Không Thể Thành Người Yêu

Chương 31: Khúc Trực kéo Trịnh Bảo Châu về phía mình…



Câu hỏi của Khúc Trực làm Trịnh Bảo Châu đực mặt ra, vì sao cô lại add lắm con trai thế?

….Thì liên quan gì đến cậu!

Trịnh Bảo Châu: Không phải tôi add lắm con trai, mà là luôn có con trai muốn add tôi, ầy, ưu phiền của người đẹp, cậu không hiểu đâu.

Khúc Trực: ….

Phiền nhưng là phiền sướng hả?

Trịnh Bảo Châu: Nhưng mà các cậu trai mới quen gần đây ở phim trường đều không tồi, vừa đẹp trai vừa thú vị, đợi tôi nổi tiếng rồi, sẽ quen càng nhiều anh đẹp trai trong showbiz [Đầu chó]

Khúc Trực: Đấy là lý do cậu muốn vào showbiz hả? [Cười mỉm 🙂]

Trịnh Bảo Châu: Trai đẹp ai mà không thích chứ [Đầu chó]

“…” A, đàn bà. Khúc Trực ném di động sang bên, lười xem tiếp, đi thẳng vào phòng tắm tắm rửa.

Mặt gương trong phòng tắm mờ hơi sương vì nước nóng, Khúc Trực đứng dưới vòi hoa sen ngửa đầu vuốt món tóc ngắn ra sau, giơ tay lau đi hơi sương trên kính.

Nửa thân trên tr.ần trụi của anh xuất hiện trong gương, cơ bụng và đường cong nơi eo do kiên trì rèn luyện lâu dài, cũng hiển hiện rõ ràng trong gương.

Khúc Trực trước giờ luôn là người có kỷ luật, cho dù bình thường bận việc, cũng chú ý giữ dáng. Một giọt nước mát lạnh theo tóc anh trượt xuống cổ, uốn lượn một đường, Khúc Trực chăm chú nhìn bản thân trong gương, nghĩ thầm nếu chụp một bức….

Không, anh đang nghĩ gì vậy???

Khúc Trực câm nín, anh mở vòi hoa sen lên mức to nhất, cọ rửa một trận, giống như muốn gột bay ý nghĩ hoang đường đó ra khỏi đầu.

Ngày hôm sau, vừa sớm ra Khúc Trực đã tới công ty, vì sợ đụng phải Trịnh Bảo Châu, ngay cả bữa sáng cũng không ăn ở nhà hàng.

Anh cũng chẳng biết mình có gì mà chột dạ.

Trịnh Bảo Châu không hề hay biết tối qua Khúc Trực đã trải qua những gì, hôm nay cô không cần tới phim trường, bèn ở lại khách sạn hỗ trợ trang trí cây thông Noel. Khách sạn đã mua một cây thông noel cực lớn, nhưng đồ trang trí tách rời với cây, cần phải tự treo lên.

Chỉ có cây thông noel thì chưa được, còn phải trang trí thêm mấy thứ nho nhỏ nữa, Trịnh Bảo Châu từ nhỏ đã thích làm những việc này, trang điểm một thứ gì đó từ bình thường biến thành xinh đẹp, sẽ khiến người ta cảm thấy rất thành tựu.

Lúc tạm nghỉ giữa giờ, cô cầm cốc trà sữa ngồi trên sofa, vừa uống vừa chơi di động.

Hôm qua vòng bạn bè của cô Trương vẫn còn tiếp tục.

Cô giáo Trương: Video tọa đàm của tiến sĩ Khúc hôm qua tăng vọt lượng xem, cảm ơn mọi người ủng hộ [Cười trộm] Tiểu Khúc thật sự không tìm bạn gái, mọi người đừng hỏi tôi nữa [Che mặt] Tuy mọi người không chiếm được cậu ấy, nhưng tôi có thể cho mọi người xem chữ của cậu ấy nhé [Ảnh]

Trịnh Bảo Châu ấn mở ảnh lên xem, là những hàng chữ bằng bút máy, nét chữ không thành thục như của Khúc Trực bây giờ, xem ra là chữ viết hồi nhỏ.

Trịnh Bảo Châu nhớ hồi tiểu học các thầy cô giáo có tổ chức cho họ tham gia cuộc thi chữ đẹp, cả lớp tham gia hết, sau đó tập thể nộp lên, chữ của Khúc Trực được bình chọn.

Trịnh Bảo Châu lúc nhỏ viết chữ không đẹp, hiển nhiên cũng không được chọn, nhưng sau khi lên cấp hai, cô bỗng nhận ra sau này khi cô nổi tiếng, thì cần phải ký tên cho fan nha! Nếu chữ của cô quá xấu, vậy chẳng phải mất mặt lắm?

Từ đó về sau Trịnh Bảo Châu có ý thức luyện chữ, vì bình thường còn học múa, cô cũng không kêu mẹ đăng ký lớp thư pháp nữa, mà tự mua vài bảng chữ mẫu, tự luyện ở nhà. Cũng coi như ‘có công mài sắc có ngày nên kim’, chữ của cô bây giờ đã đẹp hơn hồi tiểu học rất nhiều.

Tầm mắt của cô lại rơi vào bức ảnh cô Trương đăng, đó là sau khi chữ bút máy của Khúc Trực được bình chọn đẳng cấp, cô Trương bảo anh viết một bộ chữ, treo trong phòng học triển lãm cho mọi người xem.

Không ngờ cô ấy còn giữ tới bây giờ.

Đương nhiên trong lớp không chỉ có mỗi chữ của Khúc Trực được chọn, có mấy bạn học cũng được viết một bộ chữ, triển lãm trên báo tường. Mọi người cơ bản đều trích vài câu từ thơ ca trong sách giáo khoa, chỉ có Khúc Trực là khác, tuy anh cũng trích từ văn chương, nhưng lúc đó Trịnh Bảo Châu căn bản đọc không hiểu.

“Vị thiên địa lập tâm, vị sinh dân lập mệnh, vị vãng thánh kế tuyệt học, vị vạn thế khai thái bình.”(1) Trịnh Bảo Châu đọc nội dung Khúc Trực viết lên, câu này được trích từ 《Hoành Cừ Ngữ Lục 》của Trương Tái, Khúc Trực học lớp ba tiểu học, đã có giác ngộ cao vậy sao?

Chẹp chẹp.

Trịnh Bảo Châu cảm thán ấn like cho cô giáo Trương.

Không ngờ, cô Trương lại nhắn riêng với cô.

Cô Trương: Bảo Châu, nghe Tiểu Khúc nói hai em đang ở cùng một chỗ hả?

“Phụt—” Trịnh Bảo Châu thiếu tí thì phun hết trà sữa trong miệng ra.

Trịnh Bảo Châu: Có lẽ cậu ấy nói không rõ ạ, cậu ấy đang ở khách sạn của em. [Che mặt]

Cô Trương: Ý cô là vậy mà, tại cô nói không rõ [Cười trộm] hai em từ nhỏ đã ở cùng nhau, không ngờ đến giờ vẫn ở cùng nhau, thật tốt [Cười trộm]

Trịnh Bảo Châu: “…”

Có lẽ trong mắt của người khác, là rất tốt ….

Cô Trương: Cô nhớ lúc Tiểu Khúc còn nhỏ không thân thiết với ai, chỉ chơi với em, em nhảy lớp em ấy cũng phải đi theo [Cười trộm]

Trịnh Bảo Châu: “….”

Không, cô Trương cô hiểu nhầm rồi. Với cả, có thể không nhắc tới chuyện làm cô nhói lòng này được không.

Cô Trương: Hai người bây giờ ở cùng chỗ, cơ hội cọ xát nhiều, đều là những đứa trẻ ưu tú, nói không chừng lại cọ ra tia lửa đó.

Trịnh Bảo Châu: “…..”

Cô Trương cô không đi dạy ạ?

Bị cô giáo Trương túm lấy tán chuyện một hồi, Trịnh Bảo Châu lại tiếp tục sự nghiệp trang trí.

Lúc Tề Thịnh tới ăn cơm, thấy cô bận rộn ở kia, không nhịn được gọi một tiếng: “Cô bảo Châu, ăn cơm trưa đi.”

Trịnh Bảo Châu cầm cái tất giáng sinh trong tay, quay đầu nhìn anh ta một cái: “Tôi làm xong cái này rồi đi, anh cứ ăn trước đi.”

Cô thấy Tề Thịnh đi một mình, vô thức hỏi một câu: “Khúc Trực lại không ra ngoài ăn trưa à?”

Tề Thịnh đáp: “Chiều qua cậu ta đi tọa đàm, nói hôm nay phải làm bù mấy việc bị chậm.”

“À…” Trịnh Bảo Châu như đăm chiêu gì đó gật đầu, treo cái tất giáng sinh lên, “Hôm qua cậu ta đến trường tiểu học của bọn tôi tọa đàm, tôi nhìn thấy ở vòng bạn bè của cô giáo. Gây chấn động luôn, trực tiếp biến thành buổi xem mắt luôn.”

Drama này Tề Thịnh chưa hóng được, bỗng có hứng thú: “Gì cơ? Vậy có ai thành công không?”

Trịnh Bảo Châu đáp: “Khúc Trực nói, trong tim cậu ấy chỉ có Tổ quốc, không có tình yêu.”

“Xì!” Tề Thịnh xổ cục tức, “Cậu ta không muốn yêu, thì để tôi đi tọa đàm cho!”

Trịnh Bảo Châu: “….”

Tề Thịnh vừa đi vào nhà hàng vừa ngẫm xem lát nữa phải nói với Khúc Trực ra sao, để anh nhường cơ hội lần sau cho mình. Lương Tuệ Tuệ bưng đồ ăn ới cho anh ta, đứng bên cạnh do do dự dự nhìn anh ta một cái: “Anh, anh Tề.”

Cô gọi Tề Thịnh một tiếng, Tề Thịnh ngẩng lên, cười với cô nàng: “Có chuyện gì sao?”

Lương Tuệ Tuệ có chút khẩn trương kéo đồng phục làm việc của mình, hỏi: “Mấy quyển sách để ôn thi ấy, là anh tặng em à?”

Tề Thịnh gật đầu: “Phải, sao thế?”

“Không, không sao! Chỉ tới cảm ơn anh thôi!” Lương Tuệ Tuệ nói xong, mau chân bỏ chạy. Tề Thịnh nhìn bóng lưng cô nàng, cầm đũa lên cười một tiếng: “Em gái thật là khách sáo, mấy quyển sách thôi cũng đặc biệt tới cảm ơn.”

Anh ta xong bữa, xách cơm trưa cả Khúc Trực về công ty. Anh ta thấy mình bây giờ như là shipper ruột của tiến sĩ Khúc rồi.

Giờ cao điểm buổi trưa vừa qua, nhà hàng cũng dần rảnh rang, Lương Tuệ Tuệ vơ một ít quà vặt, mang cho Tiểu Ngọc ăn đỡ thèm. Một con người máy đưa đồ ăn vừa lúc đi ra từ thang máy, một đường tự nói chuyện, đi về trước quầy lễ tân.

Lương Tuệ Tuệ tò mò đi qua, giơ tay sờ sờ đầu của người máy: “Mấy đứa này còn biết nhắc người ta nhường đường cho nó cơ đấy?”

“Ừa, thông minh lắm.” Tiểu Ngọc nhìn cô một cái, vẻ mặt bỗng trở nên ái muội, “Hey, Tuệ Tuệ, lúc trước chả phải cậu bài xích người máy lắm mà? Sao bây giờ lại thấy hứng thú?”

“Tớ không có.” Lương Tuệ Tuệ lên tiếng phản bác, “Tớ chỉ cảm thấy, chúng nó cũng không đáng ghét đến thế. Cậu xem trên thời sự cũng đưa tin, rằng kẻ gian giả vờ làm shipper, lẻn vào khách sạn trộm đồ, thậm chí xâm hại khách trọ à? Bây giờ có người máy đưa đồ ăn lên tầng, khách ở trọ cũng cảm giác an toàn hơn một chút, hơn nữa làm thế này, cũng tiết kiệm thời gian cho shipper không phải sao? Một công đôi việc!”

“Ờ—–” Tiểu Ngọc ờ một tiếng đầy ý vị sâu xa.

Lương Tuệ Tuệ vẫy tay qua quýt với cô nàng, rồi chạy về nhà hàng. Sau khi tan ca, cô thay đồng phục ra, trở về ký túc xá của mình. Bộ phận ăn uống đã xếp lại ca cho cô, bây giờ thời gian nghỉ của cô nhiều hơn trước, cô dùng hết để học bài, chuẩn bị cho cuộc thi.

Cô nhìn sách Tề Thịnh tặng, đem tờ bìa lót có ghi câu “Bất cứ lúc nào, cũng có thể bắt đầu một cuộc đời mới” cắt ra, bỏ vào khung, đặt lên bàn.

Lúc Khúc Trực tan làm về tới nơi, phát hiện khách sạn đã thay đổi hoàn toàn so với lúc sớm anh đi làm. Lúc sáng anh đi, chỉ có khu vườn bên ngoài bố trí một ít đồ trang trí giáng sinh, còn giờ trong sảnh khách sạn đã đặt một cây thông noel rất to, cạnh nó còn đặt mấy con tuần lộc.

“Hey, Khúc Trực, cậu về đúng lúc lắm.” Trịnh Bảo Châu đang đứng trên một cái thang nhỏ, nghiêng đầu nhìn Khúc Trực, “Cậu tới giúp tôi xem xem có dán lệch không.”

Trịnh Bảo Châu đang dán đồ trang trí lên kính, thang đặt trước cửa sổ, còn cô đứng trên thang, bên cạnh chẳng có ai hỗ trợ cô cả.

Khúc Trực thấy thế nhíu mày, đôi chân dài cất bước mau mắn đi tới: “Trịnh Bảo Châu cậu lại làm gì thế? Muốn ngã từ trên thang xuống à?”

“A, trong mắt cậu tôi ngốc thế à?” Trịnh Bảo Châu hừ một tiếng, “Mau tới xem giúp tôi có dán lệch không.”

“Không.” Khúc Trực đứng bên cạnh đỡ thang hộ cô, mày vẫn nhăn lại, “Việc này còn phải tự thân bà chủ như cậu làm hả?”

“Không phải vì những người khác đều bận sao, dù gì tôi cũng đang nhàn chẳng có việc gì.” Trịnh Bảo Châu nghe anh nói không lệch, bèn để nguyên vậy dán chữ lên cửa kính, “Được rồi, hoàn thành.”

Khúc Trực thấy cô muốn xuống khỏi thang, bèn vươn tay ra để cô khoác lên, động tác của Trịnh Bảo Châu chựng lại một chút, rồi vẫn đỡ tay anh bước xuống.

Sau khi đứng ổn, cô bước cách ra mấy bước, thưởng thức kiệt tác của mình, rất vừa lòng gật đầu, “Không tệ, rất đẹp.”

Cô đang đắc ý, dưới bụng liền quặn lên một cái, mặt cô biến sắc, ôm bụng ngồi xổm xuống.

Khúc Trực thấy vậy vội vàng lại gần, ngồi xuống cạnh cô: “Cậu sao vậy? Bị đụng vào đâu hả?”

“Không.” Trịnh Bảo Châu khẽ lắc đầu, “Bụng hơi đau.”

“Bụng đau?” Khúc Trực nhíu mày hồi tưởng một chút, sau đó mở miệng hỏi cô, “Đến kì si.nh lý hả?”

“…” Kể cũng không phải hỏi chi tiết đến thế đâu trời.

Thấy Trịnh Bảo Châu im lặng, Khúc Trực biết mình đoán được tám chín phần: “Có gì mà cậu phải xấu hổ? Ngay cả chuyện đi WC đưa băng vệ sinh tôi cũng…”

“Rồi, đừng nói nữa, cảm ơn.” Trịnh Bảo Châu mỉm cười cắt lời anh.

Khúc Trực cười khẽ một tiếng, đỡ cô đứng dậy: “Đến kì si.nh lý cũng không biết mà nghỉ ngơi đi.”

Trịnh Bảo Châu tức anh ách nói: “Trước giờ tôi ít khi bị đau, nhưng hai tháng nay cậu về, bà dì cả của tôi liền bất bình thường! Cậu nói xem có phải vì bị cậu chọc tức không?”

“….Cái này cũng đổ thừa cho tôi được? Ha.” Khúc Trực mỉa một câu, đỡ cô vào thang máy, “Nhưng của cậu đúng là hơi mất quy luật, có cần đi khám không?”

“Không cần, cảm ơn.” Trịnh Bảo Châu cạn lời nhìn lên trần nhà, vì sao, vì sao cô lại ở đây thảo luận sinh lý phụ nữ với Khúc Trực chứ?

Cuộc đời đúng là khó bề tưởng tượng.

Khúc Trực đỡ Trịnh Bảo Châu một đường về phòng, Trịnh Bảo Châu bảo Khúc Trực lấy cho cô cốc nước ấm, sau đó lấy thuốc giảm đau trong ngăn kéo ra, uống một viên.

Khúc Trực đứng bên cạnh nhìn cô: “Đỡ hơn chưa?”

Trịnh Bảo Châu trề môi: “Đâu có nhanh thế được, cậu tưởng là thuốc tiên chắc?”

“…” Khúc Trực thấy mày cô hơi nhíu, nhắm mắt dựa vào sô pha, bỗng anh duỗi tay, ôm lấy eo cô.

Cánh tay anh hơi dùng sức, đã kéo Trịnh Bảo Châu vào lòng mình, nhẹ nhàng ôm lấy cô.

Trịnh Bảo Châu cứng đờ cả người!

Chuyện gì vừa xảy ra?? Cô vừa nãy còn yên ổn tựa vào sô pha mà? Sao chớp mắt đã nằm trong lòng Khúc Trực rồi??

Tình huống gì đây???

Tim Trịnh Bảo Châu đập rất nhanh, do quá kinh hoàng, nhất thời đã quên giãy ra khỏi lòng anh.

Khúc Trực chỉ ôm cô, không có làm gì tiếp, đồng hồ trong phòng tích tắc tích tắc vang, nhưng lại chẳng át được tiếng tim đập bên tai.

“Cậu làm….”

“Ôm có thể thúc đẩy não bộ sản xuất ra Endorphin và Oxytocin, có tác dụng giảm đau.”

Hai người đồng thời lên tiếng.

Trịnh Bảo Châu: “…”

Ờ. 🙂

“Cảm ơn, tôi không đau nữa rồi.” Trịnh Bảo Châu thẳng người dậy, nhìn Khúc Trực trước mặt cười cười, “Cậu về được rồi.”

Khúc Trực tỉ mỉ đánh giá cô: “Cậu thật sự không sao chứ?”

“Không sao, tôi lên giường nằm một lát là ổn.” Trịnh Bảo Châu giữ nụ cười mỉm, “Tôi sẽ nhớ uống nhiều nước ấm.”

“….” Khúc Trực đứng lên khỏi sô pha, “Uống nhiều nước ấm đúng là có tác dụng.”

“Ừa ừa, tạm biệt!”

“….Tạm biệt.” Khúc Trực mở cửa phòng, đi ra ngoài.

Hôm sau, Trịnh Bảo Châu ngủ tới hơn mười giờ mới dậy, lúc xuống lầu thấy Khúc Trực ngồi ở góc đọc sách của cô, trước mặt bày một cái tab, cô tò mò đi tới: “Yo, hôm nay không đì làm à?”

Khúc Trực quay đầu nhìn cô, nói: “Hôm nay là cuối tuần.”

“….À.” Trịnh Bảo Châu vớt vát tôn nghiêm của mình, “Hóa ra bên cậu còn cho nghỉ cuối tuần hen?”

“Ừ…”

Trịnh Bảo Châu ngó màn hình của anh một cái: “Đang xem gì thế?”

Khúc Trực nói: “Bản thiết kế nội thất.”

Sau khi hoàn thiện thủ tục mua nhà, Khúc Trực đã liên hệ với công ty thiết kế tiến hành thiết kế nội thất. Lúc trước nhà thiết kế đã tới chỗ anh đo đạc, bản thiết kế cũng đã sửa mấy lần, chỉ chờ xác nhận cuối cùng của anh, là có thể chính thức bắt đầu sửa sang.

“Oa, nhà cậu bắt đầu sửa sang hả?” Trịnh Bảo Châu nghe anh nói muốn sửa nhà, càng tò mò nhìn màn hình tab của anh.

Khúc Trực gật đầu, nói với cô: “Bản thiết kế 3D này bên thiết kế đã gửi tôi mấy ngày rồi, nhưng dạo này bận quá, mãi chẳng có thời gian xem.”

“Ờ…” Trịnh Bảo Châu thản nhiên ừ một tiếng, tính rời khỏi, lại bị Khúc Trực gọi lại.

“Chờ chút.” Khúc Trực gọi cô một tiếng.

Trịnh Bảo Châu quay lại nhìn anh: “Gì thế?”

Chẳng lẽ cướp nhà của cô, giờ còn muốn khoe thiết kế sao? Ha.

Khúc Trực hỏi cô: “Hôm nay cậu thấy thoải mái hơn chưa?”

Trịnh Bảo Châu ngơ ngác, rồi khẽ hếch cằm lên: “Tốt hơn nhiều rồi, sao?”

Khúc Trực dường như cố ý lảng ánh mắt đi, thấp giọng ho khan một tiếng: “Vậy cậu giúp tôi xem qua bản thiết này nhé.”

A! Quả nhiên là muốn khoe thiết kế với cô!

Trịnh Bảo Châu khoanh tay trước ngực, nhìn anh: “Vì sao tôi phải xem giúp cậu?”

Khúc Trực nói: “Không phải cậu là chuyên gia món này sao? Nên tôi muốn nghe ý kiến của cậu.”

Trịnh Bảo Châu thầm nghĩ ‘Trịnh Bảo Châu mày không được trúng kế’, nhưng cơ thể vẫn thành thật đi qua: “A, cậu nói đúng đấy, nhà hàng với khách sạn của tôi, đều do tôi lấy ý tưởng trang hoàng đấy. Món trang hoàng nhà cửa này nước sâu lắm, cậu không chú ý cái là bị lừa ngay.”

“Ừ…” Khúc Trực khẽ bặm môi, đưa tab tới trước mặt cô, “Cậu xem phong cách này, thấy sao?”



(1)   Lí học gia trứ danh thời Bắc Tống, lãnh tụ Quan học- Trương Tái 张载 (tự Tử Hậu 子厚, mọi người gọi ông là Hoành Cừ tiên sinh 横渠先生, 1020 – 1077) đã để lại cho hậu thế nhiều di sản tinh thần quý báu, trong đó có bốn câu danh ngôn, đó chính là:

Vị thiên địa lập tâm, vị sinh dân lập mệnh, vị vãng thánh kế tuyệt học, vị vạn thế khai thái bình.

为天地立心, 为生民立命, 为往圣继绝学, 为万世开太平

Căn cứ vào bốn câu danh ngôn của Trương Tái, mở đầu mỗi câu đều có đặc điểm chữ “vị” 为, có thể nói tắt là “tứ vị cú” 四为句.. Trong thời gian nghiên cứu nhiều năm, chúng tôi căn cứ vào những điều tâm đắc, đối với “tứ vị cú” giải thích đơn giản như sau:

Vì xã hội kiến lập lại giá trị tinh thần, vì dân chúng xác lập ý nghĩa của sinh mệnh, vì tiền thánh kế thừa học thống đã bị gián đoạn, vì vạn thế khai thác cơ nghiệp thái bình.

(Tác giả: Giáo sư hướng dẫn luận văn học vị Tiến sĩ, giáo sư Khoa Triết học Đại học Sư phạm Thiểm Tây). (Nguồn: chunghung.com)