Không Thể Ngừng Yêu Em

Chương 59



Edit: Rùa

Từ Kính Dư dừng xe, tháo dây an toàn, quay đầu nhìn Ứng Hoan, phát hiện cô đang nhìn phía trước đầy vẻ rối rắm, không chịu xuống xe. Anh giơ tay ra chạm vào mặt cô, "Nghĩ cái gì?"

Ứng Hoan đặc biệt u oán mà nhìn anh, nhỏ giọng nói: "Em thấy bác sĩ Đỗ sẽ rất ngượng"

Từ Kính Dư nhướng mày: "Thẹn thùng?"

Biết rõ còn cố hỏi.

Ứng Hoan quay mặt đi, không trả lời anh, gương mặt đầy buồn rầu, trong đầu lại nghĩ xem lát nữa gặp bác sĩ Đỗ sẽ nói chuyện thế nào.

Từ Kính Dư cúi người, giúp cô tháo dây an toàn.

Từ Kính Dư xuống xe, vòng qua bên kia mở cửa ghế phụ, tay đặt trên thân xe kiên nhẫn chờ cô, "Kỳ thật em không cần khẩn trương như vậy, mẹ anh vẫn luôn hy vọng anh có bạn gái sớm một chút, mẹ rất thích em."

Ứng Hoan ngẩng đầu nhìn anh, tò mò hỏi: "Sao mẹ anh lại hy vọng anh có bạn gái sớm?"

Anh cũng mới 22 tuổi, lại đẹp trai như vậy, không đến mức bị thúc giục tìm bạn gái chứ?

Từ Kính Dư ôm hai tay, cúi đầu liếc cô, nói: "Chắc bà hy vọng có người tới quản quản anh, khả năng sau này bà sẽ để em trông chừng anh, tốt nhất là khuyên anh sớm giải nghệ. Những lời này em nghe một chút cho vui, đừng để trong lòng, cũng không cần khuyên anh......" Anh dừng một chút, "Nếu về sau em thật sự hy vọng anh sớm giải nghệ thì phải nói cho anh biết."

Ứng Hoan hơi sửng sốt, cô bước xuống xe, đứng trước mặt anh, nhẹ nhàng lắc đầu: "Em sẽ không khuyên anh giải nghệ, trừ khi thân thể của anh thật sự không thể thi đấu nữa."

Từ Kính Dư cười: "Ủng hộ anh như vậy."

Ứng Hoan gật đầu: "Đúng thế, anh làm gì em cũng ủng hộ."

"Nói chuyện thật dễ nghe."

"Em nghiêm túc đấy."

Ứng Hoan nhìn anh, Từ Kính Dư ôm eo cô, thấp giọng nói: "Anh biết."

Cô không chỉ nói chuyện dễ nghe, còn biết dỗ dành người khác, sẽ không ép buộc bất cứ ai, bề ngoài ôn nhu yếu ớt, kỳ thật trong lòng như cất dấu một mặt trời nhỏ, luôn luôn tích cực, mềm mại mà cứng cỏi.

Cho nên, anh mới thích cô như vậy.

Hai người đi đến cửa phòng khám, Ứng Hoan liền rút tay lại, Từ Kính Dư cười một tiếng rồi cho tay vào túi quần.

Ứng Hoan không hẹn trước, đi đến gần phòng làm việc của Đỗ Nhã Hân thì nghe thấy âm thanh từ bên trong truyền ra, biết bà đang vội nên dừng bước chân, có chút không dám đi vào. Từ Kính Dư rút tay ra, ấn lên vai cô, nửa cưỡng bách mang cô vào phòng, nhìn qua bên trong rồi cất tiếng chào: "Mẹ."

Trước mặt Đỗ Nhã Hân là một thiếu niên khoảng mười mấy tuổi, mới vừa khám xong, bà đang nói các phương án điều chỉnh với mẹ của cậu ta. Nghe thấy tiếng gọi liền quay đầu, nhìn thấy Ứng Hoan thì hơi sửng sốt, lại nghĩ tới lời nói ngày đó của Từ Kính Dư, tức khắc liền hiểu cô đến đây làm gì.

Tai Ứng Hoan đỏ ửng, mềm giọng nói: "Bác sĩ Đỗ, lát nữa cô có thời gian không ạ?"

Đỗ Nhã Hân cười ôn hòa, chỉ chỉ ghế dựa bên cạnh, cố ý nói: "Kiểm tra niềng răng có phải không? Cháu ngồi chờ một chút, cô sắp xong rồi."

Từ Kính Dư nhìn bà một cái, nói thẳng: "Cô ấy tới bỏ niềng răng."

Ứng Hoan: "...."

Cô cúi đầu giả ngu.

Đỗ Nhã Hân ý vị thâm trường mà nhìn thoáng qua Từ Kính Dư, ở trong lòng mắng một câu thằng nhóc thối, thật nóng nảy.

Lại nhìn Ứng Hoan, cười cười: "Chờ một chút nhé."

Ứng Hoan rất thẹn thùng, nhẹ nhàng gật đầu: "Vâng."

Cô ngồi xuống, Từ Kính Dư liền dựa vào bên cạnh.

Đợi nửa giờ, hai mẹ con kia mới rời đi.

Ứng Hoan ngẩng đầu nhìn Từ Kính Dư, nhỏ giọng đuổi người: "Anh ra ngoài chờ em, không cho nhìn."

Từ Kính Dư nhếch khóe miệng, ngồi dậy, lười biếng nói: "Được, anh đi ra ngoài, không nhìn dáng vẻ em há to miệng."

Ứng Hoan: "...."

Mau cút!

Từ Kính Dư nhìn thoáng qua Đỗ Nhã Hân, tiêu sái rời đi.

Đỗ Nhã Hân nhìn Ứng Hoan, cười lắc đầu: "Không cần để ý đến nó, không đứng đắn. Lại đây, cô xem thế nào."

Ứng Hoan đỏ mặt đi qua, "Vâng."

Đáy mắt Đỗ Nhã Hân tràn ngập ý cười, "Thật sự muốn bỏ niềng răng."

Ứng Hoan muốn gật đầu, nhưng vẫn rụt rè hỏi: "Có thể bỏ được sao?"

"Vốn dĩ muốn để cháu đeo hết hai năm, nhưng cũng chỉ còn mấy ngày, cháu muốn bỏ thì cũng được." Đỗ Nhã Hân cười, kéo cô ngồi bên cạnh, "Lúc trước Từ Kính Dư đã nói với cô, cháu muốn bỏ niềng răng thì bỏ cho cháu."

Ứng Hoan càng quẫn, nhỏ giọng nói thầm: "Từ Kính Dư còn nói với cô cả chuyện này sao?"

Đỗ Nhã Hân còn muốn nói, Từ Kính Dư có nói niềng răng vướng miệng nó nữa kìa, nhưng sợ cô thẹn thùng, bà chỉ cười: "Ngẫu nhiên có nhắc đến, cháu cũng đã quen cô hai năm, từ lần đầu tiên gặp cô đã thấy cháu là cô gái tốt, cháu cùng Từ Kính Dư ở bên nhau, cô và ba nó đều rất vui. Cho nên, không cần thẹn thùng, về sau nên làm thế nào thì làm thế ấy, chúng ta sẽ không can thiệp."

Ứng Hoan sửng sốt một chút, trong lòng đặc biệt ấm áp, cô ngẩng đầu nhìn Đỗ Nhã Hân, không biết muốn nói gì, chỉ có thể mềm mại nói một câu: "Cảm ơn bác sĩ Đỗ."

Đỗ Nhã Hân sờ đầu cô, "Tới, tháo niềng răng."

Tháo xong niềng răng, cũng mất khoảng một giờ.

Đỗ Nhã Hân lấy nước cho Ứng Hoan súc miệng, Ứng Hoan súc miệng xong, cảm thấy hàm vẫn còn hơi mỏi, cô dùng đầu lưỡi chạm vào răng nanh, hai cái răng nanh kia đã được chỉnh lại rất nhiều. Cô không nhịn được vui vẻ: "Cảm ơn bác sĩ Đỗ."

Đỗ Nhã Hân nhìn cô đánh giá, cười cười, chỉ tấm gương phía sau: "Cháu có thể soi gương, niềng răng vừa mới lấy ra khả năng sẽ có chút không quen, chậm rãi quen là được rồi. Mặt cháu vốn nhỏ, lấy niềng răng ra sẽ càng nhỏ hơn, khuôn mặt cũng dần khôi phục, đường nét trên khuôn mặt sẽ đẹp hơn trước rất nhiều."

Ứng Hoan xoa xoa mặt, hít một hơi thật sâu, đi đến trước gương.

Cô gái trong gương thật trắng, đôi mắt sáng rỡ, môi hơi nhấp, hình dáng môi đẹp hơn khi đeo niềng răng rất nhiều. Lâu rồi Ứng Hoan không nhe răng cười, cô nhịn không được khẽ nhếch miệng cười một chút, cô gái trong gương môi hồng răng trắng, mi mắt cong cong, thật sự trở nên xinh đẹp.

Nháy mắt, tâm tình cô tốt hơn gấp trăm lần, có chút gấp không chờ nổi muốn đi gặp Từ Kính Dư.

Đỗ Nhã Hân nhìn cô, nhịn không được cười: "Còn phải làm hàm duy trì, có lẽ phải đợi thêm một giờ nữa."

Ứng Hoan đè lại nội tâm đang nhảy nhót, quay đầu nhìn Đỗ Nhã Hân, nhe răng cười: "Cảm ơn bác sĩ Đỗ."

Đỗ Nhã Hân nhìn cô, nhướng mày nói: "Như vậy xinh đẹp hơn nhiều."

Ứng Hoan có chút ngượng ngùng, nhấp nhấp môi.

Đỗ Nhã Hân pha cho cô một ly trà chanh dây mật ong. Sau đó dặn cô chờ ở chỗ này rồi đi ra ngoài.

Từ Kính Dư thuận tiện kiểm tra răng, lúc trở về trong phòng chỉ còn mình Ứng Hoan.

Cô ngồi trước bàn làm việc, cầm một cốc cà phê, cúi đầu nhấp miệng. Mặt cô vẫn luôn rất nhỏ, trước kia lúc đeo niềng răng sườn mặt sẽ hơi nhô ra, hiện tại đã lấy niềng răng thì mặt càng nhỏ, đường cong sườn mặt mềm mại, lông mi đen dài, cả người tinh xảo hơn nhiều.

Anh nghiêng người dựa lên khung cửa, khóe miệng khẽ nâng, nhẹ nhàng gõ lên cánh cửa.

Cốc cốc cốc-------

Ứng Hoan quay đầu lại, đặt ly xuống mỉm cười với anh.

Từ Kính Dư nhướng mày: "Ứng Tiểu Hoan, nhe răng cười một cái?"

Ứng Hoan nhìn anh, chậm rãi bật cười, mi mắt cong cong, hàm răng trắng nõn chỉnh tề, ngoài hai cái răng nanh hơi nhô ra một chút kia. Nhưng sau khi trải qua một thời gian điều chỉnh, hai cái răng đã không nhô ra nhiều như trước nữa, khi cười thật sự đáng yêu lại ngọt ngào.

Từ Kính Dư an tĩnh nhìn cô.

Ứng Hoan nhấp môi, khẩn trương lại có chút mong chờ: "Đẹp sao?"

Từ Kính Dư nghiêng đầu cười.

"Lại đây___"

"Làm gì?"

Cô khẩn trương bước đến gần anh.

Sẽ không phải là hôn đi?

Cô tiến lên hai bước, Từ Kính Dư ngồi dậy, bước tới phía trước một bước, giữ chặt tay cô rồi kéo người vào trong lòng, cười nhẹ một tiếng: "Nhặt được bảo bối."

Ứng Hoan sửng sốt một chút, đầu cọ nhẹ lên ngực anh, mừng thầm: "Thật sự sao?"

Từ Kính Dư kéo cô ra, cúi đầu nhìn cô, khóe miệng cong cong: "Thật sự, cũng may mấy năm nay em đeo niềng răng, bằng không không biết sẽ có bao nhiêu tình địch."

Lời nói này vừa thốt ra liền khiến tâm tình Ứng Hoan như hoa nở rộ.

Cô không nhịn được cười, nhỏ giọng nói: "Có cũng không sợ, em chỉ thích anh."

Từ Kính Dư hơi híp mắt, ngón trỏ nâng cằm cô lên, hơi cúi người. Ứng Hoan sợ tới mức vội đẩy anh ra, quay đầu nhìn ra ngoài cửa, vội la lên: "Anh đừng nháo, bác sĩ Đỗ trở lại ngay đấy....."

Anh cười nhẹ, buông tay, "Còn phải ở lại bao lâu?"

"Một lúc nữa."

Vừa dứt lời, Đỗ Nhã Hân liền quay trở lại.

Bà nhìn thoáng qua Từ Kính Dư, trực tiếp đi đến chỗ Ứng Hoan, đưa hàm duy trì cho cô rồi dặn dò: "Hàm duy trì phải đeo một năm, lúc ăn cơm và... hẹn hò có thể bỏ, ngày thường chú ý rửa sạch, giữ sạch sẽ là được. Đến năm thứ hai chỉ cần đeo buổi tối, nếu đã ổn định thì năm thứ ba có thể không cần đeo."

Ứng Hoan đỏ mặt, gật đầu: "Vâng."

Đỗ Nhã Hân nhìn thời gian, sắp đến 6 giờ, cũng không giữ bọn họ ở lại, xua xua tay: "Được rồi, hai đứa có thể đi rồi, nên làm gì thì làm đi."

Từ Kính Dư cười: "Cảm ơn mẹ."

Hai người vừa muốn đi, Đỗ Nhã Hân nhớ tới cái gì, lại gọi Ứng Hoan lại: "Chờ một chút."

Ứng Hoan quay đầu lại: "Bác sĩ Đỗ còn chuyện gì ạ?"

Đỗ Nhã Hân cầm lấy di động, mỉm cười nói: "Tới, chúng ta thêm WeChat, về sau có việc có thể liên hệ."

Từ Kính Dư cười nhẹ.

Ứng Hoan đỏ mặt qua đi, quét mã QR cùng Đỗ Nhã Hân, thêm bạn tốt.

Đi ra phòng khám, Ứng Hoan vẫn cảm thấy mặt thật nóng, cô nhỏ giọng nói thầm: "Người nhà anh đều thẳng thắn như vậy sao?"

"Ừ, gia truyền."

Từ Kính Dư nắm tay cô đi đến chỗ để xe.

Mới vừa đi đến gần xe, Thạch Lỗi đã gọi điện thoại tới, anh ta nói: "Triệu Tĩnh Trung và Dương Cảnh Thành đã trở lại, buổi tối phải đến câu lạc bộ, huấn luyện viên Ngô có chuyện muốn nói"

Từ Kính Dư: "Được."

Thạch Lỗi lại cười hắc hắc hỏi: "Bọn họ cũng đều biết việc trên diễn đàn, hiện tại tất cả mọi người đều biết việc của cậu và bác sĩ nhỏ. Cậu không biết, khoảng thời gian này đã nghẹn chết tôi, sợ bọn họ không kín miệng nên ai tôi cũng không dám nói, cậu có nên mời khách ăn một bữa tiệc lớn hay không. Rốt cuộc cậu cũng là người đầu tiên trong đội thoát kiếp độc thân."

Từ Kính Dư cười: "Có thể, ăn chỗ nào tùy mấy người chọn, chỉ là hôm nay không được."

Thạch Lỗi cười: "Được, chúng tôi sẽ nghĩ thật kỹ xem phải làm sao để ăn hết tiền của cậu."

Anh ta nói xong, bỗng nhiên kêu một tiếng, "Đúng rồi, tiểu tổ tông...Đã biết chưa?"

Từ Kính Dư lấy khóa, mở cửa xe ra.

"Lúc nên biết tự nhiên sẽ biết, không cần cố ý nói."

".... Được."

Thạch Lỗi chửi thầm trong lòng, nhưng cũng không khỏi chịu phục, lặng yên không một tiếng động mà câu mất chị gái người ta, cũng không sợ tiểu tổ tông xù lông.

Thời điểm trước khi bọn họ gọi điện thoại, Ứng Trì đang đi đến thư viện, Nhan Tịch nói có việc tìm cậu, thuận tiện mang một số tài liệu cần thiết cho cậu.

Nhan Tịch đứng ở thư viện cửa, trong lòng đã tính toán rất tốt, chờ sau khi đưa tài liệu cho Ứng Trì sẽ đi thư viện ngồi nửa giờ, nói với cậu một số bài học, lại tâm sự một số chuyện. Chờ đến hơn 6 giờ chiều, vừa lúc là giờ cơm, có thể cùng nhau đi ăn cơm......

Ứng Trì đi đến cửa thư viện, Nhan Tịch dùng sức vẫy vẫy tay: "Ứng Trì, nơi này."

Ứng Trì cười cười rồi bước đến.

Nhan Tịch chỉ chỉ thư viện: "Chúng ta vào bên trong nhé. Tớ chỉ cho cậu một số trọng điểm."

Ứng Trì có chút ngượng ngùng: "Kia làm phiền cậu."

Thành tích học tập của cậu thật sự quá kém, không thể không phiền toái Nhan Tịch, bạn học duy nhất của cậu.

Hai người tìm vị trí ngồi xuống, Nhan Tịch lấy sách vở và tài liệu trong ba lô ra đặt hết lên bàn, đều là sách vở của cô, "Khi về cậu mang cả về đi, có một số chú ý tớ ghi luôn vào sách rồi."

Ứng Trì gãi gãi đầu, nói: "Tớ chép luôn bây giờ đi, hoặc là mang đi photo, dù sao cậu cũng phải dùng sách giáo khoa mà."

Nhan Tịch dừng một chút, ngồi xuống bên cạnh cậu, thanh âm rất nhỏ: "Lúc trước tớ đã nói qua với cậu rồi, tớ muốn đổi ngành, học kỳ này cậu vẫn luôn ở bên ngoài thi đấu cho nên không biết...... Tớ đã xin được rồi."

Cô có chút đặc biệt tiếc nuối mà nhìn cậu.

Kỳ thật, cô đặc biệt muốn làm bạn học của Ứng Trì, khi Ứng Trì ở trường học, hai người có thể có rất nhiều thời gian ở chung, nói không chừng có thể theo đuổi được cậu?

Ứng Trì ngốc, "A? Cậu muốn đổi chuyên ngành?!"

Như vậy, toàn khoa không phải chỉ còn lại mình cậu sao?

Đậu má.

Cậu bỗng nhiên cảm thấy thật thê lương.

Nhan Tịch có chút ngượng ngùng, nhỏ giọng nói: "Ừ, tớ không thích ngành này, ba mẹ tớ cũng muốn tớ chuyển, cũng đã xin được rồi. Học kỳ sau sẽ chuyển sang khoa Tài Chính."

Ứng Trì mở miệng thở dốc, miễn cưỡng cười một chút: "Vậy chúc mừng cậu."

Nhan Tịch có chút áy náy: "Kia về sau không ai giúp cậu ghi lại trọng tâm bài học..."

Vừa rồi Ứng Trì quá kinh ngạc, hiện tại nghĩ lại, cảm thấy mình phản ứng có chút thái quá, cậu cười cười: "Không có việc gì, vốn dĩ tớ cũng muốn đổi ngành, nhưng thành tích của tớ quá kém, muốn đổi cũng không được....." Cậu suy nghĩ một chút, "Bài tập cậu không cần quan tâm đâu, về sau tớ sẽ đi tìm giáo viên."

Nhan Tịch thở dài: "Giáo viên đều thương tâm muốn chết...."

Nếu Ứng Trì chỉ đi thi đấu, giáo viên sẽ không cần quá chú ý đến việc học của cậu.

Ứng Trì nghĩ đến chuyện này, nhịn không được cũng cảm thấy thê lương thay họ.

Thật sự quá thảm.

Nhan Tịch giảng một bài tập cho Ứng Trì, di động của cậu vang lên vài lần, cậu mở ra nhìn một chút, Ngô Khởi kêu mọi người buổi tối đến câu lạc bộ mở họp. Nhan Tịch nhìn di động của cậu, cân nhắc nói: "Ứng Trì, lát nữa cậu có việc sao?"

Ứng Trì nói: "Buổi tối câu lạc bộ có việc, mở cuộc họp."

Nhan Tịch lại hỏi: "Mấy giờ vậy?"

Ứng Trì nhìn thời gian, nói: "8 giờ."

Nhan Tịch cười: "Kia chắc phải ăn tối xong mới đi chứ."

Ứng Trì tuy rằng không thông suốt, nhưng lễ phép cơ bản thì vãn hiểu, cậu cười nói: "Tớ mời cậu ăn cơm nhé, cậu đã giúp tớ rất nhiều."

"Được thôi."

Hai người thu dọn đồ đạc, đi ra khỏi thư viện, Nhan Tịch nghe được có vài người đang nói về việc trên diễn đàn.

"Cậu nhìn thấy ảnh chụp trên diễn đàn chưa, tớ có lưu lại, bạn gái Kính Vương thật khó coi."

"Trai đẹp nhưng bị mù, thật đau lòng!"

......

Ứng Trì dừng một chút, nhịn không được nhíu mày, Từ Kính Dư có bạn gái khi nào? Còn bị lộ hình trên diễn đàn? Không phải trêu chọc fans nữ nào chứ?

Cậu nhịn không được hừ một tiếng: Rêu rao.

Nhan Tịch cho rằng cậu tức giận, vội nói: "Cậu đừng nghe bọn họ nói bậy, ảnh chụp tớ cũng thấy, những cái ảnh đó là cố ý bôi đen chị cậu, tớ đã thấy chị ấy, rất trắng, còn xinh đẹp nữa, chỉ là do đeo niềng răng nên khuôn miệng hơi biến dạng. Chờ chị cậu bỏ niềng răng, khẳng định đặc biệt xinh đẹp."

Ứng Trì mông lung: "A? Liên quan gì đến chị tớ?"

Nhan Tịch so với cậu càng ngây ngốc hơn.

Hai người mắt to trừng mắt nhỏ, nửa ngày, Nhan Tịch thật cẩn thận mà nói: "Cậu không biết sao?"

"Biết cái gì?"

Trong lòng Ứng Trì có chút dự cảm không tốt, sắc mặt cậu đều thay đổi, liếm nhẹ khóe miệng, trong đầu lộn xộn, tất cả đều là lời nói vừa rồi của Nhan Tịch cùng với hình ảnh ở chung của Từ Kính Dư và Ứng Hoan. Từng màn, ở trong đầu chậm rãi nổ tung.

Khuôn mặt cậu tràn đầy khiếp sợ và không thể tin nổi, quay đầu nhìn về phía Nhan Tịch, có chút vội vàng: "Ở đâu? Cậu cho tớ xem một chút!"

Nhan Tịch nhìn sắc mặt Ứng Trì, lại cẩn thận hỏi: "Cái kia, Ứng Trì, cậu ở cùng một đội với Từ Kính Dư, cùng nhau thi đấu mấy tháng, cậu...... Không biết bạn gái anh ấy là chị cậu sao?"

Như vậy...... ngốc nghếch như vậy sao?

Bỗng nhiên thật tuyệt vọng.

Nam sinh thế này, có thể theo đuổi được sao? Về sau không học cùng lớp, cậu ấy lại phải thi đấu thi đấu, hai người gặp mặt còn khó.

Khả năng, đời này đều đuổi không được đi......

Ứng Trì muốn phát cuồng, cậu sắp hỏng mất, cả người tức giận đến muốn chết, muốn hét lên.

Nhưng mà, ở trước mặt bạn học, còn cả mặt mũi đàn ông......

......

Từ Kính Dư cúp điện thoại, kéo Ứng Hoan ngồi vào ghế phụ, anh ngồi xuống ghế lái, quay đầu nhìn cô, "Vừa rồi mẹ anh nói em đeo niềng răng sắp được hai năm, anh suy nghĩ một chút, hình như là ngày mùng 6 tháng 8 đúng không?"

Ứng Hoan còn chưa đeo hàm duy trì, nắm chặt ở trong tay, cô nhịn không được cười: "Vâng, ngày đó em mới vừa thi đại học xong, Ứng Trì nói muốn tặng em quà sinh nhật, kết quả lại đưa em đến phòng khám răng...... Quà sinh nhật chính là niềng răng."

Anh cầm tay nàng, khẽ cười một tiếng: "Hai năm rất nhanh."

Ai có thể nghĩ đến.

Lúc trước nhìn thấy ở câu lạc bộ thi đấu ngầm, lại gặp nhau ở phòng khám, mẹ anh trở thành bác sĩ của cô, cô đeo niềng răng bước ra khỏi bệnh viện, người đầu tiên nhìn thấy lại là anh.

Hiện tại, cô là bạn gái anh.

Từ Kính Dư rũ xuống mắt, xoay người ôm lấy eo cô, tay trái vòng xuống chân cô, Ứng Hoan sợ hãi kêu một tiếng, "Anh làm gì thế!"

Giây tiếp theo, liền ngồi trên đùi anh, lưng dựa vào vô lăng.

Tim Ứng Hoan đập rất nhanh, cô quay đầu nhìn anh. Người này, ỷ vào sức lực của mình liền suốt ngày làm xằng bậy...

.....

Từ Kính Dư tựa lưng vào ghế ngồi, liếc cô một cái, cười vui vẻ: "Ôm em một lát."

Ứng Hoan không tin, nhỏ giọng nói: "Chỉ ôm trong chốc lát sao?"

Bàn tay đang đặt trên eo cô nhẹ nhàng vuốt ve vài cái, giống như thật sự hưởng thụ cảm giác ôm cô trong lòng, Ứng Hoan an tĩnh ngây người trong chốc lát, hỏi một vấn đề đã tò mò thật lâu: "Từ Kính Dư, anh bắt đầu thích em từ khi nào?"

Từ Kính Dư nhìn cô, hồi tưởng một chút: "Không biết."

Ứng Hoan: "......"

Từ Kính Dư khẽ liếm môi, tay móc vào sợ tóc trên lưng cô, nhẹ nhàng vòng quanh, không chút để ý mà nói: "Nói không rõ, cũng không biết khi nào, em coi như anh nhất kiến chung tình với em cũng được."

Ứng Hoan tim đập lệch nửa nhịp, nhỏ giọng nói thầm: "Nào có thể nói như vậy."

Cô nhích lại gần ngực anh, lại nói: "Em biết lúc em vừa đeo niềng răng thật sự không quá đẹp."

"Hửm? Muốn nói cái gì?"

"Em hẳn là không giống bạn gái mà anh đã tưởng tượng phải không? Không đủ xinh đẹp."

Từ Kính Dư nhìn về phía cô, nhướng mày hỏi: "Em làm sao biết bạn gái mà anh tưởng tượng sẽ như thế nào?"

Ứng Hoan mở to hai mắt: "Nói đi."

Từ Kính Dư lười nhác mà nói: "Trước kia không tưởng tượng qua."

Anh thật sự không tưởng tượng qua, cũng không giống nam sinh khác, nói về sau muốn tìm người bạn gái như thế nào.

Cái gọi là bạn gái lý tưởng này vốn dĩ đã hư ảo, tưởng tượng không ra, chỉ có thật sự gặp, hình tượng bạn gái kia mới có thể chậm rãi hình thành cụ thể ——

Cô gái mà anh thích, chính là cô gái giống như Ứng Tiểu Hoan.

Từ Kính Dư nhìn cô, đôi mắt đen sâu thẳm.

Đôi mắt Ứng Hoan thật xinh đẹp, linh khí mười phần, ngũ quan tú lệ, làn da là trắng nõn non mịn hiếm thấy, tóc mềm mại đen nhánh, dài đến eo, đuôi tóc hơi cuốn, thân thể tinh tế mềm mại.

Với anh mà nói.

Hết thảy đều vừa vặn.

Từ Kính Dư đè cái gáy của cô, ôm chặt eo cô rồi cúi đầu xuống, thấp giọng nói:

"Người anh thích giống em."

Anh nói xong, liền hôn lên môi cô.

Ứng Hoan ngã vào trong lồng ngực anh, đôi mắt chớp chớp, thẳng đến khi đầu lưỡi của anh đẩy môi cô ra, cô mới cuống quít nhắm mắt lại

Cô muốn đem nụ hôn này trở thành nụ hôn đầu tiên.

Từ Kính Dư cắn môi cô, thấp thấp mà nói: "Há miệng, không có niềng răng, trốn cái gì?"

Ứng Hoan cảm thấy đầu quả tim run lên, hơi hé miệng.

Từ Kính Dư lập tức công lược thành trì, đầu lưỡi thăm đi vào, dùng sức hôn sâu hơn, đầu lưỡi liếm nhẹ răng nanh rồi chạm vào đầu lưỡi của cô.

Cả người Ứng Hoan giống như bị điện giật, ưm một tiếng, đầu quả tim run run, bị nhiệt tình của anh làm cho rung động.

Ánh hoàng hôn nghiêng nghiêng ngoài cửa sổ.

Tất cả đều xinh đẹp giống như trong mơ.

Nếu di động của Ứng Hoan không kêu lên.

Không đúng.

Là di động của Từ Kính Dư.

Ứng Hoan bị hôn đến đầu choáng váng, mặt đỏ tai hồng mà đẩy đẩy Từ Kính Dư, đầu lưỡi đều đã tê dại, nói lắp bắp: "Điện, điện thoại......"

"Không... không cần để ý, kệ nó."

Anh cười nhẹ cười nhẹ, đặc biệt xấu xa mà học theo ngữ khí của cô.

Ứng Hoan: "......"

Cô dùng sức đẩy anh.

Mau tiếp!!

Từ Kính Dư buông cô ra, chạm vào gương mặt đã đỏ ửng của cô, "Cũng thật nóng, có thể nấu trứng gà."

Anh cúi đầu lấy di động, nhìn thoáng qua, là Ứng Trì gọi, anh nhìn Ứng Hoan, nhịn không được "Chậc" một tiếng.

Ứng Hoan nhìn thoáng qua, nháy mắt liền thanh tỉnh, cả người căng cứng, có chút hoảng loạn mà nhìn Từ Kính Dư: "Có thể là nhìn thấy trên diễn đàn...... Hay là Thạch Lỗi nói gì đó......"

Từ Kính Dư cười: "Sợ cái gì? Chúng ta lại không phải yêu đương vụng trộm."

Ứng Hoan: "......"

Kỳ thật cũng không khác lắm.

Từ Kính Dư khẽ cười, tiếp điện thoại, điện thoại vừa mở liền nghe được tiếng rít gào phẫn nộ truyền ra:

"A a a a a a! Từ Kính Dư, anh là đồ súc sinh! Tôi muốn giết anh!