Vì Sở Mộ Nhiễm từng thương lượng, chỉ càn Vu Thiên không cắn Kỷ Tiếu Tiếu, cô và Cố Minh Dạ sẽ hổ trợ hắn.
Lại thêm vợ chồng Vu gia đã nhận hết mọi tội lỗi, Vu Thiên chỉ trong vai trò hổ trợ một số vụ nhỏ có bằng chứng.
Cuối cùng, tòa tuyên án năm năm tù giam.
Với khả năng của Vu Thiên, chỉ cần hắn cải tạo tốt ra khỏi tù, hắn sẽ vẫn lấy lại được sự nghiệp.
Kỷ Tiếu Tiếu quay về khỏi tòa án, tâm trạng vẫn rất mơ hồ, nhưng khi cô nhận được một lá thư mà Vu Thiên nhờ Cố Minh Dạ đưa cho cô, sắc mặt Kỷ Tiểu Tiếu đã thay đổi.
Trong thư, không nhiều nội dung, tổng kết lại chỉ có một câu: “Tiếu Tiếu, anh hối hận, chúng ta có thể ở bên nhau lần nữa không? Em có thể đợi anh không?”
Kỷ Tiếu Tiếu cầm lá thư rất lâu, đầu ốc rối bời, cô ước gì mình mất đi trí nhớ.
Vu Thiên nói, hắn chưa bao giờ có ý nghĩ muốn hại cô, cũng chưa bao giờ nghĩ muốn cô gánh tội thay hắn. Trước đó, hắn sợ mình không thể trở mình nên mới như thế... nếu như phán quyết không phải năm năm thì hắn cũng không viết là thư này cho Kỷ Tiếu Tiếu.
Kỷ Tiếu Tiếu tin.
Ở bên nhau thời gian dài, Kỷ Tiếu Tiếu biết tính cách Vu Thiên luôn nghĩ cho người khác nhiều hơn bản thân mình, anh ấy lo lắng sẽ bị kết án nặng, không muốn lỡ làng cô.
Hắn nói hắn đã danh thời gian suy nghĩ, hắn đã hiểu bản thân đã sai lầm, và đã hiểu thấu nỗi đau của cô. Anh muốn anh có cơ hội bù đắp cho cô.
Làm sao bây giờ?
Kỷ Tiếu Tiếu biết rõ bản thân chưa quên được Vu Thiên, nhưng quay lại cô vẫn là do dự.
Khu Giang Sơn non núi hữu tình, Kỷ Tiếu Tiếu mang túi mấy lon bia, muốn tìm rượu giải sầu.
Bên kia, Sở Mộ Nhiễm nằm bên cạnh Cổ Minh Dạ đang đọc sách trên giường, kéo tay áo của anh hỏi: “Cố thiếu, anh nghĩ xem Vu Thiên viết cái gì cho Tiểu Tiếu? Hắn ta không có chút ý tứ gì cho anh sao?”
Cố Minh Dạ: “.
Vấn đề này cô gái của anh đã hỏi ba lần.
Và câu trả lời luôn giống như cũ: “Không biết, không có.”
Sở Mộ Nhiễm: “Anh không thể trả lời khác sao?”
Cố Minh Dạ dừng một chút: “Em không thể đổi vấn đề khác sao?”
“Vậy anh có cảm thấy em có nên trực tiếp hỏi Tiếu Tiếu không?”
Nếu như nhìn trộm thư của người khác không phải là không đúng, Sở Mộ Nhiễm đã muốn nhìn xem Vu Thiên viết gì cho Tiếu Tiếu, nếu hắn vô liêm sỉ đến mức muốn tái hợp, cô sẽ nuốt luôn lá thư không đưa cho Tiếu Tiếu, tránh cho Vu Thiên làm loạn tâm tình của bạn thân mình.
Đáng tiếc... cô không thể nhìn lén thư người khác được.
“Muốn thì em có thể hỏi, nhưng em không ngại quá quan tâm đến chuyện tình cảm của người khác sao?” - Giọng nói Cố Minh Dạ bình tĩnh mà trầm thấp.
“Tại sao?”
“Bởi vì có nhiều người thời điểm cũng không biết mình muốn làm gì, họ có thể mất phương hướng khi bị bên ngoài quấy nhiễu.
Sở Mộ Nhiễm không hiểu: “Vậy nếu Tiếu Tiếu không biết phải làm gì, em là người ngoài tỉnh táo, người trong cuộc u mê, em nói cho cậu ấy biết lựa chọn chính xác chẳng phải tốt hơn sao?”
Đúng là có thể tốt hơn.
Nhưng mà việc vợ của mình quá quan tâm đến người khác dù là đàn ông hay phụ nữ đều không phải là chuyện vui vẻ.
Cố Minh Dạ hơi nheo mắt, đóng cuốn sách đặt lên tủ đầu giường.
Sở Mộ Nhiễm theo bản năng lùi lại vài xm.
“Muốn trốn?” - Cố Minh Dạ thấp giọng cười, giọng nói khàn khàn quyến rũ lập tức đánh vào trái tim Sở Mộ Nhiễm.
Anh kéo chân cô lại và ấn cô xuống, đưa đôi tay mảnh khảnh và gắn chắc của mình vào khe hở của các ngón tay cô và đan chặt các ngón tay cô lại.
Đôi mắt sâu thẳm nhìn cô chăm chú: “Nếu em có thời gian lo lắng cho người khác, sao không nghĩ cách nào khiến anh thỏa mãn.
“Anh lại muốn lên?” - Gương mặt Sở Mộ Nhiễm lập tức đỏ bừng.
Cố Minh Dạ ấn mỗi xuống, đôi môi ấm áp cùng chiếc lưỡi trêu đùa cô.
Sở Mộ Nhiễm lúc này liền nhắm mắt lại tận hưởng, trong nháy mắt quên sạch nhưng sự tình đang lo lắng.
Cố thiếu đúng là luôn có cách dạy dỗ nữ nhân của mình.
.....
Kỷ Tiếu Tiếu uống cạn lon bia thứ sáu, tâm trí trở nên có chút mơ hồ.
Du Kỳ Phong lái xe trở về, nhìn thấy Kỷ Tiếu Tiếu ngồi uống bia một mình ở sân vườn, muốn mặc kệ lên phòng ngủ, nhưng cái chân lại mò tới gần.
Nhìn lon bia bóp nát dưới cỏ, Dù Kỳ Phong liếc nhìn trong túi còn mấy lon, trên tay Kỷ Tiếu Tiếu vẫn cầm một lon uống dỡ.
“Có chuyện gì không vui sao?”
Thanh âm rõ ràng không có gì ôn nhu, nhưng Kỷ Tiếu Tiếu bỗng nhiên cảm thấy cái mũi cay cay.
Tiếp đó, cô nghe thấy Du Kỳ Phong gào lên chán ghét: “Khóc, khóc, khóc làm mẹ gì? Hừ, phụ nữ các người thật là phiền phức, cô cũng đừng tỏ ra bộ dạng giả quỷ này với tôi, có chuyện gì cứ nói với bổn thiếu gia, bổn thiếu gia làm chủ cho cô.”
“Không có việc gì...” - Kỷ Tiếu Tiếu lắc đầu.
“Ha Ha.” - Du Kỳ Phong rõ ràng không tin: “Không muốn nói thì coi như xong. Nín chết cô đi.”
Kỷ Tiếu Tiếu: “
Kỷ Tiếu Tiếu cứ nghĩ như thế là kết thúc câu chuyện.
Du Kỳ Phong hẳn cũng sẽ không quá quan tâm đến chuyện vì sao cô khóc.
Nhưng mà cô nghĩ sai.
“Cô có chịu nói hay không?” - Du Kỳ Phong lại hỏi.
Kỷ Tiếu Tiếu bất đắc dĩ: “Không phải anh nói không nói thì coi như xong, để tôi nín chết à?”
“Mẹ kiếp.” - Du Kỳ Phong gần như nhảy dựng lên: “Tại sao cô lại như vậy? Tôi nói muốn cô nín chết cô liền nón chết à? Bình thường tôi có thấy cô nghe lời như vậy đâu?”
Cô ta không nghe thấy anh đang muốn mỉa mai cho cô tức giận cải lại và nói
ra sao.
Nhưng Kỷ Tiếu Tiếu trong lòng vô cùng phức tạp, chuyện liên quan tới Vu Thiên cô không muốn nhiều người biết.
Vả lại, khi nghe giọng nói của Du Kỳ Phong khi tâm trạng cô trùng xuống, cô mới không kiềm chế được rơi nước mắt, cô làm sao nói cho hắn biết cô vì lời hỏi hạn của hắn mà bật khóc.
Cô không muốn thừa nhận, vừa rồi cô thật sự muốn tìm một bờ vai để dựa vào, trốn trong một cái lồng ngực ấm áp để trốn tránh thế giới... vậy mà người đầu tiên cô nghĩ tới... lại là Du Kỳ Phong.
“Được rồi, nếu như cô không muốn nói thì cũng không cần nói.”
Một cơn gió đêm thổi qua, Kỷ Tiếu Tiếu nhìn lên Du Kỳ Phong, đôi mắt còn hơi ửng đỏ, gương mặt vì say mà đỏ bừng, thân thể vì lạnh mà hơi run lên.
Lúc này Du Kỳ Phong mới nhận ra, Kỷ Tiếu Tiếu đang mặc bộ đồ ngủ rộng đơn giản với chiếc váy thun màu trắng, tuy không mỏng nhưng đường cong tròn trịa của bộ ngực, bời vì không mặc nội y mà vết tích nhô lên đều thu vào trong måt hån.
Nếu như mà trời đột nhiên mưa... Du Kỳ Phong nghĩ tới đây liền tự muốn đấm thằng lưu manh bên trong mình một cái.
Du Kỳ Phong cởi áo khoác, ném cho Kỷ Tiếu Tiếu: “Ngoài trời lạnh, ăn mặc mỏng manh vậy, cô bệnh rồi ai chăm cho của nợ của cô.”
Đợi Kỷ Tiếu Tiếu mặc xong, liền nhìn thấy Du Kỳ Phong ngồi bên kia xích đu, cầm lấy lon bia mở ra.
“Cảm ơn.” - Kỷ Tiếu Tiếu nhẹ nhàng nói cảm ơn.
“Cô có nghĩ chúng ta có thể ngồi một chỗ uống bia nói chuyện, cho dù là cãi nhau cũng là một chuyện không tệ phải không?”
“Hả?” - Kỷ Tiếu Tiếu bối rối, nhất thời không kịp phản ứng.
Du Kỳ Phong uống một ngụm bia lớn, thanh âm có chút thở dài, tiếng cười có chút thê lương và tổn thương: “Cô biết không, tôi chưa bao giờ nghĩ đến bản thân đi đến kết cục này... tan cửa nát nhà. Mẹ kiếp, trước kia học tới thành ngữ này tôi chả có cảm giác mẹ gì, đến lúc rơi trên người mình mới cảm nhận được nó thương tâm cỡ nào.
“Mẹ tôi tự sát, ba tôi cũng mất, tôi ngay cả biệt thự sống từ nhỏ cùng họ cũng không dám về, sợ về đến sẽ bị ám ảnh không thể rút ra được. Tôi cứ ngỡ bản thân chả sợ đếch gì? Nhưng cuối cùng tôi vẫn rất sợ. Tôi sợ sẽ nhớ tới những ký ức ở bên cạnh họ, sợ nghe lại những lời khuyên của mẹ mà tôi từng không thèm nghe, nhưng tôi lại càng sợ nếu không nghĩ tới, thời gian sẽ lấy đi ký ức của tôi, tôi sợ sẽ không còn nhớ họ nữa.”
Du Kỳ Phong uống cạn một lon bia, bóp nát nó: “Cô có phải nghĩ tôi vô dụng lắm phải không? Ha ha ha.
Kỷ Tiếu Tiếu ngước mắt lên và bắt gặp đôi mắt đào hoa sáng lấp lánh của Du Kỳ Phong, đôi mắt của hắn đẹp không tả siết nhưng cô không thích nụ cười trên môi hắn.
Cô đã quen nhìn một Du Kỳ Phong kiêu ngạo và nổi loạn, bây giờ lại là một Du Kỳ Phong nặng nề và cay đắng.
Nhìn hắn như vậy, cô lại thấy đau lòng.
Kỷ Tiếu Tiếu cầm bia uống một hơi, quay mặt đi như trốn tránh: “Nếu anh nói anh vô dụng, còn ai dám tự nhận mình lợi hại? Mặc dù tôi cảm thấy anh rất ác mồm ác miệng, tính khí như trẻ con, có đôi khi không biết nói chuyện làm người khác tức giận, nhưng mà tôi vẫn rất khâm phục anh, cảm thấy anh là một người rất dũng cảm.
Kỷ Tiểu Tiểu bình thường sẽ không như vậy, nhưng hôm nay cô thật sự muốn an ủi Du Kỳ Phong.
Nhưng khi nhìn qua phía Du Kỳ Phong, lại thấy hắn nhíu chặt lông mày.
“Sao vậy?” - Kỷ Tiếu Tiếu theo bản năng nhích ra xa, tránh đi sự nguy hiểm.
“Tôi nói..” - Du Kỳ Phong rít lên như bị đau răng: “Tôi đang tâm sự với cô, cô ngược lại rất tốt, cô... cô mẹ nó rốt cuộc là đang an ủi tôi hay là mượn cơ hội mắng tôi?”
“Tôi... là tôi đang an ủi anh.”
“Tôi ác môm ác miệng?”
Kỷ Tiếu Tiếu: “..."
“Tính khí trẻ con?”
“Không biết nói chuyện làm người khác tức giận?”
“Điều duy nhất tôi có chỉ có lòng dũng cảm thôi, phải không?”
Kỷ Tiếu Tiếu xấu hổ: “”
Nhìn thấy Du Kỳ Phong ủy khuất, Kỷ Tiếu Tiếu cuối cùng cũng không nhịn được cười, liền bật cười thành tiếng: “Ha ha ha.”
Thanh âm tiếng cười càng lúc càng lớn, đôi mắt tròn xoe của Kỷ Tiếu Tiếu cong lên cười, vẻ mặt vô cùng vui vẻ.
Du Kỳ Phong nhìn cô ngẩn ngơ một lát, không khỏi bật cười.
Hai người nhìn nhau cười, giống như khoảng cách giữa bọn họ dần tan biến.
"Can ly."
"Can ly."
Hai người cụng ly, mỉm cười uống bia vào, mối quan hệ của họ có chút thân thiết hơn một chút.
Kỷ Tiếu Tiếu thở dài: “Nếu anh đã nói chuyện của anh, vậy tôi cũng kể cho anh nghe chuyện của tôi.”
Trong lòng Kỷ Tiếu Tiếu lại buồn bã, cô biết nó giống như vết thương mưng mủ, ngày càng thối rữa.
Nếu như không được loại bỏ, cô sẽ không bao giờ hồi phục được.
Du Kỳ Phong chớp mắt: “Nói đi, đem những chuyện cô không vui nói ra để cho bổn thiếu gia vui vẻ một chút.”
Kỷ Tiếu Tiếu tức giận liếc hắn, nhưng tâm tình thoải mái không giải thích được, điều cho là khó nói cũng không quá khó mở miệng: “Tôi và Vu Thiên bên nhau chính là lần đầu tiên tôi yêu, tôi rất trân trọng tình yêu của mình, nhưng về sau... anh cũng biết, nó kết thúc không tốt đẹp.”
“Bởi vì chuyện của Vu gia?”
“Chuyện của Vu gia không phải là nguyên nhân chủ yếu, nguyên nhân chính là chuyện lần đó ở trấn nhỏ... mà tôi gặp phải. Tôi không nghĩ rằng Vu Thiên là người đàn ông có thể tiếp nhận chuyện đó.... Và sự thật đã chứng minh anh ta không những không thể chấp nhận mà còn gây thêm tổn thương cho tôi, cho nên tôi mới dứt khoát rời đi.”
“Vậy chẳng phải chuyện tốt sao? Loại cặn bã đó cô nên dứt khoát từ bỏ, về sau muốn tìm nam nhân cứ lấy tôi ra là chuẩn, cam đoan cô không bị tát vào mặt như vậy” - Du Kỳ Phong vỗ ngực một cái, làm ra vẻ bản thân rất lợi hại.
“Đúng rồi, còn chưa chúc mừng cô thoát khỏi khổ ải.” - Du Kỳ Phong tùy tiện đụng lon bia của Kỷ Tiếu Tiếu.
Kỷ Tiểu Tiểu: “. "
“À, cô kể tiếp đi.
Kỷ Tiếu Tiếu không nói tiếp mà lại hỏi: “Có phải đàn ông sẽ rất để ý chuyện này đúng không, dù trong miệng nói là không để ý, nhưng trong lòng vẫn xem thường phụ nữ bị cưỡng bức, cho rằng người phụ nữ đó không trong sạch, không đáng được yêu thương?”
Ngoài ra, còn có cái đáng sợ hơn gọi là dư luận.
Điều tổn hại nhất không phải là người ngoài mà chính là người thân và bạn bè, đặc biệt là người mà cô muốn gắn bó cả đời.
Kỷ Tiếu Tiếu chia tay Vu Thiên chính là một cách bảo vệ chính mình.
Đau ngắn còn hơn đau dài, cô nghĩ mình đã làm rất tốt rồi.
Nhưng cô lại không ngờ Vu Thiên lại đề nghị quay lại và muốn cô đợi hắn năm năm, khi anh ra tù anh sẽ cưới cô.
Kỷ Tiếu Tiếu nhìn về phía Du Kỳ Phong, lại hỏi: “Anh có chấp nhận một người phụ nữ từng bị cưỡng bức không?”