Ứng Hoan suýt nữa là ngã vào người anh, đầu óc trống rỗng, đôi mắt mở to, anh hôn rất dùng sức làm môi có có chút đau.
Tay cô để trên ngực Từ Kính Dư, một bộ không thể tưởng tượng mà nhìn anh.
Từ Kính Dư buông cô ra, tay xoa nhẹ lên gáy cô, dựa vào ghế cười đến tùy ý. Ứng Hoan đột nhiên tỉnh táo lại, cô kinh hoàng ngồi dậy, nhanh chóng nhìn thoáng qua khán phòng, liền đối diện với mấy ánh mắt kinh ngạc.
Cô nghĩ, hiện tại ánh mắt cô cũng có chút giống bọn họ, dại ra rất ngốc.
Giây tiếp theo liền nghe thấy có fans nữ điên cuồng lôi kéo bạn bè bên cạnh, thét chói tai: "A a a a a! Vì sao lại khiến tớ nhìn thấy cảnh này! Sao tớ không mù đi!"
Bên cạnh cũng có một fan nữ cũng kêu theo: "A a a a sao tớ lại không mù cơ chứ?!"
Lại thêm một người: "Tớ tình nguyện bị mù!"
Ứng Hoan: "..."
Làm sao mà ai cũng muốn bị mù vậy?
Ứng Hoan đỏ mặt đến tận mang tai, thấy có người lấy di động ra chuẩn bị chụp ảnh, cô liền ngồi xuống, giơ tay che mặt, cảm thấy hối hận không chịu được, sao vừa rồi không nhịn xuống?!
Cũng không biết đã có bao nhiều người nhìn thấy....
Camera đâu?
Cô ôm đầu gối, quét mắt nhìn bốn phía, không biết có bị quay trúng hay không...
Cô muốn tìm cái khe nứt để chui vào.
Từ Kính Dư cúi đầu, nhìn cô gái nhỏ đang ngồi xổm bên chân mình, có chút buồn cười, anh cúi đầu cười nhẹ. "Ai, thẹn thùng? Hôn cũng hôn rồi, sợ cái gì?" Anh giữ chặt tay cô, muốn kéo cô đứng lên.
Tai Ứng Hoan đỏ bừng, sống chết cũng không chịu đứng dậy, nhỏ giọng nói: "Anh đừng kéo em, phía sau có người đang quay đấy."
Cô hoàn toàn không dám đưng dậy, cũng không dám quay đầu lại.
Lúc này mới nhớ tới, hôm nay ba mẹ Từ Kính Dư cũng tới, nếu họ thấy được...
Cô không dám tưởng tượng, càng xấu hổ.
Từ Kính Dư không để bụng có ai nhìn thấy, cũng không để bụng camera, anh xoa nhẹ gáy cô, lại cười một tiếng: "Quay được thì quay, không có gì, ngồi xổm không mệt sao?"
Như vậy mà còn nói không có gì?!
Anh không biết hiện tại bản thân có bao nhiêu fans bạn gái sao? Hơn nữa phần lớn đều là học sinh, nói không chừng sinh viên đại học A cũng có mặt ở đây, bây giờ muốn tra một người là quá dễ dàng, chỉ cần lưu ý một chút thì toàn bộ tin tức của cô đều có thể bị đào ra.
Ứng Hoan tiếp tục lúng túng: "Không mệt..."
Từ Kính Dư dỗ cô: "Anh kết thúc thi đấu nên phần lớn camera đều quay quyền đài, không quay đến chúng ta, đứng lên đi."
Khán phòng đột nhiên vang lên hàng loạt tiếng kêu cái gì "mù không mù". nghe rất kỳ quái.
Bọn Thạch Lỗi không nhịn được quay đầu nhìn thoáng qua, liền thấy Ứng Hoan đang đỏ mặt ngồi xổm bên chân Từ Kính Dư. Thạch Lỗi hơi sửng sốt, một bộ hòa thượng quá cao sờ không tới đầu ( không hiểu được tình huống), "Làm sao vậy?"
Dương Cảnh Thành cũng hỏi: "Bác sĩ nhỏ làm sao vậy?"
Ứng Trì nghe được lời này vội vàng quay đầu lại, nhìn Ứng Hoan đang ngồi xổm dưới đất cũng thấy kỳ quái, "Chị làm sao vậy?"
Ứng Hoan cảm thấy rất quẫn bách, cô xoa mặt, nhanh chóng đứng dậy, trấn định nói: "Không có việc gì, chị nhặt đồ."
Từ Kính Dư nhếch miệng cười.
Ứng Trì nửa tin nửa ngờ nhìn cô, vẫn có chút nghi hoặc: "Sao mặt chị lại đỏ vậy?"
Thạch Lỗi nhìn thoáng qua gương mặt tràn đầy đắc ý của Từ Kính Dư, đột nhiên cảm thấy lão súc sinh này khẳng định đã làm gì bác sĩ nhỏ rồi.
Ứng Hoan hít một hơi thật sâu, cười với Ứng Trì: "Không có việc gì, chị cảm thấy hơi nóng thôi."
Trên quyền đài, hiệp thứ ba đã kết thúc, Ứng Trì hết nhìn Từ Kính Dư, rồi lại nhìn Ứng Hoan, cứ cảm thấy kỳ quái, nhưng lại không nhận ra kỳ quái chỗ nào nên đành từ bỏ mà quay lại xem thi đấu.
Trần Sâm Nhiên nắm chặt tay để trên đầu gối, nửa ngày mới buông ra.
Cậu ta biết Ứng Hoan xử lý vết thương cho Từ Kính Dư, cũng không thể nói rõ rốt cuộc cảm giác của mình là gì, lúc trước bị Hàn Thấm nói thì trong lòng đặc biệt bực bội, rõ ràng cảm thấy khinh thường Ứng Hoan, rồi lại không nhịn được muốn chú ý đến cô.
Vừa quay đầu, liền thấy cô hôn lên mắt Từ Kính Dư.
Cậu ta ngây dại.
.......
Sau đó.....
Trần Sâm Nhiên nhìn thấy một màn kia, đầu óc đều phát ngốc.
Trong nháy mắt cậu ta có ý nghĩ-----
Mẹ nó, sao mình không bị mù?
Cậu ta tình nguyện một khắc kia mình bị mù cũng không muốn nhìn thấy Từ Kính Dư hôn cô.
.........
Từ Kính Dư nhìn thoáng qua quyền đài, thi đấu đã vào hiệp thứ tư, Triệu Tĩnh Trung đã thua ba hiệp rồi, trừ khi anh ta có thể KO đối thủ, nếu không sẽ không có khả năng hòa nhau.
Nhưng chuyện này cơ hồ không có khả năng.
Anh nhìn Ứng Hoan vẫn đang cúi đầu ngồi bên cạnh, tay còn quấn băng vải chạm nhẹ vào mặt cô, nói: "Ứng Tiểu Hoan, nhìn anh một cái đi."
Ứng Hoan hơi quay đầu, nhìn về phía anh, giọng nói có chút buồn bực: "Ba mẹ anh ngồi ở chỗ nào?"
Thì ra là lo lắng cái này?
Đêm nay có rất nhiều người tới xem thi đấu, chỗ ngồi của Đỗ Nhã Hân và Từ Lộ Bình do Chu Bách Hạo sắp xếp, Từ Kính Dư cũng không biết cụ thể họ ngồi chỗ nào, nhưng khẳng định là ở mấy hàng phía trước.
Từ Kính Dư quay đầu nhìn về phía sau, anh vừa quay đầu liền có fans kêu lên.
Từ Kính Dư không để ý, quét mắt một vòng tìm được chỗ ngồi của Đỗ Nhã Hân và Từ Lộ Bình, Đỗ Nhã Hân còn đang nhìn anh nữa.
Đỗ Nhã Hân lo mắt anh bị thương nặng, từ khi anh xuống quyền đài vẫn luôn nhìn anh, tự nhiên cũng nhìn thấy cảnh anh kéo cô gái nhỏ rồi hôn người ta. Lúc ấy bà hơi sửng sốt, đẩy đẩy Từ Lộ Bình bên cạnh: "Con trai anh có bạn gái."
Từ Lộ Bình cũng thấy được, ông hừ một tiếng: "Cũng không nhìn xem đây là trưởng hợp gì, thằng nhóc thối."
Đỗ Nhã Hân nghĩ rồi cười: "Còn có tâm tình yêu đương thì đôi mắt kia chắc không việc gì, thi đấu thua cũng có người an ủi, này không phải rất tốt sao?"
Từ Lộ Bình: "..."
Ông chưa thấy qua Ứng Hoan, có chút tò mò nhìn nhiều một chút, "Cô gái nhỏ sao cứ ngồi xổm mãi thế?"
Đỗ Nhã Hân cười cười: "Thẹn thùng đấy."
Từ Kính Dư ra dấu ok với Đỗ Nhã Hân, ý bảo mình không có việc gì.
Anh quay đầu, cười nhìn Ứng Hoan: "Mẹ anh biết anh theo đuổi em."
Ứng Hoan hữu khí vô lực mà ngồi lại trên ghế, cúi đầu, có chút không dám tưởng tượng kế tiếp nên ứng phó thế nào, cô chỉ muốn yên lặng yêu đương, không muốn ồn ào ai cũng biết như vậy.....
Cô nhỏ giọng nói: "Đều tại anh, đã nói anh đừng nhúc nhích."
Từ Kính Dư nhìn cô, không để ý nói: "Nếu không phải còn ở nơi thi đấu, đảm bảo không chỉ hôn em một chút như vậy." Anh hơi dừng lại, xoay đầu cô để cô nhìn mình.
Từ Kính Dư cười nhìn cô: "Thua thi đấu, thắng em, anh không thể nào không xúc động."
Ứng Hoan sửng sốt, ngơ ngác nhìn anh.
Từ Kính Dư cúi đầu, nói bên tai cô một câu: "Ứng Hoan, em cứ trêu chọc anh như vậy sao?"
Trêu chọc khiến anh cảm thấy tâm ngứa đến khó nhịn.
Tim Ứng Hoan đập nhanh đến hít thở khó thông, cô không dám nhìn anh nữa, vội vàng cúi đầu.
Từ Kính Dư thu lại ý cười ở khóe miệng, tay cũng buông ra, nhìn về phía quyền đầu, anh không quên thi đấu còn chưa kết thúc.
Hiệp bốn đã kết thúc, Triệu Tĩnh Trung thắng được một trận.
Hiệp thứ năm đã bắt đầu rồi.
Bả vai mọi người trong đội đều sụp xuống, Thạch Lỗi gãi đầu, có chút không cam lòng nói: "Ai, lần này thật sự phải cuốn gói ra đi sao? Tôi không phục, thật mẹ nó không phục!"
Dương Cảnh Thành thở dài: "Không phục còn thể làm thế nào?"
Thua liền thua.
Kỹ thuật không bằng người, có cái gì để nói.
Thạch Lỗi quay đầu lại nhìn Từ Kính Dư, Từ Kính Dư đã thu hồi cái biểu tình đắc ý kia, ánh mắt chuyên chú nhìn quyền đài, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Ứng Trì không chớp mắt nhìn chằm chằm quyền đài, cậu vẫn muốn xem xong thi đấu dù đã thấy trước kết quả.
Đinh___
Đã hết giờ.
Hạng cân 91 kg kết thúc thi đấu.
Không có chuyện xoay ngược tình thế, thua.
Từ Kính Dư cảm thấy đôi mắt có chút đau, anh hơi híp mắt, thở nhẹ một hơi mà không nói gì cả.
Không chỉ anh, mấy người phía trước cũng giống như bị câm, không rên một tiếng.
Ứng Hoan nhìn Từ Kính Dư, lại nhìn mấy người đang uể oải phía trước, nhất thời không biết nên nói cái gì, thi đấu phải dừng ở đây cô cũng rất khó chịu.
Từ Kính Dư đứng lên, vỗ nhẹ lên gáy cô, "Không có việc gì."
Anh đi lên phía trước, đứng bên cạnh Thạch Lỗi, cằm chỉ chỉ quyền đài: "Đi thôi."
Ném xuống một câu liền bước đi trước.
Thi đấu kết thúc, đội viên tham gia thi đấu còn phải quay lại quyền đài.
Ứng Trì nhìn thoáng qua bóng dáng Từ Kính Dư, cũng đứng lên theo, Thạch Lỗi cùng Dương Cảnh Thành theo sau.
Ứng Hoan đứng nhìn tại chỗ.
Nghe thấy phía sau fans hô vài tiếng___
"Không có việc gì! Thua thì thua! Lần sau nhất định sẽ thắng"
"Kính Vương rất tuyệt! Cố lên!"
"Tiểu Trì cố lên!"
......
Người chủ trì nói: "Thi đấu đêm nay đã kết thúc, cảm ơn các bạn đã đến xem."
Sau khi xuống quyền đài, Ngô Khởi vỗ lên vai từng người, không thể tiến vào trận chung kết anh ta cũng rất tiếc, nhưng đi được đến vòng này cũng đã rất không tồi, anh ta an ủi mọi người: "Được rồi, đều xốc lại tinh thần đi, đánh đến vòng này cũng rất giỏi rồi, sau này còn có cơ hội."
Từ Kính Dư gật đầu, không nói gì cả, anh đã được khen thưởng và an ủi cho nên trong lòng dễ chịu rất nhiều.
Thạch Lỗi thở dài: "Về nhà đi, về nhà tìm mẹ."
Dương Cảnh Thành trợn trắng mắt: "Lăn."
Triệu Tĩnh Trung đặc biệt tự trách: "Đều do tôi không tốt, nếu tôi đánh thắng thì tốt rồi...."
Từ Kính Dư vỗ vai anh ta, "Được rồi, đều kết thúc."
Anh nhìn về phía khán phòng, lần này Đỗ Nhã Hân và Từ Lộ Bình không lập tức rời đi, hai người hướng bên này đi đến, có lẽ là không yên tâm về đôi mắt của anh.
Ứng Hoan và Hàn Thấm đang thu dọn đồ đạc, cô hoàn toàn không dám quay lại nhìn khán phòng, cứ cảm thấy có rất nhiều đôi mắt đang nhìn mình chằm chằm.
Sự thật đúng là như thế.
Những fans nữ mua vé tới xem Từ Kính Dư thi đấu đang còn ngồi ở ghế, nhìn về phía Ứng Hoan nghị luận liên hồi___
"Đau lòng, Kính Vương thế mà đã có bạn gái, còn hôn cô ấy trước mặt mọi người!"
"Đáng tiếc vừa rồi chưa chú ý đến cô ấy, cũng không thấy rõ cô gái đó trông thế nào, sao cô ấy không quay đầu lại, có đẹp hay không?"
"Cô ấy là nhân viên hậu cần hay cái gì? Cũng mặc đồng phục của đội?"
"Hình như là đội y tế, vừa rồi không phải còn thấy cô ấy xử lý vết thương sao?"
"Tôi quay video, có sườn mặt, chỉ là không quay được cảnh hôn môi kia, quá đáng tiếc... Cô ấy cũng học đại học A sao?"
.......
Một đám người ngồi ở ghế bàn tán.
Ứng Trì nhìn khán phòng, rất nhiều người đã rời đi nhưng Nhan Tịch vẫn còn nguyên tại vị trí, cô giơ cao tay ra sức vẫy. Ứng Trì cười một chút, cũng phất phất tay.
Nhan Tịch kêu: "Ứng Trì đừng uể oải! Lần sau cố lên!"
Ứng Trì gãi gãi đầu, bước đi đến chỗ ngồi phía sau, Nhan Tịch mua được vị trí rất tốt, chỉ cách chỗ bọn họ hai hàng ghế ngồi, Ứng Trì đến gần mới phát hiện Nhan Tịch không phải chỉ tới một mình, bên cạnh cô còn có một đàn chị, chính là người đã tiếp cậu hôm khai giảng.
Cậu có chút ngượng ngùng, "Các người là tới xem tôi thi đấu sao?"
Nhan Tịch cười, "Đúng vậy, chúng ta là bạn học duy nhất, tớ khẳng định muốn đến cổ vũ cho cậu."
Đàn chị cười to, cô cao hơn Nhan Tịch một chút, ôm bả vai Nhan Tịch, nhìn về phía Ứng Trì: "Em rất lợi hại, thi đấu thua cũng không sao, lần sau cố lên. Chị với Nhan Tịch về trước."
Ứng Trì nghĩ nghĩ: "Hai người về sớm một chút, trên đường chú ý an toàn."
Ứng Hoan thấy Ứng Trì nói chuyện, nhịn không được quay lại nhìn thoáng qua, cô chỉ gặp qua Nhan Tịch vài lần, lại là vài tháng trước, sớm đã quên diện mạo Nhan Tịch ra sao, thấy Ứng Trì và Nhan Tịch giống như rất quen thuộc, có chút kỳ quái hỏi: "Em quen à?"
Ứng Trì bất đắc dĩ mà cười: "Chị, đó là bạn học cùng lớp của em."
Ứng Hoan: ".........à."
Ngô Khởi nói: "Những người khác về khách sạn nghỉ ngơi, Từ Kính Dư, cậu nên đi bệnh viện kiểm tra mắt."
Từ Kính Dư: "Được."
Ứng Hoan vừa nghe thấy liền quay đầu nhìn Từ Kính Dư, vừa nhấc mắt liền thấy Đỗ Nhã Hân kéo theo một người đàn ông trung niên cao lớn đi đến, cô sửng sốt một chút, biết đây là ba Từ Kính Dư, bởi vì diện mạo Từ Kính Dư và người này có sáu bảy phần giống nhau.
Cô lập tức quẫn.
Bọn Thạch Lỗi đều đã từng gặp ba mẹ Từ Kính Dư, mấy người nhiệt tình chào hỏi.
Ứng Hoan có chút ngượng ngùng nhìn Đỗ Nhã Hân, gọi một tiếng: "Bác sĩ Đỗ." Lại nhìn về phía Từ Lộ Bình, thanh âm nhỏ hơn một chút: "Cháu chào chú."
Đỗ Nhã Hân cười ôn hòa, Từ Lộ Bình cũng cười: "Chú nhớ rõ cháu, cháu là cô gái lần trước đã phát wechat chú mừng sinh nhật chú."
Ứng Hoan nhớ tới chuyện lần trước bị Từ Kính Dư ép buộc nói chúc mừng sinh sinh, càng lúng túng hơn.
Từ Kính Dư nhìn cô một cái, đi đến bên cạnh giải vây cho cô.
"Ba mẹ, hai người còn không trở về khách sạn nghỉ ngơi?"
Đỗ Nhã Hân hỏi Từ Kính Dư: "Đôi mắt thật không bị sao cả?"
Từ Kính Dư nói: "Thật không có việc gì."
Đõ Nhã Hân nhìn mắt anh, vẫn không quá yên tâm: "Mẹ đến bệnh viện với con, xem xong kết quả lại nói."
Từ Kính Dư cười: "Thật không sao mà, hai người về nghỉ ngơi sớm đi."
Từ Lộ Bình: "Mẹ con lo lắng, đi kiểm tra đi, đỡ phải để buổi tối đi ngủ mà bà ấy còn không yên tâm, cũng không mất nhiều thời gian."
Ứng Hoan vốn muốn đi cùng Từ Kính Dư đến bệnh viện, cô nhìn thoáng qua Từ Kính Dư, cũng không yên tâm, nhưng Đỗ Nhã Hân và Từ Lộ Bình cũng đi, nếu cô đi theo sẽ rất ngượng.
Từ Kính Dư cúi đầu nhìn Ứng Hoan, cô nhỏ giọng nói: "Anh đi kiểm tra một chút đi, không nên chậm trễ."
"Muốn đi cùng anh?" Anh hạ giọng hỏi.
"......Không đi."
Từ Kính Dư cảm thấy mình không sao, Đỗ Nhã Hân chính là tự mình nhọc lòng, anh cười nói: "Về nghỉ sớm đi."
Ứng Hoan nhẹ nhàng gật đầu một cái: "Vâng."
Ngô Khởi nói với mọi người: "Được rồi, những người khác về nghỉ ngơi đi, tôi đi cùng Từ Kính Dư một chuyến."
Anh ta là huấn luyện viên chính, vận động viên bị thương thì dù thế nào anh ta cũng muốn đi theo.
Từ Kính Dư thay quần áo xong liền đến bệnh viện kiểm tra.
Ứng Hoan cùng mấy người Ứng Trì ngồi xe bus quay về khách sạn.
Trở lại khách sạn đã hơn 1 giờ sáng, mọi người vừa thi đấu xong, còn bị thua nữa, nên tất cả mọi người tinh thần đều uể oải, Ứng Hoan nhìn bọn họ, miễn cưỡng an ủi: "Mọi người đừng uể oải như vậy, cố gắng nghỉ ngơi, không phải huấn luyện viên Ngô nói vẫn còn thi đấu khác sao? Còn cả giải Châu Á Thái Bình Dương nữa mà."
Thạch Lỗi cũng xốc lại tinh thần, "Bác sĩ nhỏ nói đúng, còn có cơ hội."
Đi ra khỏi thang máy, Ứng Hoan dặn dò Ứng Trì nghiêm túc nghỉ ngơi, Ứng Trì gật đầu: "Vâng, chị cũng nghỉ sớm đi."
Ứng Hoan nhìn cậu đi vào phòng mới trở về phòng của mình.
Trần Sâm Nhiên đi phía trước cô, lúc gần đến phòng đột nhiên dừng lại quay đầu lẳng lặng nhìn cô.
Ứng Hoan cũng ngước mắt nhìn cậu ta, cảm giác hình như cậu ta có chuyện muốn nói, do dự hỏi: "Có việc sao?"
Trần Sâm Nhiên nhìn cô, mày nhíu chặt lại, Ứng Hoan kiên nhẫn chờ cậu ta trả lời, chỉ thấy cậu ta nghẹn ra một câu: "Không có việc gì..."
Lại quay đầu đi về phòng.
Ứng Hoan nhìn cửa phòng của cậu ta, có chút không hiểu đây là có ý gì.
Nhưng cô cũng không nghĩ nhiều, đêm nay có nhiều chuyện xảy ra, đầu óc cô có chút loạn, sau khi trở lại phòng liền ôm quần áo đi tắm, lúc nhìn chính mình trong gương mới đột nhiên nhớ tới____
Nụ hôn đầu tiên!
Nụ hôn đầu tiên của cô!
Đánh mất nụ hôn đầu khi còn đeo niềng răng!
A a a a a! Nội tâm Ứng Hoan có chút không chịu được đả kích.
Giữ tới giữ lui, cố gắng lâu như vậy mà cuối cùng vẫn là chưa tháo niềng răng đã làm mất nụ hôn đầu.
Một lát sau cô lại tự an ủi mình: Không có việc gì, ít nhất không hôn sâu, chỉ hôn nhẹ một chút.
Còn tốt, còn tốt.
Tâm tình phức tạp này theo cô mãi đến khi tắm rửa xong vẫn chưa hết, cô nằm trên giường nhưng không thể nào ngủ được, dựng lỗ tai nghe động tĩnh bên ngoài, muốn chờ Từ Kính Dư trở về.
Một lát sau cô không chịu được đành nhắn tin cho Từ Kính Dư.
[ Anh kiểm tra xong chưa? ]
Lại nhắn tiếp.
[ Kết quả thế nào? ]
Lúc ấy Từ Kính Dư đang kiểm tra nên không xem di động, đôi mắt của anh cơ bản là không có vấn đề gì, không tổn thương đến võng mạc, nhìn có chút đỏ nhưng kỳ thật không có vấn đề gì lớn.
Sau khi kiểm tra xong anh mới lấy di động ra xem, gõ được mấy chữ rồi không biết nghĩ gì mà lại xóa đi, cười cười trả lời một câu__
[ Bảo bối, yên tâm đi. ]
Ứng Hoan: "....."
Ứng Hoan đỏ mặt, vội kéo chăn trùm kín người, ai là bảo bối của anh chứ.
Thật không đàng hoàng, cái gì cũng nói ra được...
Da mặt Ứng Hoan không dày bằng anh, chờ vài giây bình ổn lại mới gửi lại một từ "Ừ"
[ Ngủ đi. ]
Từ Kính Dư trả lời, Đỗ Nhã Hân không nhịn được nhắc nhở anh: "Con chú ý chút đi, bác sĩ đã dặn con hai ngày không dùng điện thoại, phải nghỉ ngơi nhiều."
Từ Kính Dư không xem di động nữa, ngẩng đầu nhìn bà: "Được rồi, kiểm tra xong rồi, mẹ có thể yên tâm chưa?"
Đỗ Nhã Hân gật đầu: "Ừ, con và huấn luyện viên Ngô về sớm chút đi, ngày mai mẹ với ba của con mới về."
Từ Kính Dư cất điện thoại vào túi quần, "Vâng."
.......
Từ Kính Dư và Ngô Khởi trở lại khách sạn đã là hơn ba giờ sáng, cả người đều rất mệt mỏi.
Lúc chờ thang máy tới anh liền dựa vào ven tường nhắm mắt nghỉ ngơi.
Đinh_____
Cửa thang máy mở ra, anh đứng thẳng dậy lấy kẹo bạc hà từ trong túi ra bỏ vào miệng, hương vị lạnh lẽo lan tràn trong miệng khiến anh thanh tỉnh không ít.
Đi ra khỏi thang máy, Ngô Khởi đứng trên hành lang, dặn dò một cậu: "Nghỉ sớm một chút, đừng nghĩ quá nhiều, tiếp theo còn phải chuẩn bị thi đấu, chưa kết thúc đâu."
Từ Kính Dư ừ một tiếng, liếc nhìn anh ta: "Anh cũng nghỉ sớm đi."
Thi đấu kết thúc, thể xác và tinh thần của Ngô Khởi đều mệt mỏi, xua xua tay với anh rồi về phòng nghỉ ngơi.
Từ Kính Dư đi đến cuối hành lang, lấy chìa khóa phòng mở cửa, đang định đi vào thì nghe thấy âm thanh mở cửa ở phía sau. Anh quay đầu nhìn, cô gái nhỏ đứng phía sau cánh cửa, mặc một chiếc váy dài, tóc đen nhánh thả sau lưng, ngẩng gương mặt trắng nõn lên nhìn anh: "Anh đã về rồi?"
Từ Kính Dư nhìn cô, cười hỏi, "Chờ anh?"
Ứng Hoan bước ra, gật gật đầu: "Thật sự không có việc gì?"
Từ Kính Dư đưa kết quả kiểm tra cho cô: "Tự mình xem?"
Ứng Hoan đi qua, nhìn kết quả kiểm tra, lại ngẩng đầu nhìn anh, mắt anh vẫn đỏ, nhưng cũng không còn dọa người như trước.
Từ Kính Dư dựa vào khung cửa nhìn cô, âm thanh nhai kẹo rôm rốp lại vang lên.
Ứng Hoan nghe thấy, nhịn không được mà ngẩng đầu nhìn anh.
"Xem xong rồi sao?"
"Ừ..."
Ứng Hoan trả kết quả kiểm tra lại cho anh, mím môi, "Kia.... anh đi ngủ sớm đi, em cũng đi ngủ đây."
Từ Kính Dư nhận phiếu, thuận thế nắm lấy tay cô, kéo cô vào trong ngực.
Ứng Hoan sợ hãi kêu lên: "Anh làm gì..."
Từ Kính Dư đặt cô lên khung cửa, cúi đầu nhìn, thấp giọng hỏi: "Có chuyện này muốn xác nhận, hiện tại em có phải bạn gái anh không?"
Ứng Hoan dính sát vào khung cửa, mặt đỏ tim đập, hơi thở dốc: "Phải......"
"Hôn lại một lần nữa?"
"....."
Từ Kính Dư dựa rất gần, Ứng Hoan nhắm mắt, liếm nhẹ môi, nhỏ giọng nói: "Anh đừng nhúc nhích, em, em tới......."
Từ Kính Dư: "...."
Anh cho rằng mình nghe lầm.
Ứng Hoan lại như nhận mệnh mà nói: "Em hôn anh...."
Nhẹ nhàng, không cần hôn sâu.
Từ Kính Dư còn đang sửng sốt thì Ứng Hoan đã nhón chân lên, hôn nhẹ lên môi anh một cái, mắt Từ Kính Dư tối sầm lại, ôm chặt eo cô, cúi đầu tới gần mặt cô, "Thử lại, có thích vị bạc hà không?"
Ứng Hoan lập tức trừng lớn đôi mắt, muốn đẩy anh ra, còn muốn che miệng mình lại.
Từ kính Dư nắm lấy tay cô kéo vòng qua eo mình, hôn một cái thật mạnh.
Giống như anh đã nói, anh không phải người ăn chay.
Ứng Hoan nếm được vị bạc hà trong miệng anh, có chút đắng, còn lạnh nữa, nhưng môi anh rất nóng, cả người cô như ở trong trạng thái dày vò cực độ, cô không rõ nụ hôn này là tốt hay không tốt.
Cả người đều mềm ra, cố gắng giữ một tia thanh tỉnh cuối cùng----
Cô không thể để anh hôn phải niềng răng.
Tay Ứng Hoan bị anh giữ chặt trên eo, cả người mềm nhũn, không hề có sức phản kháng, trong đầu cô trống giống, không biết nên làm sao bây giờ, sốt ruột quá liền chọc eo anh.
Cả người Từ Kính Dư cứng đờ, hơi dừng lại rồi dùng sức hôn cô, đầu lưỡi thăm dò đi vào.
Giây tiếp theo.
Anh kêu nhẹ một tiếng.
Vị bạc hà trong miệng Ứng Hoan biến thành vị tanh ngọt, không biết là máu của anh hay máu của cô.
Cô hoàn toàn tuyệt vọng.
Có đôi khi sợ hãi việc gì thì việc đó càng dễ trở thành sự thật.
Ứng Hoan nghĩ, chuyện này có lẽ là kiếp số của cô, rốt cuộc cô cũng không tránh khỏi một kiếp này.