Toàn thân khô nóng khiến Sở Mộ Nhiễm tỉnh lại trong cơn mê.
“Sở Ngọc Diệp?”
Trước khi hôn mê, cô đã tự hỏi liệu ai muốn hại mình, cô chỉ nghĩ đến Sở Ngọc Diệp, nhưng cuối cùng thì cô đã đúng.
“Là tôi.” - Sở Ngọc Diệp ngồi ở cạnh giường, nụ cười yếu ớt: “Nhìn thấy tôi ở đây ngạc nhiên lắm à?”
“Ngạc nhiên? Có gì phải ngạc nhiên? - Sở Mộ Nhiễm ép mình đứng dậy khỏi giường, trong mắt chứa đầy hận ý: “Sở Ngọc Diệp, tôi không biết lần này vì cái gì mà cô đông thủ với tôi, nhưng tôi khuyên cô nên nghĩ kỹ nha. Bây giờ tôi không phải Sở Mộ Nhiễm của ngày xưa đâu, cô động vào tôi không sợ chỗ dựa của tôi sẽ xuống tay với cô à?”
“Cô đang nói Du Kỳ Phong?”
“Cô nghĩ sao?” - Sở Mộ Nhiễm chỉ là đang dọa cô ta, nghe cô ta nói vậy liền nói theo: “Cô xuống tay với tôi, Du thiếu sẽ không bỏ qua cho cô.”
“Hắn không bỏ qua cho tôi? Tôi nghĩ hắn còn phải cảm ơn tôi nữa kìa.”
“Cô muốn làm gì?”- Sở Mộ Nhiễm nghĩ đến khả năng xấu nhất liền có chút lo lắng: “Sở Ngọc Diệp, cuối cùng cô muốn làm gì?”
Cơ thể cô bắt đầu phản ứng, nhiệt độ nóng lên, mặt đỏ bừng, cơ thể mềm nhũn như không còn xương cốt.
Sở Ngọc Diệp thấy cảnh này liền cười lạnh.
“Tôi muốn làm gì cô quan tâm làm gì, cứ hưởng thụ đi. Cô sinh ra đã là một đứa không biết xấu hổ, câu dẫn hết người này đến người khác, tôi chọn cho cô Du thiếu cô ưa thích là quá nhân từ rồi.”
“Sở Ngọc Diệp, mẹ nó con tiện nhân á độc. Chính mày giả bộ thuần khiết không chịu cùng Cố Minh Dạ lên giường, hãm hại tao phải nên giường với hắn ta, bây giờ ghen tuông lại hại tao, mày bị điên à? Hôm nay mày hại tao, chỉ cần tao không chết, tao sẽ trả thù. Mày có bản lĩnh thì giết tao đi.”
Gương mắt Sở Ngọc Diệp vặn vẹo đầy nham hiểm: “Khi mày đã đi câu dẫn Cố Minh Dạ, mày không nghĩ đến kết cục hôm nay à, cái này chính do mày tự tìm.”
“Tao câu dẫn hắn khi nào, mày đừng có ngậm máu phun người.”
“Mày không câu dẫn anh ấy, vì sao lại đi mua thuốc tránh thai?”
Sở Mộ Nhiễm hai mắt cụp xuống.
Chuyện đó, Sở Ngọc Diệp đã biết?
Nhưng chuyện đó thì liên quan gì đến cô? Cô cũng bị ép buộc! Tên khốn nạn Cố Minh Dạ, hắn ta lại lừa gạt cô.
“Không nói được phải không? Không nói được thì hãy trả giá đi.”
Sở Ngọc Diệp đi về phía cửa, liếc nhìn Sở Mộ Nhiễm một cái, sau đó rời đi để thực hiện kế hoạch tiếp theo.
Toàn thân Sở Mộ Nhiễm không còn chút sức lực nằm trên giường.
Đang lo lắng thì cánh cửa phòng mở ra, Du Kỳ Phong gương mặt đỏ bừng tiến vào, dường như đã rất say, không biết là có bị hạ dược hay không.
Du Kỳ Phong nhào lên giường nằm xuống ngay bên cạnh Sở Mộ Nhiễm, sau đó mở mắt say rượu nhìn cô có chút ngạc nhiên: “Tiểu Nhiễm, sao em lại ở đây? Này… sao mặt em đỏ thế…có phải vì bị mê hoặc nhan sắc của tôi không?”
Vừa nói hắn vừa đưa tay chọc chọc vào má Sở Mộ Nhiễm cười ngây ngốc.
Sở Mộ Nhiễm tức giận đến mím môi, dùng giọng nhỏ nhẹ dỗ dành hắn: “Du thiếu, anh đưa tay đến trước mặt tôi được không?”
“Làm gì?” - Du Kỳ Phong phòng thủ: “Em muốn làm chuyện xấu với tôi à?”
Sở Mộ Nhiễm: “...”
“Tôi thấy tay của anh rất đẹp, khớp nối rõ ràng lại thon dài nên tôi muốn nhìn cho kỹ hơn để đánh giá.”
“Vậy à…” - Du Kỳ Phong nghe nói vậy liền rất vui lòng đưa tay về phía Sở Mộ Nhiễm: “Nếu em chưa từng thấy tay đẹp thì tôi cho em chiêm ngưỡng.”
Một tiếng hét thảm thiết vang lên.
Du Kỳ Phong bị Sở Mộ Nhiễm cắn mạnh vào tay liền gầm lên: “Sở Mộ Nhiễm, dù cô có thích tay tôi cũng không được ăn nó.”
Sở Mộ Nhiễm: “...”
Tuy không muốn cắn hắn, nhưng cô không còn cách nào khác: “Du thiếu, anh tỉnh chưa?”
Cô lo sợ mình không kiềm chế mà phát ra tiếng rên rỉ, hắn ta dù gì cũng là đàn ông, khả năng kiềm chế được đến đâu.
Du Kỳ Phong tức giận: “Tôi luôn tỉnh táo.”
“Anh tỉnh rồi… vậy anh có thể bế tôi vào bồn tắm được không? Tôi có chút nóng, muốn ngâm chút nước lạnh.”
“Tôi không muốn.”
“Vì sao?”
“Tôi không dậy nổi.”
Sở Mộ Nhiễm nghĩ tới hắn cũng bị Sở Ngọc Diệp bẫy nên nhẹ giọng: “Vậy anh gọi điện cho trợ lý của anh đến đây giúp chúng ta được không?”
“Chúng ta cần giúp cái gì?”
Sở Mộ Nhiễm tiếp tục dỗ dành: “Hiện tại không phải anh rất nóng, không thể di chuyển sao? Gọi trợ lý tới để hắn mở điều hòa lên, chúng ta dễ chịu một chút.”
Chỉ cần trợ lý của Du Kỳ Phong đến, thấy cảnh này hắn ta sẽ xử lý ngay lập tức.
“Em nói đúng.” - Du Kỳ Phong bắt đầu tìm kiếm, xoa xoa thái dương, lại ngã lên giường: “Không tìm thấy điện thoại.”
Sở Mộ Nhiễm cực kỳ thất vọng.
Nhưng lúc này Du Kỳ Phong gần như thấm thuốc, hắn lại đứng dậy và nhìn cô bằng đôi mắt rực cháy.
Nhìn thấy ánh mắt đó, Sở Mộ Nhiễm giật mình.
“Du thiếu…anh… anh cũng bị…” - Giọng nói Sở Mộ Nhiễm run rẩy.
Hắn cũng bị trúng thuốc thì phải làm sao?
“Tiểu Nhiễm, em thơm quá.” - Ánh mắt Du Kỳ Phong mơ hồ, tiến gần Sở Mộ Nhiễm, cúi đầu ngửi vào hõm cổ của cô: “Đây là mùi cơ thể của em phải không? Những phụ nữ khác đều nồng nặc mùi nước hoa, tôi không thích, chỉ thích mùi của em…”
“Du thiếu.” - Sở Mộ Nhiễm hét lên, nhưng sức không còn như nghe như làm nũng.
“Anh muốn em lâu rồi, cho anh nhé.”
“Không được, Du thiếu…”
“Sao lại không được, em ngủ với nhiều người như vậy, sao chỉ không cho anh chứ?”
Du Kỳ Phong bất chấp cúi đầu hôn lên gương mặt Sở Mộ Nhiễm, một tay ôm chặt lấy cô, một tay sờ soạng lên người cô như không kịp chờ đợi nữa..
Có vẻ như rất bất mãn trong lòng, nên hành động của hắn rất thô lỗ và không chút thương tiếc.
“Cứ gào lên, càng lớn càng tốt, bổn thiếu gia rất thích.”
Khuôn mặt xinh đẹp của Sở Mộ Nhiễm đỏ bừng, trong lòng như tro tàn.
Cô biết…xong đời cô rồi.
Cô cũng bị trúng thuốc, sẽ rất nhanh không còn chút khống chế nào, hai cơ thể khao khát sẽ rất nhanh lao vào nhau.
Sở Mộ Nhiễm nhắm mắt lại, nước mắt từ khóe mắt rơi xuống một cách tuyệt vọng.
Quần áo bị xé rách, váy đã bị vén lên tới thắt lưng, làn da lộ ra ngoài không khí lạnh lẽo khiến Sở Mộ Nhiễm vừa xấu hổ, lại vừa thoải mái, kìm lòng không được mà rên nhẹ một tiếng, giống như là đồng ý cho phép.
Nhưng mà, nước mắt cô mãnh liệt rơi xuống.
Cô không muốn, không muốn trở thành loại nữ nhân mà mọi người đều đánh giá, nhưng cuối cùng cô cũng rơi vào bẫy của Sở Ngọc Diệp…
Và rồi…người đó cũng sẽ coi thường cô.
Nghĩ đến bóng dáng người đàn ông cao lớn đó, Sở Mộ Nhiễm cảm thấy trong lòng đau đớn, trái tim bị hàng ngàn nhát dao đâm đến rỉ máu.
Đúng lúc này, một tiếng “ẦM” mạnh mẽ vang lên, cửa phòng bị đá mạnh.
Người đàn ông cao lớn bước vào, khí thế lạnh lùng, đôi mắt như chim ưng nhìn cảnh tượng trên giường liền tỏa ra sát ý.
Tất cả mọi thứ trong phòng đều khó coi.
Cố Minh Dạ nhanh chân bước tới giường với nét mặt tái mét, lôi Du Kỳ Phong đang nằm trên người Sở Mộ Nhiễm và giáng cho hắn một đòn vào gáy, khiến hắn ta bất tỉnh lăn ngay xuống sàn nhà.
Sở Mộ Nhiễm ngước mắt nhìn anh, sửng sốt, không biết cảm xúc lúc này là gì.
“Cố Minh Dạ…”
“Là tôi.” - Cố Minh Dạ lạnh lùng nhìn cô, nhàn nhạt nói: “Mời mấy ngày tôi không làm cô, cô liền nhịn không được.”