Không Thể Kiềm Chế Trước Em

Chương 56: Hành Trình Đi Tìm Manh Mối



Bà nội Chu lại nói: “Tiểu Nhiễm, con bên ngoài xinh đẹp, sau này sẽ có nhân duyên thuộc về con. Có thể người đó không ưu tú bằng Cố Minh Dạ, nhưng dù sao vẫn tốt hơn là dây dưa với anh rễ, sẽ có tin đồn không tốt. Chị gái con cũng sẽ không thể nhìn con không gả được, chỉ cần con ngoan ngoãn nghe lời, về sau không sợ con bé giới thiệu nam nhân tốt cho con.”

“Đúng vậy, Tiểu Nhiễm, chị sẽ không mặc kệ em. Chị thật sự rất yêu Minh Dạ, chị ở bên anh ấy nhiều năm như vậy, chị thật sự không thể đánh mất anh ấy. Em có điều kiện gì, chỉ cần mở miệng, chị sẽ đều đáp ứng.”

Hai người họ nói giống như đang đính về phía công lý, còn Sở Mộ Nhiễm là tiện nhân, nhìn thấy anh rể ưu tú, nhất quyết quấn lấy anh rể.

Sở Mộ Nhiễm nhìn thấy mọi người bị giọng nói của bọn họ chú ý, còn có người đàn quay lén.

Sở Ngọc Diệp thà một dạng chật vật như vậy mà không chịu đi thay quần áo chính là đang muốn lấy thiện cảm của dư luận, để tiếng xấu lại dành cho Sở Mộ Nhiễm.

Còn có bà nội Chu, thật là phối hợp biểu diễn.

“Vậy sao?” - Sở Mộ Nhiễm bật cười, bình tĩnh nhìn Sở Ngọc Diệp: “Nếu cô nói cô yêu Cố Minh Dạ, tại sao lại vì muốn đuổi tôi ra khỏi Sở gia mà hạ dược tôi, tại Đế Vương thiết kế để hai người chúng tôi phát sinh chuyện không thể nói?”

“Còn có, tiền thuốc men nằm viện của bà nội Chu đều một mình tôi chi trả, cô không trả một xu. Cha của cô, Chu Cường đã cố tính tráo đổi thân phận của tôi và cô, chỉ để cô có được cuộc sống xa hoa ở Sở gia, chính cô chiếm thân phận của tôi, còn tính kế để đuổi tôi ra khỏi Sở gia, tôi không một xu dính túi và phải trả chi phí bệnh viện cho bà nội Chu, còn cô hưởng hết vinh hoa phú quý của Sở gia cô đã làm gì cho bà nội Chu.”

“Cô nói cô quan tâm bà nội Chu, cô có thể lừa gạt bà, cũng không thể lừa gạt tôi.”

“Cô nói tôi yêu cầu gì thì cô cũng sẽ đồng ý phải không? Vậy thì tôi muốn cô chia sẻ chi phí y tế với tôi. Tôi ngay cả một người nghèo không cùng huyết thống cũng không trốn tránh trách nhiệm, cô thân là cháu gái ruột của bà nội Chu, chẳng lẽ chút tiền cũng không muốn lấy ra.”

“Cuối cùng, cô nói muốn tôi tránh xa Cố Minh Dạ. Nếu cô và anh ấy đính hôn là sự thật, vậy thì tôi sẽ không tiếp tục dây dưa với anh ấy. Tôi không giống cô, tôi cần mặt mũi, tôi sẽ không cướp thân phận của người khác, không tính kế người khác.”

Nói một hơi, tinh thần Sở Mộ Nhiễm thoải mái, nhìn thấy bà nội Chu sắc mặt tái nhợt.

“Cô có muốn chia sẻ cho tôi không?” - Sở Mộ Nhiễm lắc lắc điện thoại: “Tôi tổng cộng đã trả 700tr, cô hãy chuyển lại cho tôi 350tr.”

“Tôi…tôi…” - Sở Ngọc Diệp ấp úng.

Không phải cô ta không có 350 triệu, nhưng cảm thấy bỏ ra không đáng.

Nếu ngay từ đầu bỏ tiền để dẫm đạp Sở Mộ Nhiễm cô ta vẫn chấp nhận bỏ ra, nhưng bây giờ Sở Mộ Nhiễm hủy hoại hình tượng của cô ta, khiến người khác cho rằng cô ta là loại đạo đức giả, bị ép chuyển tiền trước mắt mọi người, đúng là mất cả chì lẫn chài.

Trận này, Sở Ngọc Diệp cảm thấy mình đã thua.

Sở Ngọc Diệp nghiến răng nghiến lợi chuyển tiền cho Sở Mộ Nhiễm.

Sở Mộ Nhiễm cười lạnh một tiếng.

Đi đến bên cạnh Sở Ngọc Diệp nhỏ giọng chế giễu: “ Bỏ ra 350tr mời tôi đánh cô một chầu, Sở Ngọc Diệp, cô thật sự là một con heo.”

Nói xong, không thèm nhìn một chút nào bừa bộn và người khác ghi hình, Sở Mộ Nhiễm duyên dáng quay người bước đi mà không thèm nhìn lại.

Nói tóm lại, thu về được 350tr, tâm tình tốt.

Vui vẻ bước ra đến cửa, chưa kịp ra đến bật thang bệnh viện đã bị một người phụ nữ trung niên lao tới giữ lấy cánh tay.

“Là cô ta, chính là tiện nhân câu dẫn chồng tôi. Các người mau tới đây xem tôi lột da tiện nhân này. Cô còn muốn câu dẫn đàn ông, tôi liền đang ảnh khỏa thân của cô lên mạng.”

Người phụ nữ hét lớn, phía sau bà ta là mấy người có cả đàn ông và phụ nữ cao to trong thật khó đối phó.

Sở Mộ Nhiễm dùng sức hất tay bà ta ra: “Bà này, bà tìm nhầm người rồi. Bà tốt nhất buông tôi ra nhanh một chút, nếu không tôi báo cảnh sát.”

“Tao nhổ vào.” - Bà ta hung hăng chửi bới: “Mày chính là một con tiểu tiện nhân, bà đây sẽ không bao giờ nhận lầm. Mày dám ngủ với đàn ông của người khác, còn sợ bị lột da. Hôm nay tao sẽ phát sóng bộ mặt mày cho mọi người đều nhìn thấy.”

Sở Mộ Nhiễm tức giận: “Bà không buông ra, tôi sẽ không khách sáo.”

Những người bắt đầu hành động, nắm giữ hai tay cô và bắt đầu kéo quần áo của cô, dù cố gắng chống cự nhưng không thoát nổi quá nhiều người. Rất nhiều người xem náo nhiệt nhưng không ai vì cô nói lời công đạo.

Sở Mộ Nhiễm không nhịn được nhân cơ hội rút một con dao bấm trong túi xách, kéo đầu dao đâm vào người gần nhất.

Một người phụ nữ bị đâm trúng, máu túa ra, đau đớn hét lên: “Mẹ kiếp, tiên nhân, mày dám đâm tao.”

“Chị, đừng sợ, mẹ nó, xem tao làm thế nào trừng trị mày.”

Người đàn ông râu ria cao lớn ghê tởm nhanh chóng cướp được dao trong tay Sở Mộ Nhiễm.

“Các người dừng lại mau.”

Một tiếng gầm vang lên, người đàn ông với tốc độ như tia chớp lao tới, đá thẳng kẻ đang cầm dao định tấn công Sở Mộ Nhiễm, khiến hắn vang ra xa mấy mét.

“Giang Lãng.” - Nhìn thấy người, cô thở dài một hơi.

||||| Truyện đề cử: Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên (Vô Địch Tiên Nhân - Ngạo Thế Tiên Giới) |||||

Hôm nay đi bệnh viện thăm bà nội Chu, cô nói anh ta ở ngoài xe đợi không cần đi theo dọa bà nội, trong bệnh viện sẽ không xảy ra chuyện gì, thật không ngờ lại xảy ra nhiều chuyện, cũng may là anh ta đến kịp.

Giang Lãng thân thủ vô cùng tốt, chỉ mấy phút ngắn ngủi đã đánh hôn mê ngã trái ngã phải tất cả những người gây sự với cô. Hơn nữa đều không có ý định bỏ qua, dùng dây thừng trói chặt bọn chúng lại.

“Sở tiểu thư, cô muốn xử lý bọn chúng thế nào?”

“Trước tiên mang chúng đến đồn cảnh sát. Tôi sẽ nhờ Cố thiếu gọi đến đồn cảnh sát một cuộc, để bọn họ được chăm sóc kỹ càng.” - Đánh bọn chúng ở đây, Sở Mộ Nhiễm chỉ sợ bẩn tay.

“Vâng.”

Mười phút sau, cảnh sát đến, nói với Giang Lãng một chút, sau đó bắt hết bọn chúng kéo lên xe.

“Sở tiểu thư, bây giờ chúng ta trở về Cố thị sao?” - Giang Lãng nói.

“Ừm.” - Sở Mộ Nhiễm gật đầu.

Ngồi trong xe, Sở Mộ Nhiễm nhớ đến hết thảy chuyện xảy ra hôm nay, trong lòng cực kỳ nghi ngờ.

Phải kiểm tra lại.

Sở Mộ Nhiễm mở điện thoại, tìm số Trác Ảnh, bấm gọi: “Trác Ảnh, lần trước nhờ anh kiểm tra cuộc gọi của Sở Ngọc Diệp, nhưng lần anh có thể giúp tôi tra tung tích của những người gọi cho cô ta gần đây không?”

Tất nhiên, Trác Ảnh nhanh chóng đáp ứng.

Bởi vì Cố Minh Dạ sẽ quay bề Giang Sơn buổi tối. Cô dự định đến Cố thị gặp anh, hai người có thể ra ngoài ăn cơm lãng mạng một chút, sau đó cùng nhau về nhà.

Bây giờ hai người đã có giấy kết hôn, anh là chồng của cô, đến lấy lòng chồng mình là chuyện bình thường.

Xe vẫn còn đang di chuyển, Sở Mộ Nhiễm định chợp mắt một chút thì nhận được cuộc điện thoại.

“Xin chào Sở tiểu thư, chúng tôi là tài vụ của bệnh viện nhân dân số 1, có chuyện muốn thông báo với cô.”

“Vâng, cô nói đi.”

“Theo tổng kết thì tiền cô nộp vào tài khoản của bà cô hiện tại còn 425 triệu sau khi trừ chi phí, nhưng mà vừa rồi chị gái của cô, là Sở đại tiểu thư đã rút 350 triệu ra, chúng tôi nghĩ có nghĩa vụ thông báo với cô, cho nên gọi đến cho cô.”

“Cái gì? Ai cho phép cô ta rút?” - Sở Mộ Nhiễm kinh ngạc, cảm giác Sở Ngọc Diệp vô sỉ đến cực hạn.

“Đây là do chính bà Chu đến rút, sau đó khuyên Sở đại tiểu thư rất lâu, cô ấy mới gắng gượng nhận 350tr.”

“Ha ha…” - Sở Mộ Nhiễm cười khan một tiếng: “Tôi biết rồi, cảm ơn cô đã nhắc nhở, tôi sẽ tự xử lý.”

Sở Mộ Nhiễm siết chặt điện thoại, không thể nhịn được.

Bấm gọi cho Cố Minh Dạ, giọng nói có chút nũng nịu: “Cố thiếu, anh bây giờ có thời gian không? Tôi có chuyện muốn nói với anh, đặc biệt đặc biệt đặc biệt quan trọng.”

“Có thời gian, em nói đi.”

Giơ tay hoãn cuộc họp, Cố Minh Dạ dưới sự kinh ngạc như nhìn thấy ma của mọi người đi ra khỏi phòng họp. Cái giọng điệu cưng chiều kia khiến mọi người cảm thấy sợ hãi.

Có thời gian?

Đang đùa sao? Cố tổng đang bàn bạc căng thẳng trong cuộc họp chưa có hồi kết.

Sở Mộ Nhiễm không biết tình huống bên kia, tức giận nói: “Vừa rồi đó, tiểu tam nhà anh lại trêu chọc tôi, tôi bây giờ đặc biệt tức giận, tôi nghĩ anh có thể làm chút gì.”

Sở Mộ Nhiễm kể lại toàn bộ những gì xảy ra, đồng thời nhấn mạnh Sở Ngọc Diệp lừa tiền của cô và chiếm đoạt chi phí y tế một cách trắng trợn.

Cố Minh Dạ không có hứng thú với chuyện cãi vã của phụ nữ, nhưng để hỗ trợ người cùng sổ hộ khẩu, anh hỏi thẳng: “Em muốn anh làm gì?”

“Rất đơn giản, anh khóa thẻ của Sở Ngọc Diệp, xem cô ta còn dám kiêu ngạo không? Sở Ngọc Diệp dám lấy tiền của tôi, tôi mẹ nó liền cho cô ta mất cả chì lẫn chài.”

Ai sợ ai trong khi bây giờ cô có đùi vàng để ôm.

“Được rồi.” - Cố Minh Dạ có chút không vui: “Sau này không cho phép em chửi tục.”

Sở Mộ Nhiễm bĩu môi: “Vậy anh nên canh chừng chó nhà anh, đừng thả cô ta ra cắn tôi, tôi đảm bảo sẽ học ngoan, mỗi ngày đều tiến bộ.

Cố Minh Dạ: “…được rồi, đừng giận dỗi nữa.”

“Cố thiếu thật ngoan, thật lợi hại, anh chờ tôi một chút, tôi rất nhanh sẽ đến tìm anh.” - Sở Mộ Nhiễm cắn môi cười: “Cố thiếu, anh có thích ở văn phòng play không?”

Hôm nay anh rất ngoan, ban thưởng.

“Khụ khụ khụ khụ….”

Cô vừa nói xong, Cố Minh Dạ đang nghe điện thoại còn chưa trả lời, Giang Lãng lái xe đã ho kịch liệt.

Sở Mộ Nhiễm: “…”

Một lúc sau, Giang Lãng ngừng ho, bình tĩnh nói: “Sở tiểu thư, tôi không nghe thấy gì cả.”

Sở Mộ Nhiễm: “…”

Ha ha, nói vậy cũng muốn cô tin?

Sở Mộ Nhiễm đi lối đi riêng vào phòng tổng giám đốc Cố thị. Lúc này Cố Minh Dạ vẫn còn bận rộn ở cuộc họp.

Cô chán nản nằm ở phòng nghỉ nghịch điện thoại, nằm một lúc thì nhận được cuộc gọi từ Trác Ảnh.

“Tiểu Nhiễm, em bây giờ có tiện nghe điện thoại không?”

Sở Mộ Nhiễm ngồi dậy, khoanh chân trên giường, vội vàng hỏi: “Trác Ảnh, có phải tra ra cái gì không? Bà nội Chu và Sở Ngọc Diệp có gì lạ không?”

Trác Ảnh quả quyết nói: “Có.”

“Anh nói đi.”

“Sau khi em gọi cho bà nội Chu lần đó, điện thoại Sở Ngọc Diệp liên nhận cuộc gọi thì số di động lạ. Tôi theo dõi thì nó nằm ở bệnh viện nhân dân số 1. Tôi đã lần lượt kiểm tra, những số khác gọi rất nhiều lần đều từ vị trí bệnh viện gọi ra.”

Sở Mộ Nhiễm lập tức phản ứng: “Vậy thì có thể là từ y tá đúng không?”

“Em thông minh quá, đúng là như vậy.” - Trác Ảnh cười nói: “Tôi đã xác minh, chủ nhân số điện thoại đó là y tá thường chăm sóc bà Chu, đã cho bà ấy mượn điện thoại gọi đi.”

“Sau đó thì sao?”

“Tôi đã kiểm tra điện thoại của Sở Ngọc Diêp, phát hiện sau cuộc gọi với bà Chu, cô ta đã liên lạc với một người, trò chuyện không lâu lắm, nhưng chỉ có liên lạc với người đó. Tôi kiểm tra lịch sử giữa cô ta và người đó, phát hiện cô ta và người này rất khả nghi, mấy lần em xảy ra chuyện đều cùng một lúc cô ta và người đó liên lạc.”

“Thật sự là vậy?” - Sở Mộ Nhiễm hô hấp dôn dập, thúc giục nói: “Sau đó thì

6qsao?”

Sở Mộ Nhiễm đứng lên và bước đến bên cửa sổ. Một lớp sương mù dày đặc hiện lên trong đôi mắt đen láy tối tăm của cô.

“Sau đó, tôi tìm hiểu về số điện thoại của người bên kia để lấy thông tin, tặng hắn ta vài con virus vào điện thoại để kiểm soát điện thoại và lấy album ảnh của hắn. So sánh ảnh gương mặt của hắn với dữ liệu của sở cảnh sát, thông tin hắn tên là Lưu Phúc, hắn là một kẻ có tiền án và thân phận rất có vấn đề. Hắn ta, em có ấn tượng gì không?”

Sở Mộ Nhiễm bình tĩnh trở lại đáp: “Có ấn tượng, lần đó có một người tên Thẩm Vân Chi tiếp cận tôi với ý đồ xấu, sau đó hắn ta khai là tên xã hội đen tên Lưu Phúc sai khiến. Khi tôi đi tìm Lưu Phúc hắn ta đã trốn mất, anh có thể tìm được vị trí của hắn không?”

“Có thể.” - Trác Ảnh bình tĩnh nói: “Em muốn đi tìm hắn sao? Bây giờ hắn không có phòng bị, tôi có thể lợi dụng điện thoại để định vị vị trí của hắn, chỉ cần em đột nhiên tập kích, hắn nhất định không chạy thoát khỏi lòng bàn tay chúng ta.”

“Tôi muốn…”

“Em đang làm gì?”

Sở Mộ Nhiễm giật mình quay đầu lại, Cố Minh Dạ một thân vest đen đang nhìn cô bằng đôi mắt sâu thẳm, trong mắt như có ngọn lửa cháy âm ỉ.

“Cố thiếu.” - Sở Mộ Nhiễm reo lên, hai mắt sáng láy.

“Có chuyện gì vậy?” - Cố Minh Dạ vẻ bên ngoài bình tĩnh, nhưng ánh mắt nhìn Sở Mộ Nhiễm đầy chiếm hữu và tham vọng cực kỳ rõ ràng.

Nhưng Sở Mộ Nhiễm không để ý đến ánh mắt nóng bỏng của anh, lúc này chỉ có thể quan tâm đến việc tìm Lưu Phúc.

Cô liền nhớ đến Trác Ảnh trong điện thoại liền nói trước: “Trác Ảnh, anh giúp tôi tìm vị trí của Lưu Phúc càng nhanh càng tốt gửi cho tôi nhé, bây giờ tôi phải giải thích một chút tình huống cho Cố thiếu, một lát sẽ liên lạc lại với anh.”

Sau khi cúp điện thoại, Sở Mộ Nhiễm liền nhìn Cố Minh Dạ nói: “Hôm nay tình huống tôi đã kể với anh, cho nên tôi nghi ngờ nên nhờ Trác Ảnh xem cuộc gọi của bà nội Chu và Sở Ngọc Diệp, không ngờ lại bắt được một con cá lớn…Anh vẫn nhớ Lưu Phúc mà Thẩm Vân Chi nhắc đến không? Chúng ta sắp bắt được hắn rồi…a a a a Cố thiếu, anh phải giúp tôi.”

Sở Mộ Nhiễm hưng phấn hét lên, nhìn Cố Minh Dạ đầy mong đợi.

Cố Minh Dạ gật đầu: “Em muốn anh giúp gì?”

“Đương nhiên mang theo người đi bắt Lưu Phúc, bắt được hắn ta liền biết hắn ta và Sở Ngọc Diệp có quan hệ gì? Tôi nói cho anh biết, những chuyện Lưu Phúc kia hại tôi, chắc chắn Sở Ngọc Diệp không thoát được liên quan.”

Cô nhìn Cố Minh Dạ với ánh mắt sáng rực, đầy sự sẵn sàng chiến đấu.

Cố Minh Dạ: “…”

Trong lòng anh có chút không vui.

Nhìn bộ dạng thế này của cô, hình như không có ý định làm gì khác.

Ví dụ như…

Anh đã mong chờ một giờ, nhanh chóng thật nhanh hoàn thành cuộc họp để quay về “văn phòng play”.

Cố Minh Dạ nhàn nhạt mở miệng: “Trác Ảnh cũng không có nhanh như vậy tìm được vị trí, chúng ta…”

Lời còn chưa dứt, điện thoại của Sở Mộ Nhiễm đã nhận được vị trí của Lưu Phúc do Trác Ảnh gửi tới.

“Cố thiếu… tôi đã có vị trí của hắn rồi.” - Ánh mắt Sở Mộ Nhiễm hưng phấn.

Cố Minh Dạ hít một hơi thật sâu: “Ở nơi nào?”

“Hắn ta không ở Giang thành, ở một quận nhỏ ở Bắc Thành, tôi đã dò tìm, nó cách đây khoảng ba giờ đi xe.”

“Được.” - Cố Minh Dạ thầm tính toán thời gian, có vẻ cũng đủ: “Vậy chúng ta liền xuất phát ngay bây giờ.”

Tất nhiên, không thể văn phòng play thì xe hơi play cũng không tệ.

Không nhận ra ý đồ của Cố Minh Dạ, Sở Mộ Nhiễm nghe anh nói vậy liền nắm lấy tay anh, đan vào ngón tay kéo anh, nóng lòng nói: “Chúng ta đi thôi.”

Cố Minh Dạ nhìn xuống bàn tay chủ động đan vào tay anh, ánh mắt dâng lên đầy vui vẻ.

Hai người dùng tốc độ nhanh nhất đến xe và lên ghế sau.

Người lái xe là Giang Lâm, còn Giang Lãng đang muốn mở cửa ghế phụ ngồi vào thì Cố Minh Dạ nhìn hắn nói: “Giang Lãng, cậu đi lái một chiếc xe khác, đi theo sau chúng tôi.”

“Tại sao?”

“Không tiện.”

Giang Lãng: “…”

Gương mặt Giang Lãng tuy bình tĩnh nhưng trong lòng khó hiểu, tại sao hắn không thể đi cùng xe, không phải đi một chiếc xe thuận tiện hơn sao?

Nhưng Cố Minh Dạ rõ ràng không có ý định giải thích.

Tất nhiên, lão đại đã ra lệnh thì Giang Lãng cũng không có ý định ý kiện: “Vâng, Cố thiếu.”

Cửa xe được đóng lại, màn che lại được kéo lên, Sở Mộ Nhiễm cảm thấy có gì đó không ổn.

Sở Mộ Nhiễm vừa thắt dây an toàn vừa nói: “Cố thiếu, sao anh lại muốn Giang Lãng lái một chiếc xe khác? Có phải vì đợi đến khi bắt được Lưu Phúc, sợ bên cạnh Lưu Phúc có thêm mấy tên lâu la, anh sợ chỉ lái một chiếc sẽ không đủ chỗ phải không?”

“Không phải.” - Cố Minh Dạ lắc đầu.

“Vậy vì sao?” - Cô nhìn sang anh với đôi mắt đen trong trẻo.

Cố Minh Dạ hơi nhếch khóe môi: “Lát nữa em sẽ biết.”

Sở Mộ Nhiễm: “…”

Được rồi, một lát biết thì một lát biết.

Sau khi chạy đi một đoạn, Cố Minh Dạ đột nhiên đưa điện thoại di động cho Giang Lâm: “Lộ trình đường đi, cậu cứ theo đó mà đi.”

Giang Lâm tranh thủ liếc nhìn qua: “Cố tổng, con đường anh chọn đang có thi công sửa đường, đi không tốt lắm, chúng ta có thể đổi đường khác nhé?”

“Không cần.”

“…”

“Cứ đi con đường đó.”

“…vâng.”

“Mở nhạc lên.”

Giang Lâm có chút do dự: “Nhưng mà mở nhạc lên thì sẽ không nghe rõ điều hướng chỉ đường.”

Cố Minh Dạ: “…”

“Vâng…vâng…” - Giang Lâm khuất phục: “Cố tổng, ngài muốn nghe bài gì?”

“Nào cũng được, nhưng mở lớn lên để tôi ở phía sau cũng nghe được.”

“Vâng, Cố…”

Giang Lâm còn chưa nói hết câu, tấm màn che đã bị kéo lên.

Giang Lâm: “…”

……

Tiếng nhạc vang lên trong xe, Cố Minh Dạ tựa lưng vào ghế, nhắm mắt lại nghỉ ngơi.

Sở Mộ Nhiễm ngồi bên cạnh nhìn anh như vậy, cũng tận lực im lặng nghịch điện thoại tránh làm phiền anh nghỉ ngơi.

Nửa giờ sau, xe đi đến đoạn đường đang sửa, xe bắt đầu lắc lư.

Đúng lúc này, đôi mắt phượng đen sâu thẩm và đen tối của Cố Minh Dạ đột nhiên mở ra, một luồng sáng lóe lên trong mắt anh.

Thấy Cố Minh Dạ tỉnh lại, Sở Mộ Nhiễm quan tâm nhìn qua: “Anh khó ngủ à?”

“Không, ngủ ngon.”

“Làm anh thức giấc mà còn nói ngủ ngon.” - Sở Mộ Nhiễm bĩu môi nói.

Cố Minh Dạ nghiêng người về phía trước và cởi dây an toàn cho Sở Mộ Nhiễm.

Sở Mộ Nhiễm thắc mắc: “Sao anh lại tháo dây an toàn.”

“Tiện.”

Sở Mộ Nhiễm đang thắc mắc chưa kịp nói gì, thân thể người đàn ông đã ép sát lên người cô, hơi thở nóng hổi phả vào tai cô khiến gương mặt cô ửng, ngước mắt nhìn anh: “Cố thiếu, anh muốn làm gì?”

“Làm em.”

Sở Mộ Nhiễm: “…”

Cô còn chưa kịp phản ứng, những ngón tay thon dài đã thám thính bên trong, cởi bỏ nội y của cô, bàn tay tham lam bao trùm lấy bờ ngục to tròn tùy ý sờ nắn.

Đôi mắt phượng sâu thẳm của anh nhìn cô đầy lửa, cố ý giở trò xấu, giữa hai ngón tay kẹp lấy hạt minh châu đỏ hồng mẫn cảm dùng lực miết lấy, cảm giác tê tê dại dại khiến cô có chút không chịu được mà mềm nhũng.

Thật sự là bị trêu đến muốn mạng.

“Ưm…” - Sở Mộ Nhiễm thấp giọng rên rỉ, xấu hổ cắn môi, nhìn chằm chằm anh nói: “Anh kiềm chế một chút đi, mang ngọn lửa trong lòng anh tắt đi cho tôi, không được làm loạn ở đây… về nhà, về nhà tôi sẽ làm với anh.”

Không cho Sở Mộ Nhiễm cơ hội trốn tránh, Cố Minh Dạ kéo cô ngồi trên đùi mình, để cho cô quay mặt về phía mình, ôm lấy phần gáy của cô hôn thật sâu.

Sau một nụ hôn thật sâu, giọng Cố Minh Dạ khàn đặc nói: “Cố ý hỏi anh có thích văn phòng play không, để anh chờ đợi thật lâu lại không thể thực hiện, em cho rằng anh sẽ bỏ qua cho em à? Không có văn phòng play, em đền bù cho anh xe hơi play có được không?”

Sở Mộ Nhiễm bị Cố Minh Dạ ôm trong lòng, hai mắt mờ mịt sau nụ hôn, cô khẽ đỏ mặt, thở hổn hển. Trước khi cô kịp nhận ra, chiếc quần váy bên trong của cô đã bị Cố Minh Dạ kéo ra từ khi nào.

Cố Minh Dạ đặt cô ở đầu gối, tháo thắt lưng, thả ra vật to lớn đã dựng đứng gào thét trước mặt cô, bế cô kéo lại gần, hai người dính sát vào nhau, không có bất kỳ khe hở nào.

Địa điểm có chút mới mẻ, cả hai đều trở nên nhạy cảm hơn.

Những ngón tay thon dài thăm dò nơi tư mật đã ướt sũng, Cố Minh Dạ cười khúc khích bên tai Sở Mộ Nhiễm: “Nhiễm Nhiễm, em ướt rồi, có muốn anh đi vào không?”

Anh vừa hỏi, những ngón tay không ngừng khẩy vào những cánh hoa, tìm thấy một hạt chân trân cứng lên, xoa tròn lên nó khiến Sở Mộ Nhiễm ngày càng ẩm ướt, toàn thân nhạy cảm như thủy triều dâng lên từng cơn.

Cố Minh Dạ cắn vào tai cô: “Có muốn anh cắm vào em không? Hửm?”

Từng tế bào đang kêu gọi sự va chạm mạnh mẽ của anh, nhưng Sở Mộ Nhiễm nghiến răng nghiến lợi, kìm nén cám xúc bướng bỉnh nói: “Ưm…không…không muốn.”

“Không muốn?” - Anh nhẹ nhàng cắn vào làn da mỏng manh trên cổ cô, sau đó liếm láp dấu răng của mình, nham hiểm hỏi: “Sở tiểu thư, em đang muốn cùng anh bắt cóc play phải không? Như vậy mới kích thích hơn phải không?”

Sở Mộ Nhiễm: “…”

Thấy cô không thể đáp nên lời, anh phát hiện dây dưa thế này chính là bạc đãi chính mình liền nói: “Tiểu yêu tinh, em đã dùng im lặng ngầm đồng ý, vậy chồng em liền thõa mãn em.”

Sở Mộ Nhiễm: “…”

“Bây giờ một mực im lặng, đợi một lúc nữa sướng đến mức không chịu được thì đừng hét lên, nếu để người khác nghe được liền không tốt.”

Sở Mộ Nhiễm: “…”

“Nhiễm Nhiễm, anh vào đây.”

Cô nhắm mắt lại.

Cố Minh Dạ nâng cô lên, bế lấy cô, lúc hạ cô xuống, vật to lớn đã lấp đầy cô.

“Ưm…” - Sở Mộ Nhiễm không chịu được mà rên khẽ, thanh âm nhỏ như mèo con, nhưng trong xe tràn ngập tiếng nhạc, cho nên giọng rên rỉ của cô không lọt vào tai người còn lại trong xe.

Anh ôm chặt eo cô, hai người giống như chiếc đinh gắn vào gỗ, xoáy tròn, đi sâu, và cuối cùng không thể tách rời.

Con đường bên ngoài khá xấu, mỗi lần xe bị dằn liền khiến anh đi vào sâu hơn, Sở Mộ Nhiễm phải cắn chặt môi để ngăn chặn tiếng rên rỉ phóng đãng khi bị vật thô to kia chạm thẳng vào nơi sâu nhất.

Vật thô to kia hung hăng căng cứng như đánh vào sự mẫn cảm nhất, bàn tay anh nắm lấy eo cô nhịp nhàng theo từ cú nhấp đến tận cùng… Sở Mộ Nhiễm không nhịn được nữa ôm lấy vai Cố Minh Dạ, bị anh đưa lên tận đỉnh cao trào.

Tới…cô tới rồi… thật muốn chết.

Cố Minh Dạ dường như vẫn chưa hài lòng, động tác ngày càng mãnh liệt, đẩy cô nằm xuống ghế, kéo mông vô vểnh lên cao, vật to lớn không báo trước cắm thẳng vào một lần nữa.

Bàn tay vuốt ve bờ mông, hành động ngày càng mãnh liệt, hang động bên trong vừa cao trào trở nên mẫn cảm, mật ngọt đã làm ướt đẫm dưới ghế, từng vách thịt mút lấy vật căng cứng, kẹp chặt, như muốn hút khô.

Cố Minh Dạ ngày càng mạnh mẽ hơn, muốn cô không thể kiềm chế được, một lúc sau, toàn thân lắc lư, trút hết tinh túy trắng đục vào tận sâu bên trong cô.

Một màn nóng bỏng và hỗn độn.

Giang Lâm lái xe cũng cảm thấy có chút kỳ quái.

Đường đi có chút dằn co, nhưng có cảm giác xe lắc lư quá mạnh. Cái này… cuối cùng là vì lý do gì? Chẳng lẽ Maybach đã đến lúc bảo trì, kiểm tra hệ thống chống sốc.

Còn khoảng gần một giờ xe đến địa điểm đích, chiếc xe lại lái vào một đoạn đường của một huyện nhỏ, con đường trải đầy đất đá và không bằng phẳng.

Cố Minh Dạ nhìn về phía Sở Mộ Nhiễm bên cạnh, cảm thấy cơ hội không đến quá nhiều và phải nắm bắt nó.

Một lần nữa lại ôm lấy cô, tháo thắt lưng một lần nữa, ôm lấy cô và đi vào nơi trơn ướt vì mật ngọt.

Sở Mộ Nhiễm thậm chí còn không có sức để phản kháng, mềm nhũn nằm trên người anh, để cho anh muốn làm gì thì làm.

Xe đến nơi, Giang Lâm xuống xe, muốn tiến đến cửa sau mở cửa, thì phát hiện cửa đã bị khóa.

Hắn gõ cửa xe: “Cố tổng, chúng ta đến rồi, ngài có muốn xuống xe không?”

Bên trong không có ai đáp lại.

Giang Lâm: “…”

Một lúc sau, cửa sổ xe hơi di chuyển chưa được 2cm thì dừng lại, Cố Minh Dạ ôm lấy Sở Mộ Nhiễm đang ngủ say trong lòng ngực, lạnh nhạt nói: “Chờ một lúc, Nhiễm Nhiễm còn đang ngủ.”

Sở Mộ Nhiễm đang giả vờ ngủ say, đợi lúc Giang Lâm rời đi, Cố Minh Dạ kéo cửa sổ lên, toàn thân cô ngập mồ hôi.

“Anh nói mở một khe nhỏ cũng không sao, Giang Lâm sẽ không để ý đến. “ - Cố Minh Dạ nắm lấy cằm cô, bật cười: “Sao lại sợ đến bộ dạng này rồi.”

“Tôi không có sợ.” - Sở Mộ Nhiễm bướng bỉnh nói.

“Không sợ? Vậy sao em lại kẹo càng lúc càng chặt? Hửm, đem anh kẹp chặt như vậy, là muốn giữ anh lại, chúng ta làm tiếp sao?”

Sở Mộ Nhiễm đỏ mặt, vội lắc đầu: “Không…không muốn.”

Xe đang dừng, Cố Minh Dạ thật sự làm tiếp, với sức công phá của anh ta, chiếc xe sẽ rung lắc dữ dội, không thể không biết xấu hổ như vậy.

Sở Mộ Nhiễm nhanh chóng rời khỏi thân thể Cố Minh Dạ.

Hai cơ thể đột nhiên tách ra, đi kèm những âm thanh mơ hồ, khiến gương mặt cô ngày càng đỏ ửng xấu hổ.

Hai người bắt đầu chỉnh lại quần áo và lau đi vết nước trên ghế, cuộc chơi kết thúc mỹ mãn.