Không Thể Sống Thiếu Anh

Chương 6: Xử lý vết thương



Đã 6 năm kể từ ngày Cảnh Dương vào học trường quân đội, giờ đây anh đã là đại uý, đội trưởng đội lính đặc chủng NH1.

2 năm trước Lục Tử Minh cũng theo bước chân anh vào trường quân đội, thế là giờ chỉ còn mình Tử Hân lẻ bóng ở nhà. Giờ đây cô đã là một cô thiếu nữ 17 tuổi xinh đẹp vạn người mê.

Hôm nay, sau khi hoàn thành khoá huấn luyện, Trình Cảnh Dương lái chiếc xe Range Rover màu đen tới cổng trường đợi Tử Hân.

Lục Tử Hân từ trong bước ra, thấy bóng dáng quen thuộc liền bổ nhào vào lòng anh. Trình Cảnh Dương ôm cô trong lòng mà cả người ngứa ngáy, một tháng vừa rồi đi huấn luyện, anh đang bị thiếu hơi phụ nữ trầm trọng. Bây giờ lại ôm người con gái mềm mại trong lòng, người anh lập tức căng cứng.

“Hân Hân, lên xe đi về nào. Hôm nay Tử Minh cũng về đấy”.

“Cho em ôm anh thêm chút nữa. Hơn 1 tháng rồi không gặp anh, em nhớ anh chết đi được”.

“Bao nhiêu người đang nhìn kìa, về nhà anh cho em ôm tiếp”.

Tình cảm của Trình Cảnh Dương và Lục Tử Hân xảy ra hết sức tự nhiên. Không ai tỏ tình với ai, nhưng trong mắt họ không chứa ai khác nữa. Có lẽ từ năm 10 tuổi cô tuyên bố anh là người của cô, Cảnh Dương đã không cho phép tim mình chứa ai khác.

Về đến nhà, Cảnh Dương đang tắm thì nghe tiếng gõ cửa. Mở cửa ra thì thấy Tử Hân đang ôm hộp cứu thương, anh giật mình chột dạ.

“Đừng tưởng anh giấu đẹp em. Vừa nãy em thấy anh nhăn mặt rồi. Lại bị thương ở đâu”.

Cảnh Dương chột dạ len lén nhìn Tử Hân.



“Vết thương cũng nhỏ thôi. Không sao đâu”.

“Giờ anh tự cởi áo hay để em cởi cho anh”.

Vừa tắm xong anh chỉ khoác khăn tắm trên người. Giờ cởi ra chẳng phải sẽ lộ hết sao. Thấy anh không động đậy, Tử Hân đưa tay cầm lấy dây choàng định tháo ra, Cảnh Dương vội vã giữ chặt tay cô lại.

“Em định làm thật?”

“Em đùa anh làm gì”.

“Anh chỉ mặc mỗi cái khăn tắm này thôi”.

Lục Tử Hân nghe xong đỏ mặt, đánh vào ngực anh.

“Anh mặc quần áo vào đi”.

Cuối cùng Trình Cảnh Dương cũng ngoan ngoãn ngồi yên để cô xử lý vết thương cho mình. Nhìn vết thương như con rắng ngoằn ngoèo trên bụng anh, cô đau lòng không thôi.

“Anh có đau lắm không?”

“Anh không sao mà. Lần sau anh sẽ chú ý”.

“Còn có lần sau à”.



Khoảnh cách giữa hai người rất gần, thậm chí gần như hai người ngồi sát vào nhau. Ngửi thấy mùi hương trên người cô, Cảnh Dương thoải mái hít sâu một hơi.

Có vẻ cô cũng vừa tắm xong, quần áo vẫn còn ẩm ướt. Từ bé cô đã có thói quen tắm xong không lau người mà mặc luôn quần áo. Việc này làm cho bộ đồ trên người dính chặt vào thân hình đầy đặn của cô. Mắt anh dán chặt vào phần lồi ra trước ngực.

Tử Hân của anh lớn rồi, không còn là cô bé nghịch ngợm phá phách năm nào nữa.

Thấy anh dựa sát vào người mình, hơi nóng của thân thể cả hai bốc lên làm Tử Hân đỏ mặt.

Trình Cảnh Dương vẫn không ngừng quan sát cô, đến khi không nhịn được nữa, anh kéo sát mặt cô lại, đặt môi mình lên môi cô.

Tử Hân ngây ngốc nhìn anh, người cô mềm nhũn. Cảnh Dương nhanh tay đặt cô ngồi lên đùi mình, để hai chân cô vòng qua thắt lưng anh, bàn tay giữ chặt eo cô, một tay giữ lấy gáy cô hôn sâu hơn.

Đầu óc Tử Hân hoàn toàn trống rỗng, cô chỉ làm theo bản năng hé miệng hít thở. Cảnh Dương nhân cơ hội ấy tiến vào, mút chặt lưỡi cô. Tử Hân tròn mắt nhìn anh, cô tưởng hôn chỉ là môi chạm môi, tại sao đầu lưỡi của anh lại chui vào miệng cô.

Anh say mê mút hết ngọt ngào trong khoang miệng cô. Đến khi thấy cô không thở nổi, anh mới buông tha cho môi lưỡi cô.

“Hân Hân, hôn bằng miệng thở bằng mũi”,

Nói rồi anh lại tiếp tục đè chặt hôn lên môi cô. Tử Hân không thể dãy dụa phản kháng, đành ôm chặt lấy cổ anh.

Nụ hôn đầu của cô, cứ thế bị anh cướp mất năm cô mới 17 tuổi.