Lục Tử Minh đi chơi về, thấy em gái đang quấn quýt với một cậu nhóc lớn hơn vài tuổi, anh ngạc nhiên. Lúc nghe mọi người trong nhà nói về gia cảnh Trình Cảnh Dương, anh cũng thấy thương cảm.
Trong bữa cơm, Lục Tử Hân liên tục gắp thức ăn cho Trình Cảnh Dương. Tuy thức ăn rơi vãi đầy trên bàn, nhưng Cảnh Dương cũng thấy vui vì điều đó.
Tử Minh nhìn thấy thì khó chịu, cả ngày nay em gái anh cứ dính chặt lấy Trình Cảnh Dương, không quan tâm gì đến anh, làm chút thương cảm lúc sáng biến mất. Anh bĩu môi.
“Anh ấy không có tay hay sao mà em phải gắp. Lo ăn cơm của em đi”.
“Hứ. Liên quan gì đến anh. Em gắp thức ăn cho Cảnh Dương chứ gắp cho anh đâu”.
Tô Phương Nghi nghe con gái không biết trên dưới, liền dạy bảo.
“Cảnh Dương lớn tuổi hơn con. Con phải gọi là anh chứ”.
“Không thích đâu, con chỉ thích gọi Cảnh Dương thôi”.
Tô Phương Nghi khó xử nhìn sang Trình Cảnh Dương, anh cười cười.
“Không sao đâu cô, cứ để cô ấy gọi thế cũng được”.
Lục Tử Minh bên cạnh nghiến răng ken két, nhìn về phía Trình Cảnh Dương với đôi mắt hình viên đạn.
Mấy ngày sau Tử Hân bỏ rơi Tử Minh để quấn quýt với Cảnh Dương, cả ngày bên cạnh anh cười tít mắt, miệng vui vẻ gọi “Cảnh Dương”. Chiều hôm ấy, Tử Hân lỡ tay phi chiếc máy bay Cảnh Dương làm cho cô mắc trên cây, làm cách nào cũng không rơi xuống. Cô bèn loay hoay trèo lên cây định lấy nó xuống.
Trình Cảnh Dương từ xa nhìn thấy liền thót tim, chạy lại quát lên.
“Lục Tử Hân, em đang làm gì vậy, xuống đây ngay cho anh”.
Tử Hân bị tiếng quát to của anh làm cho giật mình, cô oà lên khóc lớn. Cảnh Dương vội đỡ cô xuống rồi tự mình trèo lên lấy máy bay cho cô. Dỗ một lúc cô cũng hết khóc, anh ngồi xuống ghế gỗ nhìn cô chơi đùa.
Một màn này lọt vào mắt Lục Tử Minh, anh nắm chặt bàn tay, đằng đằng sát khí đi tới. Đến anh còn chưa dám làm em gái rơi nước mắt, mà tên khốn kia vừa đến đã làm cô khóc.
Trong cơn giận dữ, Tử Minh xông tới đánh lên mặt Cảnh Dương. Vì giật mình, Cảnh Dương không phòng ngự ngã ngửa ra sau. Lục Tử Minh được đà xông tới, đánh tới tấp vào người mình ghét.
Lục Tử Hân nhìn thấy khóc thét lên, chạy lại đẩy anh trai mình ra, tay ôm chặt lấy Trình Cảnh Dương.
“Tử Minh, anh bị điên à. Ai cho anh đánh anh ấy. Anh cút đi. Em ghét anh rồi”.
Tử Minh thấy em gái mắng mình thì không phục, khó chịu nhìn Tử Hân.
“Anh là anh trai em, không cho phép em ghét anh”.
“Anh đánh Cảnh Dương, em ghét anh”.
Tử Hân quay lại nhìn Cảnh Dương bị đánh tím cả mặt đau lòng.
“Cảnh Dương, anh có đau không. Để em thổi phù phù cho anh”.
Cảnh Dương gỡ tay Tử Hân ra, an ủi cô.
“Anh không sao, không đau”.
Hai cậu nhóc đánh nhau khiến cả nhà chấn động, Lục Hạo Thiên tức giận nhìn con trai mình.
“Con học đâu ra cái thói đánh người thế hả. Xin lỗi Cảnh Dương ngay”.
“Phạt con 1 tuần không được ra khỏi nhà. Cảnh Dương, chú đưa con đi bôi thuốc”.
Buổi tối, sau khi ăn cơm, Tử Hân gõ cửa phòng đối diện. Trình Cảnh Dương nhăn mặt ra mở cửa. Ngay lập tức một cái bóng nhỏ nhỏ xinh xinh lao vào.
“Cảnh Dương, anh còn đau không. Em mang thuốc cho anh này”.
“Cám ơn em, anh bôi thuốc rồi”.
Bị anh từ chối, Tử Hân bĩu môi..
“Chẳng phải anh vừa tắm sao, thuốc trôi hết rồi. Để em bôi lại cho anh”.
Nhưng tiếc thay cái thân hình thấp bé của cô không với tới mặt anh, cô chỉ còn cách đẩy anh ngồi xuống giường, còn cô chui vào lòng anh, ngồi trên chân anh xoa xoa mặt anh.
Thấy cô cố chấp như vậy, Cảnh Dương cũng không nỡ từ chối cô nữa, ngoan ngoãn ngồi yên cho cô bôi thuốc.