Không Thể Không Nói

Chương 7: Vẫn Còn Là Con Gái Sao?



Editor: Mèo Con T'airy

Tô Dư và Lục Chương đã sống chung với nhau từ nhỏ, khác với Trình Lê được tất cả mọi người trong nhà nuông chiều. Cuộc sống ở cô nhi viện khác xa với những gì mà mọi người tưởng tượng, trẻ con ở đó không có người lớn dạy bảo nên tính cách cũng khó thay đổi.

Hiện giờ Lục Chương là toàn bộ thế giới của cô, tình cảm có thể đã vượt qua cả tình yêu và tình gia đình.

Tô Dư vịn tay vào lan can, nhỏ giọng nói cảm ơn với Lục Mân Sâm, lỗ tai của cô đã đỏ hết lên có chút khó chịu.

Chưa có ai nói thẳng thắn trước mặt cô như Trình Lê, mà lời nói đó của cô nàng như chỉ trích thẳng vào mặt cô.

Lục Mân Sâm đưa tay ra đỡ lấy cánh tay cô, để cô đi về phòng nghỉ ngơi. Hắn trầm giọng nói: “Việc em làm bây giờ không phải là đứng đây ngẩn người. Nếu gặp chuyện phiền phức thì nên nghĩ cách giải quyết nó, chứ đừng đứng ngẩn người.”

Hắn tao nhã đi trước cũng không làm người khác cảm thấy phản cảm, Tô Dư hạ mắt xuống, đột nhiên nhỏ giọng nói: “Em vẫn có thể ở bên cạnh chú sao, chú Lục?”

Lục Mân Sâm hơi dừng lại một chút rồi đồng ý với cô.

Lòng bàn tay rộng rãi ấm áp của hắn khiến Tô Dư thở phào nhẹ nhõm, cô nói: “Cám ơn chú nhiều lắm.”

Tô Dư xoay người đi về phòng, cô vịn chắc lan can bên cạnh từ từ bước đi.

Dáng người mảnh khảnh có chút bất lực, giống như đã bị người khác bắt nạt. Rễ cây cứng cáp cắm sâu vào trong lòng đất, nhưng lại yếu ớt thích dựa vào người khác.

Lục Mân Sâm chậm chạp thu lại tầm mắt.

Tô Dư không muốn gây phiền phức cho Lục Chương, ở nhà họ Trình có trợ lý Nguyên đi sát bên người khiến cô không thể gặp riêng Trình Lê. Chỉ mong sau khi về nhà họ Lục, có thể gọi điện cho Trình Oanh Oanh.

Trình Oanh Oanh có hơi tò mò về mâu thuẫn giữa cô và Trình Lê, cô ta nói: “Trình Lê nói là không mắng chửi ai cả, hai người có chuyện gì sao?”

“Tôi muốn nói chuyện với cô ấy một lúc.” Tô Dư nằm trên gối nói: “Khi đó có nhiều người xung quanh, có một vài chuyện tôi không thể nói với cô ấy được.”

Tuy Trình Oanh Oanh mượn Tô Dư để tới gần nhà họ Lục, nhưng mà Trình Lê là cháu gái của cô ta. Cháu gái quan trọng hơn Tô Dư rất nhiều, Trình Oanh Oanh hơi dừng lại rồi nói: “Trình Lê rất dễ nói chuyện, chỉ là tính tình hơi nóng nảy chút thôi. Cô nói chuyện nhẹ nhàng một chút, thì con bé sẽ không nói gì đâu.”

Tô Dư nói: “Tôi biết rồi.”

Trình Oanh Oanh kêu cô chờ một chút, rồi gửi số điện thoại của Tô Dư cho Trình Lê.

Tô Dư đợi một lúc lâu sau mới có người gọi điện.

Trình Lê mới vừa tắm xong, đang ở một mình trong phòng uống hết ly nước, nói: “Nơi này không có ai cả, cô đừng có mà giả bộ với tôi. Nói đi, tìm tôi làm gì?”

Tô Dư nhắm mắt lại nói: “Tôi có bạn trai rồi Trình Lê.”

Đột nhiên nghe cô nói vậy, Trình Lê sặc nước ho vài lần: “Cô nói cái gì? Muốn lừa tôi sao?”

Không trách khi Trình Lê ngạc nhiên như vậy, cô nàng đã nghe mọi người bàn tán rất nhiều về chuyện con dâu nhà họ Lục. Nếu như Tô Dư có bạn trai, chỉ sợ là đã bị đuổi đi rồi.

Cằm Tô Dư dựa nhẹ vào cánh tay, hỏi: “Cô với anh Chương đã làm với nhau rồi sao?”

Đột nhiên mặt Trình Lê đỏ lên, mạnh miệng nói: “Đương nhiên là rồi, cô hỏi chuyện này làm gì? Cô vẫn còn là con gái à?”

Cửa sổ phòng Tô Dư mở ra một khe nhỏ, làn gió ấm áp từ ban công thổi vào rất thoải mái. Cô từ từ vùi đầu vào khuỷu tay mình, nói: “Tôi đã làm rất nhiều lần với bạn trai rồi.”

Thật sự thì câu này nói ra khó hơn Tô Dư nghĩ rất nhiều, vành tai của cô đã đỏ rực hết lên.

Trình Lê kinh hãi làm rơi ly nước xuống đất, nước trong ly rơi xuống từng giọt từng giọt. Người nhà họ Trình có tính bảo thủ rất cao, cho dù tính cách của Trình Lê có hơi phóng khoáng về chuyện ở chung nhà với người khác giới, nhưng vẫn chưa thể đạt tới trình độ này.

“Không phải chứ, nhìn mặt cô có thấy chỗ nào giống như…” Trình Lê kinh ngạc nói: “Cô chưa đến 20 tuổi nữa mà, còn nhỏ hơn tôi tận vài tháng lận. Bạn trai của cô là ai hả? Lần trước đến trường tìm cô có thấy ai đâu.”

“Tôi chỉ muốn nói rõ cho cô biết là tôi và anh Chương không có chuyện gì xảy ra thôi.” Tô Dư nhẹ giọng nói: “Bạn trai không học cùng trường với tôi, nhưng mà chúng tôi ở bên nhau rất lâu rồi. Tính chiếm hữu của anh ấy rất cao nên không thích tôi có quan hệ với mấy người đàn ông khác, nếu cô còn thích anh Chương thì tôi hy vọng cô không kể chuyện này ra ngoài. Chú Lục không thích gặp rắc rối, mà tôi cũng không muốn vì chuyện cá nhân mà làm cho anh Chương phải khó xử.”

Tô Dư đi theo Lục Chương quay về nhà họ Lục sống, nếu bây giờ cô xảy ra chuyện gì, chắc chắn Lục Chương nhất định sẽ đứng ra bảo vệ cô.

Tính cách của tổng giám đốc tập đoàn Lục thị nổi tiếng là người thích ăn thua nhau tới cùng, nếu như có người gây ra phiền phức không đáng cho nhà họ Lục. Không chỉ Tô Dư và Lục Chương gặp xui xẻo mà đám báo chí truyền thông cũng sẽ gặp họa lớn, Trình Lê không muốn mình bị như thế.

Giọng nói của Tô Dư nghe có vẻ như là không nói dối, dù Trình Lê nghĩ Tô Dư đang lừa mình, thì cô nàng cũng đã tin hơn một nửa.

Cô nàng lẩm bẩm không nói nên lời: “Cô bị gì rồi đúng không, tự nhiên đi kể mấy chuyện này cho người khác biết chi vậy?”

“Dạo này tôi với anh ấy không liên lạc với nhau nữa, ngay cả khi ở nhà họ Lục cũng không thể làm được gì.” Tô Dư thở dài nói: “Tôi muốn giải thích rõ ràng cho cô biết, mong cô khuyên anh ấy bớt chọc tức chú Lục lại.”

Trình Lê không vui nói: “Tôi biết mình nên làm gì, không cần cô phải nhắc nhở.”

Tô Dư biết cô nàng đang có thành kiến với mình, cũng không muốn khiến cô nàng mất vui, cô chỉ nói: “Vậy tôi không làm phiền cô nữa, hẹn gặp lại sau.”

Lúc cô chuẩn bị ngắt điện thoại, bỗng nhiên Trình Lê lên tiếng: “Có phải cô bị thằng đàn ông kia lừa không? Mắt cô có nhìn thấy gì đâu mà biết được bộ dạng của anh ta? Nếu như bị lừa, rồi sau này cô không tìm thấy anh ta nữa thì sao? Tuy tôi không thích cô lắm, nhưng mà cơ thể của con gái rất quan trọng. Lục Chương chắc chắn sẽ không muốn cô xằng bậy với mấy thằng đàn ông khác đâu.”

Tuy Lục Chương thích những kiểu con gái khác nhau, nhưng mắt chọn bạn gái của anh cực kỳ tốt.

Tô Dư ít khi nghe được những lời nói như thế này, cô nhỏ giọng nói: “Xin lỗi, tôi không muốn người khác nói chuyện của tôi và anh ấy. Cảm ơn cô đã quan tâm.”

Cô không muốn làm ảnh hưởng mối quan hệ của Lục Chương với những người khác, cho dù người đó là bạn gái cũ của anh ấy.

Tô Dư biết cô nàng sẽ không thể tìm được bất kỳ thông tin nào.

- --------------------

Mặc dù trong bữa tiệc, Trình Lê đã nói ra những lời như vậy với Tô Dư, nhưng cô cũng không suy nghĩ gì thêm, trong lòng chỉ nghĩ đơn giản là Trình Oanh Oanh muốn mời mình đến dự tiệc thôi. So với việc cô bị như vậy, Lục Chương có thể sẽ có thêm một vài trợ giúp trong tối.

Má Trương cảm thấy rất kỳ lạ, trong bữa ăn đã hỏi cô: “Gần đây trong trường xảy ra chuyện gì sao? Trông con nhìn không vui lắm.”

Tô Dư giật mình, ngón tay cô nhẹ nhàng cầm ly sữa ấm lên uống một ngụm: “Con không sao ạ.”

Tuy là nói không sao, nhưng mà mấy ngày nay cô lại bị mất ngủ vì vẫn cứ suy nghĩ tới những lời nói của Trình Lê.

Tô Dư luôn tự hỏi rằng, mình là cô bé ngoan ngoãn như Lục Mân Sâm thường nói, hay là một người như Trình Lê nói.

“Sáng nay trước khi đến công ty, tổng giám đốc có bảo dì nói với con một chuyện.” Má Trương nói: “Đêm nay sẽ có một buổi đấu giá từ thiện, tổng giám đốc Lục sẽ để trợ lý Nguyên mang con đến thăm quan.”

Tô Dư hơi kinh ngạc nói: “Bộ có chuyện gì sao ạ?”

“Tổng giám đốc Lục không nói.” Má Trương lắc đầu: “Hình như là muốn con đi chơi giải sầu.”

Tô Dư trầm mặc một lát cũng không hỏi thêm, cô chỉ gật đầu nói “đã biết”.

Trước kia cô cũng đã tham gia mấy hoạt động kiểu vậy, chỉ là tới đó đi dạo vài vòng thôi nên cũng không có gì lạ.

Sản nghiệp của nhà họ Lục trải dài khắp các ngành nghề, Lục Mân Sâm đã ngồi trên vị trí này nên không cần phải tự mình đi xã giao. Tô Dư chỉ nghĩ lần này cô thay mặt nhà họ Lục tham gia như thường lệ thôi, đến lúc trợ lý Nguyên kêu cô đi, không ngờ Lục Mân Sâm lại có mặt ở đó.

Ánh đèn rực rỡ chiếu lên tấm thảm trải dưới đất, căn phòng được bài trí trang trọng xa hoa, khắp nơi đều là tiếng nói cười rôm rả. Cửa sổ sát đất to lớn trên lầu là điểm nhấn cho toàn bộ lầu 2, từ trong phòng có thể nhìn bao quát xung quanh phía dưới. Nhưng bên dưới lại không nhìn thấy được cảnh bên trên.

Những ly trà trên bàn bốc hơi nghi ngút, người đàn ông ngồi trên ghế sofa tùy tiện vắt chéo hai chân. Hắn có khí chất rất xuất chúng, khí thế mạnh mẽ tới mức mọi người e ngại, cẩn thận từng li từng tí để tránh mắc sai lầm.

Có vẻ như người tổ chức buổi đấu giá lần này là một ông cụ quen biết với Lục Mân Sâm. Sau khi Lục Mân Sâm kêu, trợ lý Nguyên dẫn Tô Dư đi qua, nhỏ giọng giới thiệu với cô: “Vị này chính là chú họ hàng xa của tổng giám đốc Lục, ông ta họ Vương. Cô với Lục Chương có thể gọi ông ta là ông chú Vương.”

Ông cụ kia thấy cô đi lại đây, mở miệng cười nói: “Đây là Tô Dư sao? Cháu xinh đẹp thật đấy.”

Tô Dư lễ phép nói “cảm ơn” với ông ta.

Trợ lý Nguyên dìu cô tới ghế, ngồi bên cạnh Lục Mân Sâm, nói: “Dạo gần đây trông tổng giám đốc Vương có vẻ rất tốt.”

Ông Vương cười ha ha nói: “May mắn gặp được vài chuyện tốt thôi, hôm nay Oanh Oanh cũng tới đây đấy. Tô Dư này, nghe nói quan hệ của cháu và Oanh Oanh không tồi nhỉ. Nếu cháu thích cái gì thì cứ nói với con bé kia, nó sẽ nói cho Mân Sâm biết. Mân Sâm là người rất hào phóng, đến lúc đó cùng nhau chụp chung một tấm ảnh để làm kỉ niệm.”

Bầu không khí trong phòng có chút thay đổi, tiếng nói chuyện ồn ào bên ngoài đối lập rất lớn so với bên trong căn phòng yên tĩnh này, thì ra Trình Oanh Oanh thật sự đã được nhà họ Lục tán thành, ngay cả họ hàng xa của nhà họ Lục cũng biết rõ.

Ngón tay thon dài của Lục Mân Sâm tao nhã gõ nhẹ lên chân, hắn lạnh nhạt mở miệng nói: “Chú Vương, mấy hôm trước Tiểu Dư có xảy ra chút mâu thuẫn với nhà họ Trình.”

Ông Vương cũng ngầm hiểu ý hắn, Lục Mân Sâm không thích người của mình bị bắt nạt, ông ta vội vàng sửa lại lời nói: “Hình như hôm qua Oanh Oanh nói là đang rất bận, có lẽ sẽ không tới tham gia được.”