Không Thể Kiềm Chế Trước Em

Chương 12: Mê thất, trầm luân



Trên làn da trắng nõn của Sở Mộ Nhiễm, nơi đầu ngón tay Cố Minh Dạ vừa chạm vào là dấu răng đỏ tươi rất sâu, hình dáng rõ ràng là vừa mới bị cắn.

Ai cắn, không cần nói cũng biết.

Hơi thở của hắn trở nên nặng nề, đôi mắt của Cố Minh Dạ đầy tơ máu đỏ bừng.

Hắn bỗng nhiên đẩy Sở Mộ Nhiễm ra xa giống như đẩy đi đóng rác, ngực phập phồng, ánh mắt khinh bỉ như hai con dao sắc bén.

“Kịch liệt đến mức này, xem ta các người buổi tối nay đã làm rất nhiều lần.” - Hắn nhìn chằm chằm Sở Mộ Nhiễm: “Sở Mộ Nhiễm, loại đàn ông nào cũng có thể trèo lên cô, cô có biết hai chữ xấu hổ viết như thế nào không? Cô không biết phản kháng sao?”

Chỉ cần cô gọi cho anh, anh sẽ tìm mọi cách cứu cô, tuyệt đối sẽ không chỉ có thể đứng ở một chỗ mà đợi cô một đêm.

Anh đợi cô một đêm, còn cô thì nằm trên giường cùng người đàn ông khác.

Sở Mộ Nhiễm lùi lại mấy bước, bình tĩnh dùng tay lau môi mình: “Ừ… tôi ít học, nên không rõ lắm.”

Cô nhìn dấu răng trên tay mình, nhớ đến việc tên khốn Du Kỳ Phong chơi game không lại liền cắn cô, không biết hắn có phải tuổi chó không, cắn khá sâu, không chảy máu nhưng để lại dấu đỏ.

Nhưng chuyện này mắc gì phải giải thích với Cố Minh Dạ? Dù không biết hắn tức giận cái quái gì, nhưng hắn tức đến chết là tốt nhất.

“Sao vậy, cô đang nhớ đến cảm giác làm chuyện đó với Du Kỳ Phong?” - Cố Minh Dạ tức giận khi thấy Sở Mộ Nhiễm nhìn chằm chằm vết cắn.

“Tôi có nhớ hay không thì không phải việc của anh. Anh ấy trẻ hơn anh, thể lực tốt hơn anh, làm tình cực kỳ giỏi, tôi không nhớ cảm giác bên anh ta, chẳng lẽ nhớ đến cảm giác bị anh làm?” - Sở Mộ Nhiễm kích thích cho Cố Minh Dạ tái xanh cả mặt, khiến cô vô cùng vui vẻ: “Nói xong chưa, xong rồi tôi phải đi tắm, anh có thể về được rồi, không tiễn.”

Sở Mộ Nhiễm bực bội đá giày cao gót, ném túi xách lên sô pha, búi tóc lên cao, muốn đi tắm một chút rồi đi ngủ.

Cố Minh Dạ đứng ở cửa không nói một lời, giống như một bức tượng.

Hừ, thích đứng thì cứ đứng đó.

Sở Mộ Nhiễm phớt lờ hắn, lấy quần áo rồi đi vào phòng tắm.

Sau khi tắm xong, Sở Mộ Nhiễm bước ra ngân nga một bài hát, lau tóc, đang định đi uống ly nước rồi đi ngủ, nhưng bước mấy bước liền nhìn thấy một cái bóng nặng nề.

Cố Minh Dạ vẫn đứng đó, đôi mắt sắc bén và lạnh lùng nhìn cô khiến cô có chút giật mình.

“Sao anh còn chưa đi.” - Sở Mộ Nhiễm cáu kỉnh chỉ vào đồng hồ trên tường: “Muộn rồi, tôi đã trả lời hết những câu hỏi của anh rồi, sao anh còn chưa đi về đi. Đứng một chỗ không nhúc nhích, là anh đang nghĩ ra được phương án báo thù mới à, giả quỷ dọa người?”

Nói chung, cô cũng là sợ ma quỷ.

Cố Minh Dạ hung hăng nhắm mắt lại, trầm giọng nói: “Sở Mộ Nhiễm, cô coi tôi là cái gì?”

“Còn có thể là gì, tất nhiên là anh rể.”

“Cô luôn vô tâm như vậy?”

“Tại sao tôi không thể vô tâm?” - Sở Mộ Nhiễm lạnh lùng đi đến tủ lạnh, tu trực tiếp chai nước lạnh: “Nói đi, anh muốn cái gì? Một mực đứng ở đó không chịu đi, chẳng lẽ anh lại muốn ngủ với tôi à?”



“Cô đừng nói nhảm…”

“Không phải à, vậy thì tốt. Cho dù anh muốn thì tôi cũng chỉ có thể từ chối. Hôm nay tôi bị Vu Kỳ Phong hành hạ cả đêm, không còn sức lực để làm nữa.” - Sở Mộ Nhiễm nở nụ cười rực rỡ, ác ý nói: “Nếu anh rể muốn, ngày mai đến được không? À, nhớ mang theo một hộp bao cao su đến, cái đó anh nên tự chuẩn bị, tôi không có sẵn đâu. Lần trước chúng ta làm không có dùng áo mưa, anh có biết tôi thích mùi vị nào không?”

“Sở Mộ Nhiễm.” - Cố Minh Dạ tức giận gầm lên: “Cô thật sự muốn giẫm đạp chính mình?”

“Cái gì gọi là giẫm đạp chính mình, không phải chính anh giẫm đạp tôi sao?” - Sở Mộ Nhiễm cảm thấy mệt mỏi.

Vẻ mặt cô trở nên lạnh lùng, không cười nữa, quay lưng đi về phòng ngủ.

Lại là đi được hai bước, cổ tay cô lại bị kéo lại, lúc cô mở mắt ra thì đã nằm trong lòng ngực người đàn ông kia.

Cô còn chưa kịp đẩy hắn, thì nụ hôn lại ập đến, không chút báo trước, xen lẫn sự tức giận vô hạn.

Sở Mộ Nhiễm xoay người tránh đi, tát hắn một cái, dùng sức giãy dụa: “Cố Minh Dạ, tên khốn nạn, thả tôi ra.”

Sắc mặt Cố Minh Dạ lạnh lùng, nhất quyết không buông tay, cơn tức giận đè nén cả đêm lúc này cũng không thể tự kiềm chế mà phát tiết ra, cơn tức giận thậm chí đã nuốt chửng toàn thân anh.

Cố Minh Dạ hít một hơi thật sâu, lại cúi đầu ngậm lấy môi cô, không cho cô nói lung tung.

“Cố Minh Dạ, đi chết đi.”

“Thả tôi ra…không muốn…ưm…”

Bộ đồ ngủ mỏng manh bị xé toạc ra, bàn tay nóng bỏng của người đàn ông bao phủ làn da mát lạnh trên eo cô, từ từ di chuyển lên đỉnh cao mềm mại và đầy đặn của cô, nhào nặn và bóp mạnh, nhiệt độ nóng bỏng khiến cô hoảng sợ.

“Ưm….” - Sở Mộ Nhiễm cắn môi vẫn không nhịn được thanh âm phát ra từ cuống họng, kích thích người đàn ông ngày càng dùng sức mạnh mẽ hơn.

“Tắm rồi à? Để tôi kiểm tra xem cô đã sạch sẽ chưa?” - Giọng anh khàn đặc thỏ thẻ vào tai cô ngứa ngáy.

Bàn tay nóng hổi luồn vào bên trong chiếc quần nhỏ nhắn, xâm nhập vào nơi tư mật khô khốc của Sở Mộ Nhiễm. Sự xâm chiếm đột ngột và cơn đau nhói khiến Sở Mộ Nhiễm chống cự quyết liệt hơn, nước mắt lăn dài trên má, thanh âm khô khóc hét lên: “Cố Minh Dạ, anh điên rồi, anh sao lại đối với tôi như vậy?”

Cố Minh Dạ cũng cảm thấy mình điên rồi.

Hắn không biết bởi vì tức giận mà phát điên, hay là do khát vọng không thể diễn tả mà phát điên.

Anh chỉ biết làm theo bản năng chính là ức hiếp nữ nhân trước mặt.

Ngón tay đâm sâu bên trong nhưng không hề tìm thấy vật lạ nào, chỉ cảm thấy sự khô khốc, nhưng rất nhanh sự khô khốc dần trở nên mềm mại và ấm áp, quấn lấy những ngón tay thon dài, khiến máu trong cơ thể hắn ngày càng gào thét.

Chiếm hữu.

Đôi mắt phượng hẹp dài đầy gân máu đỏ ửng. Cố Minh Dạ kéo thắt lưng, làm theo khát vọng sâu thẳm, mang nơi cứng rắn vươn ra ấn vào nơi mềm mại nhất của Sở Mộ Nhiễm.

“A….” - Sở Mộ Nhiễm đau đớn kêu lên một tiếng, không khỏi nắm chặt hai tay thành nắm đấm.

Lần trước là bị trúng thuốc nên mọi thứ khá mơ hồ, nhưng rõ ràng là cảm giác đau đớn đến xé thân.

Bây giờ sự xâm chiếm đột ngột khiến cô không khỏi nhớ lại cảm giác đau đớn kia.



Đau cả thân xác và linh hồn.

Sở Mộ Nhiễm cuối cùng cũng bắt đầu sợ hãi.

Cô hối hận vì đã kích thích Cố Minh Dạ, chỉ là vui vẻ một chút bây giờ phải lãnh hậu quả.

“Cố Minh Dạ, thả tôi ra, tôi không làm với anh, không muốn…thả tôi ra…a…a…” - Gương mặt Sở Mộ Nhiễm tái nhợt như tờ giấy, trán đổ một lớp mồ hôi mỏng, giọng nói trở nên yếu ớt: “Cút ra ngoài… tôi ghét anh, tôi… thật sự ghét anh…”

“Tôi biết cô không muốn, nhưng… đây là cô ép tôi.” - Cố Minh Dạ cúi đầu cắn vào môi Sở Mộ Nhiễm, giọng khàn khàn đầy dục vọng.

Cô đã thả dã thú bên trong anh ra, thì cô phải chịu hậu quả, không phải sao?

“Cố Minh Dạ…ưm…không muốn…ưm…”

Cố Minh Dạ mạnh mẽ ra vào không buông: “Không muốn tại sao lại cứ quấn lấy tôi? Hả?”

“Tôi…không có…”

“Có hay không, không phải do cô nói.”

Cố Minh Dạ bế Sở Mộ Nhiễm đi thẳng vào phòng ngủ, ném cô lên giường, ánh mắt ánh ngập tràn dục vọng không nói một lời thoát bỏ mọi vật cản lao về phía cô.

Mồ hôi bóng bỏng từ khuôn mặt lạnh lùng trượt xuống đến cằm, từ lồng ngực thấm ra nhỏ giọt lên làn da trắng mịn của cô, gây nên từng dòng điện mãnh liệt.

Hơi thở nặng nề, không gian nóng bỏng.

Sự hoang dã của người đàn ông kèm theo sự quyến rũ của người phụ nữ không thể tách ra.

Khi cơn đau qua đi, cơ thể Sở Mộ Nhiễm cảm nhận được rõ ràng sự khoái cảm khi được người đàn ông ra vào không ngừng, toàn thân run rẩy, không theo kịp tiết tấu của anh ta, chỉ có thể để mặc cho anh tùy ý.

Điều này khiến Sở Mộ Nhiễm vừa thẹn lại vừa giận, một cảm giác chỉ muốn chết đi cho xong.

Cô chỉ có thể nhắm mắt lại là kìm nén bản thân, đây không phải là điều mà cô muốn.

Cố Minh Dạ cúi đầu cắn đôi môi mềm mại của cô, đôi mắt anh nhìn chằm chằm người phụ nữ dưới thân, cơ thể anh cực kỳ thoải mái.

Nữ nhân dưới thân quá quyến rũ và mê hoặc khiến hắn sợ bản thân rơi vào trầm luân, nước đổ khó hốt.

Nhưng mà, sao có thể ngừng lại được.

Chỉ có thể triền miên không dứt.

Mọi thứ đã phá vỡ bức tường mà tự anh dựng lên trong lòng, anh không thể nào tự lừa dối mình rằng bản thân không quan tâm nữa.

Mê thất, trầm luân.

Hết lần này đến lần khác, chỉ muốn nhiều hơn, chỉ muốn dây dưa không dứt.