Không Thể Ngừng Yêu Em

Chương 33



Edit: Rùa

Hôm nay thời tiết không tốt lắm, không có ánh nắng mặt trời, gió thổi xuyên qua áo lông của Ứng Hoan, lạnh đến run người. Cô đang dùng tay ôm mặt, ngơ ngác nhìn Từ Kính Dư, đáy lòng run lên, như nai con chạy loạn.

Anh vẫn mặc đồng phục bóng chày màu đỏ, dựa vào tường nghiêng đầu nhìn cô, hình ảnh này ở trong lòng cô giống như một bức họa.

Ứng Hoan nghĩ, lần sau nếu còn chọc anh tức giận, liền vẽ thêm cho anh một bức họa.

Đáy mắt anh có ánh sáng nhỏ vụn hấp dẫn Ứng Hoan, cô nhìn mắt anh, không rõ cảm giác trong lòng là gì, chỉ có thể ấp úng nói: "Qủa nhiên Thạch Lỗi nói không sai, người xinh đẹp một chút đều thích ép buộc."

Từ Kính Dư: "..."

Chờ nửa ngày, chờ được một câu như vậy.

Anh giơ tay, năm ngón tay che lên mặt, khó có được một lần không muốn nói chuyện.

Từ nhỏ Từ Kính Dư đã biết mình đẹp, cũng biết bản thân vẫn luôn được mọi người hoan nghênh, nhưng anh xác thực không thích người khác theo đuổi mình, anh không thích tốn tâm tư đi ứng phó người không thích, cũng không muốn phí thời gian cho những mối quan hệ không có ý nghĩa.

Anh thích cái gì, muốn làm gì, bao gồm cả người anh thích, đều sẽ gắng sức có được.

Từ Kính Dư là vận động viên, trong thân thể luôn có chút hiếu thắng và cuồng nhiệt hơn người thường vài phần. Năm nay anh 21 tuổi, sang năm là 22, tuổi này càng dễ dàng xác định mình muốn cái gì.

Từ Lộ Bình nói, nếu lựa chọn làm quyền thủ, không bằng lấy huy chương vàng ở Olympic.

Dù sao, thời gian còn dài, anh có thể dựa vào chiến lược và kỹ thuật để thắng, thời điểm ra quyền dù 0.01 giây cũng không được do dự.

Nhưng theo đuổi một người, anh không biết trực tiếp quá có tốt hay không? Từ Kính Dư ôm mặt, mở đôi mắt, nhìn không thấy bầu trời xanh, lấy tay ra, cúi đầu liếc nhìn Ứng Hoan, dùng sức xoa đầu cô: "Cô cũng nghĩ như vậy sao?"

Ứng Hoan: "..."

Cô vừa muốn nói chuyện, phía sau cửa kính bỗng có người đập lên, giống như muốn đập vỡ cửa để chui ra ngoài.

Hai người đều kinh ngạc.

Đồng thời quay đầu lại, Ứng Trì đang ở phía sau bọn họ, cách một lớp kính, dậm chân dùng sức rống lên: "Từ Kính Dư, mau lấy cái tay bẩn của anh ra! Đừng đụng tay đụng chân với chị của tôi!"

Ứng Hoan: "..."

Sắc mặt Từ Kính Dư cứng lại, thật muốn đem tiểu tổ tông này đập một trận, anh giống như khiêu khích mà xoa nhẹ đầu Ứng Hoan, chậm rì rì buông tay xuống, bỏ tay vào túi quần, ánh mắt tựa hồ muốn nói: Chạm vào thì như thế nào?

Ứng Trì tức giận dậm chân, Ứng Hoan sờ sờ đầu mình, lại có chút buồn cười, Từ Kính Dư như thế nào lại ấu trĩ như vậy!

"Chị, em phải cân rồi, chị đừng để ý đến anh ta! Mau trở lại!"

A, chiều nay Ứng Trì và Trần Sâm Nhiên phải kiểm tra cân nặng cùng chiều cao.

Ứng Hoan nhìn thoáng qua Từ Kính Dư, chỉ chỉ bên trong: "Tôi vào trong đây."

Cô chạy vào, Ứng Trì liền kéo cô qua một bên, vẻ mặt căm giận mà nói: "Chị, chị cách xa Từ Kính Dư một chút, người nọ fans nữ rất nhiều, quá rêu rao."

Ứng Hoan nghĩ nghĩ, nói: "Kỳ thật em cũng có fans, fans chị gái."

Ứng Trì: "..."

Ứng Hoan thấy Ngô Khởi và một đám vận động viên đứng trước cân, Trần Sâm Nhiên cởi áo khoác và áo thun, chỉ mặc một cái quần quyền anh, chân trần đứng lên cân, Ngô Khởi nói: "73.8 kg, còn thể thể lại tăng 0.5 kg, đi đo chiều cao đi, xem cậu giống như cao hơn chút."

Ngô Khởi nhìn Ứng Trì: "Ứng Trì, lại đây."

Ứng Trì vội vàng đi qua, vừa đi vừa cởi áo ra, cởi một cái thì đưa cho Ứng Hoan một cái, Từ Kính Dư đi theo phía sau, mặt không biểu tình.

Ứng Hoan ôm quần áo đi theo sau Ứng Trì, nhìn bả vai cậu rộng hơn ngày trước, cong môi cười.

Ứng Trì đứng lên cân, cúi đầu nhìn, Ngô Khởi cười: "74 kg, nhìn không ra cậu còn nặng hơn Trần Sâm Nhiên một chút."

Ứng Trì có chút đắc ý nhảy xuống: "Tôi ăn nhiều hơn cậu ta."

Bên kia, Trần Sâm Nhiên đo chiều cao, Thạch Lỗi đo cho cậu ta, "Ai, 179 cm." Anh ta cười nói, "Tiểu tử, cao nhanh đấy."

Trần Sâm Nhiên nhíu mi, không nói chuyện, cúi đầu, không biết bản thân bỗng nhiên không hài lòng cái gì.

Ứng Trì có chút khẩn trương mà đi đo chiều cao, lần trước lúc thi đấu cậu không đo chiều cao, cậu có thể nhìn ra Trần Sâm Nhiên cao hơn trước, chính cậu lại không có cảm giác, thực lo lắng bản thân không cao thêm dù chỉ nửa cm.

"180.2!" Thạch Lỗi khoa trương vỗ tay, "Tiểu tổ tông thế mà đột phá 180."

"YES!" Ứng Trì hưng phấn nhảy dựng lên, đắc ý đến quên luôn mọi thứ, "Ông đây rốt cuộc cũng là người đàn ông 180 cm."

Mọi người: "..."

Ứng Hoan cúi đầu cười, dựng ngón tay cái, khen ngợi cậu.

"Lại đây mặc quần áo vào."

Ứng Trì nhảy qua, hai ba động tác liền đem quần áo tròng lên người.

Trần Sâm Nhiên mặc đồ nhanh hơn cậu, sắc mặt tối sầm xoay người rời đi, không thèm liếc mắt nhìn mọi người một cái.

Thạch Lỗi sửng sốt một chút, hạ giọng nói: "Thằng nhóc này tâm lý sẽ không có vấn đề gì đi? Sau khi trở về từ  Thiên Tân, sao cứ cảm thấy cậu ta ngày càng tối tăm."

Dương Cảnh Thành tràn đầy đồng tình: "Tôi cũng thấy vậy, sẽ không phải vẫn còn ghi hận chuyện lần đó chứ? Cảm giác như bom hẹn giờ, đụng nhẹ vào là có thể nổ."

Ứng Trì trầm mặc một chút, nói: "Không biết."

"Ai, cũng không có biện pháp."

"Nếu không, kêu bác sĩ nhỏ đi khai thông cậu ta?"

Có người đưa ra ý kiến kỳ lạ.

Từ Kính Dư nghiêng đầu nhìn người đó, không nóng không lạnh nói: "Cô ấy khai không được cậu ta, so với lão tổ tông còn khó hơn."

Ngô Khởi nhíu mày, xua tay: "Đừng nháo, tôi sẽ tìm cậu ta nói chuyện."

Huấn luyện buổi chiều kết thúc, Ngô Khởi gọi Trần Sâm Nhiên vào văn phòng, lần trước bị phạt kiểm điểm, cường độ huấn luyện tăng lên 0.5 lần, cộng thêm dọn WC nam một tuần, trừng phạt không tính là lớn, gia hỏa này lúc ấy cũng nhận phạt, không biết thế nào vẫn một bộ dáng giận dữ.

Ngô Khởi hỏi: "Thi đấu lúc trước đã qua lâu như vậy, lập tức đến mùa giải mới, đem trọng tâm đặt ở huấn luyện, chuyện trước kia cũng nên cho qua đi." Anh ta giống như anh em mà vỗ vỗ vai cậu, "Là đàn ông cũng đừng nên so đo chuyện quá khứ."

Trần Sâm Nhiên nhấp môi, cậu có so đo việc lần trước sao? Hình như là, cậu đã buông xuống rồi.

Ngô Khởi nghĩ nghĩ, vẫn nói ra một câu: "Ứng Hoan lúc ấy cũng là vì tốt cho cậu, cô ấy hơn cậu một tuổi, cũng là một cô gái nhỏ, cậu độ lượng hơn một chút, đừng so đo với cô gái nhỏ."

Trần Sâm Nhiên nhíu mày, theo bản năng nói: "Tôi không so đo, tôi chỉ đơn thuần không thích cô ấy mà thôi, trong đội ai cũng vây quanh cô ấy, đem mỗi người vây quanh đều dỗ dành, cô ấy là cái gì?"

Liền cả một ánh mắt cũng chưa cho cậu.

Cậu tại sao phải đối tốt với cô ấy.

Ngô Khởi đau đầu đến độ muốn điên lên.

.......

Mặt khác, Chu Bách Hạo không biết hoa mà mình gửi đi mỗi ngày đều không được đưa đến tay Ứng Hoan, toàn bộ đều bị lão Trương mang về dỗ lão bà nhà mình, đem lão bà dỗ đến tâm hoa nở rộ, giống như trẻ thêm vài tuổi.

Ngày thi tiếng Anh cấp sáu sắp đến, đã qua vài ngày nhưng Ứng Hoan vẫn chưa có, bụng nhỏ luôn ẩn ẩn đau, nhưng vẫn không thấy gì, Chung Vi Vi nói cô: "Tớ thấy cậu ăn chay thời gian quá dài, thiếu máu đến mức dì cả cũng không ra được."

Sắc mặt Ứng Hoan không tốt lắm, ấn bụng nhỏ, hữu khí vô lực nói: "Không có đi..."

Chung Vi Vi thò người tới, cười đến không có ý tốt: "Nếu không phải biết cậu không có bạn trai, tớ nhất định sẽ nghi ngờ cậu có phải đã có thai hay không.

Ứng Hoan: "..."

Chung Vi Vi cười xong, bỗng nhiên nhớ tới cái gì, "Không phải do lần trước ăn kem chứ?"

Mấy ngày trước, Chung Vi Vi lại lôi kéo Ứng Hoan đi mua kem ốc quế.

Trước khi thi một ngày, dì cả của Ứng Hoan cuối cùng cũng tới, cô đau đến mức muốn lăn lộn trên giường, Chung Vi Vi rất áy náy, "Đều do tớ, không nên kéo cậu đi ăn kem."

Ứng Hoan nhận lấy túi chườm nóng, ấn ở trên bụng, "Không có việc gì...."

"Hôm nay vẫn đến câu lạc bộ sao?"

"Ừ,..."

Ứng Hoan chôn mặt trong chăn, thân thể không thoải mái, nhắn tin cho bác sĩ Hàn tối mới qua được, 11 giờ, Ứng Hoan thu dọn đồ đạc, mặc áo lông vũ vào, đi ra cửa.

Câu lạc bộ, các quyền thủ đang làm nóng mình, Từ Kính Dư đang luyện tập không đánh, tốc độ ra quyền của anh rất nhanh và chuẩn, đôi mắt chuyên chú nhìn gương.

Hôm nay không biết tại sao Trần Sâm Nhiên lại đến muộn, bị Ngô Khởi xách đi nói vài câu, mặt không biểu cảm đi thay quần áo. Ứng Trì đang buộc băng vải, buộc xong quay người ra thì đụng phải Trần Sâm Nhiên, Trần Sâm Nhiên giống như bị giẫm phải đuôi mà nhảy dựng lên, dùng sức đẩy cậu một cái, mặt đầy tức giận: "Mẹ nó, rốt cuộc cậu có mắt không!"

Ứng Trì ngốc, cũng bị chọc tức, nhưng cậu nhớ Ứng Hoan nói không nên cãi nhau hay đánh nhau, chịu đựng tính tình nói: "Sau lưng tôi lại không có mắt, mọi người đụng vào nhau không phải rất bình thường sao? Chuyện này cũng có thể tức giận? Cậu bực bội gãi gãi đầu, "Được được được, tôi sai..."

Trần Sâm Nhiên lúc này giống như tiểu quái thú xù lông, cánh tay bị Ứng Trì đụng vào ẩn ẩn đau, cả người tràn ngập phẫn nộ, không đợi Ứng Trì nói xong, vung nắm tay lên.

Ứng Trì không nghĩ tới cậu ta sẽ động thủ đánh người, không phản ứng kịp, trên mặt tê rần, phục hồi lại tinh thần, nhanh chóng tung đòn đáp trả.

Hai người mười chín tuổi, đều là thiếu niên dễ xúc động, Ứng Trì vẫn còn nhớ lời Ứng Hoan dặn nên ra tay không toàn lực, nháy mắt đã bị Trần Sâm Nhiên đè trên mặt đất.

Khuôn mặt Trần Sâm Nhiên vặn vẹo: "Cậu có chị gái nguyện mỗi ngày dỗ dành cậu, cậu liền nghĩ mình thật sự là tiểu tổ tông sao? Mọi người đều phải nhường nhịn cậu?"

Chỉ có một giây mà hai người đã đánh nhau rồi.

Thạch Lỗi ở bên cạnh phản ứng lại, vô đem răng giả đang cầm trên tay ném ra, lớn tiếng kêu: "TMD! Các cậu làm cái gì thế!"

Dương Cảnh Thảnh: "TMD!"

Trần Sâm Nhiên đấm một cái mắng một câu:

"Nói cho cậu biết, tôi sẽ không nhịn cậu."

"Cậu cùng người chị đeo niềng răng của cậu giống nhau, đều làm tôi chán ghét!"

"Một miệng cô ta đều là niềng răng xấu xí, đặc biệt khi dẩu miệng thổi, xấu muốn chết. Cũng không biết mấy người này mắt mù hay bị cái gì, còn đem cô ta coi như nữ thần, cô ta xứng sao?"

Ứng Trì bị đánh không quan trọng, nhưng Trần Sâm Nhiên mắng Ứng Hoan cậu liền không nhịn được, máu trong người nóng lên, đỏ mắt, cả người dùng sức, đang muốn xoay người đem Ứng Trì đẩy ra, sức nặng trên người bỗng nhiên biến mất.

Từ Kính Dư không biết đã xông tới từ khi nào, đem Trần Sâm Nhiên xách lên, trực tiếp ấn xuống mặt đất, đánh một quyền mạnh vào bụng cậu ta.

Trần Sâm Nhiên đau đến mức khuôn mặt vặn vẹo, đôi mắt đỏ bừng mà trừng Từ Kính Dư.

Ngô Khởi vốn dĩ đang chỉ đạo mấy người mới, lúc này hầm hầm chạy tới, thấy Từ Kính Dư cũng tiến vào đánh nhau, rống giận: "Ai cho các cậu đánh nhau? Không muốn huấn luyện, không muốn thi đấu nữa đúng không?!"

Từ Kính Dư liếm khóe môi, nhìn thoáng qua người đứng phía sau dụng cụ luyện tập cách đó không xa,, cô cắn môi đứng đó, sắc mặt trắng bệch.

Dáng vẻ đó, ủy khuất lại đáng thương.

Trước nay anh chưa bao giờ nhìn thấy cô như vậy, cũng chưa bao giờ bị chọc giận dễ dàng như thế.

Từ Kính Dư đè nặng giận dữ trong lòng, chậm rãi nhìn Trần Sâm Nhiên, anh nắm cổ áo cậu ta, âm thanh lạnh lùng nói: "Không đánh một trận cậu thật cho rằng mình có thể lật trời lật đất. Cô ấy chọc cậu chỗ nào? Đáng để cậu nhục mạ cô ấy như thế?"

Từ Kính Dư chộp lấy răng giả bên cạnh, trực tiếp nhét vào miệng Trần Sâm Nhiên, "Niềng răng đúng không? Cậu mang răng giả thì có gì khác nhau? Cậu không xấu?"

Anh vỗ vỗ mặt cậu ta, ngồi dậy, nhìn Ngô Khởi, nói thẳng: "Tôi chịu phạt, dọn vệ sinh một tuần."

Ngô Khởi nhìn Trần Sâm Nhiên và Ứng Trì, Ứng Trì bị Thạch Lỗi và Dương Cảnh Thành đè lại, trong miệng còn tức giận mắng: "Các anh buông tôi ra! Cậu ta mắng chị tôi, tôi không đánh cậu ta một trận thì thật có lỗi với chị tôi!"

Thạch Lỗi ấn ấn đầu cậu, thấp giọng nói: "Cậu muốn bị huấn luyện viên Ngô phạt?"

Người động thủ trước là Trần Sâm Nhiên, thái độ nhận sai của Ứng Trì tốt thì cũng không phạt đến đầu cậu.

Ngô Khởi nhắm mắt, nổi giận gầm lên một tiếng: "Mỗi người dọn vệ sinh một tuần, luân phiên nhau! Trần Sâm Nhiên, cậu lại đây cho tôi." Anh ta dừng một chút, "Ứng Trì, cậu, cùng bồi luyện đi huấn luyện đi, nháo cái gì, có sức thì luyện tập cho tốt, chờ thi đấu dùng."

Ứng Trì nhấp môi, thở phì phì mà ngậm miệng.

Trần Sâm Nhiên bỗng nhiên thấy Ứng Hoan ở bên kia, sửng sốt vài giây, bỗng nhiên cảm thấy ghê tởm, mới phản ứng lại trong miệng còn ngậm đồ, cậu ta nhíu mày phun ra.

Thạch Lỗi thấy Trần Sâm Nhiên phun ra răng giả, ngốc một chút, gãi gãi đầu, nhìn rồi lại nhịn, cuối cùng không nhịn được nói: "Cái kia, Trần Sâm Nhiên.... Cái răng giả đó tôi vừa dùng qua."

Trần Sâm Nhiên ngây người, dạ dày trào lên một trận buồn nôn, bất chấp trên người còn đau, trực tiếp chạy tới WC.

Con mẹ nó, quá ghê tởm.

Cậu muốn phun ra.

Ngô Khởi sửng sốt, rống to: "Trần Sâm Nhiên cậu chạy cái gì?!"

Dương Cảnh Thành: "Cậu ta làm sao vậy?"

Vẻ mặt Thạch Lỗi dại ra mà nhìn bóng dáng đang chạy như điên.

Xong đời, sớm biết thế đã không nói.

Đứa nhỏ Trần Sâm Nhiên này có thói ở sạch!

.......

Từ Kính Dư đi đến trước mặt Ứng Hoan, trực tiếp nắm tay cô kéo đến khu nghỉ ngơi.

"Còn ngốc tại đây làm gì, đi thôi."

Lúc Ứng Hoan tới mọi người vẫn còn đang huấn luyện, không có mấy người chú ý tới cô.

Cô nhíu mày, bị anh túm đi, cả người đều đang khó chịu, tức giận, bực bội, khổ sở... Cô dùng sức chống đầu lưỡi lên răng nanh.

Lần đầu tiên cô thực sự bản thân đã làm sai chuyện gì, có thể khiến cho một người ghét cô như vậy.

Từ Kính Dư ấn người lên sô pha, đứng trước mặt cô, trực tiếp hỏi: "Đều nghe được?"

"Ừ."

Ứng Hoan cúi đầu, thoạt nhìn hữu khí vô lực, làn da vốn trắng, lúc này càng nhợt nhạt.

"Tên kia hồ ngôn loạn ngữ, đừng để trong lòng, vì những lời này mà thương tâm..." Từ Kính Dư thấy cô cúi đầu, ngón tay mảnh khảnh dùng sức nắm, trong lòng căng thẳng, trực tiếp quỳ một chân trước mặt cô, mặt kề sát vào, thấy rõ đôi mắt đen ôn nhuận của cô, nhẹ nhàng thở ra, "Tôi còn tưởng cô khóc."

Ứng Hoan bĩu môi, "Không khóc, không có gì đáng phải khóc."

Từ Kính Dư vẫn quỳ một chân, nghiêng đầu nói: "May mắn không không, bằng không tôi liền mệt."

"Anh mệt cái gì chứ?"

"Cô vì Trần Sâm Nhiên nói mê sảng vài câu mà khóc, quay đầu lại tôi còn phải dỗ cô, tôi không mệt sao?"

Ứng Hoan cúi đầu, nhỏ giọng nói: "Không muốn anh dỗ..."

Cô không nhịn được dùng lưỡi chống răng nanh nhỏ, lại ngẩng đầu nhìn Từ Kính Dư, "Ai, Từ Kính Dư, lúc tôi thổi thổi cho Ứng Trì, thật sự rất xấu sao? Giống... quái vật một miệng niềng răng?"

Từ Kính Dư đã sớm phát hiện, cô có thói quen, thích đẩy nhẹ răng nanh nhỏ kia.

"Không giống."

Anh lấy một viên kẹo bạc hà trong đĩa, chậm rì rì lột vỏ, ngẩng đầu nhì cô, khóe miệng nhếch lên: "Nhiều nhất thì giống cá vàng nhỏ."

"..."

"Tới, cá vàng nhỏ, há miệng."

"Tôi không..."

Giây tiếp theo, một viên bạc hà lạnh ngắt bị nhét vào trong miệng.

Ngón tay mang theo vết chai của Từ Kính Dư ấn nhẹ lên môi cô, cười nhẹ: "Đừng nhả ra, nếm thử."