Không Thể Không Nói

Chương 9: Khó Chịu



Editor: Mèo Con T'airy

Màn đêm thăm thẳm điểm xuyết những vì sao, vầng trăng sáng ẩn sau các đám mây trôi lơ lửng, xung quanh thấp thoáng những bóng cây đung đưa dưới ngọn đèn đường vàng mờ ảo.

Tô Dư được trợ lý Nguyên dẫn lên xe ngồi kế bên Lục Mân Sâm, cô trầm mặc không nói lời nào, hai tay nhẹ nhàng nắm chặt gậy. Nhà trợ lý Nguyên có trẻ con nên đúng giờ đã tan tầm về, chiếc xe đen chạy lướt nhanh trên con đường đông đúc, một làn gió mát êm dịu thổi vào từ bên ngoài cửa sổ xe hơi.

Cô cảm thấy có chút lành lạnh, khẽ vuốt cánh tay mình, người đàn ông bên cạnh nhàn nhạt liếc nhìn cô, sau đó thu hồi tầm mắt lại. Cửa kiếng xe từ từ nâng lên, Tô Dư hơi ngừng lại, cô không dám kêu chú Lục trước mặt tài xế.

Rõ ràng là hắn đã ở lại bên cạnh như mong muốn của cô, nếu như có xấu hổ thì cô đã vứt nó đi từ lâu rồi. Trình Lê được cưng chiều lớn lên như cô cả, còn cô chỉ là một đứa con gái mồ côi sống trong cô nhi viện. Hai người tụi cô không cùng chung một thế giới, vì cớ gì mà cô lại dao động trước lời nhắc nhở đó của cô nàng?

Tô Dư nhẹ nhàng thở ra, cô đưa tay về phía Lục Mân Sâm. Tay cô bị bàn tay to lớn của hắn đặt trên đùi, nghe hắn lạnh nhạt hỏi làm gì.

Không biết vì sao Tô Dư lại đỏ mặt lên, nhưng tay cô vẫn cẩn thận lặng lẽ nắm chặt ngón tay hắn. Lục Mân Sâm dừng lại không nói gì, giống như ngầm cho phép cô hành động như vậy.

Tài xế đậu xe trước cửa Lục gia, có người đi đến mở cửa. Trong phút chốc Tô Dư căng thẳng rút tay lại, là má Trương tới đỡ cô ra.

Lục Mân Sâm vẫn ngồi trên xe, đặt tay này lên mu bàn tay kia, hắn không có ý định xuống xe, chỉ thấp giọng nói với má Trương: “Mấy ngày nay tôi sẽ không về nhà, bây giờ Tô Dư có thể hơi khó chịu, bà nấu một chén cháo cho cô ấy đi.”

Động tác xuống xe của Tô Dư hơi ngừng lại, má Trương cũng hơi sửng sốt. Nhưng sau đó bà nhớ lại lúc Tô Dư chưa dọn tới đây, Lục Mân Sâm thường hay nghỉ ngơi ở chung cư cao cấp gần công ty.

Má Trương tưởng gần đây hắn xử lý chuyện gấp nên cũng không hỏi nhiều, bà lập tức đồng ý rồi đỡ Tô Dư về phòng, lúc đỡ đi phát hiện cô đang mất hồn, trong lòng bà cảm thấy kỳ lạ.

“Sao thế?” Má Trương hỏi: “Con gặp chuyện gì ở buổi đấu giá sao?”

Tô Dư khẽ gật đầu, cô chỉ nói: “Hôm nay con ở ngoài đợi lâu nên hơi mệt mỏi một xíu.”

Cho tới bây giờ cô chưa từng nói chuyện của mình với Lục Mân Sâm cho người khác nghe, cho dù là má Trương đã sớm biết được tình hình thực tế. Chỉ cần mối quan hệ bí mật này bị phanh phui, chắc chắn đến lúc đó sẽ có rất nhiều vấn đề xảy ra.

Tô Dư trở về phòng thay đồ, cô kiệt sức nằm thẳng trên giường, cánh tay trắng nõn từ từ nâng lên che đi tầm mắt.

Lời Lục Mân Sâm nói hôm nay không phải là nói giỡn, hoặc là nói một người như hắn chưa bao giờ biết giỡn.

Sự uy nghiêm của một người đàn ông trưởng thành đã ngấm sâu vào trong cơ thể hắn, dù là một lời nói bình thường từ miệng hắn nhưng cũng khiến cho mọi người coi nó là thật.

Cô bị Trình Lê nói một tràng vứt hết mặt mũi của nhà họ Lục, nhưng vẫn đứng trước mặt hắn khen Trình Lê.

Ngực Tô Dư nhẹ nhàng phập phồng, dù gì cô cũng theo Lục Chương tới nhà họ Lục, cô không nên để Lục Mân Sâm thất vọng mới phải.

Hắn hy vọng cô tự mình thay đổi, chỉ cần cô ngoan ngoan nghe lời hắn là được.

- --------------------------------

Cả một đêm đấy Tô Dư bị mất ngủ, buổi sáng ngày hôm sau tỉnh dậy, cô đã liên tục hắt xì.

Má Trương đo nhiệt độ cơ thể cho cô, phát hiện cô bị sốt nhẹ nên bà vội vàng đi lấy thuốc.

Tô Dư uống thuốc cùng với nước ấm, má Trương nói: “Hôm nay đừng đi học, sức khỏe bây giờ của con yếu lắm, nếu như đến trường học xảy ra chuyện gì rồi sao?”

“Hôm nay chỉ có một tiết học mà thôi.” Cô đưa ly nước cho má Trương: “Con đã hẹn trước với bạn rồi, cô ấy sẽ đưa con đến lớp.”

Có nhà họ Lục bảo kê Tô Dư, nên có rất nhiều người muốn thông qua cô nịnh nọt Lục gia, nhưng mà tính tình của cô khá trầm nên có rất ít người đồng ý kết bạn với cô.

Lục Mân Sâm khác với mọi người xung quanh, hắn dường như có thể nhìn thấu cô bất cứ lúc nào.

Nếu như hai người bọn họ không lên giường cùng nhau, Tô Dư cảm thấy hắn có thể là ba ruột của cô, cùng lắm thì cũng là một họ hàng thân thiết. So với việc cô sẽ làm gì, hắn hi vọng vào việc cô sẽ trở thành người như thế nào hơn.

Nếu như không phải là do cô bạo dạn đi tìm hắn, chắc hẳn hắn sẽ không xoa dịu cơ thể cô bằng chuyện đó. Trải qua một khoảng thời gian rửa tội, sự chững chạc và thành thục đã khắc sâu vào trong xương hắn, sự giàu có mê người mới mang lại cảm giác an toàn.

Mà hắn cũng đã nhìn ra được cô rất dễ bị lời nói của người khác ảnh hưởng.

Khi đến trường học, Tô Dư cảm thấy cơ thể mình rất khó chịu, cơn đau đầu khiến cô bắt đầu mê mang buồn ngủ. Lúc hết giờ học cô cũng không di chuyển, hai tay đè chặt mi tâm để bớt đau hơn.

Bạn học bên cạnh phát hiện đưa tay sang sờ trán Tô Dư, sau đó nhíu mi bảo Tô Dư là cô đang bị sốt, hỏi có muốn để cô ấy đưa cô đến phòng y tế nghỉ ngơi không.

Tô Dư muốn từ chối, cô thậm chí muốn gọi điện về nhà họ Lục. Cô không thích có quan hệ quá tốt với mấy người khác, cũng ghét chuyện cơ thể mình bị bệnh mà làm phiền người khác. Nhưng lại nhớ đến lời nói của Lục Mân Sâm, cuối cùng cô cũng gật đầu nói mình không thoải mái.

Lục Mân Sâm hy vọng cô có thể làm quen được nhiều người.

Mí mắt cô nặng trĩu không thể nhấc lên được, lúc cô từ từ đứng lên, có người đi về phía cô.

“Sao vậy? Có chuyện gì à?”

Giọng nói dịu dàng từ phía sau cắt đứt dòng suy nghĩ của cô, bạn cùng bàn quay đầu lại vui vẻ nói: “Anh Cố, là Tô Dư bị bệnh, em đang chuẩn bị đỡ cậu ấy lên phòng y tế.”

Người được gọi là anh Cố lặng im suy nghĩ một hồi, nói: “Tô Dư, hay là để anh cõng em nha?”

Tô Dư đang choáng váng đầu óc, không biết tại sao người trước mặt lại biết tên cô.

Cô nằm im lặng trên lưng anh ta, hơi thở sạch sẽ mát mẻ xộc thẳng lên chóp mũi cô. Cơ thể của nữ sinh rất nhẹ, Tô Dư ngủ mê mang, đợi đến lúc tỉnh lại đã thấy mình đang nằm trong phòng y tế truyền nước biển.

Mu bàn tay lạnh lẽo, cả phòng y tế một màu trắng toát. Một người bạn ngồi bên cạnh bấm điện thoại, thấy cô mờ mịt tỉnh dậy thì bỏ điện thoại xuống, đứng dậy hỏi: “Cậu tỉnh rồi sao? Có muốn uống chút nước không? Tài xế đã gọi điện về nhà họ Lục rồi ấy, đợi cậu khỏe lại rồi mới đưa cậu về.”

Tô Dư khẽ hắng giọng, cô khẽ lắc đầu nói: “Không cần đâu, cảm ơn cậu nhiều.”

“Hôm nay cậu làm tớ giật mình đấy.” Cô ấy nói: “May mà anh Cố xuất hiện kịp thời, anh ấy tốt thật đấy, không nói lời nào đã mang cậu tới phòng y tế rồi. Lúc nãy còn mua trái cây cho cậu nữa kìa, cũng có vài người theo đuổi cậu đến tặng quà nữa, tớ cũng không quen biết gì mấy nên để đó cho cậu giải quyết.”

Cô gái này là con gái lớn của một công ty gia đình, tên là Lăng Lâm. Mới vừa nhập học là cô ấy đã làm quen kết bạn với Tô Dư, dù hai người không phải là kiểu người thích nói chuyện nhưng quan hệ cũng khá tốt, cộng thêm nhà họ Lục quan tâm đến công ty nhà họ Lăng, nên tình bạn hữu nghị của hai người càng vững chắc hơn.

Tô Dư hỏi: “Hình như đàn anh kia biết tớ thì phải, nhưng tớ không biết anh ấy.”

“Anh ấy lớn hơn tụi mình một tuổi, thường xuyên chạy đến lớp chúng ta học bài, biết cậu cũng bình thường thôi, cậu không hứng thú với mấy chuyện này lắm nên tớ không nói với cậu.” Lăng Lâm nói nhỏ: “Nhắc tới mới nhớ nha, hình như mấy bữa nay nhiều người chạy qua lớp chúng ta học ké nhỉ.”

Tô Dư không có ấn tượng gì nên không hỏi nữa, cô ho khan hỏi chừng nào mới có thể truyền xong nước biển.

“Khoảng nửa tiếng nữa, cậu có việc gấp sao? Không có thì ngủ một giấc đi, nào xong thì tớ kêu cậu.”

Tô Dư từ từ nhắm mắt lại, có lẽ cô rất khao khát về một cuộc sống bình thường, không cần phải ăn nhờ ở đậu, cũng không cần phải lo lắng sợ hãi. Công việc của Lục Mân Sâm đã chiếm giữ cuộc sống của hắn, chuyện hôm nay không thể để cho hắn biết được. Cô chỉ cần ngoan ngoãn hiểu chuyện là được, vốn dĩ hắn không đồng ý để cô vượt qua ranh giới ỷ lại hắn.

“Tô Dư này, cậu không sao chứ?” Lăng Lâm hỏi: “Tâm trạng không tốt sao?”

“Không có gì đâu.” Cô nói: “Do gần đây tớ hơi mệt mỏi quá thôi.”

Hai gò má của cô gái nhợt nhạt không có chút máu, gương mặt của cô vốn đã rất trong sáng, bây giờ lại bị bệnh nên nhìn như người đẹp ốm yếu.

Lăng Lâm do dự nói: “Ngày mốt cả lớp định tổ chức liên hoan, cậu muốn đến không?”

Cô ấy vừa nói ra khỏi miệng đã cảm thấy hối hận.

Đôi mắt của Tô Dư không tốt, không nhìn thấy ai nên rất dễ xảy ra chuyện, vì vậy nên cô rất ít tham gia mấy bữa tiệc như thế, ngay cả ở nhà họ Lục cũng vậy. Mọi người đều biết cô là hoa khôi của học viện âm nhạc, có rất nhiều người theo đuổi, nhưng đến bây giờ vẫn chưa thấy cô cho ai cơ hội nào, giống như là hoa đã có chủ.

Dĩ nhiên Lăng Lâm biết chủ này là ai, chuyện Lục Chương trở về Lục gia đã gây náo loạn, chấn động một thời.

Tô Dư nhìn Lăng Lâm rồi gật đầu, nói: “Tớ đi cùng với cậu được không?”

Lăng Lâm được sủng ái mà lo sợ, Tô Dư không muốn bởi vì mình khó chịu mà chọc giận Lục Mân Sâm.

Hắn muốn cô làm gì, cô sẽ làm theo.

Căn hộ cao cấp gọn gàng sạch sẽ, mang đầy nét tinh tế hiện đại. Phòng khách rộng rãi lạnh như băng, cửa sổ sát đất phản chiếu lại ánh đèn neon của thành phố xa hoa bên ngoài.

Trên bàn nhỏ uống trà đặt một xấp bì thư, lộ ra một góc toàn là hình ảnh, bên cạnh còn có tin nhắn của một người đàn ông, trên đó có ghi chữ “Thích”.

Lục Mân Sâm đeo mắt kính ngồi trên sofa, vừa lịch sự vừa ưu nhã, tay áo sơ mi đen được xắn lên khuỷu tay, hắn dùng một tay đỡ đầu nhìn hình, gương mặt lạnh nhạt ẩn sâu trong màn đêm đen tăm tối.

Cần phải sửa lại cái tính nghe lời quá mức của cô, dù là lời hắn nói đi nữa thì cô vẫn nên tự mình cân nhắc mấy phần, không phải mấy đứa trẻ non nớt nào cũng hợp với cô.

- ---------------------------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Tổng giám đốc Lục đang mất hứng vì cảm thấy không phải ai cũng hợp với cô nhóc nhà mình.