Trong phòng Thủ trưởng, Trình Cảnh Dương nghiêm túc báo cáo.
“Báo cáo Thủ trưởng, đội NH1 hoàn thành nhiệm vụ, giải cứu thành công 32 con tin, bắt giữ 11 đối tượng. Hiện đã giao người cho bộ đội biên phòng. Báo cáo, hết”.
“Các cậu làm tốt lắm. Đám người này là người của Triệu Tấn, chúng ta phải cẩn thận”.
Triệu Tấn là ông trùm xã hội đen. Từ trước đến nay luôn đối nghịch với quân đội. Ông ta đứng đầu đường dây buôn bán ma tuý và vũ khí trái phép. Thế lực của ông ta rất lớn, bao nhiêu năm nay cảnh sát và quân đội muốn bắt giữ ông ta nhưng chưa thành công. Trình Quân cũng bị mất tích sau khi đối đầu với Triệu Tấn.
Trình Cảnh Dương nhớ tới việc bị theo dõi liền báo cáo.
“Vừa nãy trên đường trở về đơn vị, tôi có bị 3 chiếc xe theo dõi. Sau đó tôi đã nổ súng vào xe của họ. Hiện tại chưa rõ thương tích như thế nào”.
“Tôi sẽ cho người điều tra vụ này. Cậu có thể đi được rồi”.
Rời khỏi phòng Thủ trưởng, Trình Cảnh Dương cau mày suy nghĩ. Lần này trực tiếp đụng độ với phía Triệu Tấn, ông ta sẽ không để yên. Không biết lần tới ông ta sẽ làm gì.
Triệu Tấn ngồi trên ghế, tay hút xì gà Cuba, nhìn xuống đám thuộc hạ bị thương đang quỳ bên dưới.
“Lão đại, lần này bên phía quân đội cử người tới cướp con tin. Chúng ta quá chủ quan nên không kịp hành động. Tôi đã cho người đuổi theo nhưng cũng bị bọn chúng chặn lại. Người của chúng ta bị thương rất nhiều, có 11 người bị bắt”.
Triệu Tấn đăm chiêu. Lần này quân đội trực tiếp ra tay cơ à? Vậy thì căng rồi đây.
“Cho người báo với 11 tên kia, tự mình kết liễu đi. Còn các cậu về nghỉ ngơi chờ nhiệm vụ tiếp theo”.
“Vâng, lão đại”.
Thuộc hạ của Triệu Tấn nhanh chóng tìm ra thông tin của người chỉ huy thực hiện vụ giải cứu hôm qua.
“Trình Cảnh Dương, 21 tuổi...”
Nếu người này chịu đầu quân cho ông thì tốt biết mấy. Như vậy ông có thể lật đổ Chính phủ nhanh thôi.
Nghĩ tới người bị giam giữ ở nhà giam, người này cũng thật trung thành, hơn 10 năm qua ông ta dụ dỗ hay đánh đập hành hạ cũng không níu kéo được người này về phe mình.
Trong nhà giam, đã hơn 10 năm nay Trình Quân không được nhìn thấy ánh sáng. Ông bị người của Triệu Tấn bắt giữ, họ muốn dụ dỗ ông đầu quân cho họ nhưng dòng máu quân nhân chảy trong người không cho phép ông làm vậy.
Cửa nhà giam được mở ra, Triệu Tấn cùng thuộc hạ bước vào. Nhìn người đàn ông bị xích bên dưới, ông ta nhếch môi dụ dỗ.
“Thế nào rồi Trình Quân, hơn 10 năm rồi ông vẫn chưa buông tay à. Đầu quân cho tôi, tôi sẽ cho ông cuộc sống tốt hơn”.
“Triệu Tấn, ông đừng mơ nữa. Tôi có chết cũng không làm việc cho con chó như ông”.
“Ồ, ông có biết Trình Cảnh Dương không?”.
Cảnh Dương-con trai của ông, hơn 10 năm qua không biết nó sống ra sao rồi. Nhưng ông không thể để lộ đó là con ông được.
“Không biết”
“Người này còn có tố chất hơn ông đấy. Tôi đang nghĩ tới việc lôi kéo cậu ta về phe tôi”.
“Haha Triệu Tấn, ông đừng mơ nữa. Sẽ không có người quân nhân chân chính nào làm việc cho ông đâu”.
Triệu Tấn nghe xong tức giận đạp cho Trình Quân một cái, sau đó lạnh lùng bỏ đi.
Trình Quân nằm dưới đất ho khụ khụ. Con trai ông chảy trong người dòng máy của ông. Từ nhỏ nó đã là đứa bé kiên cường, sao có thể giơ tay chịu trói cơ chứ.
Chỉ có Triệu Tấn ngu ngốc vẫn ngày đêm tìm biện pháp thuyết phục họ đầu quân cho ông.
Lật đổ Chính phủ là ước mơ cao cả của ông ta. Nhưng muốn làm vậy, việc đầu tiên là phải nắm giữ quân đội trong tay. Không có quân đội, Chính phủ sẽ như rắn mất đầu thôi.