Không Thể Thành Người Yêu

Chương 2: Đã có ai nói rằng cháu rất giống Tô Minh……



Edit: Sal

Trịnh Bảo Châu sợ anh chàng rất giống Khúc Trực này lây bệnh cho mình, vội vàng tắt ảnh thoát khỏi weibo.

Cô ăn xong bữa sáng, gọi xe đi phim trường.

Bác tài là một người đàn ông trung niên, đường chân tóc tràn ngập nguy cơ, lúc Trịnh Bảo Châu lên xe, bác tài đang nhìn gương chiếu hậu sửa sang món tóc quý giá trên đầu mình.

Hai người đơn giản xác nhận thân phận của nhau xong, bác tài lái xe khởi hành.

Phim trường của thành phố A không phải là nơi có tiếng nhất trong nước, nhưng hơn ở chỗ gần Trịnh Bảo Châu, thêm nữa qua lại còn có đường cao tốc, xe đi rất thông thoáng.

Bác tài có vẻ cũng thích tốc độ chạy xe tự do này, còn bật cả âm nhạc trợ hứng.

Bác ta nghe một kênh radio âm nhạc, lúc này đang phát bài 《Tình Yêu Đầu 》của Tô Minh Mỹ.

Đây là nhạc nền của bộ phim《Ngày xuân không còn nữa 》, khi nam nữ chính gặp nhau lần đầu, nhạc nền chính là bài hát này. 《Tình Yêu Đầu 》là bài hát vàng của năm lúc đó, thu được vô số giải thưởng, phố lớn ngõ nhỏ đâu đâu cũng bật, ngay cả sau khi Tô Minh Mỹ tự sát, cũng không ảnh hưởng độ hot của nó.

Thậm chí đến nay đã sắp hai mươi năm, kênh radio âm nhạc vẫn còn phát bài hát này.

“….Vụng trộm ngẩng đầu nhìn anh, cảm giác này phải chăng là tình yêu đầu?” Theo tiếng ca truyền ra từ radio, Trịnh Bảo Châu khẽ ngâm nga một câu. Bác tài lơ đãng đưa mắt nhìn gương chiếu hậu một cái: “Cô bé à, cháu cũng thích bài hát của Tô Minh Mỹ hả?”

Trịnh Bảo Châu cười đáp: “Đúng ạ, bài này nổi tiếng mà.”

“Chuẩn rồi.” Nói về chủ đề này, bác tài càng lên tinh thần, “Năm đó Tô Minh Mỹ nổi khắp đại giang nam bắc ấy chứ, lớn thì có các ông bà mấy chục tuổi, nhỏ thì có trẻ con mới vài tuổi, đều là người hâm mộ cô ấy.”

Trịnh Bảo Châu cười khẽ, hỏi: “Có phải khoa trương rồi không ạ?”

“Bác không hề khoa trương nhé, năm đó vì Tô Minh Mỹ, bạn gái đầu tiên của bác còn chia tay bác nữa cơ!”

“Ồ? Có phải vì bác thích Tô Minh Mỹ quá, khiến người ta ghen không?”

“Không phải, năm đó bọn bác vất vả lắm mới kiếm được vé tham dự buổi gặp mặt Tô Minh Mỹ, nhưng chỉ có một vé…” Bác tài kể đến đây, có vẻ đắc ý vô vàn, “May là lúc sau bác cướp được.”

Trịnh Bảo Châu: “….”

Bác tài à bác đây là chia tay bằng thực lực ha.

“Ài, đáng tiếc là hồng nhan bạc mệnh, cháu nói xem vì sao cô ấy lại nghĩ quẩn, rồi tự sát chứ?” Bác tài nói đến đây, không kìm được cái lắc đầu thở dài.

Trịnh Bảo Châu không đáp, bác tài lại ngẩng đầu nhìn cô qua gương chiếu hậu, ồ một tiếng: “Cô bé đi phim trường nhỉ, cháu là minh tinh à?”

“Nào có.” Trịnh Bảo Châu lắc đầu, “Cháu ngay cả cửa còn chưa sờ đến, chỉ là muốn đến đó xem để tăng kiến thức thôi.”

“Bác thấy cháu có khả năng lắm, đã có ai nói cháu rất giống Tô Minh Mỹ chưa?”

Trịnh Bảo Châu giả bộ ngượng ngùng che miệng: “Cũng có người nói vậy ạ.”

“Đúng chứ! Lúc cháu mới lên xe bác đã trông cháu quen quen rồi!” Nhận được câu trả lời khẳng định, bác tài càng kích động, “Cháu xem mắt mũi này, với cả khuôn mặt, thật sự là càng nhìn càng giống Tô Minh Mỹ!”

“Thế ạ ha ha ha.”

Bác tài tán phét với Trịnh Bảo Châu cực kỳ ăn ý, lúc tiễn cô xuống xe, còn vỗ ngực đảm bảo tương lai cô chắc chắn sẽ nổi tiếng.

Ấy thế mà không chịu giảm giá cho cô một đồng nào.

Sau khi xuống xe, Trịnh Bảo Châu đi xem căn phòng mình thuê trước. Tuy cô không tính ở đây, nhưng lỡ đâu gặp phải đoàn làm phim quay tới tận nửa đêm, thì tốt xấu gì cũng có một chỗ nghỉ ngơi. Phòng ốc quanh phim trường đều khá bình thường, Trịnh Bảo Châu chọn căn đắt nhất trong số đó, cũng chỉ miễn cưỡng chấp nhận được. Đồ dùng sinh hoạt trong phòng cô đều nhờ chủ nhà đổi giúp đồ mới, cô kiểm tra một lượt không thấy vấn đề gì, bèn ấn theo phương án tác chiến tra cứu trước đó, đi công đoàn diễn viên làm thẻ thông hành diễn viên.

Làm thẻ diễn viên không khó, chỉ cần tham gia một cuộc sát hạch thường thức và buổi đào tạo ngắn là được. Trịnh Bảo Châu lấy được thẻ diễn viên xong, gia nhập vào nhóm thông báo của một viên quản lý hiện trường, về sau đoàn làm phim có cần diễn viên quần chúng, quản lý sẽ gửi thông báo trong đó.

Thông báo thường thường sẽ gửi trước hạn, hiện giờ tin tức trong nhóm đều là ngày hôm qua. Trịnh Bảo Châu nghĩ tới cũng tới rồi, dứt khoát đi qua ban phục vụ diễn viên, nghe nói ở đó có thể “nhặt bồ câu”.

Cách nói “nhặt bồ câu” này là vừa nãy lúc cô làm thẻ, nghe mấy tay lão làng diễn thuyết, nếu có người “thả bồ câu”[1] đoàn làm phim, thì các cô có cơ hội “nhặt được chim bồ câu” làm thế chân.

[1] Thả bồ câu: 放鸽子 /fànggēzi/ có nghĩa đen là “thả chim bồ câu”, nhớ hồi xưa xưa, người ta vẫn hay thả chim bồ câu để đưa thư! Rồi mới có một câu chuyện thế này, là chàng trai thả chim bồ câu để đưa thư cho một cô gái, hẹn cô gái ấy đến điểm hẹn, nhưng sau cùng chàng trai này lại lỡ hẹn mà không đến. Vì vậy, ngày nay, từ này còn được dùng theo nghĩa lóng là “lỡ hẹn” á! – Nguồn: Tiếng Trung Liuli

Trong trong ngoài ngoài ban phục vụ tụ tập không ít người, nam nữ già trẻ có cả, Trịnh Bảo Châu vừa tới, mọi người đều quay sang nhìn cô mấy lần. Trịnh Bảo Châu giả đò sửa sang đầu tóc, đứng bên ngoài không đi vào.

Vừa đứng chưa đến hai phút, một anh trai dáng người rắn chắc vội vội vàng vàng chạy tới, lúc thấy Trịnh Bảo Châu trước cửa thì ngớ ra một chút, do dự vài giây mới tiến lên bắt chuyện với cô: “Em gái này, em cũng tới làm diễn viên quần chúng à?”

Trịnh Bảo Châu gật đầu: “Đúng ạ.”

“Vậy thì hay quá, chỗ anh đang thiếu vài người, lát nữa em đi theo anh.” Anh trai kia nói với cô câu này, rồi hướng vào trong rống một tiếng, “Thiếu năm diễn viên quần chúng, nam nữ được hết.”

Rất nhanh đã gom đủ người, Trịnh Bảo Châu theo đoàn người ngồi lên xe van đưa đón người của đoàn làm phim. Trịnh Bảo Châu có chút kích động và hưng phấn trong lòng, anh trai cũng một bụng tò mò với cô. Anh ta nhìn Trịnh Bảo Châu ở bên cạnh, vẫn không kìm được mà hỏi: “Anh nói này em gái, với điều kiện của em làm người nổi tiếng trên mạng hoàn toản ổn nha, sao lại đâm đầu tới đây làm diễn viên quần chúng?”

Trịnh Bảo Châu nói: “Em không muốn làm người nổi tiếng trên mạng, em muốn làm một diễn viên nghiêm chỉnh.”

Anh trai cười một tiếng: “Làm diễn viên quần chúng vất vả lắm, hơn nữa còn khó nổi. Em xem ở đây mỗi ngày nhiều người thế này, đến rồi lại đi, ai lúc bắt đầu mà không ôm mộng tưởng? Nhưng thời gian dài, có người bỏ cuộc, có người thì tạm bợ qua ngày ở đoàn làm phim.”

Trịnh Bảo Châu cười nhìn anh ta: “Anh à, em hôm nay đến ngày đầu tiên, anh đừng xối nước lạnh thế chứ.”

Anh trai cũng cười theo: “Được, lát nữa em diễn một tiền cảnh, biết tiền cảnh là gì rồi chứ?”

“Biết ạ.” Vừa nãy đào tạo, Trịnh Bảo Châu có nghe giáo viên nói qua, diễn viên quần chúng cũng chia làm ba bảy loại. Quần chúng là phổ thông nhất, tốt hơn chút là tiền cảnh, tốt hơn nữa là khách mời. Tiền cảnh mà anh trai nói, chính là đứng ở trước tràng cảnh, sẽ có cảnh quay, thậm chí là lời thoại, tiền lương cũng tương đối cao hơn, nhưng lại có yêu cầu về diện mạo và chiều cao của diễn viên.

Tiền cảnh rất khó cướp được, hôm nay Trịnh Bảo Châu vừa tới không chỉ nhặt được bồ câu, mà còn là tiền cảnh, cô cảm thấy vận may của mình không tồi.

Xe rốt cuộc dừng lại trên một con phố kiểu dân quốc, khi ở trên xe anh trai đã nói với mọi người, đây là một bộ phim gián điệp chiến tranh thời dân quốc, hôm nay bọn họ qua diễn người đi đường trên phố. Trịnh Bảo Châu qua chỗ chuyên gia phục trang lấy quần áo, là một bộ sườn xám màu đỏ, cô thay xong chuyên gia phục trang cũng không nhịn được mà nhìn thêm mấy lượt.

Trang phục của diễn viên quần chúng cực kỳ bình thường, sườn xám màu đỏ này trước đó đã có không ít người mặc, nhưng nhìn qua cũng chỉ bình bình đúng như giá tiền của nó. Thế nhưng lần này Trịnh Bảo Châu mặc, cô ta cảm giác bộ sườn xám này trông sang hẳn lên, giống như hàng đặt may riêng cho thiên kim tiểu thư nhà giàu vậy.

Trịnh Bảo Châu tạo hình xong, lại chờ một lát đạo diễn liền gọi mọi người đến quay, Thấy Trịnh Bảo Châu đi tới, đạo diễn kéo Tiểu Cao bên cạnh lại hỏi: “Cô gái này cậu tìm ở đâu ra thế?”

Tiểu Cao nói: “Kêu chỗ ban phục vụ đó.”

Đạo diễn vỗ vai anh ta: “Cô gái này không tệ, tôi còn nghi bộ trang phục này không phải của đoàn chúng ta đấy.”

“Haiz, nói không phải chứ, lúc tôi thấy cô gái này trước cửa ban phục vụ, còn không chắc cô ấy tới đóng diễn viên quần chúng cơ.” Nhất là quần áo trên người cô vô cùng sang trọng, anh ta đoán có lẽ đây là thiên kim nhà nhàu đến để trải nghiệm cuộc sống.

“Cậu nhìn xem, có thấy thần thái của cô này giông giống Tô Minh Mỹ không?”

Tiểu Cao nghe đạo diễn nói vậy, cũng chậm chạp gật đầu: “Có thật đấy.”

“Nhưng mà cô ấy trông còn rực rỡ hơn Tô Minh Mỹ một chút.” Những người đẹp thời xưa ấy, dù ít dù nhiều cũng luôn mang theo một vẻ u buồn. “Cô kia, đúng, là cô đấy, qua đây tôi nói chuyện chút.” Đạo diễn vẫy tay với Trịnh Bảo Châu, gọi cô tới, “Lát nữa cô là tiền cảnh của ống kính này, cô đứng trước quầy hàng này, tùy tiện nhìn xem, sau đó chọn đại một thứ đồ hỏi ông chủ bao nhiêu tiền, rõ chứ?”

Trịnh Bảo Châu gật đầu: “Rõ rồi ạ!”

Trịnh Bảo Châu xắn áo xoa tay đứng vào vị trí đạo diễn chỉ đạo, cụm máy quay này bắt đầu quay từ chỗ cô trở đi, sau đó nữ chính bước ra từ tiệm cà phê, đi qua bên người cô. Lúc nữ chính tới, Trịnh Bảo Châu cố ý quay đầu nhìn một cái, cô ta cũng mặc sườn xám, nhưng rõ ràng là tinh xảo hơn của cô nhiều. Thân phận bề ngoài của nữ chính là một ca sĩ nổi tiếng, nhưng thực tế là một liên lạc viên của đảng.

Lúc Trịnh Bảo Châu nhìn nữ chính, nữ chính cũng đang nhìn cô, sau đó đôi mày bắt đầu nhíu lại với nhau.

“Diễn viên quần chúng này ai tìm đấy?” Nữ chính hỏi một câu, giọng nói nghe có vẻ cực kỳ bất mãn, “Tìm người kiểu gì vậy, dáng dấp xấu xí thế này cũng làm tiền cảnh được sao?”

Trịnh Bảo Châu: “….”

Hiện trường lặng đi một giây, Tiểu Cao dẫn Trịnh Bảo Châu về yếu ớt hỏi một câu: “Này, mà xấu sao?”

“Không xấu à? Mắt của anh để đâu đấy?”

Lại bị mắng một câu xấu xí, Trịnh Bảo Châu không nhịn nổi nữa: “Cô đủ rồi đấy, đừng có hở mồm ra là xấu xấu, tôi thấy cô là phụ nữ không muốn mắng cô, nhưng cô đừng có vừa thấy đã nhục mạ bề ngoài của người khác.”

Nữ chính cười khẩy một tiếng: “Nhục mạ? Ha, bây giờ lời thật cũng không cho người khác nói nữa sao?”

“A.” Cơn tức của Trịnh Bảo Châu cũng bùng lên, “Về phần bịt miệng thì Tôn Tịnh cô thạo nhất còn gì? Đừng tưởng là cô đổi tạo hình thì tôi không nhận ra, report người dùng trên mạng là cô chứ ai? Diễn xuất kém còn không cho người xem nhận xét?”

“Cô! Cô nói ai diễn xuất kém?!” Tôn Tịnh kị nhất là người khác nói cô ta diễn xuất kém, “tài nguyên cà phê”[2], lúc này âm lượng cũng vút lên quãng tám, “Đạo diễn Lưu, mấy anh nếu dùng diễn viên quần chúng này, thì tôi không diễn nữa!”

[2] Tài nguyên cà phê: Ý nói một diễn viên có tài năng, độ nổi tiếng không tương xứng với tài nguyên có được, làm lãng phí tài nguyên. Tài nguyên cà phê có một số đặc điểm chính như: vừa ra mắt đã diễn vai chính, bộ sậu đoàn phim không tầm thường, bạn diễn đều là người nổi tiếng, thành tựu không đi liền với tài nguyên – Nguồn: baidu.

“Đừng nóng, đừng nóng, chúng tôi sẽ đổi người mà.” Đạo diễn muốn dàn xếp ổn thỏa, đành phải đổi Trịnh Bảo Châu, “Tiểu Cao cậu mau dẫn cô ấy đi trả đồ, sau đó tìm một người khác tới.”

“Không cần mấy người dẫn, tôi tự đi!” Trịnh Bảo Châu thầm phỉ nhổ trong bụng, dứt khoát lưu loát quay người bỏ đi.

Trịnh Bảo Châu đi rồi, hiện trường nhanh chóng khôi phục trật tự, đạo diễn nhìn Tiểu Cao bên cạnh mình, thấp giọng trách một câu: “Nói cậu đấy, tìm diễn viên quần chúng đẹp như thế, chẳng phải kiếm chuyện à? Đến lúc đó người ta xem nữ chính hay là xem cô gái kia?”

Tiểu Cao: “….”

Đạo diễn, lúc nãy anh có nói thế đâu.

“Vậy tôi phải tìm người thế nào?” Tôn Tịnh làm ầm lên như thế, khiến Tiểu Cao không biết làm sao.

Đạo diễn nói: “Anh có bị ngốc không? Tìm một người đẹp, nhưng không thể đẹp hơn Tôn Tịnh, hiểu chưa?”

“Hiểu rồi hiểu rồi.”

Tiểu Cao  lại đi tìm diễn viên quần chúng, trên đường gặp phải Trịnh Bảo Châu đang giận đùng đùng, thuận thế mở miệng gọi cô lại: “Ấy, em gái. Ngại quá, để em thấy chuyện ầm ĩ hôm nay.”

Trịnh Bảo Châu quay đầu nhìn anh ta một cái, đáp lời: “Không liên quan tới anh, là do em xui thôi.”

Mệt cho cô lúc trước còn nghĩ mình may mắn, hóa ra là còn chờ cô ở đây!

Tiểu Cao trong lòng còn băn khoăn, bèn lấy điện thoại ra nói với cô: “Như vậy đi, anh gửi một nhóm tiền cảnh cho em, tự em thêm vào, trong đó sẽ đăng tin thông báo nhưng không định kỳ.”

“Được ạ, cảm ơn anh.” Trịnh Bảo Châu cũng lấy điện thoại ra, quét mã QR của nhóm. Muốn tham gia nhóm phải được duyệt, Tiểu Cao gửi một tin nhắn cho trưởng nhóm, bảo Trịnh Bảo Châu chờ một lát: “Cậu ta thấy tin nhắn sẽ duyệt cho em, nhưng tiền cảnh rất ít, cơ hội đều phải giành giật, em phải nhanh tay nhé.”

“Vâng được ạ.”

“Để anh thuận đường đưa em về, em tự đi thì mất thời gian lắm.”

“Vậy em cảm ơn.”

Ra khỏi trường quay, Trịnh Bảo Châu tự gọi xe, quay về nông trường Ánh Sao.

Hôm nay bận rộn cả ngày, kết quả đều công cốc, nhưng cũng không tính là hoàn toàn không có thu hoạch, chí ít còn vào được một nhóm. Trịnh Bảo Châu tự an ủi như thế, vào khách sạn liền thấy một bóng lưng cao lớn đứng trước quầy lễ tân, đang làm thủ tục nhận phòng.

Cái áo khoác kia nhìn hơi quen quen.

“Cô Bảo Châu, cô về rồi ạ!” Tiểu Ngọc ở quầy lễ tân thấy cô, hưng phấn gọi một tiếng, “Vị khách này là bạn của cô đấy ạ!”

“Bạn của tôi?” Trịnh Bảo Châu nghi hoặc nhìn sang bóng lưng kia.

Khúc Trực quay đầu, vừa vặn đối diện với ánh mắt của cô.