Không Thể Ngừng Yêu Em

Chương 77



Edit: Qing Yun

Từ Kính Dư nói một câu khiến tiểu tổ tông đang nằm trên giường bệnh tức giận đến thiếu chút nữa nhảy dựng lên, bộ dáng la hét tức giận kia khí thế mười phần, chỉ còn thiếu điều làm rách luôn miệng vết thương thôi.

Ứng Hoan vội đè cậu lại, trấn an nói: "Sẽ không, em đừng nghe anh ấy nói bậy."

Đồng thời trong lòng nhẹ nhàng thở ra, còn tức giận, còn xù lông, vậy là tốt rồi.

Ứng Trì bị Từ Kính Dư làm tức giận đến không nhẹ, nói cậu yếu gà thì cũng thôi đi, còn nói cậu không tìm được bạn gái, quan trọng là cậu thiếu một quả thận, kêu cậu tìm bạn trai...

Đây là trần trụi cười nhạo!

Thiếu niên lôi kéo chăn gào thét: "A a a a a, anh cút! Cút ra khỏi phòng bệnh của tôi! Cút trở về Tam Á!"

Từ Kính Dư rũ mắt nhìn đồng hồ trên tay, thời gian không còn nhiều, anh nhìn thiếu niên đang muốn nhảy lên đánh với anh một trận, quay sang nhìn Ứng Hoan, nâng cằm cô lên ——

"Tiễn anh."

Hai chữ.

Ứng Hoan a một tiếng, nhìn về phía Ứng Trì, không quá yên tâm.

Chung Vi Vi cười tủm tỉm nhấc tay: "Cậu đi đi, tớ ở đây cho."

Ứng Trì hừ một tiếng.

Chung Vi Vi nhìn về phía cậu: "Em không vui khi chị ở đây sao?"

Ứng Trì sửng sốt một chút, vội giải thích: "Không có, em không nói như vậy, em hừ là hừ người kia."

Chung Vi Vi nhẹ nhàng thở ra, cười tủm tỉm: "Vậy là tốt rồi."

Ứng Hoan xem bọn họ, cười, "Mình đi đây, lát nữa sẽ quay lại."

Ứng Hoan cùng Từ Kính Dư đi ra phòng bệnh, Từ Kính Dư cúi đầu nhìn cô, nói: "Anh đi chào dì một tiếng."

Giải phẫu rất thành công, Ứng Trì và Ứng Hải Sinh là cha con, thận của cậu ở trong người Ứng Hải Sinh không có nhiều bài dị, nhưng thân thể Ứng Hải Sinh không quá tốt nên bây giờ còn đang trong phòng cách ly để quan sát.

Chỉ là, đã không còn nguy hiểm đến tính mạng nữa.

Người một nhà đồng thời nhẹ nhàng thở ra, nhưng sau khi ghép thận thì phải chú ý rất nhiều thứ, đầu tiên dùng thuốc trong nước hay của nước ngoài cũng phải suy nghĩ kỹ, sản phẩm trong nước có thể rẻ hơn nhưng thuốc nhập khẩu lại tốt hơn vài phần, Ứng Hoan không có do dự mà mua thuốc nhập khẩu cho Ứng Hải Sinh.

Ứng Trì và Ứng Hải Sinh đều nằm ở trên giường bệnh, Lục Mỹ một lòng một dạ đều đặt trên việc chăm sóc Ứng Hải Sinh, Ứng Trì liền do Ứng Hoan phụ trách, mẹ con hai người phân công chăm sóc hai cha con rất khá.

Từ Kính Dư và Ứng Hoan đi nhìn Ứng Hải Sinh, cùng Lục Mỹ chào hỏi: "Dì, cháu phải đi bây giờ, khoảng thời gian này người phải vất vả nhiều rồi."

Lục Mỹ biết cậu phải đi về chuẩn bị thi đấu, nhịn không được nước mắt: "Ai, cháu cố lên, đánh luôn một phần của Ứng Trì......"

Từ Kính Dư mỉm cười: "Vâng."

Lục Mỹ không nói gì nữa, lại nói tiếp sẽ không nhịn được khổ sở.

Ứng Hoan và Từ Kính Dư đi đến bãi đỗ xe của bệnh viện, Từ Kính Dư là tự mình lái xe đến, đợi chút nữa sẽ để xe ở sân bay, gọi tài xế đến mang về. Ứng Hoan ngồi vào ghế phụ, nghiêm túc nghĩ nghĩ, nói: "Chờ nghỉ hè năm nay em sẽ đi thi lấy bằng lái."

Từ Kính Dư nhướng mày: "Được, đến lúc đó anh sẽ tìm người dạy cho em."

Ứng Hoan thắt dây an toàn, từ balo lấy ra một tập tranh, một tập tranh rất đẹp.

Cô đưa cho Từ Kính Dư.

Từ Kính Dư mở ra trang đầu tiên, khóe miệng cong cong, sau đó một tờ lai một tờ chậm rãi lật, tổng cộng mười một hình, tất cả đều là những hình vẽ khác nhau của anh, mỗi bức tranh đều rất tinh tế.

Ứng Hoan mềm giọng hỏi: "Anh thích sao?"

Từ Kính Dư ở vuốt nhẹ lên bìa tập tranh, nghiêng đầu: "Cái này là quà sinh nhật?"

Sắp tới là sinh nhật củaTừ Kính Dư, còn có hai ngày nữa, sinh nhật năm trước tất cả mọi người đều chuyên chú thi đấu, các đội viên sinh nhật đều thật sự qua loa, Từ Kính Dư cũng không thích tổ chức sinh nhật, lúc ấy đã nói giám đốc đừng tổ chức, vừa lúc lại là ngày thi đấu, tất cả mọi người đều quên mất.

Hai ngày nay có đôi khi Ứng Hoan sẽ nghĩ lại chính mình, cô cảm thấy chính mình làm bạn gái, xác thật không tốt, cô chưa từng tặng cho anh cái gì.

Ứng Hoan lắc đầu: "Không liên quan sinh nhật, em chỉ muốn tặng quà cho anh."

Nhưng đồ quý một chút thì cô lại mua không nổi, hơn nữa Từ Kính Dư thoạt nhìn cũng không thiếu cái gì.

Từ Kính Dư khép tập tranh lại, để lên đầu gối cô, cười, "Anh rất thích, nhưng em giúp anh bảo quản trước, anh sợ mang đi sẽ làm dơ hoặc là đánh mất."

Ứng Hoan cười: "Được, lần sau anh về em sẽ đưa cho anh."

Từ Kính Dư khởi động động cơ, tay để trên vô lăng, liếc cô một cái: "Vậy quà sinh nhật đâu?"

Quà sinh nhật cô không chuẩn bị......

Ứng Hoan nhìn về phía anh, nhỏ giọng nói: "Chờ anh thi xong em sẽ tặng, có được không?"

"Được."

Anh sảng khoái mà đáp ứng, lái xe rời đi.

Tiễn Từ Kính Dư đi rồi, Ứng Hoan lại về bệnh viện, cô đi đến cửa phòng bệnh, trước khi đẩy cửa vào thì cô liếc qua cửa sổ, phát hiện Ứng Trì giống như ngủ rồi, Chung Vi Vi đang dịch chăn cho cậu.

Ứng Hoan đang muốn đẩy cửa đi vào, liền thấy Chung Vi Vi thật cẩn thận chạm vào mặt Ứng Trì, là kiểu đặc biệt ôn nhu cẩn thận mà chạm vào, sau đó lại nhẹ nhàng vuốt tóc mái của cậu, chỉ là mấy động tác đơn giản, lại làm người cảm thấy bên trong tràn đầy nhu tình.

Ứng Hoan ngây người, lẳng lặng mà nhìn bóng dáng cao gầy của Chung Vi Vi.

Đại khái là bởi vì Từ Kính Dư, cũng có lẽ là bởi vì Ứng Hải Sinh bị bệnh, hiện tại cô đối với việc tình cảm so với trước kia thì mẫn cảm rất nhiều. Cô bỗng nhiên nhớ tới trước kia đã từng hỏi Chung Vi Vi thích nam sinh như thế nào, Chung Vi Vi miêu tả tới bộ dáng......

Lúc ấy cô liền cảm thấy bóng dáng kia mơ hồ lại xa lạ, nhưng không nghĩ lại.

Cô nhìn về phía Ứng Trì, bỗng nhiên phản ứng lại ——

Chung Vi Vi nói, còn không phải là Ứng Trì sao?

Ứng Hoan bị phát hiện này làm kinh ngạc rồi.

Chung Vi Vi thích Ứng Trì, rốt cuộc là chuyện khi nào?

Phòng bệnh, Chung Vi Vi đã ngồi xuống, Ứng Hoan áp kinh ngạc xuống đáy lòng, mở cửa đi vào.

Chung Vi Vi quay đầu nhìn cô, có chút hoảng loạn, cười: "Nhanh như vậy?"

Ứng Hoan nhấp môi: "Ừ."

Chung Vi Vi đứng lên, có chút quyến luyến mà nhìn Ứng Trì một cái, quay đầu nhìn Ứng Hoan: "Tớ đi về trước."

Ứng Hoan nói "Ừ" rồi đi cùng cô ấy đến cửa phòng bệnh, nhìn chằm chằm bóng dáng của cô ấy rồi phát ngốc, có chút không nghĩ ra, Chung Vi Vi như thế nào sẽ thích Ứng Trì? Thích đã bao lâu? Cô vẫn luôn cho rằng Chung Vi Vi coi Ứng Trì như em trai......

Cô trở lại phòng bệnh, nhìn chằm chằm Ứng Trì, thiếu niên lớn lên xinh đẹp, giống như cũng không có gì không thể lý giải.

Nhưng mà, Ứng Trì khẳng định không biết chuyện này.

Phải đợi nó thông suốt, không phải chuyện dễ dàng.

Ứng Hoan nhịn không được thở dài, lại nghĩ, nếu Ứng Trì không thích Chung Vi Vi thì làm sao bây giờ?

Hai ngày sau, cách ngày thi đấu WSB và APB còn có một tháng, báo thể thao đưa tin chuyện này, cũng đưa luôn tin phỏng vấn Ứng Trì hôm trước.

Có lẽ là cuối năm rồi, các nhà đài cũng cảm thấy đây là tin tức tích cực, Ứng Trì lại là vận động viên quốc gia, đặc biệt thích hợp lấy tới làm tin tức.

Ứng Trì vì cứu cha quyên thận từ bỏ mộng tưởng tham gia thế vận hộ bỗng nhiên được truyền thông chú ý tới.

Trong lúc nhất thời, báo chí, Weibo, diễn đàn đều đang nói chuyện này, nguyên nhân chủ yếu là có người đem video thi đấu và ảnh chụp của Ứng Trì phóng lên mạng, ở cái thời đại nhan sác có giá trị như vậy, Ứng Trì đột nhiên liền nổi tiếng.

Còn có một nguyên nhân ——

Có người đào ra Ứng Trì và Ứng Hoan là chị em ruột, mà Ứng Hoan là bạn gái Từ Kính Dư.

Từ Kính Dư sắp tới sẽ phải tham gia thi đấu, độ chú ý tự nhiên rất cao, quần chúng ăn dưa liền thảo luận sôi nổi về quan hệ này.

【 Người mới, ai nói cho tôi cái quan hệ này là thế nào với? 】

【 Ứng Trì và Từ Kính Dư cùng là thành viên câu lạc bộ Thiên Bác, Ứng Trì vốn dĩ cũng muốn tham gia thi đấu cá nhân nhưng bởi vì ba bị bệnh nên không thể không rời khỏi thi đấu. Ứng Trì và Ứng Hoan chị em ruột, Ứng Hoan là bạn gái Từ Kính Dư, cho nên...... Từ Kính Dư là anh rể Ứng Trì. 】

【 Kính Vương có bạn gái, không quan hệ, Tiểu Trì không có mà! Tôi có thể làm bạn gái Tiểu Trì! 】

【 Tiểu Trì chỉ có một viên thận...... Thận trọng! 】

......

Ứng Hoan xem tin tức trên mạng, hơi có chút bất đắc dĩ, cô vốn dĩ chỉ nghĩ dời đi một chút lực chú ý của Ứng Trì mà thôi, cũng không muốn làm chuyện này ồn ào như vậy. Hơn nữa, chuyện này thật sự không có gì đáng tuyên dương, ở người khác xem, đây là chỉ là một tin tức, là việc vĩ đại, nhưng đối với cô và Ứng Trì mà nói, như thế nào cũng là một cái miệng vết thương, cảm giác vạch trần miệng vết thương cũng không tốt.

Bệnh viện mấy ngày nay không ngừng có người trà trộn đi vào, có fans, có võng hữu, còn có phóng viên, paparazzi......

Một lát sau, có người gọi điện cho cô, đối phương tự giới thiệu là người của đài truyền hình, muốn phòng vấn Ứng Trì.

Ứng Hoan: "......"

Cô không đáp ứng ngay, quay đầu liền gọi điện cho Từ Kính Dư, nhịn không được hỏi: "Đài truyền hình cũng là anh liên hệ sao?"

Từ Kính Dư im lặng một giây, hỏi lại: "Anh rảnh như vậy?"

(Chuyện là, chương 48 tôi đổi pass rồi, tôi thấy dễ hơn trước, ai đã đọc qua mà muốn đọc lại thì nhắn tin cho tôi nhé, tôi gửi pass cho, nhưng với điều kiện là phải giải đc pass cũ đấy.)