Không Thể Làm Gì Khác Ngoài Nhượng Nam Chính Yêu Ta

Chương 13



Tiếng nước trong buồng tắm vẫn còn đó, không khí đột nhiên chuyển lạnh, hơi nước bám lên gạch men ngưng kết thành giọt rồi trượt xuống, từng vết rõ ràng.

Tích, tích, tí tách.

Trì Tiểu Thiên cảm thấy lạnh sởn cả tóc gáy, căng đau não đột nhiên tỉnh táo lại, nửa người dưới của cậu còn chìm ở trong nước, khuỷu tay chống vào bồn tắm, vừa lạnh lẽo vừa nóng bỏng: "... Tiểu thúc?" cậu lắc lắc đầu, vẩy đi ra một ít giọt nước, ý thức triệt để trở về, cậu thấy người trước mặt là Thẩm Triệt, tuyến lệ bắt đầu mất khống chế "Tiểu thúc." Sau gáy bị người vuốt ve, như là an ủi, như là xả giận, lực đạo vừa nặng vừa chậm, cậu run rẩy gọi "Tiểu thúc..."

Thẩm Triệt đè bị ẩm ướt áo sơmi: "Khóc cái gì."

Trì Tiểu Thiên lắc đầu, nước mắt càng ngày càng mãnh liệt: "Ta, ta không biết."

Cậu nghẹn ngào, "Ta không biết."

Tống Nghi? Tống Nghi à?

Thẩm Triệt nghĩ tới chuyện ngày hôm trước, Tống Nghi muốn cùng một người ăn cơm, Trì Tiểu Thiên muốn đi ra ngoài hẹn hò, hắn ở nhà chờ Trì Tiểu Thiên thời điểm thì Trì Tiểu Thiên đang cùng Tống Nghi vui vẻ: "Tiểu thiên làm sao có thể yêu thích người khác?" Hắn than thở, nụ cười vẫn cứ ôn hòa như trước, "Tiểu thúc thật sự rất giận."

Trì Tiểu Thiên ôm đầu gối, màu da trắng nõn hồng hào, môi lại dần dần mất đi huyết sắc.

Cậu không quá thông minh đại não cảm giác được có cái gì đó khác lạ, đẹp đẽ đôi mắt hòa cùng hơi nước: "Ta không có làm cái gì." Cậu giải thích, "Ta yêu thích Tống Nghi, ta chỉ nhận lầm người..." Mà thôi.

Buồng tắm là một chỗ tốt để làm một số việc.

Ở trong nước thì nóng, đi ra thì lạnh, hai tầng nóng lạnh đối lập nhau.

...

Trì Tiểu Thiên khóc đến run cầm cập, đến lúc ngủ thiếp đi cổ họng đều đã khàn.

Cậu không biết quá trình sẽ đau như vậy, cũng không biết sẽ sướng như vậy.

Túng dục quá độ kết cục chính là nằm trên giường an dưỡng, không nhúc nhích thì cái mông vẫn đau, Trì Tiểu Thiên mặt nhỏ trắng bệch, lúc húp cháo tay còn run, cậu có chút sợ hãi: "Ta đây là tàn phế rồi sao?"

Hệ thống: "..."

Nó ho khan một tiếng, "Mệt nhọc thì nghỉ ngơi một chút là tốt rồi."

Tối hôm qua vui vẻ quá mức, Trì Tiểu Thiên có chút sốt nhẹ, không lấy sức nổi cũng là chuyện bình thường.

Trì Tiểu Thiên thoáng an tâm, hắn lại bắt đầu cười hì hì: "Thẩm thúc thúc mạnh thật nha, của hắn thật lớn."

Hệ thống không muốn cùng Trì Tiểu Thiên thảo luận cái đề tài này, vội vã lưu lại một tiếng Thẩm Triệt đến rồi sau đó không lên tiếng nữa. Thẩm Triệt lên lầu, hắn vặn ra chốt cửa: "Tiểu thiên."

Trì Tiểu Thiên dừng lại một chút mới nhìn về phía phục trang thắng thắn Thẩm Triệt, thấy người trực tiếp đi tới, thần sắc cậu không khống chế được đề phòng: "Đừng tới đây!" Thanh âm cậu còn khàn khàn, không chỉ không có nhiều lực uy hiếp còn có chút mềm nhũn, thấy Thẩm Triệt không ngừng lại, cậu hoảng loạn hất trong tay cháo ra ngoài, bắn vào một ống quần của Thẩm Triệt, "Cút, cút a!"

Bị chính mình tiểu thúc thượng.

Cậu khó có thể tiếp thu hiện thực này.

Thẩm Triệt nhíu mày lại, hắn bất động.

Anh tuấn cao lớn nam nhân thần sắc lạnh lùng, sau đó trở nên nham hiểm, không có tình người. Hắn che lại phần lớn tia sáng, anh tuấn ngũ quan sắc bén mà băng lãnh: "Ngươi đây là cùng ta nổi nóng, là ai cho ngươi cái dũng khí đó?"

Xa lạ, làm người sợ hãi Thẩm Triệt.

Trì Tiểu Thiên cho là Thẩm Triệt ít nhất sẽ nói áy náy, dụ dỗ cậu một chút, cậu ngẩng đầu lên, đôi mắt toát ra một tia mờ mịt, cậu muốn gọi tiểu thúc, mà đôi môi vừa động đậy, cái gì cũng đều nói không ra.

Thẩm Triệt không muốn nuôi một kẻ yêu thích người khác, hắn cảm thấy như vậy rất ngu ngốc.

"Trì Tiểu Thiên." Hắn đến gần, vặn Trì Tiểu Thiên cằm, ở trên cao nhìn xuống, "Ta và Trì gia quan hệ rất tốt hay sao? Ngươi cho rằng ta dựa vào cái gì nuôi ngươi?"

Ngón tay lướt qua người trẻ tuổi bộ vị nhạy cảm, khiến cậu run rẩy một hồi, ám muội mà cợt nhả "Ngươi rất tuyệt, ta tối hôm qua rất vui vẻ."

Trì Tiểu Thiên viền mắt lại bắt đầu đỏ lên, rõ ràng là rất ôn nhu thân mật động tác, cậu chỉ có thể cảm thấy nghẹt thở, lông mi rũ xuống, nước mắt đập phải Thẩm Triệt mu bàn tay, Thẩm Triệt ngẩn ra, lập tức không quan tâm nở nụ cười, hắn vốn là muốn ngủ với Trì Tiểu Thiên mà thôi, có thể đạt đến mục đích là được, hắn liếc mắt bãi cháo kia: "Ngươi không ăn vậy thì nhịn đói đi."

Trì Tiểu Thiên bắt được Thẩm Triệt muốn rút ra tay, đầu tóc màu nâu ánh sáng bóng loáng mềm mại, hắn rất dùng sức, cái này ngu xuẩn nhu nhược hài tử âm thanh rất khàn, vùi đầu rất thấp: "Ta cho là... Ta cho là, ngươi là thật sự coi ta là cháu trai."

Nửa năm trước đây, cậu thật sự xem Thẩm Triệt là tiểu thúc của cậu.

Hắn thích Thẩm Triệt, sùng bái Thẩm Triệt.

Thẩm Triệt thậm chí cảm thấy có một chút đau lòng.

Vấn đề là của hắn sao? Là Trì Tiểu Thiên không biết quý trọng: "Tiểu thiên, tiểu thúc cũng muốn tốt đối với ngươi. Nhưng là tiểu thiên nhượng tiểu thúc quá thất vọng rồi." Hắn rút đi bị Trì Tiểu Thiên cầm lấy tay, thanh âm ôn hòa, "Nếu tiểu thiên yêu thích người khác, vậy chúng ta sẽ không đàm luận tình cảm nữa, chỉ nói đến tiền đi. Tiểu thiên cho tiểu thúc thượng, tiểu thúc cung cấp tiểu thiên ăn mặc."

Trì Tiểu Thiên mặt triệt để mất đi huyết sắc, cậu cầm cái gối liền đập tới: "Ngươi coi ta là cái gì!"

Thẩm Triệt không trốn, hắn lẳng lặng nhìn Trì Tiểu Thiên, mãi cho đến lúc Trì Tiểu Thiên lần thứ hai tỉnh táo lại: "Ngươi cho rằng cái gì. Tiểu thúc không miễn cưỡng ngươi, ta cho ngươi một ngày cân nhắc."

Hắn nói xong rồi đi, một giây đều không ở thêm.

Cửa cũng bị đóng lại.

Trì Tiểu Thiên đôi mắt ảm đạm xuống, hắn vật xuống chăn mà khóc.

Hệ thống nhìn Trì Tiểu Thiên gào khan: "..."

Nó một lời khó nói hết, "Ngươi tối thiểu rơi hai giọt nước mắt đi."

Trì Tiểu Thiên nói năng hùng hồn: "Tối hôm qua nước mắt khóc cạn rồi, ta không khóc nổi nữa, một giọt cũng không có!"

Hệ thống nhớ Trì Tiểu Thiên câu nói này đã từng nói, bất quá là nói chất lỏng khác một giọt cũng không có: "..." Không biết là Trì Tiểu Thiên thất bại, hay là nó không sạch sẽ, nó tận lực không nghĩ nhiều, "Ngươi định làm như thế nào?"

"Làm sao bây giờ?" Trì Tiểu Thiên nói, "Ta có thể làm sao! Ta chỉ là một tên công tử bột phú nhị đại, ta lấy cái gì phản kháng Thẩm Triệt! Ta không thể làm gì khác hơn là nằm ngang bị - tất -."

Hệ thống: "... Con mẹ nó ngươi cười nhỏ giọng một chút."

Trì Tiểu Thiên phát hiện mình dĩ nhiên cười ra tiếng, hắn ho khan hai lần: "Thật không tiện, thật không tiện."

"Ngươi đừng tưởng ta tinh thần sa sút biếng nhác. Trì Tiểu Thiên làm sao cũng là cái phú nhị đại, hắn là có tôn nghiêm. Thẩm Triệt thẳng thắn như vậy, hắn làm sao chịu được." Hệ thống đoán tiếp "Ngươi lập tức thu dọn đồ đạc rời khỏi Thẩm Trạch phải không."

Trì Tiểu Thiên cắt lời.

Hắn sờ sờ cái bụng xẹp lép, khẩn cầu: "Ăn no lại đi có được không?"

Hệ thống cười lạnh: "Ngươi lại để cho Thẩm Triệt - tất - ngươi một lần lại đi đi."

Trì Tiểu Thiên hưng phấn: "Thật sự có thể sao?"

"..." Hệ thống, "Giữ liêm sỉ một chút."

Đây là không được ý tứ.

Trì Tiểu Thiên tôn nghiêm nói lớn cũng lớn, nói nhỏ thì cũng nhỏ. Cậu hiện tại một chút khổ cũng chưa từng ăn, tự nhiên là sĩ diện, cùng nguyên tác giống nhau, chờ Trì Tiểu Thiên ra đi gặp bên ngoài một chút mưa gió, liền trở về cầu Thẩm Triệt thôi.

Cái mông thật đau quá, sốt nhẹ còn có chút choáng váng, Trì Tiểu Thiên vẫn ngoan cường rời đi. Tối hôm qua Thẩm Triệt tuy rằng rất hung ác, mà tựa hồ chuẩn bị thật lâu, rất chu toàn cũng rất cẩn thận, cậu không bị thương.

Mà bước đi vẫn là tránh không được có chút khập khiễng.

Áo khoác, cao cổ áo lông, mũ lưỡi trai.

Trì Tiểu Thiên đem mình bọc rất kín, cậu đỡ cầu thang đi xuống, đi ra phòng khách, tựa hồ có cảm giác gì đó nên quay đầu lại nhìn, thanh niên sắc mặt tái nhợt, có chút sưng môi còn hiện ra diễm sắc, lần đầu, ánh mắt của cậu có chút phức tạp.

Thẩm Triệt nhìn bên trong camera Trì Tiểu Thiên.

Rõ ràng là mặt không hề cảm xúc nhưng lại có chút dữ tợn, hắn nhắm lại mắt, thở dài.

Trì Tiểu Thiên thật dám bỏ đi.

Cao đặc trợ nhìn có chút khập khiễng Trì Tiểu Thiên cùng cả người tản ra hơi thở lạnh như băng Thẩm Triệt, sợ đến không dám thở mạnh, nhưng hắn cùng Trì Tiểu Thiên chung sống một đoạn thời gian, âm thầm cho là Thẩm Triệt nhiều ít có chút yêu thích Trì Tiểu Thiên, không đến nỗi nháo thành như vậy: "Có muốn hay không ta đi khuyên nhủ Trì thiếu gia, hắn dù sao tuổi tác còn nhỏ..."

"Để cho hắn đi."

"..."

"Vâng."

*

*

Trì Tiểu Thiên gọi Trần Cách tới đón cậu.

Cậu không có bằng hữu gì, sau khi bị đuổi ra ngoài duy nhất có thể nhớ tới người dĩ nhiên là chó săn của cậu: "Lại Thẩm Trạch bên này tiếp ta."

Thanh âm cậu suy yếu, thật giống như là gió vừa thổi sẽ tản đi.

Trần Cách không nói ra được đó là cảm xúc gì, hắn lái xe đi, một đường lái thật nhanh. Trì Tiểu Thiên ở trong gió đứng, có lẽ là do cây cối tiêu điều, phong cảnh ủ dột mà vẫn luôn sức sống tràn đầy người trẻ tuổi thoạt nhìn có chút đơn bạc.

Vây quanh khăn quàng cổ chặn lại hơn nửa khuôn mặt, lộ ra một đôi mắt khóc đến sưng tấy.

Là cùng hắn tiểu thúc giận dỗi?

Trần Cách không dám hỏi, hắn xuyên thấu qua bên trong xe gương chiếu hậu xem Trì Tiểu Thiên, Trì Tiểu Thiên dựa vào cửa sổ xe chợp mắt, lông mi dài nhỏ hơi nhăn mày, thoạt nhìn có chút đáng thương... Còn có chút tươi đẹp?

Hắn nắm vô-lăng không dám suy nghĩ nhiều.

Trì Tiểu Thiên chưa nói đi đâu, mà xem bộ dáng là buồn ngủ, Trần Cách có thể dẫn hắn đi tửu điếm, mà xuất phát từ một loại nào đó tư tâm, hắn đem Trì Tiểu Thiên mang đi chính mình mua hai tầng tiểu biệt thự.

Trì Tiểu Thiên lúc xuống xe có chút ngoài ý muốn, hắn nghiêng đầu quan sát liếc mắt một cái nhìn Trần cách, Trần Cách hơi sốt sắng nhéo ngón tay, mà Trì Tiểu Thiên không nói thêm cái gì, chỉ là nói: "Ta đói. Muốn ăn cháo trắng nấu với hột vịt bách thảo cùng thịt nạc."

Trần Cách lau đi lòng bàn tay mồ hôi: "Được."

Trì Tiểu Thiên ở lại chỗ của Trần Cách.

Cậu không hiểu nam nam sự lắm, cũng không biết bôi thuốc, cũng may Thẩm Triệt thay cậu xử lý qua một lần, tuy rằng khó chịu mà cũng không phải là không thể chịu được, chỉ là khỏi chậm hơn một chút.

Trần Cách biết Trì Tiểu Thiên thói quen ẩm thực, Trì Tiểu Thiên liên tiếp mấy ngày ăn đồ ăn rất thanh đạm, bước đi còn có chút không bình thường hắn đã đoán được nguyên nhân, hắn chỉ là khó có thể tin được mà thôi. Ngày đó hắn cảm thấy ánh mắt Thẩm Triệt nhìn Trì Tiểu Thiên không quá bình thường, bọn họ đã đem Trì Tiểu Thiên an toàn đưa trở về, có xảy ra chuyện gì... Chỉ có thể là cái người kia làm.

"Fuck."

Trần Cách đập tay xuống ghế sô pha, chả trách Trì Tiểu Thiên mấy ngày nay đều bệnh tật triền miên, không quản Trì Tiểu Thiên cùng Thẩm Triệt có hay không liên hệ máu mủ, Thẩm Triệt làm như vậy đều là khốn kiếp, Trì Tiểu Thiên yêu thích Tống Nghi, hắn căn bản sẽ không nguyện ý!

Trì Tiểu Thiên ngồi xếp bằng chơi game.

Có ăn có ở còn có người hầu hạ, cậu vui vẻ còn không được.

Hệ thống thấy Trì Tiểu Thiên sa đọa đến lớp cũng không đi, không nhịn được phê phán nói: "Ngươi vẫn luôn muốn dựa vào Trần Cách như vậy hả?"

"Ta cũng muốn a." Trì Tiểu Thiên dưỡng không sai biệt lắm "Mà Thẩm Triệt sẽ không nguyện ý, ngươi xem đi, hai ngày nay, hắn nhất định sẽ buộc ta trở lại."

Mấy ngày nay không có động tĩnh, là cho hắn thời gian dưỡng thương.

Vù.

Ong ong.

【 ngốc cẩu: Ngươi làm sao lại chọc giận ngươi tiểu thúc? 】

【 ngốc cẩu: Ngươi tiểu thúc xác minh đoạn tuyệt quan hệ với ngươi, còn nhắc nhở chúng ta không cho phép giúp đỡ ngươi. 】

【 ngốc cẩu: Hắn đây là muốn đưa ngươi vào chỗ chết. 】

【 ngốc cẩu: Nếu là không phải đại sự, ngươi nhanh đi về rập đầu nhận sai đi. 】

Đồng thời, còn có mấy cái thẻ ngân hàng bị đóng băng tin tức gửi đến Trì Tiểu Thiên điện thoại di động, hệ thống trầm mặc: "Cũng thật là trùng hợp nhắc Tào Tháo, Tào Tháo liền đến. Ngươi phải trở về hả?"

"Trở về cầu hắn thượng ta hay gì?"

Trì Tiểu Thiên đem điện thoại di động vứt sang một bên, "Ta không trở về, ta muốn chống lại thế lực bóng tối đến cùng!"

Nam tử hán là phải đỉnh thiên lập địa.