Không Thể Thành Người Yêu

Chương 49: Sau khi lớn lên, cháu mới biết



Trong phòng bệnh không khí cũng căng thẳng theo, mọi người nhìn bà ngoại trên giường bệnh, tạm thời không ai nói chuyện.

Không khí an tĩnh đến áp lực, ai cũng nói lúc Tô Minh Hỉ tức giận rất ghê gớm, lại không biết cái ghê gớm của bà đều di truyền từ bà ngoại của Trịnh Bảo Châu.

Tô Minh Hỉ nhìn Trịnh Bảo Châu đang đứng ở kia, do dự một chút, vẫn đi khuyên mẹ mình: “Mẹ, mẹ đừng giận, giận hỏng người thì không đáng. Hơn nữa Dao Dao còn ở đây, đừng làm con bé sợ.”

Bà ngoại thương cháu, thu lửa giận, đổi sang tông giọng hết sức bình tĩnh nói với Trịnh Bảo Châu: “Bảo Châu, bộ phim con quay rồi thì thôi, bà cũng không truy cứu nữa, nhưng sau này cháu không được đóng phim nữa.”

Tô Minh Hỉ nói: “Con cũng nói với nó như thế, nhưng con bé một chốc một lát còn chưa thông, mẹ cho nó ít thời gian……”

“Con đúng là không thông được.” Trịnh Bảo Châu khẽ nắm chặt bàn tay đang đặt bên người, nhìn bà ngoại ngồi dựa trên giường bệnh, “Bà ngoại, cháu biết bà vẫn luôn thương cháu, khi nhỏ mỗi lần con phá phách, mẹ muốn mắng con, bà cũng che chở cháu. Nhưng duy có chuyện của dì nhỏ là cháu không rõ, lúc dì ấy mới mất, mọi người rất khó thoát khỏi nỗi đau, đây là việc thường tình của con người, cháu hoàn toàn hiểu, Nhưng chuyện này đã qua gần 20 năm! 20 năm, thời gian của mọi người cứ như dừng lại ở ngày dì mất vậy, vĩnh viễn không thoát ra được, đây là bình thường sao?! Mọi người cất hết đồ vật của dì, mọi người không cho ai trong nhà bàn tán về minh tinh, càng không cho cháu làm minh tinh, mọi người hủy diệt mọi dấu vết của dì trên đời, như vậy mọi người sẽ có thể thoải mái hơn sao?”

“Bảo Châu, con biết mình đang nói gì không?” Tô Minh Hỉ lạnh giọng cắt ngang.

Trịnh Bảo Châu quay đầu nhìn bà: “Mẹ, mẹ từng nặn mụn chưa? Nếu mụn sinh mủ, chỉ có nặn mủ ra, nó mới có thể liền lại, đạo lý này mọi người rõ ràng đều hiểu, nhưng mọi người đều không muốn làm. Con thấy không phải con có vấn đề, mà là mọi người có vấn đề!”

“Đủ rồi!” Lần này là bác trai của Trịnh Bảo Châu lên tiếng chặn cô, “Bảo Châu, cháu càng nói càng lố! Bác thấy mẹ cháu bình thường chiều cháu quá rồi!”

Trịnh Bảo Châu thuận thế nhìn ông, tuy ngực hơi phập phồng, nhưng vẫn không có nửa phần nhượng bộ: “Bác, bác là con cả trong nhà, cháu biết lúc trước ông ngoại bà ngoại bận công tác, mẹ cháu với dì nhỏ phần lớn thời gian đều là bác trông. Khi còn nhỏ cháu luôn cảm thấy bác rất lợi hại, giống như một siêu nhân, khó khăn gì cũng không sợ. Khi nhỏ cháu cực kỳ muốn lớn lên thật nhanh, cháu cho rằng đợi cháu thành người lớn, cháu cũng có thể giống bác, sẽ không còn khó khăn nào có thể ngăn cháu. Nhưng sau khi lớn lên cháu mới phát hiện, kỳ thật người lớn không hề dũng cảm, người lớn cũng sẽ sợ hãi cũng sẽ trốn tránh, người lớn cũng sẽ yếu đuối như một đứa trẻ.”

Trịnh Bảo Châu nói những lời này, không biết khi nào mặt đã đẫm nước mắt, ngay cả người rắn rỏi như bác trai cũng đỏ hốc mắt. Môi ông mím thẳng, dù trong lòng suy nghĩ trào dâng, nhưng ông không thể thốt ra được từ nào.

Bà ngoại trên giường bệnh quay đi lau khóe mắt, rồi lần nữa nhìn Trịnh Bảo Châu: “Bảo Châu, cháu thấy mọi người không cho cháu đi đóng phim, chỉ vì sợ nhớ tới Minh Mỹ sao? Chuyện đó xác thật là nỗi đau vĩnh viễn trong lòng bọn bà, nhưng mọi người càng lo lắng, là cháu sẽ thành ra như Minh Mỹ, đắm chìm trong phim chẳng phân biệt được đâu là hiện thực.”

“Bà ngoại, cháu và dì nhỏ là hai người khác nhau, lựa chọn của dì ấy không có nghĩa cũng là lựa chọn của cháu.” Trịnh Bảo Châu giơ tay lau nước mắt trên mặt, cũng nhìn về phía bà ngoại cô, “Cháu rất sợ chết, thế giới này còn có nhiều thứ đẹp đẽ như vậy, cháu luyến tiếc.”

“Vậy cháu thấy Minh Mỹ bỏ được sao!” Bà ngoại rốt cuộc cũng không cầm được cảm xúc, nói với chút kích động, “Minh Mỹ nó cũng từng là một đứa yêu đời, sôi nổi đến vậy! Trước khi nó xảy ra chuyện, ai cũng chưa từng nghĩ nó sẽ làm như thế……”

Bà ngoại nói đến đó, đã nghẹn ngào không ra tiếng, Tô Minh Hỉ thấy thế vội vàng tiến lên vỗ nhẹ lưng bà, giúp bà hít thở: “Mẹ, mẹ đừng kích động, chú ý thân thể.”

Hốc mắt bà cũng phiếm hồng, hơi trách cứ nhìn Trịnh Bảo Châu một cái: “Bảo Châu, chuyện này hôm nay chúng ta không nói nữa, có phải con thật sự phải làm bà ngoại giận ra mệnh hệ gì, con mới vừa lòng?”

Trịnh Bảo Châu đứng tại chỗ không nói nữa, bà ngoại đã giận thành như vậy, cô cũng không muốn bà xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

Khúc Trực rút khăn giấy trên cái bàn cạnh đó, nhìn Trịnh Bảo Châu muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn im lặng đưa khăn giấy cho cô. Trịnh Bảo Châu tiếp nhận, yên lặng xoa nước mắt trên mặt, Dao Dao ngửa đầu nhìn cô, đột nhiên “Oa” một tiếng khóc ra.

Người trong phòng giật nảy mình, tới tấp nhìn về phía con bé. Cảm xúc của trẻ con luôn khá mẫn cảm, Tô Minh Hỉ lo lắng vừa rồi mọi người cãi nhau dọa đến nó, nhẹ giọng vỗ về: “Dao Dao sao rồi? Không khóc nhé, chúng ta về nhà ngay giờ được không?”

“Không.” Dao Dao khóc thút thít nói, chạy đến trước mặt Trịnh Bảo Châu ôm chặt chân cô, “Sao mọi người cứ bắt nạt dì họ, mọi người nhiều người bắt nạt một mình dì, dì thật đáng thương, ô oa ——”

Dao Dao khóc long trời lở đất, Trịnh Bảo Châu lau khô nước mắt trên mặt, khom lưng bế con bé lên: “Dao Dao không khóc, dì không sao.”

“Dì rõ ràng đều khóc đỏ cả mắt.” Dao Dao ôm cổ cô, khóc nổi cả bong bóng mũi. Bác gái của Trịnh Bảo Châu thấy thế, vội vàng dỗ: “Dao Dao, lại đây với bà ngoại nào. Mọi người không bắt nạt dì họ đâu, mọi người vì tốt cho dì thôi.”

Dao Dao nhìn bà ngoại mình, vẫn ôm cổ Trịnh Bảo Châu không buông, khóc thút thít chỉ trích bọn họ: “Mẹ đã nói với con rồi, mọi người không thích dì đi đóng phim, nói nếu dì đóng phim mọi người sẽ đau lòng, nhưng nếu không đóng phim thì dì sẽ đau lòng. Mọi người rõ ràng là để mình khỏi đau lòng, còn nói vì tốt cho dì!”

Giọng trẻ con mang theo tiếng nức nở không có tí lực uy hiếp nào, nhưng sau khi con bé nói xong lời này, phòng bệnh lại yên lặng lần nữa. Cuối cùng bác trai nhìn về phía mẹ Dao Dao ở bên cạnh, mở lời trước: “Tô Giai Oánh, vợ chồng hai đứa bình thường dạy Dao Dao như vậy sao?”

Chị họ cả đột nhiên bị điểm danh, bả vai cũng hơi run lên, chị nhìn bố mình một cái, cuối cùng đứng vào cạnh Trịnh Bảo Châu: “Bố, con thấy Bảo Châu nói không sai, năm đó mọi người giả bệnh lừa Bảo Châu, làm nó bỏ thi nghệ thuật, lòng con thật ra là không tán thành, nhưng con không dám nói. Mấy năm nay con vẫn luôn thấy rất xin lỗi Bảo Châu, con biết mọi người có lo lắng của mọi người, nhưng như Bảo Châu nói đấy, chuyện của cô Minh Mỹ đã qua 20 năm, đến lúc mọi người phải thoát ra rồi.”

Bác trai của Trịnh Bảo Châu lại mím chặt miệng hơn, bác gái vội vàng ở cạnh hoà giải: “Giai Oánh, con biết chuyện này rất phức tạp……”

“Chuyện này thật ra không phức tạp chút nào.” Tô Giai Oánh không đợi bà nói hết, liền chuyển ánh mắt lên giường bệnh, “Bà nội, mọi người không muốn để Bảo Châu đóng phim như vậy, không ngoài hai nguyên nhân, thứ nhất, mọi người không muốn thấy bóng dáng cô Minh Mỹ trên người em ấy. Có đôi khi con cũng thấy Bảo Châu rất giống cô Minh Mỹ, nếu em ấy cũng trở thành một đại minh tinh, con nhất định sẽ nhớ tới cô Minh Mỹ khi nhìn em ấy. Nhưng đấy hẳn là khó khăn mà ta phải khắc phục, chứ không phải trực tiếp bắt Bảo Châu trả giá. Lâu vậy rồi, chuyện của cô Minh Mỹ chúng ta hẳn nên buông bỏ, nếu dì còn sống, cũng sẽ không muốn thấy chúng ta cứ mãi như vậy. Thứ hai, chính là như bà nội nói, sợ Bảo Châu sẽ theo đi theo đường của cô Minh Mỹ. Nếu thật sự vì không thoát vai diễn, phân không rõ hiện thực và phim, như vậy nó thật ra là một loại bệnh tâm lý, có thể khám bác sĩ tâm lý để tư vấn và chạy chữa. Trùng hợp, Khiếu Chu vừa khéo là bác sĩ tâm lý.”

Khiếu Chu mà chị nhắc tới, chính là chồng chị, bố của Dao Dao. Tô Giai Oánh nói xong một tràng, ánh mắt mọi  người đều rơi trên người Khiếu Chu.

Khiếu Chu cảm thấy áp lực rất lớn.

Bác trai của Trịnh Bảo Châu nhìn anh: “Khiếu Chu, con thấy thế nào?”

“……” Một bên là bố vợ, một bên là vợ, anh ta không muốn đắc tội ai cả, nhưng anh không thể không lựa chọn, “Bố, Giai Oánh nói không sai, cái này đúng là một loại bệnh tâm lý. Diễn viên hoặc nhiều hoặc ít đều sẽ xuất hiện tình trạng này, tình huống nhẹ người ta có thể tự khai thông là được, nếu nghiêm trọng hơn, có thể xin giúp đỡ từ bác sĩ tâm lý. Đây không phải bệnh nan y, có thể chữa trị.”

Sau khi anh nói xong, bà ngoại  trên giường bệnh bỗng cười lạnh một tiếng: “Hay lắm, hôm nay bà coi như biết, thanh niên trong nhà ta, không đứa nào là đèn cạn dầu. Mấy đứa không hổ là nhân tài được học đại học, nói chuyện cũng ra gì và này nọ lắm. Hoá ra chúng tôi bỏ tiền bỏ sức nuôi dạy anh chị, là để hôm nay anh chị dạy lại chúng tôi?”

Mấy đứa nhỏ không lên tiếng nữa, ánh mắt của bà ngoại dừng trên người Khúc Trực, nhìn anh hỏi: “Khúc Trực, cháu là người bằng cấp cao nhất ở đây, cháu nói xem chúng nó nói đúng không?”

Khúc Trực giật giật khóe miệng, còn chưa lên tiếng, Tô Minh Hỉ đã ở bên nói với bà ngoại của Trịnh Bảo Châu: “Mẹ, mẹ không cần hỏi nó, nó đã ở nhà làm công tác tư tưởng cho con cả buổi sáng.”

Nếu không phải bà ngoại Trịnh Bảo Châu đột nhiên xảy ra chuyện, nói không chừng bà đã bị anh thuyết phục.

“……” Khúc Trực thu lại những gì chưa kịp nói.

Bệnh nhân giường bên cạnh tản bộ xong về, vừa vào phòng bệnh đã bị bộ sậu trong phòng làm chấn động. Người phụ nữ chần chờ đứng ở cửa nhìn, xấu hổ cười cười với họ: “Mọi người là…… đang họp gia đình à? Có lẽ tôi nên tản bộ thêm vòng nữa thì hơn?”

“……” Bà ngoại vịn Tô Minh Hỉ bên cạnh, ngồi dậy khỏi giường, “Chúng ta về trước, có gì về nhà lại nói tiếp.”

Vì chân bà ngoại bó thạch cao, bọn họ thuê riêng một chiếc xe lăn của bệnh viện, đẩy bà đi ra. Hôm nay mọi người đều lái xe tới, qua bàn bạc một lúc, bác trai và bác gái của Trịnh Bảo Châu thêm ông ngoại bà ngoại một xe, một nhà Dao Dao vốn hẳn là một xe, nhưng Dao Dao ôm cổ Trịnh Bảo Châu mãi không buông, vợ chồng Tô Giai Oánh bèn dứt khoát để con bé đi cùng xe với Bảo Châu, bọn họ gọi Tô Minh Hỉ qua xe mình, tránh để bà lại xung đột với Bảo Châu.

Xe phân phối xong, Trịnh Bảo Châu liền ôm Dao Dao, cùng Khúc Trực đi ra ngoài bệnh viện. Tô Giai Oánh và Khiếu Chu đi phía sau họ, nhìn bóng dáng hai lớn một bé, đuôi mày hơi giật giật: “Anh có thấy, ba bọn họ mới giống người một nhà không?”

Khiếu Chu nhìn bóng lưng họ, nói: “Cơ mà cậu Khúc này lúc trước anh có nghe nhà em nói, chả phải nói như nước với lửa với Bảo Châu à?”

“Đúng vậy!” Bản thân Tô Giai Oánh cũng không nghĩ ra, “Hai đứa nó khi nhỏ quan hệ thật sự kém cực, nếu không vì giết người là phạm pháp, bọn nó có lẽ không thể lớn lên với nhau mất!”

“……” Khiếu Chu lặng đi một chút, “Thế hai đứa giờ là sao?”

Tô Giai Oánh sờ cằm nói: “Em nghi là một trong hai đứa nó bị đánh tráo.”

“…… Ờ, có khả năng.”

Trịnh Bảo Châu ở đằng trước đang cầm khăn giấy Khúc Trực đưa cho, đem nước mắt nước mũi trên mặt Dao Dao lau đi: “Dao Dao, hôm nay cảm ơn cháu giúp dì họ nói chuyện nhé, muốn ăn gì dì họ mua cho.”

Dao Dao lúc này đã không khóc nữa, nhìn Trịnh Bảo Châu hớn hở nói: “Dao Dao không cần ăn!”

“Ồ, thế Dao Dao muốn gì nhỉ?”

Dao Dao thẹn thùng chớp chớp mắt: “Dì họ có thể hỏi giúp cháu ảnh ký tên của Lâm Tử Khâm không ạ?”

Trịnh Bảo Châu: “……”

Làm nửa ngày, hóa ra Dao Dao là vì trai đẹp hen.:)

“Ồ, Dao Dao là vì anh giai kia mới giúp dì sao?” Trịnh Bảo Châu cố ý khổ sở nói.

Dao Dao vội vàng nói: “Không phải đâu! Dao Dao biết vì cháu gửi ảnh trong nhóm, mọi người mới mắng dì! Dao Dao thật sự muốn giúp dì mà!”

“À, vậy được rồi, nể tình Dao Dao thật lòng giúp dì, dì sẽ hỏi giúp cháu ảnh ký tên của Lâm Tử Khâm.”

“Cảm ơn dì họ!” Dao Dao vui vẻ bẹp một miếng lên mặt Trịnh Bảo Châu,“Cháu muốn mười cái!”

“…… Bạn học nhỏ này, có phải bạn hơi tham không nhỉ?”

“Còn có Chu Đình, Hoàng Vi Vi, Phùng Nguyệt Nguyệt, Tạ Ưu……” Dao Dao bẻ ngón tay đếm số bạn học muốn ảnh của Lâm Tử Khâm cho Trịnh Bảo Châu xem.

Trịnh Bảo Châu đầu đầy vạch đen cắt lời con bé: “Rồi, đã biết, dì sẽ cố hết sức xin mười cái cho cháu.”

“Cảm ơn dì!” Dao Dao nói xong, lại ngắm thấy Khúc Trực đang đi bên cạnh, hướng về phía anh dang đôi tay nhỏ, “Anh ơi, dì ôm mệt rồi, đổi anh ôm Dao Dao nhé!”

Trịnh Bảo Châu: “……”

Nào có, cô nói cô ôm mệt khi nào? Tuy ôm trẻ con đúng là mệt thật, nhưng cô chính là cô gái cõng  Lâm Tử Khâm ở phim trường cả một buổi sáng đó, tí cân nặng này tính là gì!

Khúc Trực thật ra lại rất tự nhiên đem Dao Dao ôm đi, hai tay Dao Dao thuận thế ôm lấy cổ anh, nhìn mặt anh hề hề cười ngu: “Anh đẹp trai quá, anh là bạn trai của dì họ ạ?”

Trịnh Bảo Châu ở bên cạnh khụ một tiếng: “Dao Dao, cháu đừng nói bậy.”

“Nhưng dì họ trước giờ chưa dẫn anh nào khác về cả.” Dao Dao nói với cô, rồi lại nhìn chằm chằm vào mặt Khúc Trực, “Lông mi của anh trai dài thật đấy, mắt mũi miệng cũng đẹp ghê.”

Trịnh Bảo Châu: “……”

Trình độ viết văn của Dao Dao, bất phân thắng bại với cô lúc nhỏ ha.

Trịnh Bảo Châu nghe con bé khen Khúc Trực như vậy, cố ý chọc nó: “Vậy Dao Dao cảm thấy anh trai này đẹp, hay là Lâm Tử Khâm đẹp hơn?”

“Ờm……” Dao Dao khó xử nhăn cặp mày nhỏ, “Cháu vẫn chọn Lâm Tử Khâm đi, rốt cuộc anh trai này vẫn là của dì họ, còn Lâm Tử Khâm là của mọi người.”

“……” Vừa nãy khi Dao Dao phát huy xuất sắc giúp cô ngăn cơn sóng dữ, cô nên nghĩ ra nó không phải học sinh tiểu học bình thường mới phải.

Đường đến nhà bà ngoại Khúc Trực vẫn phụ trách lái xe, Trịnh Bảo Châu và Dao Dao ngồi ở hàng sau. Mọi người đến nơi gần như cùng lúc, bà ngoại được bác ôm từ trên xe xuống, sau đó đặt lên xe lăn.

Vì chân bà ngoại đang bị thương, hành động không tiện, vừa rồi mấy trưởng bối đã thương lượng sẽ thay phiên nhau chăm bà, nhưng bà ngoại không đồng ý.

“Không phải phiền như vậy, mẹ biết nhà các con đều bận, mẹ không phải còn có ba các con chăm sóc à.” Ông ngoại tuy chẳng có cảm giác tồn tại, nhưng vào những thời điểm này lại phát huy tác dụng quan trọng, “Ông ấy chăm mẹ là đủ rồi, hớn nữa mẹ cũng không phải không cử động được, cái gì làm được mẹ sẽ cố tự làm.”

Mọi người vẫn có chút không yên tâm, bác trai đề nghị thuê hộ lý, cũng bị bà ngoại từ chối. Vì không lay chuyển được bà, mọi người đành lùi một bước, nói cứ cách hai ba ngày sẽ tới xem một lần.

“Đúng rồi, còn phải mua cho mẹ một cái xe lăn tốt chút.” Tô Minh Hỉ nhắc tới món này. Trịnh Bảo Châu nói: “Con có quen người bạn làm dụng cụ y tế, để con tìm cậu ta mua giúp.”

Tô Giai Oánh nói: “Tốt quá, vậy việc này Bảo Châu đi liên hệ, nhưng tiền hai ta chia đều đi, xe lăn tốt cũng không rẻ.”

“Không sao ạ, bình thường chị chăm sóc bà nhiều hơn em, tiền để em chi, không cần tính toán thế đâu ạ.”

Bà ngoại nghe cô nói vậy, lại hừ một tiếng: “Cháu cũng biết cháu ít tới thăm bà hả? Có phải sợ bà phát hiện cháu đi đóng phim không hả?”

“……” Đúng chóc.

“Rồi mẹ ơi, những việc này chúng ta nói sau, con dìu mẹ đi nghỉ trước, bác sĩ nói chân mẹ cần tĩnh dưỡng.” Tô Minh Hỉ đẩy bà ngoại của Trịnh Bảo Châu vào phòng, bác gái của Trịnh Bảo Châu thấy hôm nay khó được một lần đông đủ, liền tính làm cơm chiều ở đây luôn, mọi người có thể ăn bữa cơm đoàn viên cùng nhau.

Bác trai của Trịnh Bảo Châu từ nhỏ đã bắt đầu trông em,điều kiện khi ấy tương đối khổ, để dỗ hai em ăn cơm, ở phương diện nghiên cứu cách dùng nguyên liệu đơn giản nhất nấu ra đồ ăn ăn ngon nhất, là làm đủ nghiên cứu, Trịnh Bảo Châu lúc sau muốn làm ăn uống, cũng ít nhiều chịu ảnh hưởng của ông.

Hôm nay bà ngoại không nấu được, bác gái bèn kéo bác trai vào phòng bếp, để ông làm bếp chính, thể hiện tài năng cho bọn trẻ. Diện tích phòng bếp không lớn, mấy thanh niên cũng không đi xem náo nhiệt, chỉ ngồi phòng khách nói chuyện phiếm.

Trịnh Bảo Châu đang chơi trò chơi với Dao Dao, bỗng nhận được tin nhắn của Đàm Diệu. Người này đã bặt vô âm tín một thời gian, Trịnh Bảo Châu tưởng anh ta rốt cuộc dừng lại, không ngờ hôm nay anh ta lại nhắn tin cho cô.

Trịnh Bảo Châu click mở ra xem, Đàm Diệu cũng thấy được bức ảnh tạo hình nọ, khiếp sợ chạy tới hỏi cô.

Trịnh Bảo Châu: Ừ, đúng là tôi [ mỉm cười ]

Đàm Diệu:!! Hóa ra nghề phụ lúc trước cô nói là đóng phim??

Quả thật không ra bài theo lẽ thường!

Đàm Diệu: Cô tính về sau phát triển sang giới giải trí à?

Trịnh Bảo Châu: Xem đã

Đàm Diệu nhíu mày, xem đã là ý gì? Với điều kiện và tài nguyên của cô muốn phát triển trong giới thật sự quá dễ, liền lấy ảnh tạo hình lần này mà nói, cô chỉ là một vai phụ nhỏ, đứng giữa các tiểu hoa lưu lượng mà vẫn có thể khiến dân mạng chú ý.

“Thế nào cậu Đàm, đúng là cô ấy chứ?” Một người bạn của Đàm Diệu cầm gậy bi-a, dựa vào trước bàn nhìn anh ta, “Tao đã nói mày với cô Bảo Châu này không có duyên phận, mày từ bỏ đi.”

“Tao cũng thấy vậy.” Một anh bạn khác đánh bóng vào lỗ, cầm gậy bi-a thẳng người dậy, “Chú Đàm ghét nhất là người trong giới giải trí, ông ấy không thể đồng ý mày cặp với nữ minh tinh làng giải trí đâu.”

Đàm Diệu nhíu mày, không hiểu sao chuyện lại thành ra như vậy. Bố anh xác thật rất phản cảm giới giải trí, nhà họ Đàm bọn họ đặt chân kinh doanh rất nhiều lĩnh vực, duy nhất chưa từng chạm vào sản nghiệp liên quan tới giải trí.

Trịnh Bảo Châu đầu bên kia, cô gửi xong hai chữ “Xem đã”, liền đặt di động sang một bên. Dao Dao nhìn cô, nhỏ giọng hỏi: “Dì họ, có phải dì lén anh trai Khúc Trực, nhắn tin với anh trai khác không?”

“……” Trịnh Bảo Châu vươn tay xoa xoa cái đầu nhỏ của con bé, “Quả đầu dưa của cháu cả ngày cứ nghĩ gì thế hả?”

“Hờ hờ.”

Dao Dao cười hai tiếng, cửa phòng liền bị gõ vang. Trịnh Bảo Châu để tay cầm xuống, đứng lên nói: “Chắc là bố dì tới, dì đi mở cửa.”

Bố cô sáng hôm nay đã ra ngoài, nói là có chút việc cần ông tự mình đến xử lý. Vốn kế hoạch là tối mới về được, nhưng giữa trưa biết bà ngoại Trịnh Bảo Châu ngã bị thương, bèn tạm thời điều chỉnh công tác, buổi chiều liền chạy qua đây.

Trịnh Bảo Châu đi lên mở cửa, quả nhiên thấy bố cô đứng bên ngoài. Cô vừa hô một tiếng bố, liền thấy phía sau bố cô lại có một người đi ra.

Trịnh Bảo Châu nhìn người đó sửng sốt, có chút không tin nói: “Thầy Cát? Sao thầy lại tới đây?”