Không Thể Nói

Chương 6: 6




“Mẹ kiếp, Thẩm Sơ Phong, có bị điên không hả? Đây là thời đại nào rồi mà còn dùng cách tra tấn dã man đến như vậy.

Thậm chí trong nhà tù người ta còn không dùng cách này đấy.”
Lục An Bình vừa lau người, vừa đo thân nhiệt, vừa xử lý vết thương cho Tiêu Hạ An.

Không biết có phải lần này Thẩm Sơ Phong ra tay không biết nặng nhẹ hay không mà những vết thương có đâu hiệu nhiễm trùng, hơn nữa lại gây ra một đợt sốt cực cao cho Tiêu Hạ An.

Cậu ấy mặt mũi đỏ bừng như lửa đốt, liên tục run bần bật, hai mắt nhắm chặt, sốt đến mức mê man không còn ý thức.
Lục An Bình nhìn nhiệt kế hiện lên con số 39.5 liền thở dài.

Đánh người ta đến mức như này mà vẫn có thể ung dung ngồi ngoài phòng khách hút thuốc, có lẽ trên đời này chỉ có Thẩm Sơ Phong làm được mà thôi.

Mà người chịu đựng được những điều này cũng chỉ có thể là Tiêu Hạ An.

Cũng may là chưa lên cơn co giật nếu không phải đến bệnh viện rồi.

Mà đời nào Thẩm Sơ Phong để Tiêu Hạ An mang một thân vết thương do bị hành hạ mà đi viện chứ.
Thật không biết kiếp trước Tiêu Hạ An gây ra tội ác tày trời nào mà kiếp này phải sống dưới bóng của một chủ nhân như vậy.
Sau khi xử lý vết thương, bôi thuốc và cho người ốm uống thuốc, Lục An Bình mới nhẹ nhàng đóng cửa phòng ngủ đi ra ngoài.
Thẩm Sơ Phong để mái tóc dài tuỳ ý rồi tung lên, ngồi trên ghế sô pha yên lặng hút thuốc.

Nếu có Tiêu Hạ An ở đây, cậu chấc chắn có thể nhận ra chủ nhân mình đang có chuyện cực kì khó xử rồi.
“Hừ.

Đã hạ sốt và xử lý vết thương.


Thẩm thiếu gia, tôi nghĩ lần sau anh gọi cho tôi thì nên gọi cho nhà xác thì hơn.

Cậu ta có ngày sẽ chết dưới roi của anh đó.”
Lục An Bình vừa càu nhàu vừa liếc vị nào đó vẫn giả điếc nãy giờ.
“Này, Thẩm thiếu gia, cậu có nghe tôi nói không? Dù sao Hạ An cũng đi theo cậu từ nhỏ đến lớn làm không biết bao việc cho cậu mà sao cậu cứ lấy cậu ấy trút giận vậy.”
Thật ra Lục An Bình cực kì ghét thái độ khinh người, tự cho mình là đúng của Thẩm Sơ Phong cực kì.

Nếu không phải bản thân mang ơn cậu ta thì Lục An Bình đã bóc trần chuyện này lâu rồi.
Chút kiến thức của y học cậu học được từ trường cũng chỉ dùng cho mấy trường hợp này thôi.
Thẩm Sơ Phong biết trước là Lục An Bình sẽ giở giọng trách móc mình nhưng y không quan tâm cho lắm.

Y vẫn đang chìm đắm trong thế giới riêng của mình.

Rốt cuộc là làm cách nào để tìm người trong mơ? Rốt cuộc có nên đẩy Tiêu Hạ An đi xa hay không?
Bao nhiêu câu hỏi luẩn quẩn trong đầu không lời giải đáp.

Tiêu Hạ An đi theo hắn từ nhỏ đến lớn, hắn đã quen thuộc việc nắm cậu ta trong tay.

Thật không thể tưởng tượng được ngày nào đó cậu ta không còn thuộc quyền sở hữu của hắn nữa.
Nhưng nếu để Tiêu Hạ An bên mình, Thẩm Sơ Phong lo lắng bản thân sẽ nổi lên dụ.c vọng với đàn ông.

Hắn ghét điều đó.

Hắn căm hận điều đó đến tận xương tuỷ.

Nhớ lại quá khứ ngày xưa của mình, càng khiến hắn thêm khắc sâu nỗi ghê tởm này.
Không gian im ắng chỉ còn tiếng rít thuốc, mùi khói thuốc bay lượn lờ.

Một lát sau, Thẩm Sơ Phong lên tiếng.
“Lục An Bình, chỗ cậu còn trống người học việc đúng không?”
“Hả?!”
Lục An Bình không hiểu đầu cua tai nheo gì.

Cậu tuy theo Tây y nhưng gia đình lại có truyền thống ba đời theo Đông y, là một thế gia cực kì có tiếng trong nước.

Tất nhiên vị trí người học việc này cũng cực kì hot rồi, nhiều người ứng tuyển lắm.
“Thẩm Sơ Phong, cậu định đi cửa sau cho ai à? Thường ngày cậu đâu thế.”
Ai mà điên đến độ nhờ Thẩm Sơ Phong đi cửa sau cho mình chứ.

Mà tên này cũng lạ.

Thường ngày mở miệng là cay nghiệt không điểm dừng, hôm nay lại xin xỏ cậu.
“Tôi định đưa Tiểu An đến chỗ cậu một thời gian.”
“CÁI GÌ!???”
Lục An Bình phun một ngụm nước từ trong miệng ra, sau đó ho sặc sụa, ánh mắt nhìn Thẩm Sơ Phong như nhìn một tên điên vậy.
“Cậu điên à? Tiêu Hạ An đang đi theo cậu nà…Sao..”
“Chuyện này cứ quyết vậy đi.


Ngày mai tôi sẽ cho người đưa cậu ta qua đó.”
Thẩm Sơ Phong không nhiều lời, đứng lên đi về phòng để mình Lục An Bình ngơ ngác ngồi trong phòng.

Làm bạn với tên này bao nhiêu năm, cậu vẫn không thể hiểu nổi mạch não của hắn.

Rõ ràng luôn xem Tiêu Hạ An như vật sở hữu trong tay thế mà hôm nay lại nguyện ý vứt bỏ nó sao? Rốt cuộc hai người này xảy ra chuyện gì thế?
Nhưng Lục An Bình cũng hiểu rõ.

Vấn đề chắc chắn nằm ở phía Thẩm Sơ Phong, bởi vì Tiêu Hạ An trước giờ chưa bao giờ cãi lời hắn ta cả.
...***...
Tiêu Hạ An người còn mệt đến ngất ngư những cũng cố lê thân thể của mình đến gặp cậu chủ.

Cậu vừa mới tỉnh dậy đã nghe tin như sét đánh ngang tai.

Cậu chủ muốn đưa cậu đến nhà họ Lục một thời gian, không có lý do, chỉ đưa ra lời nói như một thông báo vậy.
“Cậu chủ, có phải tôi làm gì sai rồi không? Xin..”
“Cậu đến nhà họ Lục làm vệ sĩ cho Lục An Bình một thời gian đi.

Đây là mệnh lệnh, đừng hỏi nhiều.”
Thẩm Sơ Phong lật tài liệu công ty, nửa ánh mắt cũng không thèm liếc nhìn vệ sĩ thân cận của mình.

Thái độ lạnh lùng dửng dưng tựa như quyết định số phận một món đồ chơi cũ nát vậy.
Tiêu Hạ An cụp mắt buồn bã nhưng cũng không dám hỏi thêm gì.

Hai chữ mệnh lệnh đi theo cậu suốt đời, như gông cùm xiềng xích trên cổ khiến mọi lời muốn nói ứ đọng trong cuống họng.
Một thời gian quả thực là một cụm từ mơ hồ.

Là một tháng, một năm hay hai ba năm? Chẳng phải nó phụ thuộc vào quyết định của thiếu gia hay sao.

Thậm chí việc học của Tiêu Hạ An vì quyết định này của cậu chủ mà cũng dang dở, đành bảo lưu, sau này có tiếp tục được không cũng không ai biết được.

Thật ra việc học này Tiêu Hạ An cũng không được chủ động chọn mà bị Thẩm Sơ Phong ra lệnh ứng tuyển, sau này có thể phụ giúp hắn.


Nhưng bản thân cậu không có chút năng khiếu nào với cái ngành Quản Trị Kinh Doanh này cả.

Bất quá nỗ lực học tập hai năm, tự dưng phải buông bỏ không lý do khiến cậu cũng có chút tiếc nuối.
Tiêu Hạ An mấp máy môi vài cái, lời chưa nói nghẹn lại ở cổ, cuối cùng thốt ra một câu “vâng ạ” như mọi lần.

Cậu còn có thể làm gì chứ? Không thể nói, không thể phản đối, mọi thứ chỉ có thể theo cậu chủ sắp xếp.

Thậm chí cậu còn không biết hiện tại và tương lai của mình sẽ đi về đâu.

Mọi thứ đều đau thương và mờ mịt.
Rốt cuộc là vì cái gì chứ? Bỗng nhiên, Tiêu Hạ An nhận ra trước giờ mọi thứ cậu làm đều theo lời của chủ nhân.

Một chuyện bản thân tự quyết cũng không có.

Tựa như một cái máy được lập trình sẵn, bị rút hết linh hồn.
Thật bi ai làm sao.
Cánh cửa được khép lại, Thẩm Sơ Phong lúc này mới nhấc mí mắt của mình lên.

Hắn bỗng nhiên cảm thấy bực bội.

Đúng vậy, chính tay Thẩm Sơ Phong đã đẩy Tiêu Hạ An đi để bình ổn tâm trạng của mình, nhưng việc cậu không xin ở lại làm hắn cảm thấy như bị phản bội.
Thẩm Sơ Phong liếc mắt nhìn chiếc gạt tàn trang trí trên bàn, trong cơn nóng nảy hắn đã cầm lên và quăng mạnh về phía cửa.
Cả thế giới đang chống lại hắn, ngay cả người của hắn cũng chống lại hắn.
Chiếc gạch tàn quý giá vỡ tan tành thành những mảnh vụn.
Mối quan hệ tưởng chừng hoàn hảo của Thẩm Sơ Phong và Tiêu Hạ An cũng bắt đầu xuất hiện những vết nứt..


— QUẢNG CÁO —