Không Thể Kiềm Chế Trước Em

Chương 36: Không Tìm Được Cố Minh Dạ



Một người đàn ông cao lớn thẳng tắp đứng trước cửa sổ kính trong suốt từ trần nhà đến sàn, đôi mắt sâu thẩm nhìn hàng ngàn ngọn đèn từ những tòa nhà phía dưới không có chút cảm xúc nào, khuôn mặt toát ra vẻ mặt lạnh lùng đến rợn người, khiến người ta chỉ muốn tránh xa.

Căn phòng tĩnh mịch chết chóc.

Giang Lâm đứng cách đó không xa và dường như nín thở, sợ chọc phải đại ác ma và tìm đến cái chết oan uổng.

Trầm mặc rất lâu, mọt giọng nói trầm thấp vang lên: “Hiện tại cô ấy đang ở đâu?”

“Ngài hỏi Sở tiểu thư sao?” - Giang Lâm vừa hỏi lập tức nhận ra mình hỏi quá dư thừa, lập tức sửa lại: “Có một khách hàng đặt cô ấy thiết kế quán bar, và cô ấy đã dọn đến đó ở để thuận tiện công việc.”

“An toàn không?”

“Tôi đã cho hai vệ sĩ canh gác cẩn thận ở quán bar, mỗi ngày theo dõi Sở tiểu thư 24/24, dù có bất cứ nguy hiểm nào cũng có thể phản ứng ngay lập tức.”

“Ừm.” - Cố Minh Dạ gật đầu: “Gần đây cô ấy gặp ai?”

Giang Lâm thành thật đáp: “Có Sở tổng đến tìm hai lần, còn có cho tiền Sở tiểu thư, có vẻ Sở tổng muốn hàn gán tình cảm cha con.”

Cố Minh Dạ nhíu mày, ánh mắt vẫn rơi trên hàng vạn ánh đèn: “Tiếp tục theo dõi và bảo vệ cô ấy.”

Giang Lâm: “Vâng.” Từ ngày ký hợp đồng, thoáng cái đã qua thêm nửa tháng. Sở Vân Quốc đã hai lần gọi đến, Sở Mộ Nhiễm lần nào cũng dùng đủ biện pháp để trốn thoát. Đến hôm nay, điện thoại của Sở Mộ Nhiễm lại vang lên khi cô đang ngồi thiết kế. Bên kia không thể nhịn được nữa mà rống lên trong điện thoại: “Sở Mộ Nhiễm, con còn nhớ hợp đồng không? Con có định thực hiện hay không? Cố Minh Dạ đã hẹn gặp cháu gái nhà họ Tô, Tô Ngọc Vân hai lần, con có biết không hả? Con muốn chọc ta tức chết à?” Sở Mộ Nhiễm: “...” Còn chưa kịp phản ứng thì Sở Vân Quốc lại nói tiếp đầy hung hăng: “Nói đi, khi nào thì con mới câu dẫn Cố Minh Dạ, cho ta cái thời gian cụ thể.” “Tôi biết rồi.” - Sở Mộ Nhiễm chậm chạp phản ứng: “Ông vội cái gì, để không có sai sót nào, tôi đang trong thời gian lập kế hoạch.” “Lập kế hoạch, lập kế hoạch, con nói lập kế hoạch bao nhiêu lần rồi hả? Nếu còn như vậy Cố Minh Dạ sẽ bị Tô Ngọc Vân câu mất. Đến lúc đó con có thể làm gì, chỉ sợ không có thời gian để khóc.” “Bọn họ đang phát triển rất tốt à?” - Sở Mộ Nhiễm hỏi. Cô không biết trong lòng là cảm giác gì, chỉ cảm thấy không vui. “Ta nói con không tin, tự lên mạng mà xem tin tức đi.” Nói xong Sở Vân Quốc hung hăng tắt điện thoại, Sở Mộ Nhiễm gần đây cắm đầu vào thiết kế, cũng không có xem bát nháo tin tức. Cô mở tin tức trên điện thoại ra xem, quả nhiên có thông tin đính hôn giữa Cố Minh Dạ và Tô Ngọc Vân. Đôi mắt Sở Mộ Nhiễm lạnh đi, trong lòng không ngừng chửi tục. Tin tức không ngừng ca ngợi Cố Minh Dạ và Tô Ngọc Vân đẹp đôi và hoàn hảo. Còn có ảnh chụp của bọn họ trong một buổi tiệc. Sở Mộ Nhiễm nhìn chằm chằm người đàn ông đang mặc một bộ vest lịch lãm trong bức ảnh, tâm tình phức tạp. Cô giả vờ không muốn nhìn nữa, ném điện thoại vào túi xách, muốn tiếp tục thiết kế để không phải suy nghĩ tới. Chỉ là đầu óc rỗng tuếch, không còn chút ý tưởng nào. Đôi mắt lạnh lùng của người đàn ông đó cứ lóe lên trong tâm trí cô, và bàn tay đặt trên cánh tay của anh… và nó không thuộc về cô. Sở Mộ Nhiễm nắm lấy tóc mình, ngồi xổm xuống. Đang ngồi, tin nhắn của Sở Vân Quốc gởi đến, đe dọa cô còn không hành động, ông ta sẽ động tay vào công ty của Kỷ Nhất Phàm, nói là làm. Sở Mộ Nhiễm nghiến răng nghiến lợi gọi lại, nhưng ông ta không nghe. Cô biết, ông ta nói là sẽ làm. Được rồi, không phải chỉ là theo đuổi đàn ông sao? Cô đã có kinh nghiệm bảy năm còn gì. Cô tiếp tục ngồi vào bàn làm việc, cô nhất định phải hoàn thành tốt công việc này. Cho dù sau này phải ở bên cạnh Cố Minh Dạ, cô cũng không muốn trở thành một đóa hoa sống bám vào hắn. Huống chi, nhiều nhất cô chỉ ở bên cạnh hắn là một năm. ~~~~ Sở Mộ Nhiễm đã nghĩ ra nhiều loại tình huống để gặp Cố Minh Dạ, nhưng không nghĩ ra… cô không tìm được anh ta. Cô đến biệt thự Giang Sơn tìm, hắn không ở đó. Gọi điện thoại, hắn không nghe. Đến Cố thị tìm, cô thậm chí còn không thể vào đến đại sảnh, cô lễ tân sinh đẹp một mực không hé miệng. Mùa hè nóng bức, Sở Mộ Nhiễm đáng thương đứng dưới góc cây trước cổng chính Cố thị mà chờ đợi. Cô ngẩng đầu lên nhìn về phía văn phòng tổng giám đốc ở tầng cao nhất, cô cảm thấy cả thể xác và tinh thần của mình đang bị sự lạnh lùng thờ ở của Cố đại tổng tài làm cho vô cùng thê thảm. Bây giờ cô mới biết được, khi anh không muốn nhìn thấy cô, cô thậm chí còn không thể đến gần anh chứ huống hồ gì là đi quyến rũ. Cô đang hoài nghi trước kia sao cô có thể dễ dàng truy tìm thông tin và tiếp cận Cố Minh Dạ như vậy. Chẳng lẽ trước kia anh ta không phòng bị như bây giờ. Sở Mộ Nhiễm thở dài. Vậy mà Sở Mộ Nhiễm ròng rã canh gác ngoài của Cố thị ba ngày vẫn không nhìn thấy Cố Minh Dạ, ngay cả một góc quần áo cũng không thấy. Đến ngày thứ tư, cô chợt nảy ra ý đinh, cửa trước không đợi được, liền đi cửa sau đợi. Sở Mộ Nhiễm ranh mãnh đi vào tầng hầm gửi xe, theo trí nhớ tìm đến thang máy riêng biệt của anh ta, quyết định đợi ngay tại cửa thang máy. Lúc này, tại tầng cao nhất của cao ốc Cố thị. Giang Lâm thành thật báo cáo: “Cố tổng, Sở tiểu thư đang đợi ở thang máy riêng của ngài ở tầng hầm. Ngài muốn hôm nay chúng ta lại đi về ở gara tầng hầm hay là cổng chính.” Cố Minh Dạ đang cầm trong tay tài liệu ngẩng đầu lên, đôi mắt đen sâu thẩm đầy không vui: “Loại chuyện nhỏ nhặt này, cậu cũng muốn hỏi tôi?” Giang Lâm: “...” Chuyện này… Rốt cuộc là muốn tránh hay không tránh? Nghiêm túc suy nghĩ một chút, Giang Lâm cảm thấy Cố tổng chính là muốn tránh. Đàn ông ai cũng có lòng tự trọng, đối với nữ nhân đã làm tổn thương trái tim mình, hẳn là không muốn gặp. Mấy ngày nay Sở tiểu thư truy đuổi theo dõi, sắc mặt Cố tổng trở nên lạnh lùng, không nở nổi một nụ cười. Mà nghĩ lại, trước kia Cố thiếu cũng lạnh lùng và không có cười, nhưng mà gương mặt không đáng sợ như vậy. Mấy ngày gần đây công ty trên dưới ai nấy đều bất an, sợ chọc nhầm phải quả bom nổ chậm Cố Minh Dạ. Vì hạnh phúc của mọi người, Giang Lâm đưa ra quyết định, hắn nhiệt tình và trách nhiệm mở miệng: “Cố tổng, ngài yên tâm, tôi nhất định vì ngài mà làm việc cẩn trọng.” Cố Minh Dạ: “...” Hắn ta sẽ vì anh mà làm việc cẩn trọng là đang muốn làm gì? Đối diện với anh mắt của Cố Minh Dạ, Giang Lâm đứng thẳng sống lưng, khuôn mặt đầy quyết tâm và trung thành. Cố Minh Dạ dùng đôi mắt đen sâu thẳm nhìn Giang Lâm một lúc, trong mắt hiện lên vẻ hài lòng, nhìn tài liệu trước mắt: “Tôi hiểu rồi, cậu đi làm việc đi.” “Vâng.” - Giang Lâm nhanh chóng rời đi. Hắn không hề bỏ qua tia tán thành trong mắt Cố Minh Dạ, hào hứng đi ra ngoài thu xếp. 5h chiều. Chưa đến giờ tan ca, Cố Minh Dạ bước ra khỏi bàn làm việc nói: “Chuẩn bị xe đi, hôm nay trở về biệt thự sớm một chút. “Hôm nay ngài trở về biệt thự Đế Sơn Vân sao?” “Ừm.” - Cố Minh Dạ gật đầu, trong mắt ẩn chứa một tia vui mừng. Mấy ngày nay vì để tránh mặt Sở Mộ Nhiễm, anh đã đến biệt thự ở Đế Sơn Vân. Hôm nay… đến đó cũng không tệ. Sau khi chỉnh lại cà vạt, Cố Minh Dạ chuẩn bị đi đến thang máy phòng nghĩ thì Giang Lâm đã nhanh chóng mở cửa ở văn phòng trước và nịnh nọt nói: “Cố tổng, mời ngài.” Cố Minh Dạ: “...” “Cố tổng, ngài yên tâm, Sở tiểu thư vẫn đang ở thang máy tầng hầm, tôi đã sắp xếp xe cho ngài ở cổng chính, cô ấy sẽ không đuổi kịp đâu.” Cố Minh Dạ: “...” Một tia vui vẻ trong đôi mắt phượng hẹp dài tan biến, chỉ còn lại đôi mắt đen lạnh lẽo, không gian đang thoải mái bỗng nhiên ngưng tụ lại, giống như một cơn bão đang quét qua. Giang Lâm đột nhiên cảm thấy không ổn, vội dò xét hỏi: “Cố tổng?” “Đi.” - Cố Minh Dạ lạnh lùng liếc nhìn Giang Lâm, bước ra khỏi của chính văn phòng. Giang Lâm: “...” Vì sao hắn lại có một loại dự cảm không lành.