Ứng Hoan hơi thở mong manh mà ghé vào ngực anh, nhẹ nhàng thở dốc, khát nước đến muốn chết, một câu cũng nói không nên lời. Tay Từ Kính Dư xẹt qua lưng cô, cô gái nhỏ lại một trận run rẩy, anh nhịn không được cười nhẹ ra tiếng, xoa bóp vành tai cô, gạt tóc cô ra sau tai, để lộ ra khuôn mặt nhỏ ửng hồng.
Tay anh ôm eo cô, kéo cô lại gần, cúi đầu hôn cô một chút: "Khát sao?"
Ứng Hoan hữu khí vô lực khẽ gật đầu.
Từ Kính Dư ôm cô, thấp giọng: "Ôm một lát nữa."
Một phút đồng hồ sau, anh buông cô ra, hai chân rắn chắc thon dài bước xuống giường, từ trong ngăn tủ lấy ra một cái áo tắm dài, khoác lên người rồi đi ra ngoài. Một lát sau, anh mang một ly nước ngồi vào mép giường, kéo cô gái nhỏ lên rồi ôm vào trong ngực, cái ly dán ở bên môi cô.
Ứng Hoan nâng cằm uống từng ngụm nhỏ, chút nước lan ra trượt xuống cằm. Từ Kính Dư rũ mắt đảo qua, ánh mắt tối lại, lần đầu tiên làm có chút vội vàng lại chật vật, anh gần như không mất chút sức lực, cô đã bị lăn lộn đến không chịu được. Ứng Hoan uống xong nước liền đẩy ly ra, cả người khôi phục một nửa, sau đó lập tức đẩy anh, cực kỳ oán niệm mà nói: "Từ Kính Dư, em hoài nghi anh không phải lần đầu tiên, anh khẳng định đã gạt em."
Từ Kính Dư: "......"
Anh nhìn cô, nhịn không được cười, "Anh lừa em như thế nào?"
Ứng Hoan cuốn chăn, xương quai xanh tinh xảo lộ ra, tóc dài đen nhánh tản ra trên chăn, bộ dáng có chút câu dẫn người nhìn, cô đỏ mắt nói: "Lần đầu tiên đàn ông đều chỉ có hai phút, cùng lắm là năm phút..."
"Anh khẳng định không phải!"
Từ Kính Dư híp mắt nhìn cô, bị lý luận này của cô làm kinh ngạc rồi, kéo người vào trong lòng ngực, "Ai nói với em như vậy?"
Ứng Hoan bị anh lôi kéo, ấm áp bên trong lại chảy ra ngoài rồi. Sắc mặt khẽ biến, một cử động nhỏ cũng không dám, cô cứng đờ mà cúi đầu, nhỏ giọng nói: "Em muốn đi tắm rửa...... Anh có thể lấy quần áo cho em không?"
Từ Kính Dư xốc chăn, trực tiếp bế người lên, ánh mắt nhìn lướt qua vết máu đỏ sậm trên khăn trải giường, có lẽ cô đã rất đau, anh đau lòng cúi đầu hôn cô một chút.
Ứng Hoan giãy giụa, nhỏ giọng: "Em tự mình đi......"
Từ Kính Dư ôm cô giống như ôm mèo nhỏ lập tức đi vào phòng tắm, "Đêm nay anh sẽ không làm gì cả, chỉ hầu hạ em."
Ứng Hoan cắn môi, nhíu mày nói: "Anh đây là bắt nạt em!"
Phòng tắm vẫn loạn như vậy, chưa kịp thu dọn.
Từ Kính Dư đặt cô lên mặt đá cẩm thạch, Ứng Hoan có chút sợ tư thế này, lập tức nhảy xuống, mũi chân vừa chạm đất liền mềm rồi. Từ Kính Dư ôm eo cô trong lòng ngực, một tay mở nước ấm, cúi đầu nhìn cô, nhịn không được cười: "Sao em lại yếu thành như vậy?"
Ứng Hoan cắn môi, một câu cũng nói không nên lời, người này có thể có chút tự mình hiểu lấy hay không? Không phải cô quá yếu, là anh quá mạnh. Tinh lực và nhu cầu của vận động viên không phải một cây cải thìa như cô có thể ứng phó, cô thật lo lắng cho tương lai của mình, đầu óc bắt đầu suy nghĩ lung tung, có chút buồn lo vô cớ, lỡ như cô không thỏa mãn được Từ Kính Dư thì làm sao bây giờ?
Từ Kính Dư nào biết trong đầu cô đang miên man suy nghĩ cái gì, kéo áo tắm ra rồi xối nước ấm lên người cô. Cô gái nhỏ run lên, vội dịch thân thể trốn vào bên trong, lại bị người ấn vào bụng nhỏ kéo về, cô thật sự sợ đau, giọng nói mang theo nức nở xin tha: "Từ Kính Dư, anh đừng tới, em còn đau......"
Từ Kính Dư cúi đầu, liếm nhẹ lên cổ cô, giọng nói khàn khàn: "Đừng nhúc nhích, để nó chảy ra......"
Hôm nay là kỳ an toàn của cô, vừa rồi anh đã bắn vào bên trong. (Trời má, cái cần thì không tả, cái không cần thì tả kỹ thế)
Ứng Hoan chống tay lên vách tường, lòng bàn tay dán trên gạch men sứ lạnh băng, sau lưng là thân thể nóng bỏng của anh, cô giống như đặt mình trong với nước lửa, có chút khó có thể hô hấp. Cô rõ ràng cảm giác được người phía sau lại có phản ứng, cứng rắng chống lên người cô, cảm giác tồn tại thật mãnh liệt.
Cô không có chỗ trốn, có chút hỏng mất mà cào tay anh, Từ Kính Dư cắn vành tai cô, "Đừng cào, mấy ngày nay còn phải huấn luyện, em muốn anh mang theo vết cào cho người ta xem?"
Ứng Hoan: "......"
Cô vội xoay người, nhìn bờ vai của anh, có vài vết cào khá sâu do cô cào lên, mắt cô như hoa lên, không cách nào tưởng tượng được hình ảnh kia, nôn nóng nói: "Kia làm sao bây giờ? Lúc trước anh không nhắc nhở em......"
Từ Kính Dư cười: "Không có việc gì, anh sẽ nói bị mèo cào."
Ứng Hoan: "......"
Quỷ mới tin.
"Từ Kính Dư, em chán ghét anh!"
"Lúc trước em vừa nói đặc biệt thích anh."
"Em hiện tại chán ghét anh, đặc biệt chán ghét anh."
Từ Kính Dư đè cô gái nhỏ không thành thật lại, hơi hơi thở dốc, thấp giọng dỗ: "Được, em chán ghét anh, anh thích em là được." Anh rửa sạch sẽ cho cô, lại kéo tay cô xuống, nói giọng khàn khàn: "Bảo bối nhỏ, giúp một chút."
......
Trở lại trên giường, Ứng Hoan tay run chân mềm, hiện tại cả người cô đều không còn chút sức lực.
Cô nhìn xuống, muốn tìm một chỗ để cắn, sau đó ghé vào sườn eo anh, cắn một cái.
Từ Kính Dư không kịp phòng ngừa, đột nhiên nhắm mắt lại, ẩn nhẫn mà kéo người lên, ấn ở dưới thân, trầm giọng: "Còn muốn ngủ hay không?"
Ứng Hoan có chút sợ, ấp úng nói, "Ngủ......"
Từ Kính Dư rũ mắt: "Ngủ còn chọc anh? Anh đau lòng em, chỉ làm một lần."
Ứng Hoan: "......"
Cô quay đầu đi, kéo chăn mỏng.
Từ Kính Dư dựa sát lại gần, từ phía sau ôm cô vào trong lòng ngực, thỏa hiệp mà dỗ cô: "Được rồi, anh trai dỗ em ngủ"
Ứng Hoan: "......"
Căn bản không cần anh dỗ, cô gái nhỏ rất mệt, hai phút sau đã ngủ rồi.
Buổi sáng ngày hôm sau, thời điểm Ứng Hoan tỉnh lại, đôi mắt còn chưa mở, cánh tay tinh tế trắng nõn vươn tới, sờ loạn một hồi.
Từ Kính Dư đứng ở mép giường nhìn trong chốc lát, từ trên tủ đầu giường lấy di động của cô, đặt ở lòng bàn tay cô, thuận tiện nhắc nhở: "9 giờ rưỡi."
Ứng Hoan nháy mắt thanh tỉnh, mở mắt ra, liền thấy Từ Kính Dư ăn mặc một thân hưu nhàn đứng ở mép giường, cả người thoải mái thanh tân, không chút để ý mà cười nhìn cô: "Hôm nay thứ bảy, gấp cái gì?"
A, thứ bảy......
Cô nhẹ nhàng thở ra, gãi gãi tóc.
Từ Kính Dư ngồi xuống mép giường, nhìn cô, giọng nói lười biếng: "Còn đau phải không?"
Ứng Hoan hơi đỏ mặt, cô thấy khá ổn, chính là thân thể có chút đau, tối hôm qua Từ Kính Dư không quá phận, cô cắn môi, không trả lời câu hỏi của anh, sợ nói sai một chữ, "Quần áo của em đâu?"
Sau đó nhớ tới, tối qua hai người đã ném quần áo trong phòng tắm, toàn ướt đẫm.
"Giặt rồi."
Từ Kính Dư lấy từ trong ngăn tủ một cái áo thun màu đỏ rồi đưa cho cô, Ứng Hoan nhanh chóng mặc lên, sau đó xuống giường.
Cô mặc màu đỏ rất tôn màu da, áo dài đến đùi, đùi vừa thẳng vừa trắng. Từ Kính Dư nhìn cô, đầu lưỡi chống má. Ứng Hoan đi vào phòng tắm, phòng tắm đã thu dọn sạch sẽ, có thêm một cái bàn chải đánh răng và một cái cái ly, Từ Kính Dư dựa vào khung cửa nhìn cô. Tôi hôm qua Ứng Hoan vừa vào cửa đã bị người ôm lên trên giường, căn bản chưa kịp nhìn xemphòng của anh như thế nào, cô có chút kỳ quái hỏi: "Anh làm gì mà bài trí phòng tắm thành cái dạng này?"
Phòng tắm rất lớn, có bồn tắm, nhưng đài rửa mặt là định chế, chiều dài của mặt đá cẩm thạch dài gần hai mét, mặt trên chỉ có một chai sữa rửa mặt cho nam và một cái bàn chải đánh răng chạy bằng điện, còn có kem cạo râu, tóm lại rát sạch sẽ.
"Không phải rất tiện sao?"
Từ Kính Dư cười đến có chút lưu manh.
Ứng Hoan lập tức nhớ tới việc anh làm với cô tối qua trên mặt bàn này, cả mặt đỏ bừng.
Một câu cũng không nói, nhanh chóng rửa mặt đánh răng.
Đi ra phòng ngủ chính, Ứng Hoan mới phát hiện phong cách trang trí trong nhà anh quả thật rất cuồng dã, phòng bếp khá rộng, chỉ chừa phòng ngủ chính và một thư phòng. Ban công phòng khách treo hai bao cát màu đỏ, còn có mấy thiết bị tập thể hình đơn giản, sô pha là màu đen, phía trước còn có TV.
Màu chủ đạo là màu đỏ và màu đen.
Tóm lại, phong cách trang hoàng rất đơn giản và cuồng dã.
Ứng Hoan ngơ ngác mà nhìn nhà anh.
Từ Kính Dư chú ý tới ánh mắt của cô, cười, "Làm sao vậy? Không thích nơi này?"
"Cũng không phải......"
Chính là chưa thấy qua có người nào bài trí nhà thành thế này.
Từ Kính Dư ôm lấy bả vai cô, kéo người ra ngoài bàn ăn, "Không thích cũng không sao, về sau sẽ thay đổi."
Ứng Hoan cắn môi: "Không cần."
Từ Kính Dư nhàn nhạt mà nói: "Đừng khách khí, kết hôn thì phải mua, mua bộ lớn, em thích trang hoàng thế nào thì theo ý em."
Ứng Hoan: "......"
Cô chỉ khách khí không được sao?
Hiện tại giống như còn chưa đến thời điểm kết hôn đi?
Bữa sáng trên bàn rất phong phú, có sữa đậu nành và bánh quẩy, còn có bánh bao, sủi cảo, cả cháo nữa.
Ứng Hoan nhịn không được hỏi: "Đây là anh làm?"
Từ Kính Dư nhìn thoáng qua: "Cháo là anh nấu, những cái khác là mua."
Đồng hồ sinh học của anh quá chuẩn, buổi sáng đúng 6 giờ tỉnh lại, chạy bộ một lúc, lại xuống lầu mua bữa sáng, khi trở về cô còn đang ngủ.