Không Thể Kiềm Chế Trước Em

Chương 74: Cố đại tổng tài quả thật rất đáng thương



“Bọn chúng tất nhiên không có đụng vào tôi, nếu bọn hắn động thủ tôi sẽ liền cắn lưỡi tự sát, bọn chúng muốn dùng tôi uy hiếp anh, căn bản sẽ không mạo hiểm.” - Sở Mộ Nhiềm đáp.

“Vậy vì sao em lại như vậy, sẵn sàng lấy tín mạng của mình để tạo cơ hội cho anh bắt giết bọn chúng.”

“Bởi vì…” - Sở Mộ Nhiêm đặt ở trên chăn nắm chặt, ánh mắt tối sầm: “Đêm qua khi bị bắt, tôi nghe bọn chúng nói chuyện, tôi vô tình nhìn thấy một video trong máy tính của bọn chúng.”

“Video gì?”

Trầm mặc một chút, Sở Mộ Nhiễm mở miệng: “Bọn chúng phân xác một đứa trẻ khoảng 5 6 tuổi… lúc đó… thằng bé đó vẫn còn sống.”

Bọn chúng chính là ác quỷ.

Chính mắt cô nhìn thấy một đứa trẻ với vết thương đầy mặt bị một người đàn ông đeo găng tay mổ bụng chỉ bằng một nhát dao.

Quá tàn nhẫn.

Tiếng gào thét của đứa trẻ, sự giãy dụa tìm đường sống, nhưng mà nhóm người kia càng cười lớn hơn, đứa trẻ đáng thương vẫn tỉnh táo, thậm chí còn không có gây tê.

Những con quỷ đội lớp người đứng xung quanh bàn giải phẩu, hưởng thụ sự sợ hãi và đau đớn của đứa trẻ.

Cô nghĩ rất đơn giản, nếu như cái chết của cô có thể tiêu diệt băng đảng tội ác của Steven, vậy cô chết cũng đáng.

Nếu bọn chúng vì cô mà đào thóa, có lẽ cả đời cô cũng không thể tha thứ cho chính mình.

Sau khi kể lại mọi chuyện, Cố Minh Dạ rơi vào trầm mặc.

Rất lâu sau, anh mới ngẩng đầu lên.

“Em làm rất tốt.”

“Anh không trách tôi lỗ mãng?”

“Không, đương nhiên sẽ không?”

Sở Mộ Nhiễm có chút kinh ngạc, ngước mắt lên nhìn anh bằng đôi mắt trong veo.

“Bọn chúng đang lộng hành ở Giang thành, bắt cóc và lấy nội tạng rất nhiều trẻ em, thật sự đáng hận. Ngay từ khi anh nhận nhiệm vụ này, anh đã quyết tâm nhổ tận gốc tổ chức này đẻ chúng không còn lộng hành làm hại người dân của chúng ta. Cho dù có phải hi sinh bản thân vì việc này, anh cũng cam tâm tình nguyện, không bao giờ ngần ngại.”

Ánh nắng từ cửa sổ chiếu vào, khuôn mặt góc cạnh đẹp đẽ của Cố Minh Dạ trở nên đẹp trai hơn dưới ánh nắng.

“Nếu như em vì chuyện này mà hi sinh, anh nhất định sẽ thương tâm, nhưng anh sẽ tự hào vì em, sẽ báo thù cho em và nhổ tận gốc tổ chức này… và, anh sẽ không để cho em phải một mình.”

Giọng nói anh âm trầm và du dương: “Anh sẽ không phụ tổ quốc tin tưởng, và cũng sẽ không phụ em.”

Anh là một quân nhân.

Anh sẽ không bỏ trách nhiệm với đất nước, và cũng sẽ không bỏ trách nhiệm với cô.

Trong lòng Sở Mộ Nhiễm chấn động. đưa mắt nhìn người đàn ông trước mặt, trong lòng cực kỳ rung động.

“Tôi hiểu được.” - Sở Mộ Nhiễm nói: “Nhưng mà, nếu tôi thật sự chết, anh cũng không cần vì tôi mà tự sát. Đối với anh như vậy không phù hợp đâu, chết thì dễ, sống mới khó, phải sống có trách nhiệm. Anh phải sống và làm những điều lớn lao mà anh đang thực hiện như hiện tại.”

Một nụ cười thoải mái xuất hiện trên guong mặt xinh đẹp của Sở Mộ Nhiễm, kèm theo một chút dịu dàng khiến Cố Minh Dạ ngạc nhiên.

“Được rồi, anh về nghỉ ngơi trước đi, tôi cũng muốn nghỉ ngơi một chút. À… mấy này này chúng ta tạm thời đừng gặp mặt, tôi muốn yên tĩnh một mình một thời gian.”

Cố Minh Dạ: “…”

“Sao? Anh không muốn đi?”

“Không phải…”” - Cố Minh Dạ đẩy xe lăn: “Em nghỉ ngơi đi, lần sau anh sẽ tới.”

Sở Mộ Nhiễm không đáp.

Chờ Cố Minh Dạ rời đi, cô nhẹ nhàng đặt tay lên bụng mình, nhìn cái bụng hơi nhô lên của mình, trong mặt hiện lên nụ cười.

Vừa rối đứa bé đã đá bụng cô. Đây là cử động đầu tiên của thai nhi.

Có lẽ bé con đã nghe cuộc trò chuyện của họ?

Thật là một bé con đáng yêu.

Một tuần sau, vết thương trên vai cô đã tốt hơn, đứa bé trong bụng cũng ngoan ngoãn.

Tầm tình Du Kỳ Phong luôn không tốt, sẽ cắn bất cứ ai mà anh ta bắt đươc.

Kỷ Tiếu Tiếu cũng đến bệnh viện chăm sóc Sở Mộ Nhiễm, nhưng gần đây thấy tâm trạng của Tiếu Tiếu có tâm sự, như đang trốn tránh cái gì đó, chỉ là Tiếu Tiếu không muốn nói, cô cũng không vạch trần bạn thân.

Nghe Giang Lâm nói, bà Chi tạm thời không xử lý, chỉ là đang được theo dõi.

Có lẽ bà ta biết mình đã làm sai, có nên lúc nào cũng cảnh giác, lúc nào cũng trong bộ dáng chim sợ cành cong. Đến nỗi vì vậy mà thời gian phẫu thuật cũng dời đi vì không đảm bảo sức khỏe.

Bà ta bắt đầu biết sợ chết, suốt ngày hỏi y tá về tình trạng sức khỏe của mình, thậm chỉ còn hoang tưởng y ta đầu độc khi được họ tiêm thuốc.

Nghe tin tức như vậy, Sở Mộ Nhiễm chỉ hơi cười, trong lòng chỉ nghĩ đến câu, tự gây nghiệt, không thể sống. Cô đã đối với bà Chu thật tốt, nếu như bà ấy tỉnh táo một chút, bây giờ xem ra đã phẫu thuật xong, sớm đã xuất viện.

Tình hình của Sở Ngọc Diệp tệ hơn, nghe nói cô ta phát điên, bị nhốt ở bệnh viện tâm thần.

“Sở tiểu thư, cô nghĩ nên xử lý Sở Ngọc Diệp thế nào? Cố tổng bảo tôi đến hỏi ý kiến của cô. ngài ấy nói, cô muốn thế nào thì làm thế đó.”

“Tạm thời cứ như vậy đi, không cần xử lý. Sở Ngọc Diệp bất kể là điên thật hay điên giả, chúng ta bây giờ động thủ với cô ta liền mang tiếng a, tôi còn muốn giữ phúc khí cho bảo bối. Chỉ là, nhất định phải trông chừng cẩn thận cô ta, đề phòng cô ta giả điên, sau lưng lại làm chuyện xấu, cậu cảm thấy thế nào?”

“Tôi thấy như vậy cũng thích hợp.” - Giang Lâm vội vàng nịnh nọt, không biết xấu hổ nói: “Sở tiểu thư, cô nhìn xem, đã một tuần rồi. Khi nào cô mới chuyển về Giang Sơn cũng Cố tổng? Vợ chồng ở riêng lâu ngày đều không tôts, tôi đã chán việc mỗi ngày đều trông chừng Cố tổng rồi, sau cô không cho tôi chút mặt mũi, chính mình đi trông chừng Cố tổng đi.”

“Ha ha…” - Sở Mộ Nhiễm cười lạnh, bắt đầu đuổi người: “Tôi cảm thấy cậu là nên đi về đi, không tiễn.”

Sau khi Giang Lâm rời đi, Sở Mộ Nhiễm sờ sờ cái bụng, bây giờ cô dưỡng thai rất bận rộn.

……………

Nhiệt độ ngoài trời ngày càng lanh, khí hậu ở Giang thành không còn thích hợp ddeerr ra ngoài chơi nữa.

Dù Du Kỳ Phong đã hết sức thuyết phục cô ở lại, nhưng Sở Mộ Nhiễm vẫn quyết định chuyển về căn hộ của cô và Kỷ Tiếu Tiếu thuê, cũng chính là căn hộ Du Kỳ Phong cho họ thuê.

Vết thương trên vai đã ổn, em bé cũng ngày càng năng động hơn. Cô cảm thấy thoải mái khi sống ở nhà.

Đợi đến ngày dự sinh đến gần, cô sẽ đến bệnh viện cũng không muộn.

Mấy ngày lại trôi qua yên ả, Sở Mộ Nhiễm trải qua thời gian cực kỳ thoải mái, ăn uống thỏa thích các món mình yêu thích.

Buổi tối, đang xem TV, liền nhận được cuộc điện thoại.

Nhìn một chút, là Hà Cẩm Thu.

Cô đã chặn Hà Cẩm Thu, nhưng bà ta lấy số khác gọi, cô không muốn nghe, bà ta cứ gọi, có vẻ như muốn gọi cho điện thoại cô hết pin.

“Bà lại có chuyện gì?” - Sở Mộ Nhiễm tức giận nói.

“Tiểu Nhiễm, con cứ như vậy ghét mẹ sao? Gần đây mẹ rất nhớ con, nhưng mẹ biết con vẫn có khúc mắc trong lòng với mẹ, có phải con vẫn còn hận mẹ không?”

“Ngừng! đầu tiên đừng có xưng mẹ với tôi như thể bà đã từng nghĩ bà là mẹ của tôi. Thứ hai, tôi trong lòng có khúc mắc với bà không phải bình thường sao? Lần trước bà còn gọi đứa bé trong bụng tôi là nghiệt chủng, tôi không có nhanh quên như vậy nha.”

Nói xong, bụng Sở Mộ Nhiễm bị đạp một cái, cô lập tức vui vẻ.

Xem ra vật nhỏ trong bụng cô tính tình cũng không tốt, đức hạnh này thật giống cô.

Dừng một chút, Sở Mộ Nhiễm lại nói: “Nếu bà không nói lý do gọi tới, thì tôi cúp máy đây.”

“Mẹ nói mẹ nói, đứa nhỏ này sao lại gấp gáp như vậy, bà nội Chu của con sắp mổ rồi, chúng ta dự định đến thăm bà ấy một chút, con cũng sẽ đến chứ.”

“Khi nào?”

“Ngày kia.”

“Tôi biết rồi, nhưng tôi không cần phải đi. Nếu bà muốn đi thì cứ đi, đừng quan tâm tới tôi.”

“Làm sao có thể như vậy được.” - Hà Cẩm Thu lo lắng: “Tốt xấu Chu gia cũng nuôi con một thời gian, bà nội Chu phẫu thuật tim chuyện lớn như vậy mà con lại không đến, con có phải là con người không?”

“So với loại người như bà thì tôi có nhân tính hơn.”

Nói xong, Sở Mộ Nhiễm cúp máy mà không thèm quan tâm đến bọn người Sở gia nữa.

Hà Cẩm Thu gần đây luôn cố gắng giữ mối quan hệ với cô, luôn tỏ ra bản thân là một người mẹ hiền lành, không biết bà ta lại giờ trò quỷ gì, nhưng mà, cô nhất định phải đề phòng…

Về phần ngày kia bà Chu mổ tim.

Có lẽ cô nên đến xem một chút.

Dù sao, cũng là nên lo đến nơi đến chốn.

Sở Mộ Nhiễm liền gửi tin nhắn cho Giang Lãng.

[Giang Lãng, ngày kia tôi phải đi bệnh viện xem bà Chu, anh có thể đi cùng tôi không?]

Để đề phòng tai nạn, Sở Mộ Nhiễm sẽ không đi một mình, trong bụng cô có bé con, một nửa là của anh ta, có chuyện cần thì dùng người của anh ta cũng không phải là quá đáng.

Cho dù cảm thấy cô quá đáng thì cũng phải chịu đi.

Tầng cao nhất Cố thị.

Giang Lãng thật nhanh đưa điện thoại di động cho Cố Minh Dạ: “Cố thiếu, Sở tiểu thư liên lạc với tôi, nói ngày kia muốn tới thăm bà Chu. Ngài có muốn tạo cơ hội gặp mặt không?”

Vừa nói, Giang Lãng vừa liếc nhìn gương mặt lạnh lùng của Cố Minh Dạ với vẻ mặt thông cảm.

Cố đại tổng tài quả thật rất đáng thương.

Ăn chay mấy tháng, cũng đã gần nửa năm, con mắt đã đói đến gần như mắt thỏ. Tuy nhiên, con đường đi đến việc sống chung với người vợ thân yêu quá gian nan.

Với vai trò cấp dưới, bọn họ phải chia sẻ những cấp bách của ông chủ.

Cố Minh Dạ, người thường xuyên bị cửa bệnh viện đóng sập từ chối gặp, bình tĩnh gật đầu: “Đem thời gian ngày kia trống, thật tốt an bài.”

“Vâng.”

Giang Lãng nghiêm túc động tác tuân lệnh theo kiểu quân đội, nhanh chóng trả lời Sở Mộ Nhiễm, nói rằng mọi thứ đều sẽ nghe lời phu nhân của ông chủ.

……

Đảo mắt một cái, cũng đến ngày bà Chu làm phẫu thuật.

Sở Mộ Nhiễm mặc chiếc áo ấm bằng lông, cuộn tròn trên sô pha.

Nghe tiếng chuông cửa, cô đi tới, nhìn vào mắt mèo, nhưng đã bị che kín.

“Ai đó?”

“Là tôi, Sở tiểu thư.” - Giang Lâm ở bên ngoài lớn tiếng gọi: “Tôi đã chuẩn bị xe xong rồi, đến đón cô đi bệnh viện.”

Sở Mộ Nhiễm bĩu môi.

Giấu đầu lòi đuôi.

Che đi mắt mèo, còn không phải vì có một lão sói già vẫy đuôi đi theo đến sao?

Gần đây cô không cho Cố Minh Dạ sắc mặt tốt, mặc dù đánh giá cao tinh thần dân tộc của Cố Minh Dạ, nhưng là một người phụ nữ, cô không muốn quen với việc một người đàn ông luôn giấu cô mọi thứ.

Còn có chuyện giấy kết hôn…

Nói tóm lại, cô phải trừng trị Cố Minh Dạ.

Mở cửa, Sở Mộ Nhiễm muốn châm chọc Cố Minh Dạ, nhưng anh đứng ở cửa, nhìn cô nghiêm túc nói: “Gần đây Sở gia có liên lạc với em không?”

“Hả?” - Sở Mộ Nhiễm bị chuyển hướng chú ý, gật đầu: “Có.”

“Cách xa bọn họ một chút.”

“Tại sao?” - Mặc dù cô cũng đang thực hiện, nhưng cô cũng muốn tìm hiểu nguyên nhân.

Cô cũng tò mò hành vi bất thường của Hà Cẩm Thu, biết nhiều một chút, cô có thể dễ dàng đề phòng.

“Ừm… có liên quan đến công việc của anh, tóm lại em đừng đến gần Sở gia. Trong bụng em là con của anh, anh không muốn em bị xem là bia đỡ đạn, hoặc em bị xem là bàn đạp để đến gần anh.”

Sở Mộ Nhiễm bĩu môi: “Cố thiếu yên tâm, tôi sẽ không làm bàn đạp, bởi vì chính tôi cũng sẽ tránh xa anh.”

Vừa nói cô vừa lùi về sau một bước để thể hiện sự kiên quyết của mình.

Cố Minh Dạ: “…”

Ha ha… trong lòng Sở Mộ Nhiễm cười rất đắc ý.

Muốn chuyển hướng chú ý của cô, Cố đại tổng tài còn rất non nha.

Cả người cảm thấy thoải mái, Sở Mộ Nhiễm nhìn cũng không nhìn Cố Minh Dạ đang giống như tác phẩm điêu khắc bằng băng, thản nhiên đi ra cửa.

Khi tới bệnh viện, Sở Mộ Nhiễm ễnh cái bụng phệ đi phía trước, phía sau là một số người đàn ông mặc đồ đen, trong đó có Cố Minh Dạ, mọi người nhìn thấy đoàn người này đều phải nhường đường.

Đến cửa.phòng của bà Chu, Hà Cẩm Thu đã đợi rất lâu, nhìn thấy đội hình liền chết lặng.

Người đông như vậy, sao bà ta có thể thực hiện kế hoạch của mình.

Sở Mộ Nhiễm ngược lại chỉ cười khanh khách khi nhìn thấy khá nhiều người ở trong phòng bệnh: “Hôm nay đến đông như vậy, không biết là vì mặt mũi của Sở gia, hay là Chu gia.”

Vợ chồng Sở Vân Quốc, con dâu của bà Chu cũng là mẹ nuôi của cô, người hầu thân cận của Sở Ngọc Diệp và cả một kẻ đã lâu không gặp Mộ Viễn Hoàng.

“Sở Mộ Nhiễm, cô nhất thiết phải cay nghiệt như vậy không? Bà nội Chu dù sao cũng từng nuôi cô, cô đừng có nói chuyện khó nghe.” - Mộ Viễn Hoàng không khống chế được tâm tình nói thẳng.

“Ồ, Mộ thiếu, đây là muốn gọi bất bình sao?” - Sở Mộ Nhiễm kinh ngạc: “Anh đang thay mặt ai ở đây?”

“Tôi đến đây thay mặt Ngọc Diệp được không?”

“Anh và Sở Ngọc Diệp có quan hệ khi nào? Không phải cô ta điên rồi sao?”

“Ngọc Diệp không điên, cô ấy không có điên.” - Mộ Viễn Hoàng không thể chịu đựng giọng điệu của Sở Mộ Nhiễm và hét lớn: “Tôi nói cho cô biết Sở Mộ Nhiễm, Ngọc Diệp nhất định sẽ không có chuyện gì, tôi chắc chắn sẽ khiến cô ấy ổn.”

“Cô ta thật sự không điên?”

Bị Sở Mộ Nhiễm hỏi lại, gương mặt Mộ Viễn Hoàng đột nhiên đỏ lên, sau đó im bặt.

Nhìn thấy thái độ của Mộ Viễn Hoàng, ánh mắt Sở Mộ Nhiễm tối sầm.

Chẳng lẽ Sở Ngọc Diệp không điên mà chỉ giả điên.

Sở Ngọc Diệp làm ra bao nhiêu chuyện xấu xa, làm sao có thể vì chuyện đó mà phát điên được.

Mộ Viễn Hoàng tức giận rống to: “Coi như hiện tại cô ấy không ôn thì thế nào?”

“Trong lòng tôi, Ngọc Diệp mãi mãi là Ngọc Diệp, tôi tuyệt đối không giống ai đó đứng núi này trông núi nọ, bởi vì cô ấy có chút thay đổi mà ghét bỏ cô ấy. Cũng không giống con sói mắt trắng, ban đầu tỏ ra là chị em, bây giờ lại xem như là kẻ thù.”

Đôi mắt đầy lửa giận trừng lớn về phía Sở Mộ Nhiễm và Cố Minh Dạ đang đứng phía sau cô, sự tức giận kia như muốn thiêu đốt tất cả.

Sở Mộ Nhiễm cười lạnh: “Vậy anh hẳn là không biết, người chị tốt của tôi làm tu hú chiếm tổ hơn hai mươi năm, còn nhiều làm thuê người giết chết tôi? Mộ thiếu sáng suốt như vậy, tại sao không có một chút năng lực phán đoán? Ồ, hay là anh chưa hiểu kỹ thông tin rồi.”

Sở Mộ Nhiễm lại nhìn về phía người nằm trên giường: “Bà Chu, chúc bà sớm hồi phục trở về, sống lâu trăm tuổi, tuyệt đối đừng có giống Sở Ngọc Diệp, bác sĩ nói rằng cô ta không còn quá hai năm đâu, nếu không tìm thấy nguồn tim thích hợp, cô ta sẽ chết vì bệnh tim khi đang còn trẻ.”

“Bây giờ cô ta còn chưa chết, nhưng mà nửa điên nửa tỉnh, cảm giác so với cái chết càng đáng sợ hơn.”

Sở Mộ Nhiễm cười nhẹ, nhận giỏ trái cây từ tay Giang Lãng đặt lên bàn.

Chuyện này cô đọc được từ báo cáo kết quả của Sở Ngọc Diệp sau khi cok ta vào viện tâm thần.

“Cái gì?”

“Con nói cái gì?”

Vừa dứt lời, hai giọng nói vang lên cùng lúc.

Tin tức này cả bà Chu và Hà Cẩm Tiên đều không biết, khi Sở Mộ Nhiễm nói ra, hai người trừng mắt nhìn cô. Nếu không vì e ngại Cố Minh Dạ, bọn họ đã muốn lao vào cô.

“Được rồi, đừng nói nữa.” - Cố Minh Dạ lo lắng bước tới, ôm Sở Mộ Nhiễm vào lòng ngực bảo vệ, giọng nói êm dịu: “Chúng ta ra bên ngoài đợi, được không?”

“Được.” - Sở Mộ Nhiễm gật đầu.

Sở Mộ Nhiễm đi theo Cố Minh Dạ ra ngoài phòng bệnh, trong phòng bệnh đột nhiên yên tĩnh.

…….

Bên ngoài phòng bệnh, những chiếc ghế dài bằng kim loại cực kỳ lạnh vào mùa đông.

Cố Minh Dạ ngồi xuống ghế trước, sau đó dang rộng vòng tay với Sở Mộ Nhiễm một cách rất tự nhiên: “Ngồi bên trên anh đi.”

Sở Mộ Nhiễm: “…”

Ma xui quỷ khiến, trong đầu cô lại xuất hiện lời nói của vị tổng tài nào đó vô cùng độc đoán: “Ngồi bên trên anh đi, tự mình động.” A…a…a cái quái gì vậy, Sở Mộ Nhiễm nhanh chóng gạt bỏ suy nghĩ đen tối trong đầu.

Nhìn vòng tay của Cố Minh Dạ và sờ tay vào ghế kim loại, Sở Mộ Nhiễm chọn ngồi lên đùi Cố Minh Dạ một cách rất tự nhiên.

Sô pha bằng da thật, rất thoải mái.

“Cố thiếu, kỳ thật tôi có chút hối hận.”

“Sao vậy?”

“Khi nói ra tình trạng của Sở Ngọc Diệp, tôi nhìn thấy bộ dạng của bà Chu thương tâm muốn chết, tôi lại có chút chán nản và mỉa mai, lại có chút hối hận.”

“Vì sao?”

“Nếu tin tức này khiến bà ấy bị đả kích lớn ảnh hưởng đến cuộc phẫu thuật thì phải làm sao?” - Sở Mộ Nhiễm bày tỏ sự lo lắng.

Cô không muốn cả đời sống trong áy náy và tự trách.

“Em yên tâm, bà ta đã trải qua bao nhiêu giông bão của cuộc đời, chuyện này sẽ không ảnh hưởng đến bà ta.” - Cố Minh Dạ bình tĩnh nói.

Sở Mộ Nhiễm lại tin tưởng vào lời này.

“Cũng đúng, đứa con trai bà ấy nuôi trưởng thành trở thành thái giám, bà ấy cũng không gấp. Đứa cháu gái chưa từng được bà ấy nuôi một ngày, chắc là sẽ không có ảnh hưởng gì.”

Sau khi bà ấy phẫu thuật tốt, cô sẽ không còn liên quan nữa.

Cố Minh Dạ không nhịn được mà hôn lên trán Sở Mộ Nhiễm, sau đó nói: “Đừng để bị gánh nặng tinh thần.”

Sở Mộ Nhiễm: “…”

Xoa đi cái trán đầy chán ghét, Sở Mộ Nhiễm hung dữ trừng mắt với Cố Minh Dạ, nhưng cũng không nhảy ra khỏi vòng tay anh, thái độ của cô đã mềm mỏng hơn trước.

Lúc này, y tá đi tới thông báo đã đến giờ mổ của bà Chu.

Sở Mộ Nhiễm đứng lên khỏi vòng tay của Cố Minh Dạ, chờ ở bên cửa.

Đưa bà Chu đến phòng mổ, nhìn thấy cánh cửa đóng lại, Sở Mộ Nhiễm thở ra một hơi.

Bây giờ liền phụ thuộc vào kết quả.

Thời gian phẫu thuật kéo dài năm sáu tiếng, sau khi ngồi bên ngoài một lúc, Sở Mộ Nhiễm muốn rời đi.

Cố Minh Dạ ngược lại không muốn: “Em muốn đi?”

“Anh không đi?” - Sở Mộ Nhiễm kinh ngạc.

Sao cô không nhìn ra anh ấy lại quan tâm đến bà Chu như vậy?

Cố Minh Dạ: “…”

Anh căn bản là cảm thấy chưa ôm đủ.

Tuy nhiên, trước mặt hai anh em họ Giang, Cố Minh Dạ làm sao có thể nói ra, chỉ đen mặt đứng lên đi theo Sở Mộ Nhiễm.