Không Thể Kiềm Chế Trước Em

Chương 71: Hận tất cả mọi thứ



“Ông ta thật sự nói như vậy?” - Sở Mộ Nhiễm không thể tin được.

Nhìn Sở Mộ Nhiễm như vậy, Du phu nhân liền nhìn thấy Sở Mộ Nhiễm như một người “bị phụ mẫu ghét bỏ” thật đau lòng, thật khó chịu, là một cô bé đáng thương.

Du phu nhân cảm thấy tức giận muốn Sở Mộ Nhiễm nhìn rõ bộ mặt Sở Vân Quốc nên không có chút che giấu nào.

“Tiểu Nhiễm à, dì nói với con, cha của con nhất định là tên cặn bả. Sau khi ông ta nói điều đó, dì đã trực tiếp từ chối. Chúng ta không có ngốc mà để cho con đi chết thay cho Sở Ngọc Diệp, bọn chúng gặp chuyện liền báo cảnh sát đi. Kết quả, cha của con nói, chỉ cần con đáp ứng đổi cho Ngọc Diêp trở về, vì Sở gia cống hiến, về sau liền nhận con quay về Sở gia, sẽ thật tâm tiếp nhận con…”

“Hắn còn nói như vậy?” - Sở Mộ Nhiễm thật sự kinh ngạc với trí tưởng tượng của Sở Vân Quốc.

Họ đang nghĩ họ là trung tâm thế giới và mọi người phải phục tùng họ, ý của bọn họ như thánh chỉ?

Hừ!

Bọn chúng đang xem cô như đồ ngu sao?

Sở Mộ Nhiễm phỉ nhổ trong lòng.

Lúc này, bên ngoài cửa vang lên tiếng ồn ào cải vả.

Sau đó là tiếng đá cửa vang lên, cộng thêm sự ngăn cản bất lực của y tá, cánh cửa phòng bệnh của Sở Mộ Nhiễm bị đá tung ra một cách thô bạo.

Sở Vân Quốc và Hà Cẩm Thu hung hãn xuất hiện ở cửa, trên mặt cả hai đều tỏ ra kiêu ngạo.

Đặt biệt là Hà Cẩm Thu, bà ta trừng mắt dữ tợn như muốn ăn thịt ai đó. Tuy nhiên, khi nhìn thấy Du phu nhân và Du Kỳ Phong trong phòng, cả hai đều sửng sốt.

Sở Vân Quốc vội vàng điều chỉnh lại cảm xúc, mỉm cười chào Du phu nhân: “Không ngờ gặp Du phu nhân ở đây, thật trùng hợp.”

“Không trùng hợp, tôi đến đây xem Tiểu Nhiễm, còn các người…haha, tôi nghĩ các người không phải là tới thăm Tiểu Nhiễm, mà là tới gây sự phải không? Thế nào, khi nãy tôi nói chưa rõ ràng sao, các ngươi còn muốn tới đây bức Tiểu Nhiễm đi đổi lấy đứa con nuôi kia?”

Ai nói Du phu nhân không biết mắng người, không biết hung dữ. Mắng xong liền liếc nhìn Du Kỳ Phong cầu khen ngợi.

“Tôi làm sao có thể? Thật ra tôi cũng không muốn ép Tiểu Nhiễm…” - Sở Vân Quốc bắt đầu diễn xuất, khổ sở lắc đầu: “Tiểu Nhiễm là con gái của tôi, tôi đối với con bé là yêu thương không hết. Chỉ là… chỉ là vận mệnh trêu ngươi.”

Sau khi thở dài, Sở Vân Quốc bất đắc dĩ nhìn Sở Mộ Nhiễm: “Tiểu Nhiễm, đến đây, ba có việc muốn tâm sự với con, chúng ta tìm một chỗ yên tĩnh nói chuyện được không?”

Sở Mộ Nhiễm hừ lạnh một tiếng, đi thẳng vào vấn đề: “Sở tiên sinh, chẳng phải ông đã đuổi tôi ra khỏi Sở gia từ lâu rồi và cắt đứt quan hệ cha con với tôi sao? Bây giờ ông lại trơ trẽn nói ông là cha của tôi, ông vả mặt có đau không?”

Sở Vân Quốc thở dốc: “…”

Ông ta nhìn những người trong phòng với vẻ bối rối.

Du Kỳ Phong khoanh tay, trên mặt đầy vẻ giễu cợt nhìn Sở Văn Quốc biểu diễn đầy ý trêu tức ông ta.

Con gái yêu quý đang chịu khổ, Hà Cẩm Thu lại không nhịn được.

Bà ta chỉ tay vào Sở Mộ Nhiễm và hét lên: “Sở Mộ Nhiễm, mày có còn lương tâm không? Chị của mày bị bắt cóc, đang gặp nguy hiểm, sao mày có thể ung dung nhàn nhã nằm trên giường, mày không thấy xấu hổ sao?”

“Tôi có cái gì phải xấu hổ? Tôi ở đây có được gọi là nhãn nhã không? Nếu Sở Ngọc Diệp có thể sống sót trở về, cô ta sẽ kể cho bà nghe tôi đã đau đớn gần như ngất đi và được Du thiếu đưa đi bệnh viện. Tôi đang trong tình trạng không tốt, chỉ có thể lo cho bản thân mình.”

Cái gì gọi là có thể sống sót trở về.

Không, Ngọc Diệp của bà nhất định sẽ không xảy ra chuyện gì.

“Mày thì có chuyện gì, không phải chỉ là suýt chút sẩy thai thôi sao? Phụ nữ sảy thai thì có vấn đề gì, dưỡng một tháng liền tốt rồi, không ảnh hưởng đến mạng của mày. Nhưng nếu mày không cứu Ngọc Diệp, nếu con bé tái phát bệnh tim thì sao, nếu mất mạng thì phải làm sao?” - Hà Cẩm Thu giận dữ run lên.

Bà ta thậm chí muốn lao tới, nắm lấy tay Sở Mộ Nhiễm, bắt ép cô đi, nhưng bà ta còn chưa kịp lao tới giường bệnh đã bị Du Kỳ Phong ngăn lại.

“Sở phu nhân, tôi khuyên bà nên tỉnh táo lại đi, nếu không… tôi cũng không phải là loại người không đánh phụ nữ.” - Đôi mắt đào hoa của Du Kỳ Phong trần ngập sự lạnh lùng, và anh ta nhìn Hà Cẩm Thu như thần chết đòi mạng.

Hà Cẩm Thu bị dọa sợ ngã mông xuống đất.

Bà ta muốn tính kế khác, liền bò dậy, trực tiếp quỳ trước giường bệnh của Sở Mộ Nhiễm: “Tiểu Nhiễm, coi như mẹ cầu xin con được không? Cầu xin con hãy cứu Ngọc Diệp, thân thể con bé yếu đuối, không chịu được dày vò.”

Bàn tay Sở Mộ Nhiễm ấn vào chăn đang run rẩy.

Đôi mắt đen láy tối tắm tràn đầy vẻ khó tin, dần dần bao phủ bởi một tầng buồn bã và đặc biệt chế giễu.

Cô chỉ cảm thấy buồn cười.

Du phu nhân bị sốc liền bất mãn nói: “Sở phu nhân, bà làm cái gì vậy? Bà quỳ trước mặt Tiểu Nhiễm, không sợ làm mất phúc khí của con bé sao?”

“Phúc khí là cái gì? Nếu là Ngọc Diệp không sống được, vậy thì đừng ai sống sót.” - Hà Cẩm Thu nhịn không được bật khóc, một tay gạt lệ, một tay đấm ngực, khóc thể thê thảm, thanh âm run rẩy: “Đó là đứa con tôi nuôi hơn hai mươi năm nay, trong lòng tôi rất khó chịu. Tiểu Nhiễm, con hãy đi cứu chị của con.”

Lần này Du phu nhân cũng không biết nói gì.

Bà cảm thấy Hà Cẩm Thu não có vấn đề.

Bà ta không quan tâm đến đứa con gái ruột ngoan ngoãn, nhưng lại quan tâm đến đứa con gái nuôi đầy mưu mô, bà ta thật có cá tính.

“Bà ta muốn quỳ thì để bà ta quỳ đi.” - Du Kỳ Phong trừng mắt, lạnh lùng nhìn Sở Vân Quốc, mỉa mai đề nghị: “Sở tiên sinh, ông có muốn quỳ với vợ không? Tôi giúp ông chụp một bức ảnh, để các người lưu lại một hồi ức tốt đẹp.”

Sở Vân Quốc sắc mặt biến đổi: “…”

Hít một hơi thật sâu, Sở Mộ Nhiễm dùng ánh mắt yếu ớt nhìn Hà Cẩm Thu: “Mặc dù bà đã đuổi tôi ra khỏi Sở gia đã lâu, nhưng bà chắc là không quên tôi là con gái ruột của bà phải không?”

Hà Cẩm Thu nhíu mày, không biết Sở Mộ Nhiễm tại sao lại hỏi câu này.

Có đồng ý hay không, không phải là một chuyện một câu nói sao?

Thời gian kéo dài càng lâu, Ngọc Diệp càng gặp nguy hiểm.

“Cô đừng nói nhảm nữa, không nên ở đây kéo dài thời gian.” - Bà ta mang theo vài phần thiếu kiên nhẫn: “Tôi coi cô và Ngọc Diệp như con ruột của mình… Trong lòng, tôi liền mong các ngươi đều tốt, bây giờ Ngọc Diệp bị bắt cóc, cô cũng không thể thấy chết không cứu. Cô từ nhỏ thân thể khỏe mạnh, chịu được dày vò, lại đang mang thai đứa con của Cố Minh Dạ, có đầy đủ sức thuyết phục bọn chúng đổi người, chỉ có cô mới có thể cứu Ngọc Diệp.”

Sở Mộ Nhiễm cúi đầu nở nụ cười: “Vậy tôi hỏi bà, bà có lo lắng tôi cũng gặo nguy hiểm không? Tôi đang mang thai, bà không lo lắng tôi là phụ nữ mang thai xuất hiện ngoài ý muốn sao?”

Hà Cẩm Thu thản nhiên đáp: “Đứa con trong bụng cô chính là nghiệt chủng, không nên sinh ra. Cho dù không có chuyện gì xảy ra, tôi cũng sẽ đưa cô đi phá bỏ nó. Nếu lần này nó tự rơi ra ngoài thì tốt, vậy càng tốt, bớt phiền.”

“Nghiệt chủng.” - Đôi mắt Sở Mộ Nhiễm trở nên lạnh lẽo.

“Còn không phải là nghiệt chủng? Ngọc Diệp sắp kết hôn với Minh Dạ, về sau đường đường là Cố thiếu phu nhân, còn cô cũng có thể xem em gái Ngọc Diệp mà lại mang thai con của anh rễ, thì nó ra cái dạng gì? Nếu cô sinh ra, chẳng phải sẽ khiến người ta chê cười Sở gia chúng ta sao?”

Hà Cẩm Thu gào lên, bà ta đã có thành kiến với Sở Mộ Nhiễm từ lâu, lần này bà ta bọc phát không kiềm chế được.

“Mày và Ngọc Diệp nhà chúng ta khác nhau, từ nhỏ mày đã không biết xấu hổ, không biết tự giữ gìn, bằng không thì đã không khiến Chu Cường, cha nuôi của mày thần hồn điên đảo, suýt chút thì đã trúng bẫy của mày. Mày là thứ không có liêm sỉ, nhưng tao cũng sẽ không cho mày hủy hoại danh tiếng của Sở gia. Lần này nếu mày cứu được Ngọc Diệp, mày có thể quay về Sở gia sinh sống, chúng tôi sẽ nuôi mày cả đời, mày đừng có đi làm chuyện mất mặt xấu hổ.”

“Tôi làm việc xấu hổ.” - Sở Mộ Nhiễm lại hỏi.

Cô cười lên vì tức giận.

Cô không ngờ Hà Cẩm Thu lại nghĩ về cô như vậy.

Đây gọi là suy nghĩ của mẹ ruột khi biết con gái ruột suýt chút bị cha nuôi cưỡng hiếp.

Hà Cẩm Thu cảm thấy bà ta không có gì sai trái lại nói: “Chẳng lẽ không đúng sao? Nếu như mày từ nhỏ không đứng đắn, Chu Cường vì sao không ra tay với đứa trẻ khác, hết lần này đến lần khác xuống tay với mày? Nhất định là mày cố tình trêu chọc ông ta, mới có thể như vậy.”

Đây là một logic kỉnh tởm kiểu “ bạn bị cưỡng hiếp bởi vì bạn ăn mặc hở hang”

Sở Mộ Nhiễm cực kỳ chán ghét.

Cô mệt mỏi nhắm mắt lại: “Du thiếu, làm phiền anh.”

“Giao cho tôi.” - Đôi mắt đào hoa của Du Kỳ Phong tràn ngập ý cười.

Cười nửa miệng, anh ta lấy một con dao quân đội Thụy Sỉ từ bên trong đôi ủng quân đội của mình. Chỉ một cú búng tay duyên dáng từ đôi bàn tay mảnh khảnh, anh mở con dao dưới ánh mắt của Hà Cẩm Thu.

“Cậu…cậu muốn làm gì?”

Con dao đang chỉ về phía bà ta.

“Tôi đương nhiên muốn làm…” - Du Kỳ Phong quỳ xuống, ấn lưỡi dao lạnh lùng vào bên cạnh gương mặt Hà Cẩm Thu, đôi mắt lạnh nhạt nhìn bà ta, không đếm xỉa nói: “Bà đoán xem.”

Hà Cẩm Thu sợ hãi run rẩy, thở cũng không dám thở.

Bà ta cảm thấy Du Kỳ Phong có dọa mình mà thật sự sẽ ra tay. Bà ta sợ hãi đến mức đẩy Du Kỳ Phong ra, nhanh chân chạy đến phía sau Sở Vân Quốc, lúc này mới có can đảm khóc lên: “Vân Quốc, anh phải làm chủ cho em.”

“Ông có muốn làm chủ cho bà ta không?” - Du Kỳ Phong nhíu mày nhìn về phía Sở Vân Quốc.

Hai chân Sở Vân Quốc cũng mềm nhũng.

Tính khí Du Kỳ Phong cả Giang thành đều biết, hắn ta có thể ra tay không suy nghĩ bất cứ điều gì.

“Chúng ta đi.” - Sở Vân Quốc lôi kéo Hà Cẩm Thu, hoảng sợ rời đi.

Cụp đuôi và nhanh chóng bỏ chạy.

Bọn họ vừa đi, Du phu nhân liền đau lòng ôm lấy Sở Mộ Nhiễm: “Tiểu Nhiễm à, con đừng tức giận, loại cha mẹ đó không phải là người, không đáng để khiến con tức giận, con biết không?”

“Con biết.” - Sở Mộ Nhiễm mỉm cười gật đầu.

Cô cũng sớm đã quen thuộc, bây giờ cô chỉ cảm nhận rõ hơn, thậm chí còn cảm thấy ghét bỏ.

Chỉ hi vọng, cặp vợ chồng kia vĩnh viễn sẽ không hối hận.

…….

Đêm khuya thanh vắng.

2h sáng.

Phía tây Gianh thành, nhà máy thực phẩm bị bỏ hoang hoàn toàn yên tĩnh.

Bên ngoài, một nhóm mặt đồ đen được huấn luyện bài bản canh giữ ở lối đi vào nhà kho, súng ống đầy đủ, nhìn vào đã thấy sợ hãi.

“Ô…ô…”

Trong kho hàng, Sở Ngọc Diệp bị trói tay và ném xuống đất, trong miệng bị nhét khăn nhưng cô ta cố gắng hét lên để gây chú ý với tên mặc áo đen đang trông coi cô ta.

Khi người đàn ông mặc áo đen nhìn về phía cô ta, cô cố gắng vùng vẫy và nhìn hắn ta bằng đôi mắt ướt sũng, như thể có gì đó muốn nói với hắn.

“Cô bé, em muốn gì?”

Giọng nói của người đàn ông ngoại quốc nói tiếng Giang thành nghe khá lạ lẫm. Hắn ta quỳ xuống nhìn Sở Ngọc Diệp, kéo khăn bịt miệng của cô ra, mang theo vài phần mèo vờn chuột nhìn cô ta.

Sở Ngọc Diệp thở dốc.

Thấy người đàn ông có vể thích thú với vẻ bề ngoài của mình, cô quên mất mình đang muốn nói gì, lông mi nháy mắt liền nước mắt rơi xuống, nắm chặt cơ hội dịu dàng nói: “Van xin anh, thả tôi ra, van xin các anh… Tôi và Cố Minh Dạ chỉ là hôn nhân thương mại. Thật ra anh ta không thích tôi, anh ta yêu người khác, còn có con với người đó, tôi không là gì cả, thật đó.”

Cô không thể tin cô bị bắt cóc vì cô là hôn thê của Cố Minh Dạ, muốn lợi dụng cô để trả thù Cố Minh Dạ.

Sở Ngọc Diệp khinh thường lợi dụng nhan sắc với đàn ông, nhưng bây giờ cô ta không thể hy vọng vào cách này.

Tuy nhiên, cô ta không bao giờ nghĩ ra rằng, cách này quá nguy hiểm.

“Cái này cô không cần quản, Cố Minh Dạ coi như không thích cô, nhưng cũng không có khả năng nhìn vị hôn thê của mình bị bắt cóc cưỡng hiếp đúng không?” - Nâng cầm Sở Ngọc Diệp lên, nhìn chằm chằm vào gương mặt xinh đẹp này, bụng dưới đột nhiên bốc lên một ngọn lửa.

Haha, Cố Minh Dạ khiến hắn mất đi nhiều anh em như vậy, hắn nếm thử mùi vị của vị hôn thê của hắn, đây không tính là quá đáng.

Sở Ngọc Diệp cảm thấy sự thay đổi của người đàn ông, cô ta tỏ ra yếu đuối để cầu xin sự thương xót, nhưng không ngờ khơi gợi sự ham muốn của hắn ta.

“Không, anh không thể làm gì tôi. Nếu anh chạm vào tôi, Cố Minh Dạ sẽ khồn tha cho anh.” - Sở Ngọc Diệp sợ hãi trốn phía sau, nhưng cô ta như con chim gãy cánh, trốn không thoát lòng bàn tay của hắn ta.

Hai ba lần giật lấy áo ngoài của Sở Ngọc Diệp, hắn ta hung hăn giữ lấy vai cô, xuyên qua lớp áo cuối cùng, đôi bàn tay thô ráp chạm vào bờ ngực mềm mại, bóp thật mạnh, khiến Sở Ngọc Diệp thở dốc.

“A…thả tôi ra, anh thả tôi ra…”

“Cứu mạng, cứu tôi với.”

“Minh Dạ, Minh Dạ…”

Vừa thẹn vừa tuyệt vọng, Sở Ngọc Diệp không khỏi hét lớn.

“Câm miệng.” - Bị Sở Ngọc Diệp liên tục la hét khó chịu, hắn ta tát thẳng vào mặt Sở Ngọc Diệp, nhặt chiếc khăn bẩn dưới đất lên, nhét vào miệng cô ta.

“Ư…ô….ô…”

Sở Ngọc Diệp dùng sức giãy dụa nhưng vô ích.

Quần áo bị xé toạt ra, cơ thể được chăm sóc kỹ lưỡng phô diễn, bởi vì cơ thể bị trói hai tay ra phía sau, giống như đang mang bờ ngực nhô lên khiêu khích đàn ông.

“Không tệ, da rât mềm.”

Đôi mắt hắn ta sáng lên đầy hưng phấn, hắn ta tùy tiện nhào nắn, cúi đầu cắn một cái.

Trong ánh mắt tuyệt vọng của Sở Ngọc Diệp, hắn ta xé rách mảnh vải cuối cùng dưới thân cô, điên cuồng dùng thứ ngoại quốc ngoại cơ đâm vào cơ thể cô, dù miệng bị bịt kín, Sở. Ngọc Diệp vẫn hét lên.

Cơn đau xe nát cơ thể quét qua thế giới của Sở Ngọc Diệp.

Cô chưa từng bị nam nhân chạm vào, từ bây giờ đã không còn sạch sẽ nữa.

Đôi mắt đỏ bừng, Sở Ngọc Diệp hận đến cực điểm.

Nghĩ tới cô ta từng dùng điều này chế nhạo Sở Mộ Nhiễm, nói rằng cô ta ai cũng có thể leo lên, nhưng bây giờ chính cô bị người đàn ông xa lạ thô bạo làm như vậy, số mệnh quá mỉa mai cô ta.

Cô hét lên “ô…ô…” giống như bị một chiếc xe nặng nề nghiền ép, cô ta không thể phản kháng được, hô hấp khó khăn.

Khổ sở nhất chính là khi nãy cô muốn cầu xin bọn chúng vì cô ta bị nhốt quá lâu nên muốn đi tiểu… nhưng bây giờ biến thành dạng này, miệng đã bị hắn ta chặn lại, không thể nói được.

Hắn ta điên cuồng thọc vào rút ra trên cơ thể cô, mỗi lần đều tiến sâu nhất và đâm thật mạnh vào, dưới sự kích thích quá mạnh mẽ, cơ thể Sở Ngọc Diệp không khỏi run rẫy, cuối cùng không nhịn được, chất lỏng màu vàng có mùi dưới thân cô ta trào ra ngoài.

Ngửi được mùi này, Sở Ngọc Diệp giật mình, mặt xám như tro, ngừng giãy dụa, không nhúc nhích.

Cô vậy mà… đã thật sự không tự chủ được.

Người đàn ông kia dường như rất hưng phấn, hét vọng ra ngoài: “Aron, mày lại đây mà xem, tao chơi con đĩ này đến mức tè ra haha… chơi đến sảng khoái.”

“Ryn, đây là người phụ nữ của Cố Minh Dạ, mày kiềm chế một chút.”

“Chẳng lẽ mày không muốn sướng một chút sao? Chúng ta đã lâu không chơi đàn bà, mày có muốn không?”

“Vậy tao cũng chơi.”

“Gọi thêm tụi bên ngoài vào cùng chơi, chụp hình gửi cho Cố Minh Dạ xem nó có chịu đến không?”

Bọn chúng đều nói bằng tiếng anh, nhưng Sở Ngọc Diệp nghe rõ.

Mặc dù, cô hận thà bản thân không hiểu.

Cô ta tuyệt vọng nằm trên mặt đất, chẳng mấy chóc có rất nhiều người đàn ông quay quanh cô ta.

Những sợi dây trói trên người Sở Ngọc Diệp được mở ra, cô ta bị những người đàn ông điều khiến bằng mọi tư thế khác nhau, cùng một lúc hai ba người đều tới.

Sở Ngọc Diệp chết lặng giống như một con rối.

Nếu được lựa chọn, cô ta thà chết chứ không muốn bị đối xử như thế này.

Nhưng khi trái tim của cô ta co lại, môi thâm tím như sắp chết.

Cô ta lại khao khát được sống, cho dù là bị bọn chúng ô uế, và còn bị làm thêm nữa, cô ta vẫn muốn sống.

Trước khi bất tỉnh, Sở Ngọc Diệp cảm thấy hận thế giới này.

Hận tất cả mọi thứ.