Không Thể Ngừng Yêu Em

Chương 103: Phiên ngoại 15



Sáu

Edit: Qing Yun

Ứng Trì đập đầu vào tường, Lưu Trác ở giường đối diện nhìn cậu, "Cậu làm cái gì thế?"

"Không, không làm gì......"

Cậu trả lời, giọng nói khàn khàn.

Lưu Trác hoàn toàn không nghĩ đến cái kia, có chút lo lắng hỏi: "Có phải cậu bị cảm rồi không?"

Cậu hạ giọng, có chút khô miệng, sợ người khác hiểu lầm nên vội trả lời: "Không có, gặp ác mộng, uống nước là tốt rồi."

Lưu Trác híp mắt, lại nằm trở về, ngáp một cái: "Vậy cậu...... Đi ngủ sớm một chút ha......"

Không đến một phút đồng hồ, lại vang lên tiếng ngáy.

Ứng Trì tay chân nhẹ nhàng bò xuống giường, lấy tờ giấy xoa xoa chiếu, may mắn là mùa hè, bằng không còn phải đổi khăn trải giường. Cậu thay quần áo, sau đó bưng chậu đến bồn rửa tay, mở vòi nước. Ánh mắt cậu dại ra nhìn chậu quần áo, ngửi thấy mùi kia, rất hổ thẹn, cậu chưa từng mơ như vậy bao giờ, còn rõ ràng như vậy, đến bây giờ cậu vẫn còn nhớ rõ dáng vẻ Chung Vi Vi đỏ bừng mặt kêu cậu "anh Trì", sau đó cậu liền......

Quá hoang dâm!

Cậu nhịn xuống xúc động muốn la to, hít một hơi thật sâu, có chút không còn mặt mũi nào để đối mặt với chính mình, rất khó khăn.

Cậu còn có ý như vậy với một nữ sinh, đối tượng còn là chị Vi Vi, nếu chị Vi Vi biết...... Có thể cảm thấy cậu đặc biệt hạ lưu không?

Ứng Trì đổ bột giặt vào chậu, thất thần mà vò quần áo, trong đầu tất cả đều là Chung Vi Vi.

Tới giờ phút này mà cậu còn không nhận ra tình cảm của mình thì cậu đúng là thằng ngốc.

Hình như cậu thích chị Vi Vi......

Không, không phải hình như.

Là thật sự thích.

Bắt đầu từ khi nào? Ứng Trì phơi xong quần áo, đứng ở trên ban công ngửa đầu nhìn mắt bầu trời đêm, ánh mắt mê mang.

Cậu không biết bắt đầu từ khi nào, chỉ là lúc phát hiện ra, trong mộng tất cả đều là cô.

Cậu sờ bụng theo bản năng, nơi bị mổ kia, nơi đó thiếu một quả thận, thân thể này đã không hoàn chỉnh, không còn khỏe mạnh.

Nhưng mà, cậu sẽ cố gắng rèn luyện thân thể, bảo trì thể lực.

Chị Vi Vi có để ý hay không?

Chị Vi Vi có thích cậu hay không?

Thích bạn của chị có phải không tốt lắm, nếu chị biết có thể mắng cậu không?

Cậu quen chị Vi Vi nhiều năm như vậy, trước kia chị Vi Vi tỷ luôn kêu cậu là Tiểu Trì, gần đây còn thích sờ đầu của của, cảm thấy chị ấy coi cậu như trẻ con, xem cậu là em trai......

Nếu coi cậu là em trai, chắc sẽ không để ý cậu chỉ có một quả thận.

Ứng Trì thở dài với bầu trời đêm, có chút uể oải, cậu quay vào phòng, rót một chén nước, bò lên giường đi ngủ.

Sáng sớm hôm sau, Ứng Trì thay quần áo chuẩn bị ra cửa, Lý Thành Huy nhìn quần áo trên ban công, thuận miệng hỏi câu: "Ứng Trì, nửa đêm qua cậu làm gì mà lại đi thay quần áo, không những thay mà còn giặt luôn?"

Ứng Trì: "......"

Tại sao phải quan sát tinh tế tỉ mỉ như vậy?!

Lưu Trác nhớ tới việc nửa đêm qua, có chút ý vị thâm trường mà nhìn về phía Ứng Trì: "Đến quần lót cũng thay luôn, tôi thấy tối qua không phải ác mộng mà là mộng xuân thì đúng hơn, ha ha ha ha."

Ứng Trì như là bị người dẫm phải đuôi: "Không phải mộng xuân! Chính là ác mộng!"

Lý Thành Huy phản ứng lại, cũng cười hắc hắc, cả Hàn Vũ cũng không nhịn được cười: "Kinh nha! Thật hay giả? Trách không được hôm qua lúc tôi mơ màng tỉnh dậy thấy cậu đứng ở ban công, tôi còn tưởng cậu mộng du đấy!"

Ứng Trì vội la lên: "Mấy người đừng nói bậy."

Lưu Trác cảm thấy dáng vẻ của cậu rất buồn cười, nhịn không được cười: "Ác mộng còn phải đổi quần lót sao?"

Ứng Trì thẹn quá thành giận nói: "Tôi bị dọa đến tiểu ra quần không được sao?!"

Mọi người: "......"

Được thôi, cậu nói thế nào chính là thế ấy.

Ứng Trì bay nhanh ra khỏi ký túc xá, cậu nghĩ đến buổi tối sẽ đi ăn với Chung Vi Vi thì cảm thấy không có mặt mũi, nhưng cậu rất muốn, đặc biệt muốn.

Một ngày trôi qua rất nhanh nhanh, đảo mắt đã tới buổi tối, lần này Ứng Trì vừa hết giờ học liền chạy đến phòng học của Chung Vi Vi, thân thể được dưỡng tốt, cậu chạy như vậy cũng không thở dốc.

Lực lượng trong cơ thể giống như đang dần trỗi dậy, điều này khiến cậu vui vẻ lạ thường.

Cậu một hơi chạy đến dưới dãy nhà mà Chung Vi Vi học, đến nơi thì có chút xấu hổ, Ứng Hoan và Chung Vi Vi là cùng lớp, lát nữa cậu phải nói như thế nào?

Là tới đón chị, hay đón chị Vi Vi?

Cậu vì suy nghĩ bất lương nho nhỏ của mình mà xấu hổ, nhưng rất nhanh đã biến thành mây khói vì cậu thấy Chung Vi Vi đi ra.

Chung Vi Vi thấy cậu cũng có chút ngoài ý muốn, bỏ lại Lâm Tư Vũ mà bước nhanh đi qua, Lâm Tư Vũ chậc một tiếng, "Một đám đều trọng sắc khinh bạn, tớ cũng phải đi tìm bạn trai!"

Hôm nay Chung Vi Vi mặc đồ cao bồi, hai chân dài như phát sáng dưới ánh mặt trời, Ứng Trì nhớ tới giấc mơ tối qua, bỗng nhiên đỏ mặt, vội vàng quay đi, không dám nhìn. Chung Vi Vi đi đến trước mặt cậu, nhìn mồ hôi trên trán cậu, hơi nhíu mày, "Em chạy tới?"

Ứng Trì gật đầu, vẫn không dám nhìn cô, "Vâng."

Chung Vi Vi cho rằng cậu thẹn thùng vì chủ động tới tìm mình, mím môi cười: "Đi thôi, đi ăn cơm."

Dọc theo đường đi, Ứng Trì đều không nhìn cô, thậm chí còn không dám đi gần cô.

Chung Vi Vi đi được một đoạn, cảm thấy có chút kỳ quái, trước kia hai người đều là sóng vai mà đi, cô nhích đến gần, cậu lại dịch ra, cô lại nhích đến, cậu lại tiếp tục dịch ra xa, thẳng đến khi dẫm lên cỏ, cậu mới quay đầu nhìn cô, "Chị Vi Vi, chị làm gì vậy?"

Chung Vi Vi nhướng mày: "Chị hỏi em làm gì? Cách xa chị như vậy? Trên người chị rất hôi sao?"

Ứng Trì vội lắc đầu: "Không có! Chị rất thơm."

Chung Vi Vi: "......"

Mặt cô có chút hồng, ánh mắt sáng quắc nhìn cậu: "Mùi gì?"

Ứng Trì: "......"

Cậu cúi đầu, nói nhỏ: "Không biết, dù sao rất dễ ngửi."

Chung Vi Vi một câu nói trong vô thức của cậu làm cho tim đập gia tốc, nói chuyện ngọt như vậy? Muốn mạng của cô sao? Cô xụ mặt, "Thơm sao em còn đi xa như vậy?"

Ứng Trì mắng mình một câu trong lòng, vòng qua mặt cô, đi đến bên cạnh cô, "Em đi bên này."

Chung Vi Vi bị làm cho không thể hiểu được, tìm tòi nghiên cứu mà nhìn chằm chằm cậu nhìn vài giây.

Ứng Trì sợ cô nhìn ra cái gì, thúc giục nói: "Chúng ta đi nhanh đi, trời nắng to, em cũng đói bụng."

Vừa nghe cậu nói đói, Chung Vi Vi cũng không dám chậm trễ, "Chúng ta đi nhanh đi."

Còn có mấy ngày nữa là thi, Ứng Trì không dám qua loa, nhưng mà vừa nhìn thấy Chung Vi Vi liền nhịn không được mà nhớ tới giấc mơ đêm đó, cậu sợ ảnh hưởng đến việc thi cử nên đã nói dối muốn ôn tập ở ký túc xá, có đề bài muốn hỏi đàn anh.

Lưu Trác và Lý Thành Huy thấy Ứng Trì cả ngày ngồi xổm ở ký túc xá, thỉnh thoảng còn bắt chước bọn họ ăn cơm hộp, cảm thấy rất kỳ quái. Lưu Trác hỏi: "Mấy ngày nay sao không đi ăn cơm với chị Vi Vi của cậu, không đi thư viện?"

Ứng Trì cất dấu một bí mật thật lớn dưới đáy lòng, không thể nói ra, chỉ có thể nói dối: "Trời nóng, chị Vi Vi không muốn ra ngoài."

Lưu Trác: "......"

Lý Thành Huy cười: "Con gái luôn sợ bị đen da."

Mấy ngày nay, Ứng Trì vẫn luôn chịu đựng không đi tìm Chung Vi Vi, Chung Vi Vi không đoán được cậu muốn làm gì, chỉ là cô quen nghe theo cậu, cậu muốn ở ký túc xá ôn tập thì cô sẽ không làm phiền cậu.

Không nghĩ tới, như vậy Ứng Trì càng dày vò.

Mỗi ngày cậu đều suy nghĩ: Sao chị ấy không đến tìm mình? Tại sao chị ấy không đến tìm mình?

Mỗi ngày buổi tối, cậu nằm ở trên giường đều nhịn không được mà tra các loại đề tài kỳ quái trên baidu ——

# Thích bạn của chị gái có phải không tốt hay không? #

# Con gái có thể thích người ít tuổi hơn mình hay không? #

# Chỉ có một quả thận có thể yêu đương không? Có phải không công bằng với con gái không? #

# Làm sao để biết con gái có coi mình như em trai không? #

Tìm kiếm những đề tài này, nhìn thấy bao nhiêu đáp án xuất hiện. Là người mới, Tiểu Trì hoàn toàn không biết nên tin ai, hình như đều có đạo lý, cậu không biết làm sao.

Mấy ngày dày vò qua đi, thi cuối kỳ kết thúc, nghỉ hè đến.

Bởi vì Chung Vi Vi và Ứng Hoan thi lên thạc sĩ, nghỉ hè năm ba rất bận, không giống nghỉ hè năm ngoái, cho nên Ứng Trì không vội về nhà, có thể ở lại ký túc xá một thời gian.

Buổi sáng, Ứng Hoan học xong tiếng Đức, trực tiếp đến câu lạc bộ làm thêm, không đi ăn cơm cùng bọn họ.

Đã lâu không ở cùng một chỗ, cuối cùng cũng có cơ hộ gặp nhau, Ứng Trì cố ý đi cắt tóc, thoạt nhìn càng thoải mái thanh tân, cậu đến trước mười phút chờ Chung Vi Vi.

Không đợi đến Chung Vi Vi, phía sau đã có người kêu cậu một tiếng.

Ứng Trì quay đầu lại, thấy Lục Chu thì nhíu mày, Lục Chu hơi rũ khóe miệng: "Cậu tới chờ Vi Vi?"

Ứng Trì không thích anh ta gọi thân mật như vậy, nhíu mi: "Đúng vậy, anh tới làm gì?"

Lục Chu lắc lắc túi trong tay, bên trong có anh đào đỏ rực, anh ta cười, "Đưa ít trái cây cho Vi Vi."

Ứng Trì không cảm xúc nhìn anh ta: "Anh có hẹn trước chị Vi Vi sao?"

Lục Chu sửng sốt một chút, hẹn trước......

Thật đúng là không có.

Lần nào anh ta hẹn Chung Vi Vi cũng bị cự tuyệt, hai ngày trước hai người được phân đến trường thi bên cạnh, đáy lòng anh ta lại ngo ngoe rục rịch, mấy ngày thi lên thạc sĩ anh ta lại muốn gặp cô.

Trước kia anh ta chưa từng gặp Ứng Trì ở dưới lầu, cũng biết vẫn luôn là Chung Vi Vi đón đưa Ứng Trì, anh ta không xem trọng Ứng Trì, cũng không cảm thấy Chung Vi Vi có thể kiên trì bao lâu. Rốt cuộc, có cô gái nào không muốn làm công chúa? Kiểu nam sinh muốn được dỗ dành như Ứng Trì, căn bản không biết đối đãi với con gái thế nào, hơn nữa tình huống hiện tại của cậu tương đối xấu hổ, việc học không ra sao, vận động viên thì không thể làm, tiền đồ khó nói.

Tuy rằng lớn lên đẹp nhưng đẹp lại không thể ăn thay cơm.

Con gái chỉ cần suy nghĩ thực tế một chút nhất định sẽ không lựa chọn Ứng Trì.

Lục Chu nghĩ vậy chút, đột nhiên tự tin tăng lên gấp bội, Chung Vi Vi lại không phải ngốc, anh ta cười cười: "Không có hẹn trước thì không thể tới tặng đồ sao?"

Ứng Trì biết Chung Vi Vi chán ghét Lục Chu, cậu không cho anh ta sắc mặt tốt, nói thẳng: "Chị Vi Vi đã nói không thích anh, anh cứ đeo bám như vậy thật sự rất không man, dù anh có đưa một vạn loại trái cây thì chị ấy cũng không thích anh."

Lục Chu: "......"

Ứng Trì tiếp tục nói: "Nếu chị Vi Vi thích anh thì đã sớm tiếp nhận anh, anh đừng lãng phí thời gian, hơn nữa chị ấy nhìn thấy đồ anh tặng, xuất phát từ lễ phép và giáo dưỡng nhất định sẽ không ném đi, sẽ tăng thêm phiền não."

Lục Chu: "......"

Ứng Trì dừng một chút, lại bổ sung: "Chị ấy thấy anh sẽ không vui, anh đi nhanh đi."

Lục Chu: "......"

Anh ta không nghĩ cậu sẽ nói trực tiếp như vậy, còn nói đến điểm đau lòng nhất, mặt đều tái rồi.

Trước kia cũng có người mặt dày mày dạn theo đuổi Ứng Hoan, Ứng Trì nói mà không đi thì sẽ đánh với người ta một trận, dù sao cậu cũng có kinh nghiệm ứng phó chuyện này.

Lục Chu nhìn cậu, cười lạnh: "Cô ấy thích cậu sao? Cậu có cái gì? Cậu có thể cho cô ấy cái gì?"

Ứng Trì trầm mặc.

Cậu không biết, vấn đề này hiện tại cậu còn không có biện pháp giải quyết.

Có lẽ trong xương cốt cậu có loại dũng cảm và lạc quan trời sinh, cậu có người nhà, có chị gái, cậu cũng không phải rất kém cỏi, lại nói...... cậu cũng không phải thật sự không có tiền, hơn nữa sau khi đưa tiền cho ba phẫu thuật thì vẫn còn dư, cộng thêm hơn 20 vạn phí phỏng vấn và câu lạc bộ đưa, tổng cả cũng hơn trăm vạn.

Nếu không được......

Ứng Trì nghĩ rồi lại nghĩ, nhìn mắt kính trên mũi Lục Chu, hừ một tiếng: "Chỉ cần tôi chịu, tôi đi chụp cái quảng cáo là có thể kiếm hơn mười vạn, anh có thể sao? Tôi lớn lên so ngươi đẹp, chị Vi Vi thích đàn em đẹp như vậy."

Câu cuối kia......

Là cậu bịa ra.

Nhưng xác thật có người tìm cậu chụp quảng cáo, còn có người hỏi cậu có muốn đóng phim không, dù sao cậu cũng không chết đói.

Lục Chu: "......"

Anh ta trợn mắt há hốc mồm mà nhìn Ứng Trì, cảm thấy cậu quả thật quá tự tin.

Lớn lên đẹp có ăn thay cơm sao?!

"Đúng rồi, tôi thích đàn em nhỏ đẹp trai."

Chung Vi Vi không biết đi xuống từ khi nào, đứng ở phía sau Ứng Trì, cười tủm tỉm mà nói một câu.

Ứng Trì sợ tới mức hồn phi phách tán, cuống quít xoay người, liếc nhanh Chung Vi Vi một cái, bên tai nháy mắt đỏ thấu, lắp bắp nói: "Vi, chị Vi Vi......"

Vừa rồi còn cố mắng đàn em - Lục Chu, anh ta có chút lúng túng.

Đôi mắt Chung Vi Vi sáng lấp lánh nhìn đàn em, tâm hoa nở rộ.

Lục Chu vừa rồi vẫn luôn chú tâm tranh luận với Ứng Trì, căn bản không nhìn kỹ, cũng không biết Chung Vi Vi đã đến từ khi nào, anh ta cảm thấy mất mặt, ngượng ngùng nói: "Vi Vi......"

Chung Vi Vi mặc váy ca rô, đai lưng màu vàng, trắng nõn cao gầy, eo nhỏ chân dài, cả người đều rất sáng mắt.

Cô khẽ cười, nhìn trái cây trong tay anh ta, "Đừng tặng quà cho tôi nữa, Lục Chu, theo đuổi người khác không phải như vậy."

Chung Vi Vi nói xong, nhìn về phía Ứng Trì, nhẹ nhàng cười: "Đi thôi, đàn em nhỏ."

Nàng xoay người trực tiếp hướng nhà ăn phương hướng đi.

Đàn em nhỏ gãi gãi đầu, ngửa đầu nhìn nhìn trời, hít một hơi thật sâu, bước nhanh theo sau.

Không có gì phải xấu hổ, Ứng Trì.

Cậu bước mấy bước đến phía sau cô, Chung Vi Vi bỗng nhiên dừng dưới bóng cây đại thụ, xoay người lại, quét nhìn cậu từ trên xuống dưới, "Cắt tóc."

Ứng Trì thấp giọng: "Phải......"

Chung Vi Vi khen một câu: "Rất tuấn tú, đàn em thật đẹp."

Ứng Trì: "......"

Cậu nhìn cô, đôi mắt đào hoa rũ xuống, mang theo ý xin tha.

Chung Vi Vi cảm thấy Ứng Trì cũng thật chọc người trêu ghẹo, cô vòng quanh cậu một vòng, sau đó đứng yên trước mặt cậu, cười tủm tỉm: "Chị từng nói chị thích người trẻ tuổi hơn mình sao?"

Ứng Trì cứng đờ cả người: "......"

Ánh mặt trời xuyên thấu qua cành lá, cậu đứng dưới ánh nắng loang lổ, thiếu niên như tùng, chí khí bồng bột, người như vậy, cho dù làm cái gì, đều sẽ không quá kém. Chung Vi Vi tin tưởng, nếu cậu thật sự đi chụp ảnh quảng cáo, nhất định sẽ nổi tiếng.

Không cần!

Ngàn vạn không cần!

Ứng Trì cũng sẽ không thích cuộc sống như vậy.

Ứng Trì đỏ mặt, nhìn cô, nhỏ giọng hỏi: "Vậy chị thích sao?"