ lý Nguyên thông báo với bên ban tổ chức cuộc thi là cơ thể em không thoải mái, cần phải nghỉ ngơi dưỡng sức.” Lục Mân Sâm nghe được tiếng vang, nói: “Nếu em cảm thấy mệt thì cứ ở nhà nghỉ ngơi, còn nếu muốn ra ngoài chơi thì cứ đến phòng làm việc của tôi.”

Tô Dư quay đầu lại nhìn hắn, hai tay chống lên lưng ghế dựa, hỏi: “Chú Lục này, có thật là chú không ngại cái nhìn của những người khác không?”

Lục Mân Sâm trả lời: “Em cảm thấy với tính cách này của tôi thì tôi sẽ để ý đến sao?”

Tô Dư nghĩ đến cũng cảm thấy đúng là như vậy, ngoài thân phận là tổng giám đốc tập đoàn Lục thị ra, chuyện kỳ ​​quái dị thường của hắn có lẽ còn xuất hiện nhiều hơn so với hắn bây giờ.

Dù có làm gì đi nữa thì tính thích sạch sẽ này có yêu cầu rất khắt khe, hắn hầu như không tham gia các cuộc tụ tập bên ngoài. Dù có đi ăn cơm, hắn sẽ chỉ đến khách sạn dưới trướng nhà họ Lục. Dãy phòng chỉ dành riêng cho một mình hắn, ngay cả đầu bếp nấu nướng cũng chỉ cần một người, cho dù không ai sợ con người hắn đi nữa thì cũng sẽ sợ phạm phải điều cấm kỵ của hắn.

Nhưng sợ rằng mối quan hệ của bọn họ có lẽ sẽ khiến cho mọi người khó tiếp nhận được.

Cô tựa cằm vào cánh tay mình, không chỉ đối với Lục Mân Sâm, mà cô còn cũng còn cảm thấy mê mang không biết sau này mình sẽ ra sao.

Khi Tô Dư mới đến nhà họ Lục, cô rất quan tâm cái nhìn của người khác đối với mình, cô sợ sai lầm của mình sẽ ảnh hưởng đến Lục Chương, giờ đã quen ở chung với Lục Mân Sâm, Tô Dư cũng không còn bối rối như trước nữa.

Chỉ là cô vẫn còn một chút rụt rè khi tiến về phía trước.

Lục Mân Sâm đặt ly sữa nóng lên bàn cho cô, trên người còn đeo tạp dề, Tô Dư nghiêng đầu nhìn hắn, nhiều lúc cô không thể ngờ Lục Mân Sâm lại là người biết chăm sóc người khác, nếu thật sự có con có lẽ hắn sẽ là một người ba tốt.

Tô Dư dừng dòng suy nghĩ của mình lại, ngồi thẳng lưng, cầm ly sữa lên rồi uống từ từ, cô thực sự không biết hôm nay Lục Mân Sâm sẽ đưa mình đi đâu, nhưng cô sẵn sàng làm bất cứ điều gì miễn là được ở bên cạnh hắn.

“Chú Lục, ông nội chú…..” Cô do dự: “Đã biết chuyện của chúng ta rồi sao?”

Tô Dư không ngốc, hắn không phải người có thể làm những chuyện không giải thích được.

“Đã biết rồi, trước kia tôi có nói với ông là mình đã có bạn gái.” Lục Mân Sâm nói: “Ông ấy biết em mà, lúc đến đó em chỉ cần gọi ông nội là được.”

Lục Chương gọi ông ấy là ông cố, còn cô thì gọi là ông nội, Tô Dư cảm thấy mình chưa bao giờ mơ thấy một cảnh tượng hỗn loạn như vậy.

“Vậy chút nữa chú dẫn em đi ra ngoài làm gì vậy?” Tô Dư hỏi: “Em cảm thấy ở yên trong nhà là được rồi.”

Bây giờ cô không thể nào ăn được thịt, nên Lục Mân Sâm nấu cho cô một chén canh trứng gà táo đỏ, đưa một cái muỗng cho cô, nói: “Suy nghĩ một đêm rồi, chắc hẳn em cũng đã nghĩ rõ ràng, hôm nay hẹn bác sĩ kiểm tra cơ thể, sau khi khám xong thì nhân tiện làm giấy chứng nhận kết hôn, đi qua báo cho ông nội một tiếng rồi mới dẫn em về.”

Tô Dư sửng sốt: “Nhân tiện làm cái gì cơ? Giấy chứng nhận kết hôn sao? Chú đừng có tự ý quyết định như vậy, em còn chưa đồng ý đâu.”

Lục Mân Sâm nhìn chiếc nhẫn vẫn còn chưa tháo ra trên tay cô, nói: “Lục Chương đã nói là tùy em rồi, bây giờ em còn chưa chịu đồng ý sao? Chê tôi lo nhiều quá khiến em phiền sao, hay là sau này không muốn danh chính ngôn thuận lo cho tôi?”

Tô Dư rũ mắt xuống, lỗ tai hơi đỏ lên, nhưng lại không nói được lời từ chối.

Thời tiết bên ngoài cửa sổ rất tốt, lá cây xào xạc theo gió, Tô Dư chậm rãi vùi đầu vào ăn, nuốt xuống nói: “Chú Lục, em vào nhà họ Lục cũng sẽ không mất gì đâu, nhưng không phải chú nên cân nhắc xem sau này mình có cảm thấy hối hận không hay sao?”

Cô trả lại những gì hắn đã dạy mình trước đây.

Lục Mân Sâm bật cười, nói cô mới là người nên cân nhắc những chuyện hối hận hơn hắn, tai cô nhất thời đột nhiên trở nên đỏ hơn.

Càng về trưa, thời tiết càng nóng, Cục Dân chính cũng không xa chỗ bọn họ mấy, Lục Mân Sâm nghĩ tốt hơn là nên đến bệnh viện sau. Nhiệt độ bên ngoài quá nóng khiến đầu óc không tỉnh táo, Tô Dư thì cảm thấy hơi say xe, cô không muốn nghĩ chuyện gì cả nên tùy hắn quyết định.

Không mất nhiều thời gian ra vào, mùi vị chua chua ngọt ngọt nhẹ nhàng rất dễ chịu, thoải mái.

Nhưng khi Tô Dư trở lại xe, điều hòa không khí thổi bay hết hơi nóng trên người thì bỗng nhiên nhận ra rằng mình và Lục Mân Sâm đã kết hôn với nhau, bọn họ là cặp vợ chồng được pháp luật công nhận.

Cô vội vàng nhìn Lục Mân Sâm đang chuẩn bị cất đồ sau xe, cô sững sờ khi thấy hắn cầm những bông hoa hồng xinh đẹp đi ra.

Hắn ngồi lại bên cạnh, đặt hoa vào trong ngực Tô Dư, thắt dây an toàn cho cô rồi kêu tài xế lái xe đi bệnh viện, sau đó hắn ấn nút kéo màn cách âm lên, hỏi cô: “Em còn bị say xe sao? Vừa nãy tôi có để một nắm kẹo mận trong túi em đấy.”

Cô tỉnh hồn lại, hỏi: “Sao chú lại có thể bình tĩnh như thế? Tâm trạng của chú không chấn động chút nào sao? Hay là cảm thấy không vui vẻ?”

Lục Mân Sâm không trả lời, hắn chỉ nghiêng người lấy một viên kẹo từ trong túi của cô ra. Nếu lúc nãy còn muốn nói ra hết cho hắn nghe, thì bây giờ cô không suy nghĩ thêm gì nữa, chỉ cảm thấy Lục Mân Sâm đang đùa giỡn với mình, lừa cô cho đã xong rồi phủi sạch tay không quan tâm gì đến.

Tô Dư ôm bó hoa hồng quay người sang chỗ khác, chỉ để lại cái ót cho hắn xem, thậm chí còn lo lắng không biết làm sao nói cho Lục Chương biết chuyện này, cô chỉ là một cô gái tuổi đôi mươi, vẫn còn có hy vọng vào chuyện tình cảm.

Cằm của người đàn ông nhẹ nhàng cọ xát vào chiếc cổ thon dài của cô, trầm giọng hỏi: “Vợ ơi, ngày mai đi chọn áo cưới nha?”

Sắc mặt Tô Dư lập tức đỏ bừng, tự hỏi làm sao người đàn ông nghiêm túc này lại thay đổi lời nói nhanh như vậy?

———————————–

Tuổi của ông nội Lục đã cao, ông luôn muốn nhìn thấy cảnh hắn kết hôn, nếu không thì đã không dùng những thủ đoạn đặc biệt ấy.

Ông không ngạc nhiên khi nhìn thấy Tô Dư, chỉ đứng đó chống gậy gật đầu chào cô.

Lục Mân Sâm gọi ông nội, Tô Dư nắm chặt tay hắn, cũng nhắm mắt gọi ông nội.

“Em ở dưới nhà xem TV đi.” Lục Mân Sâm xoa đầu cô: “Anh với ông nội lên lầu nói chuyện một chút, xíu nữa mới cùng nhau ăn cơm.”

Tô Dư thở ra một hơi dài trả lời lại.

Lúc rời đi, Lục Mân Sâm còn nhờ người giúp việc rửa một ít dâu tây cho Tô Dư ăn, ông nội nghe thấy vậy còn liếc nhìn hắn thêm hai lần.

Ánh mặt trời bên ngoài phòng làm việc sáng sủa, bên trong không có vật gì cản trở, ông nội đã không còn quan tâm đến chuyện của nhà họ Lục, mọi quyền hành đã giao hết cho Lục Mân Sâm.

Hai người ngồi đối mặt trên ghế sofa, ông nội hỏi: “Nhìn từ bề ngoài thì cháu lớn tuổi hơn Tô Dư rất nhiều, nhưng cháu quyết định như thế nào thì ông già ta đây cũng không can dự vào được, cháu thật sự muốn kết hôn với con bé sao?”

Ông nội muốn gần gũi hơn với cháu trai được mình nuôi từ nhỏ đến lớn, lời ông nói cũng là thật lòng, Lục Mân Sâm chỉ nói: “Ông nội, nếu không có Lục Chương thì tụi con đã kết hôn với nhau lâu rồi.”

“Aizz, chuyện xảy ra trên người chị cháu cũng là do ba cháu sai, nhưng nó đem cơn tức giận của mình lên đầu cháu là vấn đề của nó.” Ông nội Lục thở dài, ba mẹ Lục Mân Sâm không phải là một tấm gương tốt, gây ra sự cố lộn xộn như thế này, may mà bọn họ không nuôi lớn Lục Mân Sâm: “Năm đó mời tiểu Tô đến, còn sợ nó trẻ tuổi quá không dạy được cháu, bây giờ nhìn lại cũng thấy mình lựa chọn đúng.”

Ông biết Tô Dư là con ai, chắc có lẽ đã hỏi thăm chuyện của Tô Dư từ trước.

Khi còn học đại học, Tô Dư từng có scandal với một chàng trai tên Cố Nam Trì, không ai ngăn cản được. Cách đây khá lâu, khi Cố Nam Trì mời Tô Dư xem buổi hòa nhạc còn bị một vài người lớn tuổi nhìn thấy. Cộng thêm nhà họ Lục từng có một khoảng thời gian ngắn đầu tư cho nhà họ Cố, truyền từ người này sang người khác, tức là hai người họ đã từng hẹn hò, sau khi tốt nghiệp đại học thì chia tay.

Trong khoảng thời gian sau đó, Cố Nam Trì đã phụ giúp công ty của ba mình, không có thời gian để lo chuyện học hành, anh ta cũng không nghe nói nhiều về những chuyện đó.

Lúc mới tốt nghiệp, anh ta vẫn giữ liên lạc với Tô Dư, nhưng mọi việc sau này quá bận rộn, Tô Dư lại nghỉ học, thời gian hai người có thể gặp nhau ngày càng ít đi. Mặc dù bây giờ vẫn là bạn, nhưng cũng do yếu tố thực tế nên không liên lạc được.

Ông nội Lục rất hiểu Lục Mân Sâm, nếu không có những hành động nhúng tay vào chuyện nhà người ta của hắn, có lẽ ông cũng sẽ không tin.

“Mân Sâm à, đừng chê ông già này lắm mồm, ông biết cháu rất kính trọng thầy mình nhưng đừng đem tình cảm dư thừa ấy chuyển lên người Tô Dư, trước kia cháu rất quá đáng với con bé đấy.”

Bây giờ Tô Dư còn đang ở dưới, có một số chuyện không thể nói trước mặt cô được, nhưng ông nội Lục cảm thấy có rất nhiều chuyện cần nên nói rõ trước.

Lục Mân Sâm nói: “Nếu cháu chỉ xem cô ấy là một tiểu bối thì sẽ không có ý định kết hôn như thế, lần này chủ yếu cháu tới đây là có chuyện muốn nói với ông một tiếng, sáng nay cháu với cô ấy đi làm giấy chứng nhận kết hôn rồi, cô ấy cũng đang mang thai con của cháu, cháu thật sự cảm thấy rất vui vẻ.”

Ông nội Lục giật mình, không thể cầm chắc cây gậy trong tay.

Tô Dư thực sự rất vất vả để ăn bữa trưa này, khi cô vừa dừng đũa, ông nội liên tục hỏi cô không ngon miệng sao, đôi mắt tốt bụng cứ nhìn chằm chằm khiến cơ thể cô cứng ngắc, bây giờ Tô Dư mới hiểu những gì Lục Mân Sâm đã nói.

Lục Mân Sâm ngồi bên cạnh nói đỡ cô mấy câu, bộ dạng trưởng thành và chững chạc không giống như chồng cô chút nào, mà càng giống ba cô hơn. Tô Dư cũng đang oán thầm trong lòng, không biết hôm nay hắn rốt cuộc đang vui vẻ hay đang mất hứng, cơ bản thì trên gương mặt ấy không thể nhìn ra được gì.

Lẽ ra cô phải cảm thấy có lỗi với những ưu đãi mà mình đã nhận được, lo lắng cho tâm trạng sau này của Lục Chương, nhưng bây giờ trong đầu cô chỉ nghĩ đến hắn.

Ông nội Lục đưa cho Tô Dư rất nhiều đồ chơi trẻ em, nói rằng là đồ chơi của Lục Mân Sâm khi còn nhỏ, nhưng mà hắn không muốn chơi với chúng nên đã cất giữ cho đến bây giờ.

Đối phó với những người già không phải là một việc dễ dàng, đặc biệt là đối với ông nội Lục – người cực kỳ mong đợi thế hệ tiếp theo, Tô Dư đến đây bằng tay không, lúc về thì chở theo một xe đầy đồ chơi, còn nhận được một phong bì lớn màu đỏ.

Cũng là lúc trên đường về nhà, Tô Dư mới có thời gian hỏi hắn: “Thật sự là chú không cảm thấy hôm nay là ngày đặc biệt gì sao?”

Điều hòa trong xe lạnh ngắt, Lục Mân Sâm vắt chéo chân ngồi đọc tài liệu trên máy tính bảng, không thèm nhìn lên, nói: “Cứ coi là thế đi, ngày này năm sau là kỷ niệm ngày cưới của hai chúng ta.”

Giọng nói bình tĩnh của hắn khiến Tô Dư cảm thấy buồn bực.

Cô hạ giọng dè dặt gọi cho chồng ơi, Lục Mân Sâm chỉ ‘ừ’ một tiếng, không có gì bất thường, hắn vẫn cứ nhìn vào bảng mà không rời mắt.

Tô Dư không gọi cho hắn nữa, tự hỏi rằng đàn ông nào sau khi kết hôn cũng lạnh lùng như vậy sao?