Không Thể Thành Người Yêu

Chương 41: Tay nghề của tôi lần trước chẳng phải cậu đã…



Tin nhắn này của Trịnh Bảo Châu vừa gửi đi, Mạnh Nhã Hâm lập tức xuất hiện trong nhóm.

Mạnh Nhã Hâm: Lâm Tử Khâm tốt bụng thật!

Mạnh Nhã Hâm: Nhưng mày chụp mặt trời nhỏ làm gì, mày chụp Lâm Tử Khâm chứ!

Trịnh Bảo Châu thoáng cạn lời, chọn trong bộ sưu tập mấy bức ảnh chụp không tệ gửi vào nhóm.

Mạnh Nhã Hâm: A a a a Lâm Tử Khâm đẹp giai quá! Chân dài này, eo nhỏ này! Tao nói thẳng nhá, tao muốn ngủ Lâm Tử Khâm!

Trịnh Bảo Châu:…..

Trịnh Bảo Châu: Mày kiềm chế tí đi, Khúc Trực còn trong nhóm đấy

Mạnh Nhã Hâm: Khúc Trực đâu có để ý tao muốn ngủ Lâm Tử Khâm hay không [doge]

Sầm Đồng Đồng: Bảo Châu gửi ảnh của mày đi! Ngắm mỹ nữ tí nào!

Trịnh Bảo Châu: [Ảnh][Ảnh][Ảnh]

Mạnh Nhã Hâm:!Mày mặc đồ đôi với Lâm Tử Khâm nha!

Mạnh Nhã Hâm: Hu hu hu đẹp quá, đoàn làm phim thật lắm người đẹp hu hu, tao có thể đi thăm ban không, tao cũng muốn sưởi mặt trời nhỏ của Lâm Tử Khâm [Đáng thương]

Sầm Đồng Đồng: Bảo Châu mày ở cùng khách sạn với Lâm Tử Khâm à! Lâm Tử Khâm đẹp trai thế, có muốn thử sức không?

Mạnh Nhã Hâm: Tao biết rồi nhá, Đồng Đồng là không muốn gặm bàn phím, liều mạng tác hợp Bảo Châu với anh chàng khác

Mạnh Nhã Hâm: Khúc Trực is watching u

Sầm Đồng Đồng: Tao không có, tao không có, tao chỉ chân thành kiến nghị

Trịnh Bảo Châu:….Đạo diễn kêu tao rồi, ảnh tao gửi chỉ cho nhóm xem, cấm share ra ngoài

Trịnh Bảo Châu gửi xong tin này, bèn đặt di động xuống tiếp tục đi dọn gạch.

Ngày đầu tiên vào đoàn làm phim cũng coi như thuận lợi, bảy giờ đoàn phim sớm sủa kết thúc công việc. Trịnh Bảo Châu nghe những diễn viên khác nói, chỉ cần không quay đêm, hàng ngày đoàn phim cơ bản kết thúc công việc trong tầm sáu đến bảy giờ.

Đoàn phim thế này Trịnh Bảo Châu chỉ có thể nói yêu rồi yêu rồi, đoàn làm phim có đạo diễn Cao thật tuyệt zời!

Vì hành lí của cô đặt trong xe của Cao Bác Vân, cho nên lúc xong việc thì thuận tình thuận lý đi cùng Cao Bác Vân. Cao Bác Vân chiếu cố đặc biệt với Trịnh Bảo Châu, ai nấy đều nhìn ra, nhưng cũng không nói gì trước mặt họ, chỉ bàn tán sau lưng. Ngay cả người đại diện của Lâm Tử Khâm trên đường về khách sạn cũng không nhịn được mà tám một chút.

“Cậu biết Cao Bác Vân với Trịnh Bảo Châu có chuyện gì không?” Lâm Tử Khâm với Cao Bác Vân có quan hệ bạn bè, nên chị ta đoán Lâm Tử Khâm biết chút nội tình.

Lâm Tử Khâm nằm dựa trên ghế, nhìn điện thoại, nghe anh ta hỏi vậy, bèn đáp một câu: “Chuyện gì là chuyện gì?”

“Cậu không thấy Cao Bác Vân đối xử với cô ấy quá tốt à?”

“À, anh nói cái này hả….” Lâm Tử Khâm nâng mắt nhìn chị ta, “Chắc Bác Vân muốn bồi dưỡng trọng điểm cô ấy, cậu ta khen cô ấy lắm. Với cả cô ấy không có người đại diện cũng không có trợ lý, nên mới chăm sóc một ít.”

Anh nói tới đây, người đại diễn bỗng nhớ ra hôm nay chị tới thăm ban, Trịnh Bảo châu ngồi ở khu nghỉ ngơi của Lâm Tử Khâm, còn dùng mặt trời nhỏ của cậu ta để sưởi. Nghe trợ lý nói Lâm Tử Khâm chủ động kêu cô ấy qua.

Người đại diện bỗng cảnh giác lên: “Nên cậu cũng vì thế mới đặc biệt săn sóc cô ấy hả?”

Động tác của Lâm Tử Khâm khựng một chút, nghe ra ý ngoài lời của chị ta: “Chị Đình, chị không chỉ thấy Bác Vân có gì với cô ấy, giờ còn thấy em cũng có gì với cô ấy sao?”

“…” Người đại diện ho khẽ một tiếng, “Dẫu sao cô ấy cũng đẹp vậy mà, đừng bảo đàn ông, chị đây nhìn cô ấy cũng nảy ý định nữa là.”

“…” Lâm Tử Khâm ngẩng đầu nhìn chị ta, “Chị Đình, chị phát ngôn ghê gớm ha.”

Người đại diện nói: “Đừng có nghĩ bậy, chị là muốn ký cô ấy vào tay thôi.”

“À…” Lâm Tử Khâm lại nằm về, “Nhưng hình như cô ấy không tính ký hợp đồng với công ty, lúc trước Bác Vân muốn ký với cô ấy, bị từ chối rồi.”

“Ối dồi, từ chối cả đạo diễn Cao của chúng ta à?” Người đại diện cười một tiếng, “Cô gái này thú vị nhỉ.”

Trịnh Bảo Châu lúc này đang làm tổ trên xe của Cao Bác Vân, nhắn tin mình xong việc lên nhóm. Khúc Trực buổi ngày chẳng động tĩnh gì bỗng ngoi lên, nhưng là gửi tin nhắn riêng cho Trịnh Bảo Châu.

Khúc Trực: Cậu không có mặt trời nhỏ à? Cậu đưa địa chỉ khách sạn cho tôi, tôi gửi một cái cho.

Trịnh Bảo Châu: Không cần, tôi không mang mặt trời nhỏ chủ yếu vì tôi lười cầm [che mặt] người ta có cả đống trợ lý, mang bao nhiêu đồ cũng được, tôi chỉ có một mình, xách cái ghế vác cái ba lô, đã nặng lắm rồi [che mặt]

Khúc Trực: À….vậy cậu có muốn thuê trợ lý không?

Trịnh Bảo Châu: Tôi cũng nghĩ rồi, nhưng tôi chỉ ở trong đoàn hai mươi ngày, hai mươi ngày sau chả lẽ tôi lại đuổi người ta? _(:з” ∠)_

Khúc Trực:…

Hình như cũng có lý.

Khúc Trực: Tự lái xe có tốt hơn không?

Trịnh Bảo Châu: Tôi cũng định thế, nhưng xe tôi khá rêu rao, lái đến đoàn làm phim mọi người lại nghĩ nhiều. A, thật hâm mộ mấy con xe phổ thông ghê.

Khúc Trực:…Cảm ơn, thấy nhột rồi đó. [Cười mỉm 🙂]

Trịnh Bảo Châu: Nhưng đạo diễn Cao nói hàng ngày tôi đi ké xe anh ấy cũng được, tôi có thể mang nhiều đồ hơn chút [Đầu chó]

Khúc Trực: Cậu vào đoàn được chào đón thật nhỉ [Cười mỉm 🙂]

Trịnh Bảo Châu: Giờ cậu mới biết? Từ nhỏ tôi đã rất được chào đón á 

Khúc Trực: Ờ [Cười mỉm 🙂] tôi ăn cơm xong rồi, tăng ca tiếp đây [Cười mỉm 🙂]

Trịnh Bảo Châu: Sao cậu cứ gửi tôi cái này thế [Cười mỉm 🙂]

Trịnh Bảo Châu: [Cười mỉm 🙂] [Cười mỉm 🙂]

Khúc Trực: [Cười mỉm 🙂] [Cười mỉm 🙂] [Cười mỉm 🙂] 

Trịnh Bảo Châu: “…”

Cứu mạng, sao bọn họ lại trẻ trâu thế này. 🙂

“Đang nhắn tin với bạn trai à?” Cao Bác Vân ngồi bên cạnh đột nhiên nói một câu. Trịnh Bảo Châu chột dạ khóa điện thoại, cô cũng thấy quái sao mình lại có phản ứng như vậy!

“Nào có, là bạn học cũ thôi.” Trịnh Bảo Châu cất di động, quay qua Cao Bác Vân cười cười.

Cao Bác Vân nhướng mày: “Bạn học nam hả?”

Trịnh Bảo Châu nhìn anh ta: “Cái đó quan trọng sao?”

“Không quan trọng thì cô khẩn trương làm gì?”

“…” Cô khẩn trương á? Đâu có, ha ha!

Lúc tới khách sạn, Trịnh Bảo Châu mới phát hiện phòng Cao Bác Vân đặt cho cô lại cùng tầng với Lâm Tử Khâm. Vai nhỏ như cô, đoàn làm phim không thể lấy nhiều dự toán để đặt phòng tốt như vậy, trước khi tới cô đã nghĩ rồi, nếu phòng kém quá cô sẽ tự bỏ tiền đổi phòng tốt hơn.

Không ngờ Cao Bác Vân đã giúp cô đến bước này luôn.

Trịnh Bảo Châu có chút hoảng: “Đạo diễn Cao, đoàn làm phim đặt cho tôi phòng tốt vậy luôn á?”

Cao Bác Vân gật đầu, tỏ vẻ rất là bình thường: “Phòng bình thường sợ sếp Trịnh ở không quen chứ sao? Nếu cô lo kinh phí của đoàn phim không đủ, lúc nào cũng có thể đầu tư cho chúng tôi.”

“….Thế không được.” Trịnh Bảo Châu kéo vali, “Làm thế không phải thành tôi mang tiền vào đoàn à? Truyền ra ngoài không tốt cho thanh danh của đạo diễn Cao đâu, tôi không thể làm chuyện tổn hại danh dự của anh được!”

“…A, thế phải cảm ơn cô lắm lắm.”

“Khỏi khỏi, tôi tới rồi, tạm biệt đạo diễn Cao.” Trịnh Bảo Châu quẹt thẻ mở cửa, cô kéo hành lí đi vào. 

Tuy đoàn tan tầm sớm, nhưng bắt đầu quay cũng sớm, Trịnh Bảo Châu mới bốn giờ hơn đã phải dậy đánh răng rửa mặt, sau đó đi hóa trang tạo hình.

Để tránh tình huống buổi sáng ngủ quên, Trịnh Bảo Châu mới chín giờ hơn đã lên giường, chuẩn bị ngủ.

Giờ này học sinh tiểu học còn đang cày rank ấy chứ.

Trịnh Bảo Châu lướt điện thoại một lúc, chẳng mấy chốc đã buồn ngủ, cô lại kiểm tra một lượt các chuông báo mình đã đặt, ngáp một cái rồi khóa điện thoại. 

Hôm sau Trịnh Bảo Châu rời giường đúng giờ, hóa trang tạo hình xong sớm sủa theo Cao Bác Vân tới điểm quay. Hôm nay cô phải quay cảnh đánh nhau, hưng phấn cả một đường. Đoàn làm phim có thầy giáo chuyên chỉ đạo võ thuật, phụ trách dạy động tác cho Trịnh Bảo Châu. Hôm nay Trịnh Bảo châu không được nhàn như hôm qua, luôn theo thầy giáo học chiêu thức, vì có nền tảng nhiều năm học múa, tính dẻo dai và khả năng khống chế cơ thể rất tốt, học cũng không quá khó.

Những động tác này đều do thầy giáo đặc biệt thiết kế, tuy đặt vào thực chiến khẳng định chẳng đánh được ai, nhưng dùng để quay lại rất đẹp, trên người Trịnh Bảo Châu cố định dây cáp, đã nóng lòng muốn thử.

“A, hồi hộp quá, đây là lần đầu tôi được treo dây cáp đấy!”

Cao Bác Vân đang trao đổi động tác với chỉ đạo võ thuật ở bên cạnh nghe cô nói thế, vô thức nhìn cô một cái: “Tôi thấy cô hào hứng quá nhỉ.”

“Có chút chút ha ha ha ha ha!” Dù gì trong lòng ai cũng có mộng võ hiệp mà, cái việc băng tường vượt nóc này, đã khắc vào DNA con dân nước ta rồi!

Sau khi động tác được chốt xong, Cao Bác Vân lần đầu hô bắt đầu quay. Cảnh hôm nay là sau khi Diệp Linh cứu nam chính, kẻ thù của nam chính tìm tới. Vị nam chính này mất trí nhớ mất triệt để, ngay cả chuyện mình biết võ công cũng quên, may mà Diệp Linh cũng có võ công bàng thân, đánh bay những kẻ tới gây chuyện.

Lúc Trịnh Bảo Châu được dây cáp kéo lên, vui sướng đến cười hơ hớ giữa không trung: “Ha ha ha ha ha ha ha tôi biết bay, tôi biết bay này~~”

Cao Bác Vân: “….”

Hi vọng lúc sau cô cũng vui sướng như này. 🙂

Trịnh Bảo Châu bay trên trời hai lần, thì cơ bản nắm được bí quyết, lúc này cô chỉ thấy quá đã, cô chính là tuyệt thế cao thủ!

Sau khi bị dây cáp kéo bay cả buổi sáng, Trịnh Bảo Châu hết cười nổi.

Bây giờ cô chỉ thấy ê ẩm khắp mình, người cũng mệt ghê gớm, ngày đông lạnh lẽo, vậy mà cô còn đổ mồ hôi đầy mình.

Thợ trang điểm theo đoàn tận dụng cơ hội chạy tới dặm lại lớp trang điểm cho cô, Trịnh Bảo Châu uống một miệng nước to, cảm giác mình không được nữa rồi: “Đạo diễn Cao, tôi hết nổi rồi, bay bao nhiêu lần thế vẫn chưa được sao?”

Cao Bác Vân ngồi trước máy giám sát nhìn hình ảnh, đầu chẳng thèm ngẩng lên, nói: “Vừa nãy cô còn phấn khởi lắm mà? Bảo trì sự phấn khởi đó đi.”

“…” Vừa nãy không phải cô còn trẻ chưa trải sự đời à! Treo dây cáp kích thích đó, nhưng nó thít đau quá!

“Ok, ăn cơm trước, cảnh này được rồi, chiều tiếp tục.”

“…”

Cảnh diễn buổi chiều còn mệt tâm hơn, buổi sáng chỉ bay qua bay lại rồi lộn nhào, buổi chiều có rất nhiều động tác cần định hình trên không, hơn nữa thầy giáo võ thuật biết cô có nền tảng vũ đạo, đã thiết kế cho cô mấy động tác có độ khó cao, đẹp thì đẹp đó, nhưng đau cũng đau thấu trời…

Đau thì cũng thôi, còn phải khống chế biểu cảm, đọc thoại, muốn để mọi người cảm thấy bạn thân nhẹ như yến, vô cùng thoải mái!

Giờ khắc này Trịnh Bảo Châu gửi lời xin lỗi tới toàn bộ diễn viên cô từng mắng!!

Cô sai rồi!!!

Một ngày quay xong, Trịnh Bảo Châu cảm giác thân thể mình sắp rụng ra hết.

Cô ngồi liệt trên xe về khách sạn, nhìn bọn Mạnh Nhã Hâm không ngừng nhắn tin trong nhóm.

“Nhật ký hôm nay đâu? Ảnh hôm nay đâu? Sao lúc sáng hào hứng gửi cái video treo dây cáp xong là không thấy người đâu nữa!”

Trịnh Bảo Châu: ….Vì người sắp không còn rồi [Cười mỉm]

Trịnh Bảo Châu: Tao bây giờ đang nghĩ, năm đó vì sao tao lại muốn đi lên con đường diễn viên này [Cười mỉm]

Mạnh Nhã Hâm:…ơ kìa, mày bị sao thế?

Trịnh Bảo Châu: Tao bị treo dây cáp cả ngày, bây giờ cả người đau. Giờ tao chỉ muốn đi mát-xa toàn thân thôi [Cười mỉm]

Trịnh Bảo Châu: Rốt cuộc tao cũng biết vì sao diễn viên cổ trang lại gầy thế rồi, vì gầy một tí thì ít đau một tí [Cười mỉm]

Trịnh Bảo Châu: Trước khi tao mặc đai treo cáp, Lâm Tử Khâm còn thân thiết tới truyền thụ kinh nghiệm cho tao, dạy tao lót ít đồ vào sẽ đỡ đau hơn…kết quả vẫn quá là đau, người tao chắc là thâm tím hết rồi [Khóc lớn]

Sầm Đồng Đồng: Trời, quá thảm [Cười chảy nước mắt] ôm ôm, tối mày về khách sạn tự bôi ít thuốc đi, mày có thuốc chưa?

Trịnh Bảo Châu: Lâm Tử Khâm cho tao một ít, anh ấy đúng là người tốt [Khóc lớn]

Mạnh Nhã Hâm: Lâm Tử Khâm được nhắc nhiều nha

Sầm Đồng Đồng: Sao mày không ngẩng lên nhìn tên nhóm cái?

…Mạnh Nhã Hâm trầm mặc.

Trịnh Bảo Châu: Đạo diễn Cao bảo tao quay mấy lần là quen [che mặt] có lẽ là bị dây cáp PUA luôn rồi [che mặt]

Trịnh Bảo Châu gửi câu này xong, Khúc Trực lại nhắn riêng cô.

Khúc Trực: Giờ cậu thấy thế nào?

Trịnh Bảo Châu:?Hóa ra cậu luôn nhìn trộm nha!

Khúc Trực:….

Trịnh Bảo Châu: Tối tôi bôi ít thuốc rồi ngủ một giấc chắc sẽ tốt thôi, hôm nay mệt quá

Khúc Trực: Vậy cậu nghỉ sớm đi, cậu gửi địa chỉ khách sạn cho tôi, tôi đưa cậu ít đồ.

Trịnh Bảo Châu gửi địa chỉ cho anh, lại nằm liệt ra đó bất động. Hiện giờ cô cảm thấy cử động ngón tay đánh chữ thôi cũng mất sức.

Về khách sạn xong Trịnh Bảo Châu kiểm tra người mình một lượt, quả nhiên những chỗ bị thít đều tím hết cả, còn có chỗ bị xước da. Lần đầu tiên cô bị đau như thế là lúc vừa bắt đầu tập múa. Cũng hên lúc trước từng bị như thế, bây giờ cô mới không yếu ớt quá.

Cô tắm một cái, bôi thuốc cho mấy chỗ bị xước da, tự mình mát-xa một lúc, rồi nằm lên giường ngủ luôn.

Ngày hôm sau vẫn có cảnh đánh nhau của cô, nhưng không cần treo dây cáp thời gian dài, phần lớn là đánh đấm trên mặt đất. Lúc nghỉ ngơi cô vẫn ngồi chỗ cũ sưởi mặt trời nhỏ của Lâm Tử Khâm, nhìn Lâm Tử Khâm ở kia treo dây cáp.

Quả nhiên, nhìn người khác lộn mèo trên không thì sướng hơn tự mình lộn mèo trên không.

Trịnh Bảo Châu quay video lại, gửi vào nhóm: “Lâm Tử Khâm treo dây cáp đẹp quá đi mất, động tác gọn gàng xinh đẹp.”

Mạnh Nhã Hâm: Đẹp giai! Hôm nay mày thấy sao rồi?

Trịnh Bảo Châu: Tốt hơn tí, quả nhiên con người sẽ dần chai lì với khổ đau [Giơ ngón cái]

Mạnh Nhã Hâm:….

Đến tối, Trịnh Bảo Châu vẫn ké xe Cao Bác Vân về khách sạn như cũ. Bây giờ cô đã trường kỳ đặt ghế diễn viên với balo trên xe của Cao Bác Vân, lúc xuống xe chỉ mang một cái túi nhỏ.

Khi xuống xe cô lại mang khẩu trang với mũ lên, Cao Bác Vân còn cố ý chòng ghẹo, nói còn chưa hot mà đã bọc kỹ thế.

Nói xong anh ta cũng mang khẩu trang lên.

Vừa vào đại sảnh khách sạn, quản lý sảnh đã nhận ra cô, còn khẽ gọi cô: “Cô Trịnh, bên kia có một vị tiên sinh tìm cô.”

Trịnh Bảo Châu ngơ ngác, nhìn theo hướng cô ấy chỉ. Trên sô pha khu nghỉ chân có một người đàn ông đang ngồi, anh mặc áo khoác dài màu đen, hơi dựa vào sô pha, đôi chân dài tùy ý vắt chéo trước người, trên đầu gối đặt một quyển tạp chí. Anh hơi cúi đầu, lật quyển tạp chí trong tay.

Trịnh Bảo Châu ngẩn ngơ một chút, vì người đó chẳng phải ai khác, mà là Khúc Trực.

Sao anh lại chạy đến đây rồi?

Trịnh Bảo Châu nói một tiếng với quản lý sảnh, rồi đi về phía Khúc Trực: “Khúc Trực, sao cậu tới đây?”

Khúc Trực nghe tiếng cô, quay đầu nhìn cô. Anh khép quyển tạp chí trên tay lại, đứng lên khỏi sô pha: “Chẳng phải đã bảo đưa đồ cho cậu à?”

“??” Trịnh Bảo Châu đầu đầy hỏi chấm, “Gì, ý cậu là tự mình đưa đồ hả?”

“Đương nhiên.”

Trịnh Bảo Châu: “….”

Không phải chứ, sao cậu có thể nói năng hùng hồn thế?

Cao Bác Vân từ đằng sau đi tới, ánh mắt nhìn Khúc Trực đong đầy tò mò: “Anh đây là?”

Trịnh Bảo Châu đáp: “À, là bạn học cũ của tôi.”

Khúc Trực thuận thế nhìn qua Cao Bác Vân, chào hỏi anh ta: “Vị này chắc là đạo diễn Cao? Rất vui được gặp anh.”

“Thật vui, thật vui.” Cao Bác Vân gật đầu với anh, nhìn Trịnh Bảo châu nói với giọng hài hước, “Bạn học cũ của cô đẹp trai thật nhỉ.”

“Ha ha vậy sao?” Trịnh Bảo Châu kéo cánh tay Khúc Trực, đi về phía thang máy, “Tôi lên trước đây.”

Cô nói xong cũng chẳng chờ Cao Bác Vân đáp lại, kéo Khúc Trực đi luôn. Quẹo vào thang máy xong, cô mới thả Khúc Trực ra, đánh giá anh hai lượt: “Chẳng phải cậu bảo đưa đồ cho tôi à? Đồ đâu?”

Khúc Trực há miệng, chuẩn bị nói chuyện, Trịnh Bảo Châu lại tá hỏa nói: “Đừng bảo đồ là bản thân cậu đấy nhé??”

“…” Khúc Trực lặng đi một lát, gật đầu nói: “Lý do của cậu hay đấy, lần sau dùng được.”

Trịnh Bảo Châu: “…”

“Nhưng lần này chắc phải để cậu thất vọng rồi, tôi để đồ trong phòng.”

Trịnh Bảo Châu ngớ ra: “Cậu còn đặt phòng à?”

“Không thì sao?” Khúc Trực liếc cô, “Cậu không định mời tôi qua ở phòng cậu chứ?”

“…” Trịnh Bảo Châu nghẹn họng, “Cậu không đi làm à?”

“Mai là cuối tuần, được nghỉ.”

“….À.”

Cửa tháng máy mở ra, Khúc Trực theo Trịnh Bảo Châu đi vào, ấn tầng mình ở: “Đến phòng tôi lấy đồ trước nhé.”

“Ừ.” Trịnh Bảo Châu ngửa đầu nhìn anh một cái, “Cậu mang những gì thế?”

“Có đồ ăn với cả thuốc bôi.” Khúc Trực nói, rũ mắt nhìn cô, “Không phải cậu bảo muốn mát-xa à?”

“?” Trịnh Bảo Châu dùng ánh mắt biểu đạt nghi vấn, “Cho nên? Đừng bảo tôi là cậu có cả ngón nghề này nhé?”

Khúc Trực đáp: “Tay nghề của tôi lần trước chả phải cậu đã thể nghiệm rồi sao?”

Anh vừa dứt lời, cửa thang máy “Đinh” một cái mở ra, hai người trẻ tuổi đứng ở cửa, nhìn họ với ánh mắt ái muội.

“…” Trịnh Bảo Châu lại lấy một cái khẩu trang trong túi mình ra, đưa cho Khúc Trực, “Cậu cũng đeo đi.”