Tô Minh Hỉ hôm nay chuẩn bị một bàn đồ ăn lớn, gà vịt thịt cá có hết, Trịnh Bảo Châu ăn không ít, nhưng tối luộc sủi cảo xong, cô vẫn bưng đĩa chấm ngồi trước bàn, chấm từng cái ăn.
Khúc Trực ngồi ở cạnh cô, vừa cắn một miếng sủi cảo, sặc mặt đổi ngay. Anh bỏ sủi vào trong bát, dùng đũa tách ra, trong nhân sủi cảo lộ ra một đồng xu.
Tô Minh Hỉ thấy thế, vui vẻ nói với anh: “Xem ra sang năm Tiểu Khúc sẽ phát tài.”
Trịnh Bảo Châu trề môi, thèm thuồng nhìn đồng xu của Khúc Trực. Khúc Trực phát hiện ánh mắt cô, liếc sang cô một cái: “Muốn à?”
“…… Cậu đắc ý cái gì!”
“……” Khúc Trực có phần cạn lời, “Ý tôi là, cậu muốn thì cho cậu đồng xu này.”
“Lúc cậu cướp nhà với tôi đâu có thái độ này.” Trịnh Bảo Châu liếc anh, Khúc Trực vừa thấy là biết đã quen thói giả làm người tốt trước mặt mẹ cô!
Chuyện căn nhà Khúc Trực không cách nào phản bác, đành mím môi im lặng. Tô Minh Hỉ thật ra lại thấy hứng thú với nhà của anh: “Dì nghe Bảo Châu nói cháu mua căn chóp, đã bắt đầu sửa sang chưa?”
“Dạ, nhưng cháu rất ít khi qua, toàn là quản lý hạng mục trông giúp.”
“Thế sao được, việc sửa sang nhà cửa này nước sâu lắm, mỗi hạng mục làm xong đều phải nghiệm thu kỹ mới được.”
Khúc Trực nghĩ nghĩ, gật đầu nói: “Vâng, vừa lúc Tết có mấy ngày nghỉ, nhân dịp này cháu qua nhìn xem.”
Tô Minh Hỉ nói: “Cháu đem Bảo Châu đi cùng này, nó sửa nhà nhiều lần rồi, có nhiều kinh nghiệm mặt này.”
Khúc Trực thuận thế nhìn sang Trịnh Bảo Châu, như dò hỏi cô có bằng lòng đi với anh không. Trịnh Bảo Châu không có phản ứng, Khúc Trực trầm ngâm một lát, rồi hỏi: “Cậu thật sự không cần xu hả?”
“Không cần, tôi muốn tự ăn ra cơ!” Tổng cộng có hai miếng sủi cảo bao tiền xu, cái còn lại ắt phải vào tay cô!
Trịnh Bảo Châu khi nhỏ để ăn được tiền xu, còn chuyên nghiên cứu miếng sủi cảo bao tiền xu có gì khác những miếng sủi cảo còn lại, dần dà, cô thật sự luyện ra cặp mắt rất tinh. Cô quan sát kỹ trong mâm, thi thoảng còn cầm đũa chung chọc chọc lên sủi cảo, sau một lát, cô khóa mục tiêu, dùng đũa gắp lên.
Người trên bàn đều nhìn cô chằm chằm, như chờ nghiệm chứng một loạt hành động của cô có tác dụng không. Trịnh Bảo Châu thật cẩn thận cắn một miếng lên sủi cảo, sau đó cảm thấy có gì đó cộm vào răng.
“Ưm!” Cô cắn nhẹ, cắn đồng xu từ miếng sủi cảo ra.
“Hì hì, nhìn thấy không?” Trịnh Bảo Châu lấy đồng xu ra khỏi miệng, để trên khăn giấy xoa xoa, “Tôi đã nói tự tôi có thể ăn được.”
Tô Minh Hỉ bên đối diện cười một tiếng: “Sao mà không cho được, từ nhỏ đến lớn, con giỏi nhất là tìm mấy thứ này, đồ gì lấp lánh thì giấu kỹ đến đâu con cũng mò ra được.”
Khúc Trực nghe được câu này, cũng cười khẽ một tiếng, Trịnh Bảo Châu đúng là Niffler hình người.
Trịnh Bảo Châu nhướng mày, vui vẻ tiếp nhận lời khen này. Cô bưng di động ở cạnh lên, nhìn thấy trong nhóm “Cả nhà thương nhau”, đêm nay có không ít tin nhắn.
Thầm nghĩ không chừng mọi người phát bao lì xì trong đó, cô nhanh nhẹn ấn vào.
Chị họ cả liên tục gửi rất nhiều nhãn dán, các cụ có lẽ không nhận ra, nhưng Trịnh Bảo Châu nhìn kiểu cách này, liền đoán ra chị ấy đang cố tình spam.
Ý, phía trên đã gửi cái gì không muốn cho người khác biết? Để cô xem thử xem.
Cô kiên nhẫn lội tin nhắn phía trên, sau đó nhìn thấy tin nhắn đầu tin mà chị ho cả đã nhắn trong nhóm.
Chị họ cả: Dì nhỏ dì đóng phim truyền hình với Lâm Tử Khâm à?!!! [ hình ảnh ]
Trịnh Bảo Châu nhìn thấy bức ảnh kia, suýt thì tim ngừng đập, đó ảnh tải trực tiếp từ Weibo xuống, còn mang theo dấu mờ《 Tân Nguyệt Vấn Tâm Kiếm 》. Mà bên cạnh cô gái áo trắng trên hình có viết “Trịnh Bảo Châu vai Diệp Linh”.
Bức ảnh tạo hình này còn đẹp hơn so với cái lúc trước Cao Bác Vân gửi cho cô, nhưng bây giờ căn bản chẳng còn lòng dạ đâu để thưởng thức vẻ đẹp của mình.
Đoàn phim bỗng đột nhiên đăng ảnh tạo hình! Lại gồm cả cô nữa!
Dưới tin nhắn này không có ai tiếp chuyện, mấy tin tiếp theo vẫn là của chị họ cả.
Chị họ cả: Ngại quá lúc nãy Dao Dao cầm di động cháu chơi.
Vì tin nhắn đã gửi đi mấy phút, không thu hồi được, chị họ vì chữa cháy, đành liên tục gửi nhãn dán trong nhóm, đẩy tin lên trên.
Có thể thấy chị ấy rất cố gắng.
Nhưng đã qua vài phút, chắc chắn là có người khác thấy!
“Trịnh Bảo Châu!” Tô Minh Hỉ ở đối diện bỗng đề cao âm lượng kêu Trịnh Bảo Châu một tiếng, khiến Trịnh Bảo Châu sợ tới nỗi xém nữa quăng cả điện thoại. Cô chột dạ khóa điện thoại, cực kỳ vô tội nhìn Tô Minh Hỉ: “Gì ạ?”
“Tự con xem, cậu con vừa gửi cho mẹ!” Tô Minh Hỉ ném di động của mình lên bàn, trên màn hình là một hình ảnh phóng to, rõ rành rành là bức ảnh tạo hình mà Trịnh Bảo Châu mới xem kia.
Khúc Trực và bố Trịnh cũng thò lại gần nhìn màn hình di động, sau đó sắc mặt hai người đều thay đổi.
Bố Trịnh hơi nhíu mày, nhìn Trịnh Bảo Châu: “Bảo Châu, con đi đóng phim?”
“…… Ha ha.” Trịnh Bảo Châu cười ngượng hai tiếng, “Cô này đúng là giống con thật ha.”
“Mày còn giả vờ gì nữa! Bên cạnh còn viết tên của mày đấy!”
Trịnh Bảo Châu bị Tô Minh Hỉ quát cho run rẩy, lập tức nhớ lại năm lớp 3 tiểu học, bị Tô Minh Hỉ đuổi theo đánh trước cổng trường.
Di động cô để trên bàn kêu liền ba tiếng, đều là tin chị họ cả nhắn cho cô. Cô nghĩ chắc chị ấy muốn nhắc cô có biến, trốn nhanh, nhưng đã muộn rồi!
Cô không dám đưa tay đi cầm di động, chỉ chú ý vào mẹ cô ở đối diện đang có thể bùng nổ bất cứ lúc nào.
“Mày……” Tô Minh Hỉ mới vừa bật ra một tiếng, Trịnh Bảo Châu đã kéo Khúc Trực ra chắn trước mặt.
“Mẹ ơi có chuyện từ từ nói, Tết nhất đừng kích động.” Cô trốn sau lưng Khúc Trực, mau mắn nói xong câu này lại rụt về. Tô Minh Hỉ ở đối diện vươn người nhìn với qua, tức giận đập mạnh lên bàn: “Mày đi ra cho tao, đừng có trốn sau lưng Khúc Trực. Phim mày còn dám đóng, lúc này sợ cái gì, hả?”
Nói đoạn bà vòng qua bàn, muốn đi bắt Trịnh Bảo Châu, Trịnh Bảo Châu túm Khúc Trực không buông, làm như cái khiên che chắn trước người: “Mẹ mẹ mẹ mẹ đừng làm bậy!”
Khúc Trực khẽ nhấp môi, mở miệng nói: “Dì Tô, có gì ngồi xuống từ từ nói, dì đừng kích động quá.”
“Dì không kích động được sao, nó đã đóng cả phim rồi!” Tô Minh Hỉ nói, lại liếc Khúc Trực một cái, như đã nhận ra điều gì, “Khúc Trực, có phải cháu đã sớm biết không?”
“Hay lắm, bay giờ cháu cũng giúp nó gạt dì!” Tô Minh Hỉ quả thực giận càng thêm giạn, “Khúc Trực, năm đó Bảo Châu ở viết nữ minh tinh trên bài tập làm văn, chính cháu nói trước cho dì. Giờ hai đứa trưởng thành, sao cháu lại xoay ngược đi giúp nó gạt người khác!”
“……” Khúc Trực nói, “Dì Tô, cháu không muốn gạt dì, chuyện khi nhỏ thật ra là cháu sai.”
“Cháu bây giờ mới là sai!”
“……” Khúc Trực hiện tại xem như cảm nhận được tâm tình của Trịnh Bảo Châu năm đó, khó trách cô ấy ghim mình nhiều năm như vậy, dì Tô giận lên, là dọa người thật.
“Khúc Trực, việc này không liên quan đến cháu, việc cháu giúp nó gạt dì dì cũng không tính toán, giờ cháu tránh ra, dì từ từ tâm sự với Trịnh Bảo Châu.”
“Đừng đừng đừng.” Trịnh Bảo Châu túm chặt quần áo của Khúc Trực, như đang túm cọng rơm cứu mạng. Khúc Trực quay đầu nhìn cô một cái, vẫn chắn trước mặt cô, không lùi nửa bước: “Dì Tô, cháu biết đây việc nhà của mọi người, người ngoài như cháu vốn không nên lắm miệng. Nhưng cháu và Trịnh Bảo Châu lớn lên từ bé với nhau, cháu hy vọng cậu ấy có thể làm chuyện mình thích, thực hiện lý tưởng của mình.”
Trịnh Bảo Châu ngước mắt nhìn Khúc Trực, trong ánh mắt mang theo điểm kinh ngạc.
Cô không nghĩ Khúc Trực sẽ nói như vậy.
Động tác của Tô Minh Hỉ cũng dừng một chút, miệng bà mím chặt rồi buông ra, cuối cùng nhìn Khúc Trực nói: “Dì cũng hy vọng nó làm chuyện mình thích, nhưng đóng phim thì không được! Trên đời nhiều chuyện có thể làm như thế, sao nó cứ nhất quyết phải đóng phim? Lùi một vạn bước mà nói, cho dù dì đồng ý, ông ngoại bà ngoại của nó có thể đồng ý sao! Trịnh Bảo Châu, bà ngoại mày lớn tuổi, nếu bà nhìn thấy bức hình này, mày đoán bà có thể bị mày chọc giận ra mệnh hệ gì không hả!”
Trịnh Bảo Châu dò cái đầu từ phía sau Khúc Trực ra, nhìn mẹ mình nói: “Cho nên mọi người tuyệt đối đừng đưa cho bà ngoại xem á!”
“…… Mày còn cãi lý phải không?” Tô Minh Hỉ xắn tay áo lên, lại tiếp tục đi bắt Trịnh Bảo Châu, “Mày đi ra cho tao!”
“Khúc Trực, chúng ta đi!” Trịnh Bảo Châu nhanh như chớp vươn tay tóm di động của mình, sau đó kéo Khúc Trực tới gần cửa, mở cửa xông ra ngoài!
Động tác lưu loát như nước chảy mây trôi.
Cô kéo Khúc Trực một hơi chạy xuống lầu, mới dừng lại vừa th.ở dốc vừa quay đầu nhìn lên trên lầu: “Hình như mẹ tôi không đuổi theo, tạm thời an toàn.”
Khúc Trực đứng cạnh cô, tim cũng đập nhanh chút chút. Anh nhẹ nhàng thở ra một hơi, nhìn Trịnh Bảo Châu nói: “Kế tiếp làm sao giờ? Không thể cứ trốn dì Tô mãi được.”
Trịnh Bảo Châu nói: “Giờ bà ấy đang nổi nóng, chúng ta chờ bà ấy bình tĩnh một chút, rồi tìm bà ấy nói chuyện.”
Khúc Trực nhạy bén bắt được trọng điểm: “Chúng ta?”
Trịnh Bảo Châu ho nhẹ một tiếng, khẽ nhếch cằm nhìn anh: “Có cậu ở đó, mẹ tôi sẽ không mắng ác lắm.”
“…… Tôi thì không thấy vậy.” Vừa rồi anh đã sâu sắc cảm nhận được uy lực của dì Tô.
“Ài tôi không lấy túi rồi.” Chìa khóa xe của Trịnh Bảo Châu để trong túi, giờ cũng không có cách tự lái xe về, “May mà tôi lanh trí, còn cướp điện thoại về, nếu không bây giờ đúng là một bước khó đi.”
Cô mở ra app gọi xe, hỏi Khúc Trực bên cạnh: “Tối nay cậu ở bên này, hay là về khách sạn?”
Khúc Trực thấy cô chuẩn bị gọi xe, liền nói: “Cậu phải về à? Không thì tối nay cậu ở nhà tôi đi, ngày mai chờ dì Tô hết giận, cậu lại từ từ nói chuyện với dì ấy.”
Đầu ngón tay Trịnh Bảo Châu khựng lại, ngước mắt nhìn Khúc Trực. Khúc Trực bị cô nhìn bỗng dưng thấy hơi chột dạ, anh ho nhẹ một tiếng, tránh ánh mắt cô: “Nhà tôi có hai phòng, cậu có thể ngủ phòng tôi, tôi ngủ phòng bố mẹ.”
Nghĩ nghĩ, anh lại bổ sung một câu: “Cửa phòng có thể khóa trái.”
“……” Trịnh Bảo Châu cất di động, nhìn anh nói, “Tôi đang nghĩ, nhà cậu lâu không ai ở vậy, có phải sẽ phủ bụi dày lắm không?”
“Không.” Khúc Trực nói, “Trong nhà có làm vệ sinh định kỳ, trước tết vừa làm một lần.”
“Ờ… Vậy được rồi.” Trịnh Bảo Châu gật đầu, đi theo Khúc Trực về tòa của anh. Bóng hai người bị kéo dài bởi ánh đèn đường, tiếng Trịnh Bảo Châu khe khẽ vang bên tai Khúc Trực: “Vậy ở nhà cậu có gì ăn không?”
“…… Vừa nãy cậu còn chưa ăn no à?”
“…… Ý cậu bảo tôi ăn nhiều quá hả.”
Khúc Trực im lặng hai giây, rồi nói: “Vậy mình đi mua ít đồ ăn trước, không biết quầy bán quà vặt cạnh nhà có mở cửa không.”
Thật may mắn, vào cái đêm giao thừa cả nhà đoàn viên này, quầy bán quà vặt còn mở cửa buôn bán. Chú Lưu chủ quầy cũng ở trong tiểu khu, vẫn trông cửa hàng này, chớp mắt đã qua mười mấy năm.
Khúc Trực và Trịnh Bảo Châu đi qua, chú Lưu nhận ra họ ngay: “Là Khúc Trực và Trịnh Bảo Châu phỏng? Về nhà ăn tết hả?”
“Vâng.” Trịnh Bảo Châu cười chào hỏi ông, chọn mấy chai bia trên quầy. Khúc Trực thấy cô chỉ lấy rượu, lại chọn mấy túi snack, cùng để lên quầy thu ngân tính tiền.
Chú Lưu vừa quét mã, vừa trêu ghẹo bọn họ: “Hai đứa quan hệ tốt ghê, nhiều năm như vậy, còn đi mua đồ cùng nhau.”
Trịnh Bảo Châu: “……”
Chú Lưu, chú đừng ra vẻ chưa từng thấy bọn cháu cãi nhau.
“Để tôi.” Khúc Trực lấy di động, quét mã QR trả tiền. Trịnh Bảo Châu vào lúc này, mới nhận ra Khúc Trực không mặc áo khoác, chỉ mặc cái áo len mỏng, đã bị cô kéo xuống.
“Quần áo của cậu còn ở nhà tôi.” Cô nói một câu.
Khúc Trực gật đầu, nói: “Ngày mai đi lấy thôi.”
Trịnh Bảo Châu không nói nữa, theo anh lên lầu. Trong nhà Khúc Trực quả nhiên có làm vệ sinh định kỳ, vô cùng sạch sẽ ngăn nắp. Anh cầm đôi dép lê đưa Trịnh Bảo Châu, sau đó mở điều hòa mở trong phòng lên.
Trịnh Bảo Châu đi tới ngồi lên sô pha, cầm một lon bia mở ra uống một ngụm. Khúc Trực biết tâm trạng cô không tốt, cũng đến sô pha ngồi xuống, lấy một lon bia.
Trịnh Bảo Châu thấy anh kéo nắp bia, có chút bất ngờ nói: “Tôi tưởng là cậu ghét nhậu nhẹt.”
“Phải xem là uống với ai.”
Trịnh Bảo Châu tim đập nhanh một nhịp, sau đó cô thấy Khúc Trực ngửa đầu, hớp nhẹ một ngụm bia nơi tay.
“Vừa nãy cảm ơn cậu nhé.” Trịnh Bảo Châu bưng lon bia uống thêm một ngụm, nói cảm ơn Khúc Trực, “Đêm giao đang đẹp, kết quả lại um xùm thành như vậy.”
Khúc Trực nói: “Không sao, nếu dì Tô không gọi tôi, ta cũng có một mình.”
Khúc Trực cũng cong môi theo, hai người đều an tĩnh một chốc, Trịnh Bảo Châu lại mở lời: “Vừa rồi cậu nói hy vọng tôi làm chuyện mình thích, thực hiện lý tưởng của mình, nói thật tôi rất bất ngờ. Mặc cho cậu nói thật hay không, tôi vẫn rất cảm động.”
“Tôi nói thật lòng.” Khúc Trực nhìn cô, “Cậu và dì nhỏ của cậu là hai người, cậu có quyền theo đuổi cuộc sống mình muốn.”
Trịnh Bảo Châu mím môi, nhìn chằm chằm lon bia trong tay: “Hồi lớp 12, tôi cũng nghĩ như thế, cho nên lúc ấy tôi mới đặc biệt to gan đăng ký khối văn thể. Sau đó bà ngoại tôi giả vờ vào viện, gần như cả nhà đều hành động, tôi mới biết tôi đã quá ngây thơ. Bọn họ còn để ý chuyện này hơn tôi tưởng tượng. Tôi cho rằng bây giờ mình đã trưởng thành, chuyện của dì nhỏ cũng qua đi lâu rồi, bọn họ sẽ thoáng hơn chút, kết quả vẫn giống nhau. Mẹ tôi nói đúng, nếu bà ngoại tôi biết, không chừng lần này sẽ bị chọc giận vào ICU thật.”
“Không nghiêm trọng thế đâu.” Khúc Trực lần đầu tiên thấy Trịnh Bảo Châu như thế này, có phần không biết an ủi cô thế nào, “Tôi nghe dì Tô, người bà ngoại cậu rất cứng cáp.”
Trịnh Bảo Châu cười một tiếng, nâng tay uống một ngụm bia: “Cậu đúng là không biết an ủi người khác.”
Khúc Trực: “……”
“Nhưng bà ngoại tôi đúng là cứng cáp thật, nghe nói lần trước còn muốn đi làm tì nh nguyện viên cộng đồng, người ta thấy bà lớn tuổi không cho bà tham gia, bà còn ầm ĩ với người ta cơ mà.”
Khúc Trực vân vê lon bia trong tay, nhìn cô bảoi: “Cho nên chuyện có thể không tệ như cậu nghĩ, ngày mai nói chuyện tử tế với dì Tô trước đã.”
Ở nhà Trịnh Bảo Châu, Tô Minh Hỉ hẵng còn ngồi trên sô pha xem ảnh quảng bá của《 Tân Nguyệt Vấn Tâm Kiếm. Bà tìm được Weibo, thấy được bình luận của mọi người. Đây là bộ IP võ hiệp kinh điển, vốn đã tự mang lưu lượng, hơn nữa nam chính là sao nam đang nổi, nữ chính là tiểu hoa từng có rating cao, độ chú ý đương nhiên cực cao.
Ngoại trừ nam nữ chính, còn có một số vai phụ quan trọng, đều có fans của mình, trong số họ chỉ có Trịnh Bảo Châu là một người mới toanh, ngay cả Weibo cũng không có.
Nhưng dù ở giữa trận máu tanh mưa gió ấy, cũng có dân mạng chú ý tới con bé, còn cho nó một top bình luận, vậy mà cũng chiếm được vị trí cuối của bình luận hot.
“Em ngồi đó xem cả buổi, đang xem gì thế?” Bố Trịnh hút xong một điếu thuốc ngoài ban công, trở vào phòng khách. Tô Minh Hỉ ghét bỏ dịch ra bên rìa, nói với ông mà đầu chẳng thèm ngẩng lên: “Đang xem dân mạng bình luận Bảo Châu.”
“Ồ? Bọn họ nói gì?” Bố Trịnh cũng có chút tò mò.
Tô Minh Hỉ nói: “Đều là khen nó xinh đẹp có linh khí, còn có người bảo nó mở Weibo.”
Bố Trịnh nói: “Đương nhiên, Bảo Châu của chúng ta từ nhỏ đã xinh đẹp.”
“Chính vì nó đẹp quá.” Tô Minh Hỉ thở dài, “Nếu nó không đẹp như thế, không chừng cũng không muốn làm nữ minh tinh đến vậy.”
Bố Trịnh ngồi đó không nói, Tô Minh Hỉ lại ấn mở ảnh tạo hình của Trịnh Bảo Châu, phóng to lên nhìn: “Con bé thật sự rất giống Minh Mỹ.”
Tô Minh Mỹ đã từng là niềm kiêu hãnh của họ, vì trong nhà ra một đại minh tinh, rất nhiều thân thích quăng tám sào chẳng đến, chả có việc gì mà cứ tới bắt quàng làm họ. Bản thân Tô Minh Mỹ cũng có linh khí, quay phim nào phim đó đoạt giải, trước kia mỗi lần phim của em ấy chiếu, nhà họ đều đi xem buổi chiếu ra mắt.
Nhưng từ sau khi em ấy tự sát, tất cả đều thay đổi.