Ba ngày trôi qua, Tử Hân không về nhà mà ở lại bệnh viện chăm sóc Trình Cảnh Dương. Ngày nào cô cũng tới nói chuyện với anh. Tình hình của anh đã ổn hơn, được chuyển sang phòng bệnh thường.
Viên đạn anh trúng chỉ cách tim 3cm, giữ được mạng sống đã là kì tích.
Tử Hân cẩn thận lau mặt cho anh, rồi lại lau tay cho anh, cô kể với anh rất nhiều chuyện.
“Cảnh Dương, hôm qua em được vào phòng mổ rồi. Anh thấy em giỏi không?”
“Sáng nay có bệnh nhân to tiếng với em, anh tỉnh dậy lấy lại công bằng cho em đi”.
“Tử Minh lại bắt nạt em rồi. Anh ấy nhân cơ hội anh không ở bên em mà chọc tức em, anh phải cho anh ấy một bài học”.
“Em nhớ anh lắm...”
Câu cuối cùng Tử Hân nói trong nước mắt, cô đã cố gắng không khóc rồi, nhưng nước mắt cứ chảy ra.
Bên ngoài có tiếng y tá gọi cô đi khám bệnh, Tử Hân lau nước mắt đứng dậy.
“Em phải làm việc rồi. Anh nghỉ ngơi đi, chút nữa em lại vào thăm anh”.
Giây phút cánh cửa đóng lại, ngón tay anh khẽ động đậy.
Thêm một tuần nữa trôi qua, Lục Tử Hân rơi vào trạng thái mất ngủ trầm trọng. Đôi mắt cô đen xì, gương mặt đã không có thịt giờ càng hóp lại.
Trình Cảnh Dương vẫn yên lặng nằm trên giường, bình an chìm vào giấc ngủ. A Thông cũng đã được chuyển về phòng bệnh thường. Bây giờ chỉ đợi vào kì tích họ tỉnh lại.
Lục Tử Hân đứng dậy để đi khám bệnh, nhưng bỗng nhiên chân cô mềm nhũn, mắt mũi tối sầm lại, cô cứ thế ngất đi.
Y tá vào kiếm tra bệnh nhân thấy cô nằm trên sàn thì vội lay người cô.
“Bác sĩ Lục! Bác sĩ Lục... cô tỉnh lại đi...”
Trình Cảnh Dương đang ngủ bỗng nghe thấy có ai đó đang gọi Hân Hân của anh. Anh muốn ngồi dậy nhưng sao người anh không có sức thế này. Cố gắng lắm mới mở mắt ra được, cảnh tượng đầu tiên anh nhìn thấy khi tỉnh lại là Hàn Vũ đang ôm Hân Hân của anh đi.
Cảnh Dương gọi người y tá lại.,
“Y tá, mau đỡ tôi dậy”.
“Ôi trời, anh tỉnh rồi à, anh thấy trong người sao rồi”.
Cô y tá bấm chuông gọi bác sĩ. Bác sĩ nhanh chóng kiểm tra tình hình của anh.
“Vết thương của anh đã ổn hơn rồi. Nhưng vẫn phải theo dõi cẩn thận, vì anh tỉnh dậy được đã là kì tích rồi”.
Trình Cảnh Dương không nghe bác sĩ nói gì, tay đưa ra rút dây chuyền trên tay anh, muốn ngồi dậy. Bác sĩ lo sợ vội tới đỡ anh.
“Anh còn yếu lắm, chưa xuống giường được đâu”.
“Đưa tôi đi gặp Lục Tử Hân”.
Cảnh Dương mặc kệ bác sĩ, anh đẩy tay anh ta ra.
Thấy anh có vẻ kiên quyết, bác sĩ thở dài..
“Lấy xe lăn cho anh ta ngồi. Tôi nói này, anh là trâu bò sao. Người ta bị thương nằm cả tháng mới ngồi dậy được. Anh vừa tỉnh lại đã muốn xuống giường”.
“Tôi muốn gặp Lục Tử Hân”.
“Bác sĩ Lục sao, cô ấy vừa ngất do mệt mỏi quá. Chục ngày nay cô ấy không ngủ để chăm sóc anh, hôm nay không chịu nổi nữa, ngất luôn rồi”.
Bác sĩ vừa đẩy anh đi vừa nói.
Đến phòng nghỉ của bác sĩ, Cảnh Dương nhìn thấy bóng dáng nhỏ bé đang nằm trên giường, tay đang truyền dịch.
Trình Cảnh Dương tiến tới nắm chặt tay cô. Tại sao anh tỉnh thì lại đến lượt cô nằm trên giường bệnh vậy. Anh đặt lên tay cô một nụ hôn tình cảm.
“Hân Hân, anh về rồi đây”.
Tử Hân ngủ một giấc tận 2 tiếng. Trong thời gian này, bác sĩ có khuyên bảo thế nào anh cũng không chịu về phòng nghỉ. Anh cứ thế yên lặng ngồi ngắm cô đến khi cô mở mắt.
“Hân Hân, em tỉnh rồi”.
Tử Hân xác định rõ mình không nhìn lầm thì ôm chặt lấy anh, nước mắt rơi tí tách.
“Huhu... Cảnh Dương, cuối cùng anh cũng tỉnh rồi... em nhớ anh lắm...”
Cảnh Dương yêu thương hôn lên tóc cô.
“Anh xin lỗi vì đã để em đợi lâu như vậy. Xin lỗi em”.
“Sau này không được phép doạ em như vậy nữa”.
“Được”.
Nhận thấy có gì đó sai sai, cô vội đẩy anh ra..
“Cảnh Dương, ai cho anh xuống giường, anh còn chưa khoẻ hẳn. Về giường nghỉ ngay cho em”.