Nhìn thấy gương mặt đầy kiên quyết của Sở Mộ Nhiễm, không có chút thỏa hiệp.
Cố Minh Dạ mở miệng: “Anh ra ngoài hút thuốc.”
Cố Minh Dạ đi ra ngoài ban công, đốt một điếu thuốc, ban công màn đêm che khuất, lấp lóe vệt đỏ của đầu thuốc, gương mặt người đàn ông bị khói thuốc che khuất, không rõ biểu tình trên mặt anh.
Sở Mộ Nhiễm không vội cũng không có thúc giục.
Cô biết Cố Minh Dạ là người đàn ông của đất nước, nếu anh ấy đủ lý trí thì sẽ không từ chối yêu cầu của cô.
Nhưng là anh lo lắng cho sự an toàn của cô, cho nên mới chưa quyết đoán.
Không đợi được anh vào, Sở Mộ Nhiễm không chống lại được cơn buồn ngủ, nhắm mắt lại.
Không biết qua bao lâu, cô cảm thấy hơi ấm quen thuộc bao bọc lấy mình, Sở Mộ Nhiễm quen thuộc cọ vào lồng ngực anh, trên trán đón nhận một nụ hôn của anh
….
Bệnh viện tâm thành.
Mộ Viễn Hoàng mang một người hầu ở Sở gia trói lại đến giao cho Sở Ngọc Diệp chuẩn bị cho kế hoạch của bọn chúng.
Chính là giết người và phẫu thuật thay tim cho Sở Ngọc Diệp.
Mộ Viễn Hoàng từ lâu đã xem Sở Ngọc Diệp như nữ thần, vì vậy lời cô ta nói liền làm theo không chút do dự.
Sau đó, Mộ Viễn Hoàng lại không ngờ sẽ được trả bằng thân thể.
Trong lòng Mộ Viễn Hoàng đầy kỳ dị, nếu là một nữ thần, một người phụ nữ băng thanh ngọc khiết thì đã không dùng thân thể quyến rũ hắn.
Dùng thêm sức va chạm, không biết vì cái gì, trong lòng lại có một cảm giác ác ý muốn tàn phá người trước mặt, trong miệng khinh người mắng chửi: “Tiểu tiện nhân, anh trai làm cô có sướng không? Kêu dâm đãng như vậy, rên lên, rên lớn lên cho ta.”
Mộ Viễn Hoàng gầm lên như vậy liền có chút thoải mái, giống như mọi xiềng xích đã bị phá vỡ.
“Viễn Hoàng, em muốn…ưm…mạnh hơn…”.
||||| Truyện đề cử: Độc Tôn Truyền Kỳ (Kiếm Thần Yêu Nghiệt) |||||
Sau khi bị đám người kia cưỡng bức mấy ngày, Sở Ngọc Diệp bắt đầu là đau đớn, nhưng về sau… cô ta lại cảm giác yêu thích cảm giác bị đàn ông dày vò.
Cô ta không rõ nội tâm biến hóa của Mộ Viễn Hoàng, cứ nghĩ hắn ta say mê cô, đối với cô ta khăng khăng một mực trung thành, lại càng mở miệng rên rỉ lớn hơn.
Nhưng cô ta không biết, cô ta càng cúi đầu nghe lời, địa vị của cô ta trong lòng của Mộ Viễn Hoàng ngày càng thấp hơn.
……
Sáng hôm sau…
Sở Mộ Nhiễm tỉnh lại, ánh nắng từ ban công đã phơi trên sàn nhà một mảng.
Bất ngờ chính là bên cạnh cô, Cố Minh Dạ vẫn còn nằm bên cạnh, cô đưa mắt nhìn anh, đôi mắt anh đang nhìn xa xăm và không phát hiện cô đã tỉnh lại.
“Mấy giờ rồi?” - Sở Mộ Nhiễm hỏi.
Cố Minh Dạ có chút giật mình, đưa mắt nhìn cô, sau đó cầm đồng hồ trên bàn đầu giường nhìn thời gian, một giọng nói trầm ấm ngọt ngào vang lên: “Chín giờ.”
Anh cúi đầu hôn lên trán cô: “Tối qua em ngủ có ngon không?”
“Rất ngon.” - Sở Mộ Nhiễm đưa hai mắt tò mò: “Anh dậy khi nào?”
“Sáu giờ.”
“Anh nằm trên giường ba giờ sao, em cứ nghĩ anh vừa mới tỉnh lại…” - Sở Mộ Nhiễm có chút ngạc nhiên.
Cô biết cuộc sống của Cố Minh Dạ cực kỳ quy luật.
Sáu giờ dậy, tập thể dục 30p, sau đó ăn sáng và làm việc.
Cố Minh Dạ cảm thấy bất đắc dĩ, đưa tay nhéo mũi cô, ánh mắt cưng chiều hỏi: “Em cứ như vậy mong chờ, không sợ có khả năng xuất hiện nguy hiểm sao?”
“Chỉ cần có anh chỉ đạo, em sẽ không gặp nguy hiểm.”
“Ừm, được.”
“Thật sao?” - Sở Mộ Nhiệm kinh ngạc mừng rỡ: “Anh thật sự đồng ý sao?”
“Ừm.” - Sau khi đưa ra quyết định, trong lòng Cố Minh Dạ có chút thoải mái.
Nhưng trong lòng vẫn không giấu được sự bất đắc dĩ với cô.
Rời giường, Cố Minh Dạ mặc quần áo, nghiêm túc nói: “Để đảm bảo an toàn cho em, từ hôm nay anh sẽ dạy em kiến thức trinh sát và phản trinh sát, đồng thời sẽ nói rõ với em khi đụng tới tình huống nguy hiểm phải xử lý như thế nào tốt nhất. Em phải học cho xong, mới được thực hiện nhiệm vụ, em hiểu không?”
“Em có thể.”
“Ừm, nếu em không học được những thứ này và vượt qua bài kiểm tra của anh, anh sẽ không cho phép em tiếp cận Sở gia. Đương nhiên, anh không cho phép em hành động lỗ mãng, đừng khinh người Sở gia. Em phải biết, Sở Vân Quốc là một tên cáo già, đối đầu với hắn, anh cũng phải rất cẩn trọng.”
“Được.” - Sở Mộ Nhiễm không chút do dự gật đầu.
Cố Minh Dạ sờ lên đầu cô.
Cô gái nhỏ của anh thật ngoan.
Thật tốt, từ nay về sau, hai người đã cùng chiến tuyến.
……
Bắt đầu công cuộc học tập, Sở Mộ Nhiễm rất là chăm chỉ.
Mỗi ngày học hai giờ buổi sáng, Sở Mộ Nhiễm còn muốn học buổi chiều, nhưng Cố Minh Dạ còn rất nhiều việc, không muốn nhờ người khác dạy, sợ đả thảo kinh xà.
Cho nên, Sở Mộ Nhiễm học xong buổi sáng sẽ nghỉ ngơi.
Buổi trưa, Sở Mộ Nhiễm nhận được cuộc gọi của Kỷ Tiếu Tiếu.
“Tiểu Nhiễm, tớ và Vu Thiên sẽ ở bên nhau…”
Sở Mộ Nhiễm đã chuẩn bị tinh thần: “Tiếu Tiếu, cậu đã nghĩ kỹ chưa?”
“Ừm.” - Kỷ Tiếu Tiếu có chút ngượng ngùng: “Vu Thiên nói với tớ, sau này anh ấy sẽ không do dự, chỉ cần một mình tớ… Mặc dù gia đình anh ấy gây áp lực, nhưng bây giờ anh ấy đã chuyển ra ngoài và nói chỉ cần ở bên cạnh tớ.”
“Chuyện này…” - Sở Mộ Nhiễm đột nhiên cảm thấy không ổn.
Sau đó, Kỷ Tiếu Tiếu có nam nhân liền không có bạn bè nói: “Cái kia… vì thế giới riêng của tớ và Vu Thiên, cậu có thể dọn đi không?”
Sợ Mộ Nhiễm trợn mắt: “Không phải chứ? Nhanh như vậy liền qua cầu rút ván, lương tâm của cậu ở đâu?”
“Hahaha, tớ căn bản không có lương tâm. Dù sao hôm nay cậu cũng đã bị Cố thiếu bắt về nhà, không phải là đang lăn trên giường phải không?” - Kỷ Tiếu Tiếu tinh nghịch: “Hãy về nhà cậu đi, mùa đông lạnh như vậy cậu cần đàn ông ôm phải không?”
Sở Mộ Nhiễm: “…”
……
Sở Mộ Nhiễm bị Kỷ Tiếu Tiếu cho dọn đi, người vui vẻ nhất là Cố Mịn Dạ, tức giận nhất chính là Du Kỳ Phong.
“Sở Mộ Nhiễm, sao em lại để Kỷ Tiếu Tiếu ở một mình? Tôi vì em mới bỏ ra nhà, bằng không em nghĩ tôi rảnh rỗi bỏ ra căn hộ vài ngàn đô một tháng để đùa giỡn sao?”
“Không phải vậy đâu, không phải vậy đâu…” - Sở Mộ Nhiễm nhíu mày: “Du thiếu, đừng có giận như vậy.”
“Tôi không giận, không giận chút nào, hahaha, tâm tình tôi đang rất tốt.”
Sở Mộ Nhiễm: “…”
Giọng nói này là tột độ tức giận.
“Vậy anh muốn sao?” - Sở Mộ Nhiễm bất đắc dĩ: “Hay là tôi chơi game với anh nhé?”
“Em cho rằng tôi ngây thơ như trước kia sao? Nói cho em biết, đừng hòng dụ dỗ tôi bằng cái này.”
“Hay là lúc chơi game tôi nhường anh mấy ván?”
Trước khi tắt điện thoại, Du Kỳ Phong gầm lên: “Đợi đó.”
Sở Mộ Nhiễm: “…”
Cố Minh Dạ ngồi bên cạnh nhìn cô, ánh mắt có chút không vui: “Nói chuyện phiếm xong rồi?”
“Không, phải nói là dỗ xong.” - Sở Mộ Nhiễm đáp.
“Khác nhau sao?”
Thay vì dỗ xong, anh thà cho là nói chuyện phiếm xong.
Tại sao người phụ nữ của anh phải dỗ người đàn ông khác?
“Đương nhiên là khác, anh thấy đó chỉ có những người tuy lớn xác nhưng tính cách trẻ con như Du thiếu mới cần phải dỗ dành.”
Thực tế Du Kỳ Phong nào có quan tâm đến số tiền cho thuê căn hộ đó, anh ta chỉ không vui và muốn tìm người dỗ dành.
Còn về người đàn ông nhà mình…
Sở Mộ Nhiễm cười chúm chím ngồi lên đùi Cố Minh Dạ, vòng tay qua cổ anh, hờn dỗi nói: “Cố thiếu nhà chúng ta nổi bật về anh minh thần võ, thành thục chững chạc, anh chính là hình mẫu của người đàn ông của thế giới, hình mẫu người chồng của gia đình, đơn giản không thể lợi hại hơn.”
Cố Minh Dạ: “…”
“Ông xã, anh cảm thấy em nói đúng không?” - Sở Mộ Nhiễm tiếp tục hôn lên khóe môi của anh.
Trong mắt Cố Minh Dạ tràn ngập ý cười, anh ho khan và cau mày: “Lúc nào miệng cũng dẻo như vậy? Đứng lên, ngồi xuống ghế, tiết học hôm nay bắt đầu.”
“Tuân lệnh ông chủ.”
Sở Mộ Nhiễm ngồi xuống ghế, nghiêm túc bắt đầu tiết học của mình.
……
Một tuần sau.
Sở Mộ Nhiễm nhân lúc Kỷ Tiếu Tiếu ở nhà vào cuối tuần, muốn đến dọn một chút đồ của mình về, không ngờ trên đường về nhận được điện thoại của Hà Cẩm Thu.
“Tiểu Nhiễm, mẹ hôm nay muốn đi ra ngoài dạo phố, con có muốn đi cùng mẹ không? Mẹ sẽ mua cho con quần áo bầu cho mùa đông có được không?”
Nếu như bình thường, Sở Mộ Nhiễm khẳng định muốn trực tiếp cúp máy hoặc mắng lại.
Hôm nay, cô đổi giọng: “Bà không phải thích Sở Ngọc Diệp sao, sao không đi tìm cô ta, sao lại đột nhiên nghĩ tới đứa con bị lãng quên này.”
Những lời ghen tỵ này không những khiến Hà Cẩm Thu tức giận và còn khiến bà ta mỉm cười nháy mắt với Sở Vân Quốc, rất đắc ý.
“Xem con đang nói cái gì, tuy rằng mẹ luôn yêu Ngọc Diệp, nhưng mẹ chẳng lẽ không yêu thương con sao?”
Lúc này Hà Cẩm Thu đã quên mất việc bà ta đã quỳ xuống cầu xin Sở Mộ Nhiễm hy sinh bản thân để cứu Sở Ngọc Diệp.
Người ta nói muốn lừa người khác, trước tiên lừa qua chính mình, phương diện này Hà Cẩm Thu là người đi đầu.
Sở Mộ Nhiễm không làm bộ làm tịch quá lâu, chỉ nói: “Các người đã nhận tôi là con gái, vậy bây giờ tôi vẫn là người của Sở gia.”
“Đương nhiên, đương nhiên.”
“Vậy nếu tôi là người của Sở gia, tiền chi tiêu mỗi tháng của tôi tính thế nào?”
Nghe vậy, Hà Cẩm Thu liếc nhìn Sở Vân Quốc, thấy ông ta gật đầu, đưa hai ngón tay, bà ta lập tức mỉm cười nói: “Tất nhiên là có, trong nhà Sở gia chúng ta có tiền, sẽ không để con thiệt thòi. Về sau mỗi tháng cho con 200 triệu, con đừng tiết kiệm, không đủ thì hỏi thêm ba con. Con bây giờ ở cùng Cố thiếu, cũng không để cho người khác nói con trèo cành cao.”
“Vậy thì cảm ơn mẹ nhé.”
Sở Mộ Nhiễm nhếch môi nhẹ nhàng nói cảm ơn, cuộc điện thoại lần này hai bên đều hài lòng.
Giang Lãng không nhịn được hỏi: “Sở tiểu thư, cô không phải ghét nhất Sở gia sao, không muốn lấy cái gì từ Sở gia, sao hôm nay cô lại lấy tiền của Sở gia?”
Sở Mộ Nhiễm cười lạnh.
“Cậu không biết đôi vợ chồng kia coi trọng nhất là tiền. Trong quan điểm của họ, mọi hành động đều có mục đích. Nếu tôi tiếp cận họ không có lý do, họ sẽ cảm thấy tôi có động cơ bí mật. Nhưng nếu tôi đến gần họ chỉ để xin tiền, họ sẽ không nghi ngờ tôi tiếp cận vì lý do khác.”
Giang Lãng đã hiểu, giơ ngón cái về phía Sở Mộ Nhiễm.
Sau đó, Sở Mộ Nhiễm đi mua sắm cùng Hà Cẩm Thu.
Đi mệt, liền ăn cơm, lúc này hai người liền đấu trí.
Hà Cẩm Thu cố gắng moi thông tin của Cố Minh Dạ, còn Sở Mộ Nhiễm nghe ngóng tình hình của Sở Vân Quốc và cho một số thông tin sai lệch cho Hà Cẩm Thu, để bà ta không cảm thấy không thu được gì.
Một bữa cơm, hai người đều cực kỳ hài lòng.
Sau khi tách ra, Sở Mộ Nhiễm lên xe, nhanh chóng gọi cho Cố Minh Dạ: “Lão đại, hôm nay em và Hà Cẩm Thu gặp mặt, thăm dò được nữa tháng qua Sở Vân Quốc xuất ngoại hai lần, một lần đi nước M, một lần đi Nam Phi. Hà Cẩm Thu nói ông ta rất ít khi đi nước ngoài, chỉ là công tác trong nước rất nhiều, tuần sau ông ta sẽ đi tỉnh Tân Đô.”
“Được, anh hiểu rồi.” - Cố Minh Dạ bình tĩnh nói: “Tin tức đã nhận, em không cần phải hành động gì cả, tất cả để anh xử lý.”
“Ừm, hôm nay cũng mệt mỏi, em về nhà nghỉ ngơi.”
“Ừm.” - Cố Minh Dạ không yên lòng, lại căn dặn: “Hôm nay em đi gặp Hà Cẩm Thu, sẽ không để bà ấy phát hiện gì chứ? Khi thực hiện nhiệm vụ, em phải chú ý an toàn của bản thân, có hiểu không?”
“Em mới không có ngốc đến vậy, anh hỏi Giang Lãng đi, em là một cô thiếu nữ xinh đẹp thông minh và dũng cảm.”
“Thiếu nữ?” - Cố Minh Dạ bật cười: “Anh nghĩ em là một thiếu phụ thành thục và xinh đẹp.”
Sở Mộ Nhiễm: “…”
“Chờ anh về nhà sẽ ban thưởng cho em, nhé?”
“Anh đứng đắn một chút cho em.” - Sở Mộ Nhiễm tức giận mở miệng, gương mặt xinh đẹp đỏ bừng.
Giang Lãng nghe hai người nói chuyện, tâm tình không tệ
Từ khi Sở tiểu thư về nhà, trạng thái của Cố thiếu đã tốt hơn rất nhiều.
………
Đông đi xuân đến.
Thoáng cái đến tháng ba, đứa bé trong bụng đã bảy tháng, bụng Sở Mộ Nhiễm ngày càng lớn, khoảng hai tháng nữa sẽ đến ngày dự sinh.
Chỉ là thông tin của cô từ Sở gia ngày càng nhiều, lần đó đi Tân Đô, Cố Minh Dạ đã lần theo manh mối bắt được một nhóm tội phạm buôn bán nội tạng trái phép, bắt giữ 30 người và giải cứu rất nhiều nạn nhân, có thể nói là chiến tích huy hoàng.
Sau đó, vì Sở Vân Quốc sinh nghi, sợ ảnh hưởng đến an nguy của Sở Mộ Nhiễm và kế hoạch lâu dài, Cố Minh Dạ buộc phải “trả lại” một chút.
Sở Mộ Nhiễm tiết lộ một chút thông tin cho Hà Cẩm Thu, Sở Vân Quốc nhanh chóng tiến hành báo thù, mặc dù Thiên Sơn không có đội viên tử vong, nhưng bị thương mấy người, xem như đã báo thù.
Mọi thứ cứ tiếp diễn đến mức không dừng lại trong dịp năm mới.
Bởi vì quá nhiều việc phải giải quyết, Cố Minh Dạ cũng không về nhà đón năm mới, Sở Mộ Nhiễm một mình ở biệt thự Giang Sơn đón Tết… Sở gia muốn cô về ăn Tết cùng, tất nhiên cô từ chối.
Chỉ là, cô cung cấp thông tin rất có tác dụng, cho nên Cố Minh Dạ ngày càng bận rộn hơn.
Cố Minh Dạ thường đi một lần vài ngày, thậm chí là mười ngày nửa tháng, thời gian ở nhà ngày càng ít, cho dù ở nhà, anh cũng không dừng lại việc giải quyết công việc.
Vì hài tử đã đến thời điểm gần sinh, Sở Mộ Nhiễm lấy nhiều lý do để không gặp Hà Cẩm Thu nữa.
Cô loanh quanh ở nhà và không muốn ra ngoài nữa.
Điều đáng nói chính là Du Kỳ Phong cũng đã mua một căn biệt thự trong khu Giang Sơn, chỉ cách biệt thự của Cố Minh Dạ 2 căn, ngày Sở Mộ Nhiễm dọn nhà khỏi căn hộ ở cùng Tiếu Tiếu, Du Kỳ Phong cũng dọn nhà.
Anh ta giống như muốn đuổi theo cô cho đến chân trời góc bể, điều này khiến Cố Minh Dạ cực kỳ ăn giấm.
Khi Cố Minh Dạ không có ở nhà, Du Kỳ Phong thường xuyên mang đến cho Sở Mộ Nhiễm đủ loại đồ tốt.
Cái miệng của anh ta khi độc thì độc chết người, đến khi ngọt ngào thì ngay cả dì Trần cũng bị anh ta dỗ đến cười híp mắt, mỗi lần Du Kỳ Phong đến đều rất nhiệt tình tiếp đón.
Chỉ là dì Trần vẫn là báo cáo với Cố Minh Dạ, Cố thiếu vẫn như cũ lật đổ bình dấm chua mấy lần.
Điều này khiến Sở Mộ Nhiễm lại có thêm việc.
Mặc dù người đàn ông của cô đang ở nước ngoài, nhưng cô vẫn phải dỗ dành anh, một chút cũng không dám lơ là việc dỗ dành bình dấm chua nhà mình.
Nhưng mà, gần đây cô lại không dỗ dành được nữa.
Mấy ngày trước, Cố Minh Dạ đến nước M. Mấy lần trước cô đều có liên lạc được với anh, lần này, Sở Mộ Nhiễm đã mấy ngày không có chút tin tức gì về Cố Minh Dạ.
Trái tim cô treo lơ lửng trong không trung và cảm thấy vô cùng khó chịu.
Sở Mộ Nhiễm gọi cho Du Kỳ Phong, muốn nhờ anh tra thông tin giúp cô.
Bên này, Du Kỳ Phong cũng đang tra thông tin, bởi vì lần này cha của Du Kỳ Phong cũng đi đến nước M cùng Cố Minh Dạ, một tuần rồi không liên lạc được.
Tất cả đều lo lắng.
Sở Mộ Nhiễm ở trong nhà ngày càng cảm thấy ngộp, trong lòng lo lắng không lắng xuống.
Cô đi ra ngoài vườn ngồi, từ phía sau có một giọng nói nghèn nghẹn gọi tên cô.
Sở Mộ Nhiễm quay đầu lại, phát hiện Du Kỳ Phong đúng tại dưới bóng cây, cô nở nụ cười hỏi: “Cổ họng của anh bị sao vậy?”
Khi Du Kỳ Phong bước tới gần cô hơn, nhìn thấy đôi mắt đỏ ngầu và vẻ mặt căng thẳng của anh, trái tim Sở Mộ Nhiễm đột nhiên trùng xuống, vội hỏi: “Anh sao vậy? Có phải xảy ra chuyện gì không? Anh…anh đứng ở đó bao lâu rồi?”
Nhìn thấy cô hoảng hốt như vậy, Du Kỳ Phong muốn nở nụ cười để trấn an cô, nhưng bây giờ cười so với khóc còn khó coi hơn
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” - Sở Mộ Nhiễm hỏi.
“Em đừng kích động.” - Du Kỳ Phong vội vàng bước tới đối diện cô, hai tay đặt lên bả vai cô, dừng lại một chút, cuối cùng nói với ánh mắt dò xét: “Ba tôi trưa nay vừa trở về, bị thương rất nặng, sau đó…”
“Sau đó thế nào?”
“Trước khi ông ấy hôn mê, ông ấy đã nói… đã nói… nói Cố Minh Dạ đã tử trận.” - Sớm muộn cũng phải nói, Du Kỳ Phong dứt khoát nói ra một hơi.
Anh từng nghĩ, nếu không có Cố Minh Dạ chướng mắt thì Sở Mộ Nhiễm đã nhìn thấy anh, nhưng khi biết Cố Minh Dạ đã hy sinh trong trận đấu, anh không có chút vui vẻ nào.
Điều duy nhất anh nghĩ đến, Sở Mộ Nhiễm phải làm sao, đứa bé trong bụng cô phải làm thế nào?
Cố Minh Dạ chết, cô ấy có thể tiếp nhận sự thật này không?
Không thể?
Sở Mộ Nhiễm sắc mặt tái nhợt, cô chỉ có thể nghĩ tới chính là tuyệt đối không thể.
Bờ môi run rẩy, Sở Mộ Nhiễm không dám tin nói: “Cha của anh đã trở về, ông ấy nói… nói… Cố Minh Dạ đã chết?”