Không Thể Không Nói

Chương 54: Ngồi Không Yên



Mặc dù Lục Chương nói tùy cô, nhưng Tô Dư vẫn bị Lục Mân Sâm nhắc nhở, chỉ cảm thấy cả người toát mồ hôi, Lục Chương mới ngừng nói chuyện với cô.

Sau khi cúp điện thoại, Tô Dư thở nhẹ ra một hơi, quay đầu lại nói với Lục Mân Sâm: “Em còn nghĩ rằng anh Chương sẽ giận không muốn liên lạc với em nữa, không ngờ mọi chuyện lại trôi qua dễ dàng như thế.”

Lục Mân Sâm không lên tiếng, ngón tay hắn nhẹ nhàng bóp cằm cô, chạm vào đôi môi đỏ mọng, Tô Dư vội vàng né sang chỗ khác che miệng lại: “Lúc này đều tại chú cả, làm miệng em đau chết đi được, chú đừng có đụng vào em.”

Hai tay hắn ôm lấy cơ thể cô từ phía sau, để cô dựa vào lòng mình, nói: “Yên tâm chưa? Lục Chương không để ý tới chuyện của chúng ta đâu.”

Tô Dư dừng lại một chút, gật đầu nói: “Vâng, có một chút ạ.”

Cô không biết chuyện gì đang xảy ra, cảm giác tội lỗi mà cô dự đoán không lớn như những gì đã nghĩ, nhưng nó khiến cô có chút xấu hổ vì cảm thấy yên tâm.

Lục Mân Sâm biết điều đó, nếu không hắn sẽ không kiềm chế cả ngày, hắn càng đối xử tốt với Tô Dư thì cô càng thấy có lỗi với Lục Chương, đứa bé chính là nguyên nhân khiến cô lo lắng, cô không dám giật đồ của Lục Chương.

Dù hắn có muốn chiều chuộng cô như thế nào đi chăng nữa thì cô vẫn luôn ngoan ngoãn nghe lời, đến cả kiểu kiêu ngạo dè dặt kia cũng trở nên đáng yêu vô cùng.

Hơi thở của hắn vùi vào chiếc cổ mảnh mai của cô, bàn tay to từ từ đặt lên trên đầu gối nhẹ nhàng mát xa khiến cơ thể Tô Dư vô thức co rút lại, chỉ có thể lại gần hắn, gương mặt cô lại đỏ bừng lên.

“Đứa bé đến không đúng lúc thật.” Hắn nói: “Là lỗi của anh.”

Đột nhiên hơi thở của Tô Dư trở nên nặng nề hơn, tay cô nắm lấy áo choàng tắm trên người hắn rồi trừng mắt nhìn, ý bảo Lục Mân Sâm đừng có đùa giỡn với cô vào lúc này.

Lục Mân Sâm khẽ thở dài, giơ tay đặt lên bụng cô, nói: “Tô Dư, ba mẹ cũng gây ảnh hưởng đến anh một ít, thậm chí còn khiến anh cảm thấy ghét việc kết hôn, nhưng anh muốn cùng em trở thành một gia đình hoàn chỉnh.”

Hắn không muốn trải qua những đêm không ngủ được vì lo lắng.

Khi tìm thấy cô vào ngày hôm đó, cô đang trong tình trạng sốt, đôi mắt nhìn rất đang tủi thân. Khả năng giữ bình tĩnh ngoài mặt của Lục Mân Sâm là do hắn dùng nửa cuộc đời rèn luyện.

Tô Dư do dự, ngập ngừng hỏi: “Hôm nay chú cảm thấy mất hứng là vì…. bọn họ sao?”

Tô Dư nói bọn họ là ý chỉ ba mẹ Lục Mân Sâm.

“Anh không có mất hứng, thực tế thì hôm nay anh không nghĩ đến bọn họ.” Lục Mân Sâm nói: “Anh chỉ sợ em mất hứng thôi, ngay cả việc gửi tin nhắn cho Lục Chương mà em cũng trì hoãn tới bây giờ, nếu anh biểu hiện sự vui vẻ ra ngoài, em còn cảm thấy tội lỗi nữa không?”

Tô Dư lúng ta lúng túng không biết nói gì, lời hắn nói thật sự rất đúng, cô nhỏ giọng nói: “Nhưng không thấy chú có phản ứng gì cả nên em cảm thấy hơi buồn.”

“Vậy sao? Hôm nay lúc em gọi anh xem phản ứng như thế nào, anh chỉ có thể dùng máy tính bảng kìm nén lại, chẳng lẽ còn để anh tiến thêm một bước sao?” Lục Mân Sâm thở dài nói: “Bây giờ càng cảm thấy đứa bé đến không đúng lúc thật, lúc nào anh cũng muốn mang em theo bên cạnh, đứa bé giống như kỳ đà cản mũi vậy.”

Hắn nói về chuyện hôm nay lúc cô gọi chồng, Tô Dư đỏ mặt nói: “Lưu manh, ngày mai chú đi làm chăm chỉ đó.”

“Anh mới nghỉ ngơi một thôi mà đã bắt quay lại là việc rồi sao? Cô bé không có lương tâm.” Lục Mân Sâm cắn bả vai mịn màng của cô: “Chuyện đám cưới đã sắp xếp gần xong rồi, chỉ còn lại việc mời khách đến thôi, em muốn mời ai tới?”

“….. Em không có bạn bè thân thiết nào cả, mời anh Chương tới là được rồi.” Tô Dư không để ý tới phản ứng của hắn, nói hùa theo: “Bây giờ chú muốn em giúp chú sao?”

“Muốn.” Lục Mân Sâm nhìn cô: “Nhưng mà trong khi giúp thì anh hy vọng em có thể gọi anh bằng cách gọi khác, anh rất thích nghe.”

Sự im lặng trong phòng ngủ khiến cuộc nói chuyện của họ trở nên dây dưa, Tô Dư muốn ăn miếng trả miếng hai lần để trả đũa vì sự bình tĩnh hôm nay của hắn, nhưng đôi mắt của Lục Mân Sâm nhìn mãi khiến mặt cô đỏ lên, còn nhịp tim thì đập ngày càng nhanh.

“Không cho chú nhìn em nữa.” Tô Dư che mặt lại: “Mắc cỡ chết đi được.”

Lục Mân Sâm ngẩn người một lúc rồi bật cười.

Tô Dư cảm nhận được lồng ngực sau lưng run lên, sắc mặt càng thêm đỏ bừng, chỉ cảm thấy không biết sao người này lại biến thành như vậy, đã nói sau khi kết hôn thì cô có quyền quản hắn, bây giờ giống như đang sàm sỡ cô vậy.

———————————

Lục Mân Sâm rất để ý tới đám cưới, để ý đến mức mọi người muốn biết rốt cuộc vì sao hắn và Tô Dư có thể ở bên nhau, không ai dám hỏi chuyện này, nhiều nhất chỉ có thể nghe được vài câu từ trợ lý Nguyên.

Mặc dù Tô Dư có bạn trai thời đại học, nhìn thế nào cũng không đạt tiêu chuẩn sạch sẽ cực độ của Lục Mân Sâm, nhưng trợ lý Nguyên nói rằng hai người rất hợp nhau trong âm nhạc. Lục Mân Sâm đánh giá cao giọng hát của Tô Dư, còn Tô Dư thì cũng thường thảo luận với hắn, hai người xác nhận mối quan hệ từ năm ngoái và đã bí mật kết hôn, nhưng vì mang thai mà bị ông nội Lục ngăn cản nên họ dự định tổ chức đám cưới.

Mối quan hệ giữa hai người lúc đầu có chút kỳ lạ, nhưng càng đoán càng thấy loạn hơn.

Lục Mân Sâm đã giữ thân mình nhiều năm, mấy năm rồi cũng không có bất kỳ scandal nào được lan truyền, khi Tô Dư đại diện nhà họ Lục tham gia các bữa tiệc cũng rất duyên dáng và lễ phép, ngoại trừ tuổi tác và chuyện môn đăng hộ đối ra thì những thứ khác không có gì cần phải để ý tới.

Một số người đoán rằng đứa bé có thể là con của Lục Chương, nhưng nếu là con của Lục Chương thì không phải là nên kết hôn với Lục Chương sao? Lục Chương đã là người thừa kế duy nhất của gia đình họ Lục, nếu đứa con đó là của anh thì tương đương với việc đã nắm lấy tài sản của nhà họ Lục trong tay.

Nếu Tô Dư có tâm tư xấu xa dùng đứa bé ép Lục Mân Sâm, thì thật không thể nào có khả năng được vì nhà họ Lục cũng không phải loại ăn chay trường, nhưng những lý do khác lại càng vô lý hơn, còn không bằng nghĩ rằng hai người thực sự thích nhau.

Hơn nữa xem ra Lục Chương đã biết từ lâu, càng làm cho người ta không khỏi nghĩ ngợi.

Tô Dư không thích bị người khác chú ý, Lục Mân Sâm cũng không muốn nhiều người lời qua tiếng lại khiến cô mất vui. Đám cưới được tổ chức tại biệt thự riêng của nhà họ Lục, những người được mời đến là bạn bè khá thân của Lục Mân Sâm.

Tất cả mọi thứ đều ảo không chịu nổi, nếu không phải Tô Dư mệt đến mức không muốn ngồi dậy trên ghế sofa, Lục Mân Sâm phải ẵm cô đi tắm, cô sẽ cảm thấy tất cả những điều này giống như một giấc mơ.

Cô và Lục Mân Sâm đã ở bên nhau nhiều năm, dường như việc kết hôn chỉ là sự đảm bảo cho nhau, còn lại thì không khác gì trước đây cả, nhiều nhất thì là số lần đi công tác của Lục Mân Sâm ngày càng ít, dành nhiều thời gian cho Tô Dư hơn.

Vì sức khỏe nền của Tô Dư rất kém, ngoại trừ chỗ ông nội Lục, cô rất ít khi đi ra ngoài, còn Lục Mân Sâm dành phần lớn thời gian cho cô.

Thay vì nói hắn là chồng, Tô Dư cảm thấy hắn giống một người ba hơn, chăm sóc cô và con rất chu đáo, cho dù thỉnh thoảng bận rộn không về được, lúc rãnh được một chút thì gọi ngay về, còn bám người hơn cô nữa, sợ Tô Dư sẽ vô tình bị ngã va chạm vào đâu đó.

May mắn thay Tô Dư là người có vận khí tốt, trong thời gian mang thai, cô tập thể dục và ăn uống nghiêm ngặt theo lịch trình sinh hoạt do Lục Mân Sâm đặt ra, lúc sinh đứa bé ra cũng không bị dày vò quá lâu.

Đứa bé là một con gái, biệt danh ở nhà là Lộ Lộ, còn tên thì là Lục Nhất Trừng.

Lúc Lục Chương thấy nhóc con nhăn nhúm, anh giơ tay lau nước mắt, thấy y tá đẩy Tô Dư yếu ớt đi ra, hai hốc mắt anh càng mắt đỏ bừng.

Tô Dư đã lớn lên cùng anh, trong mắt anh thì cô vẫn chỉ là một đứa bé mà thôi.

Cô chỉ nhẹ nhàng mỉm cười với anh, còn nói lời cảm ơn. Không còn nghi ngờ gì nữa, bây giờ Tô Dư thật sự rất hạnh phúc, Lục Mân Sâm vẫn luôn bên cạnh cô.

Người đàn ông kia đang lo lắng cho cô, sự trưởng thành và chững chạc cũng không thể ngăn hắn lại, Lục Mân Sâm đi tới cầm tay cô cùng nhau đi về, vừa đi vừa nói con gái nhỏ rất ngoan, mọi chuyện rất thuận lợi không cần lo lắng chuyện gì, cứ nghỉ ngơi cho khỏe là được.

Trên thực tế thì hắn mới là người sợ nhất, lúc nãy còn đứng ngồi không yên.

Lục Chương muốn Tô Dư được hạnh phúc, nhưng anh không hy vọng hạnh phúc đó đến từ Lục Mân Sâm.

Đứa bé chào đời khiến ông nội Lục rất vui vẻ, ông đã rất già rồi, Lục Mân Sâm có một đứa con đủ khiến ông bật khóc vì sung sướng, ông còn thường gọi Tô Dư mang đứa bé qua ăn cơm.

Lộ Lộ còn rất nhỏ, gương mặt trông rất ngây thơ, rất thích ngủ, không ngủ được thì rất thích quấy khóc, nhiều lúc Tô Dư phải bế con bé lên mới chịu nín khóc.

Hôm nay họ lại đến thăm ông nội Lục, ông bất ngờ xúc động nói người thầy đã dạy Lục Mân Sâm trước đây cũng có một đứa con, nếu là con gái thì có lẽ cũng bằng tuổi với Tô Dư, nhưng thật tiếc họ đã không liên lạc trong một thời gian dài.

Tô Dư chỉ cảm thấy hơi đáng tiếc vì Lục Mân Sâm kính trọng thầy cô hơn ba mẹ mình.

Lúc đó Lục Mân Sâm cũng mới vừa tới, hắn ngồi cạnh Tô Dư nắm tay cô, ông nội liền đề nghị Lục Mân Sâm đi tìm người, nhân tiện thì sẽ cùng nhau tụ họp trong Tết Nguyên Đán năm nay, Lục Mân Sâm đồng ý, nói là sẽ cho người đi tìm.

Buổi tối Tô Dư còn nói đùa với hắn là sau này cô có thể nhìn thấy dáng vẻ của người thầy đã dạy hắn rồi. Nhưng không quá hai ngày sau, đã có người gọi đến nói thầy của hắn đã mất sau một vụ tai nạn xe hơi hơn mười năm trước. Tô Dư ngây người một lúc rồi vội vàng đến bên cạnh xem nét mặt của Lục Mân Sâm.

Trông Lục Mân Sâm cũng không sao, không ai có thể nhìn thấu được cảm xúc của hắn, ngược lại Tô Dư cảm giác được hắn đã mất mát trong chốc lát, cô vội vàng nắm lấy tay Lục Mân Sâm. Hắn lắc đầu tỏ ý mình không sao, sau đó Tô Dư nghe người trong điện thoại nói họ điều tra ra được lúc nhỏ Lục Chương ở bên cạnh thầy hắn.

Tô Dư ngẩn người, nhỏ giọng nói: “Không phải anh Chương vẫn luôn ở cô nhi viện sao? Sao bây giờ lại dính líu tới thầy anh rồi.”

Lục Mân Sâm cũng có vẻ hơi ngạc nhiên, hắn vỗ nhẹ vào tay để cô tiếp tục lắng nghe, nhưng người kia cũng chỉ là tạm thời điều tra ra được nhiêu đó, Lục Mân Sâm yêu cầu anh tiếp tục điều tra.

Tô Dư hết sức nghi ngờ nói: “Mặc dù hồi nhỏ em không thấy gì những tai vẫn nghe được, anh Chương vẫn luôn ở cô nhi viện mà.”

“Không sao đâu, cứ để anh ta tiếp tục điều tra.” Lục Mân Sâm nói: “Rồi sẽ biết thôi.”