Không Thể Thành Người Yêu

Chương 84: Phiên ngoại 9



Buổi tối bãi biển tổ chức tiệc lửa trại, có không ít du khách ca hát khiêu vũ trên bờ cát, nhân tiện nướng BBQ. Trịnh Bảo Châu và Khúc Trực cũng thuê một cái giá nướng BBQ, mua chút nguyên liệu nấu ăn xiên que, tìm một chỗ nướng BBQ trên bãi cát.

Lao động nướng thịt chính là Khúc Trực, Trịnh Bảo Châu dọn một cái ghế đẩu ngồi xuống cạnh anh, cầm cái quạt hương bồ ngồi đó quạt lửa cho anh.

“Được rồi tạm thời không cần quạt, lửa đã đủ lớn.”

“Ừm.” Trịnh Bảo Châu cất quạt đi, duỗi cằm nhìn giá nướng BBQ, “Nướng được chưa?”

“Xiên thịt dê này được rồi, em thử trước đi.” Khúc Trực rải chút ớt bột trên xiên thịt dê, đưa cho Trịnh Bảo Châu, “Thổi đi, cẩn thận nóng.”

“Úc!” Con sâu tham ăn của Trịnh Bảo Châu đã sớm bị mùi nướng thơm phức gợi lên, cầm xiên thịt dê lung tung thổi hai cái liền đưa vào miệng, “Ôi, nóng quá……”

Cô lại hà hơi mấy cái, cắn nhanh miếng thịt dê: “Ăn ngon!”

Cô dựng ngón cái với Khúc Trực, ăn hết xiên thịt dê trong tay, lại cầm quả dưa hấu nhỏ đặt bên cạnh, dùng muỗng múc một muỗng dưa đút vào miệng: “Ô ô ô, quá hạnh phúc.”

Quả thực là thiên đường nhân gian.

“Anh có muốn ăn dưa hấu không? Dưa hấu này ngọt lắm!” Trịnh Bảo Châu dùng thìa múc một muỗng dưa hấu nữa, đưa đến bên miệng Khúc Trực, “A ——”

Khúc Trực cong môi, phối hợp há miệng, nuốt miếng dưa cô đút xuống: “Ừ, đúng là ngọt thật.”

“Còn muốn nữa không?”

“Em cứ ăn trước đi.”

“Ừm.” Trịnh Bảo Châu ôm dưa hấu ngồi về ghế của mình, chờ Khúc Trực nướng BBQ cho ăn.

Cách đó không xa còn vọng tới tiếng múa hát, xem ra mọi người chơi quanh lửa trại rất vui. Có dân thổ cư buổi tối ra xem náo nhitệt, còn dắt cả chó nhà nuôi ra đi dạo.

“Gâu gâu!” Một con shiba ngây ngô xa xa ngửi mùi thịt nướng thơm, hớn hở sủa hai tiếng về phía Khúc Trực, còn liên tục vẫy đuôi.

Khúc Trực sượng tay, bột ớt đều vẩy nhiều một ít.

“Gâu gâu gâu!” Con chó kéo chủ, chạy đến trước giá BBQ của Trịnh Bảo Châu và Khúc Trực, nước miếng sắp chảy cả ra.

Khoảnh khắc nó chạy tới, Khúc Trực liền nhảy tót ra trốn sau Trịnh Bảo Châu.

“Ha ha ha ha cười chết tôi.” Trịnh Bảo Châu ôm dưa hấu, bị phản ứng của Khúc Trực phản ứng chọc cười phớ lớ, “Ngoan, không sợ, chỉ là một con shiba tham ăn thôi.”

“Gâu gâu.” Chú shiba hướng về phía Trịnh Bảo Châu và Khúc Trực niềm nở vẫy đuôi, đôi mắt to ấy im lặng bày tỏ, cho bé ăn đi!

“Ngại quá, Bánh Ngọt khá là tham ăn.” Người chủ dắt chú shiba, nói xin lỗi Trịnh Bảo Châu và Khúc Trực. Trịnh Bảo Châu bỏ dưa hấu xuống, cúi người xoa xoa đầu chó của chú shiba: “Em tên Bánh Ngọt à, thảo nào tham ăn thế.”

“Gâu!” Con chó cực kỳ ngoan, cọ tay Trịnh Bảo Châu mặc cho cô xoa.

“A a a đáng yêu quá!” Trịnh Bảo Châu quay đầu lại, nhìn Khúc Trực đang đứng rất xa, “Anh lại đây sờ sờ nó đi, siêu đáng yêu!”

“Cảm ơn, không cần.” Khúc Trực viết đầy hai chữ từ chối trên mặt.

Chủ con chó cũng nhận ra anh sợ chó, có chút không xác định hỏi Trịnh Bảo Châu: “Bạn trai cô sợ chó à?”

“Đúng vậy.” Trịnh Bảo Châu gật đầu, “Khi nhỏ bị chó dọa, PTSD.”

“À, thể nào.”

Chủ con chó vừa gật đầu, liền nghe thấy Khúc Trực căng thẳng sửa đúng anh ta: “Không phải bạn trai, là chồng.”

“…… À, ok ok, xin lỗi.”

“Gâu gâu!” Chú shiba còn đang thòm thèm miếng thịt, Trịnh Bảo Châu lúc này mới phát hiện thịt sắp nướng cháy. Cô vội vàng tiến lên thế chỗ Khúc Trực, lật hết mấy xiên thịt lại: “Bánh Ngọt có ăn được cái này không?”

Người chủ nói: “Không được, mọi người khỏi lo cho nó, nó chỉ ham ăn thôi.”

“Gâu gâu!” con chó không phục quay qua ông chủ nó sủa hai tiếng, dường như đang kể lể người đặt cho nó cái tên Bánh Ngọt còn tham ăn hơn.

“Rồi rồi, đừng quấy rầy người ta nữa, Bánh Ngọt chúng ta đi thôi.” Người chủ túm dây, thật vất vả mới kéo được chú chó thèm nướng BBQ đi.

Sau khi họ đi xa, thân thể vẫn cứng đờ của Khúc Trực mới thả lỏng. Trịnh Bảo Châu nhìn bộ dạng gặp đại địch của anh, buồn cười nói: “Trán anh túa cả mồ hôi lạnh rồi kìa? Không thì anh ngồi ghế kia nghỉ một lát đi, để em nướng.”

“Ừ……” Khúc Trực ngồi vào cái ghế đẩu Trịnh Bảo Châu vừa ngồi, ăn một miếng dưa hấu cho đỡ sợ.

Vì đồ ăn Khúc Trực đã nướng gần xong, Trịnh Bảo Châu cũng không mất nhiều thời gian, liền đặt ra đĩa bưng lên bàn.

“Khó trách chú cún vừa rồi thèm đến nhỏ dãi, hương vị ngon quá đi mất!” Trịnh Bảo Châu tay trái cánh gà tay phải xiên thịt dê, ăn đến là vui vẻ. Khúc Trực nhìn cô nhịn không được cười một tiếng, ngày thường động tí là lo béo, nhưng đến lúc ăn lại không thấy cô ăn ít.

Hai người ở bãi biển vừa nướng BBQ vừa dạo chơi, gần 12 giờ mới về biệt thự. Trịnh Bảo Châu chơi một ngày, mệt bã người, cả Weibo cũng không còn lòng dạ mà đăng, tắm rửa xong liền nằm ra giường lớn ngủ luôn.

Buổi sáng Khúc Trực dậy sớm hơn cô, liền tự mình đi phòng bếp chuẩn bị bữa sáng. View biệt thự cực đẹp, ngồi trên quầy bar ăn cơm cũng có thể thấy cảnh biển, anh làm vài phần sandwich, liền nghe thấy Trịnh Bảo Châu từ trên lầu xuống dưới.

“Dậy rồi à.” Anh đổ ly sữa bò đặt lên quầy bar, nhìn Trịnh Bảo Châu mặc áo ngủ xuống dưới, “Ngày hôm qua thấy em ngủ say như chết, còn tưởng em phải ngủ tới giữa trưa mới tỉnh.”

“Thế đâu được, hôm nay không phải mình còn muốn học lặn à?” Trịnh Bảo Châu ngồi trước quầy bar, thuận tay cầm ly sữa bò Khúc Trực vừa rót cho cô, “Em đặt đồng hồ báo thức đó!”

“Ồ, có tinh thần nhỉ.” Khúc Trực đem sandwich đã làm và trái cây đặt lên quầy bar, “Vậy chúng ta ăn sáng xong thì xuất phát.”

“Vâng.” Trịnh Bảo Châu cắn một miếng sandwich, rốt cuộc có thời gian lướt Weibo một lát, “Em tính đăng ảnh anh chụp hôm qua lên Weibo.”

“Ừ, em thích là được.”

“Hì hì.” Trịnh Bảo Châu chọn mấy tấm từ loạt ảnh chụp ở bến tàu, đăng lên Weibo, chỉ viết nhiếp ảnh gia anh Khúc, kèm thêm icon đầu chó.

Các fan nhìn thấy Weibo, liền mau mắn vọt tới phần bình luận bắt đầu thổi rắm cầu vồng.

“Bộ ảnh này chụp đẹp quá a a a! Có vibe của thời Tô Minh Mỹ!”

“Ô ô ô Bảo Châu đẹp rất là chất, anh rể biết chụp quá [ Rơi lệ ]”

“Đây là tiến sĩ Khúc chụp thật sao? Tiến sĩ Khúc toàn năng quá!!”

“A a a ngày hôm qua tui cũng đi bến tàu này, cũng chụp ở đó! Bốn bỏ năm lên tương đương tui gặp được Bảo Châu!”

Ảnh chụp của Trịnh Bảo Châu nhanh chóng lên hot search, Chu Hiểu Nam nhìn thấy xong tỏ vẻ rất là vừa lòng, nghệ sĩ hưởng tuần trăng mật còn nhớ công tác chẳng được mấy mống.

Tuy chị biết Trịnh Bảo Châu vốn chỉ định rải cơm tró.:)

Trịnh Bảo Châu đăng Weibo xong cũng không chú ý diễn biến, ăn cơm sáng xong liền cùng Khúc Trực đi lặn. Vì hai người muốn lặn sâu, cho nên trước khi xuống nước còn phải trải qua ba đến năm ngày huấn luyện, thi chứng chỉ lặn. Bọn họ dự định một tháng trăng mật, kể cũng không gấp.

Khi hai người đang tham gia huấn luyện, trên Weibo còn đang share nhau bộ ảnh phong cách cổ điển của Trịnh Bảo Châu. Các minh tinh thời Tô Minh Mỹ, đẹp mỗi người mỗi vẻ, mỗi người đều có sức hút độc đáo riêng, mà nữ minh tinh bây giờ phần lớn chịu ảnh hưởng thẩm mỹ là trắng, trẻ, gầy, vẻ đẹp rất giống nhau.

Ảnh chụp của Trịnh Bảo Châu lại khiến cộng đồng mạng hoài cựu, sôi nổi nhớ lại nữ thần thời bé của mình, bởi vì thảo luận quá nóng, còn khiến một chủ đề  “Cái đẹp hẳn phải đa dạng”  lên hot search.

Trên mạng thảo luận đến náo nhiệt, Trịnh Bảo Châu cũng không nổi lên, mấy ngày nay cô đều toàn tâm toàn ý học lặn. Vào ngày cô thành công lấy được giấy chứng nhận, trên mạng bỗng có một tài khoản nhiếp ảnh đại V đăng một bộ ảnh anh ta chụp khi lữ hành ở thành phố H.

Chủ blog nhiếp ảnh này am hiểu chụp phong cảnh, cho nên bộ ảnh anh ta đăng lên gần như đều không có người, trừ bỏ một bức—— đó là một bức ảnh hoàng hôn ở bến tàu kiểu cũ, ánh trời chiều nơi chân trời nhuộm một màu cam vàng lên mặt nước biển và những con thuyền nhỏ xưa cũ, trên bờ cát một đôi nam nữ trẻ tuổi đứng ôm hôn dưới hoàng hôn, tuy không thấy rõ mặt, nhưng ánh hoàng hôn phác họa ra hình dáng đẹp nhất của họ.

Bộ ảnh này đăng lên liền hấp dẫn không ít người thích nhiếp ảnh, mọi người say sưa bàn luận kết cấu và ánh sáng, khen đại lão kỹ thuật tuyệt vời.

Nhưng thật sự tuyệt là, lúc sau có fans Trịnh Bảo Châu nhận ra bức ảnh ôm hôn kia, vai chính hình như là Trịnh Bảo Châu và anh xã đẹp trai của cô.

“???Bức ảnh bến tàu, hai người ấy có phải Bảo Châu với anh rể không nhỉ?? [ Che mặt ]”

Đại V này không đu idol, tuy anh ta biết Trịnh Bảo Châu, nhưng lúc chụp ảnh cũng không nhận ra. Anh ta thấy bình luận này, liền trả lời bằng hai icon đổ mồ hôi: “A, không thể nào? Lúc ấy tôi chỉ cảm thấy hình ảnh này rất đẹp, liền chụp lại [ Che mặt ] khéo thế sao?”

Fans lại sang weibo của Trịnh Bảo Châu xác nhận một lần, chứng thực trang phục của nữ chính trong bức ảnh kia, và ảnh Trịnh Bảo Châu đăng lên weibo là cùng bộ!

“A a a a a cứu mạng, Bảo Châu với anh rể ngọt quá đi mất! Đây là một đại lão nhiếp ảnh vô tình chụp được, xác nhận đúng là Bảo Châu với anh rể ó [ Che mặt ]”

Cô nàng share ảnh lên super topic của Trịnh Bảo Châu, cũng tag chủ blog nhiếp ảnh, thoáng cái phần bình luận của super topic và weibo nhiếp ảnh gia đều bị công hãm.

“Cứu mạng tui đã chết a a a a! Ôm hôn trên bãi biển, phim thần tượng cũng không ngọt đến thế QAQ”

“Hôm đó chế thật sự ở bến tàu này mà! Chế bỏ lỡ một trăm triệu rồi a a a a!”

“Quá đẹp quá đẹp, cảnh đẹp người đẹp, nhưng hai người dạn thật đấy [ Đầu chó ]”

“Cảm ơn cảm ơn, mị đã cắn đường đến thăng thiên rồi! Chính chủ bức tử đồng nhân rùi!”

“Tui là con thuyền kia, tui chứng minh, chính là bọn họ, hôn lâu lắm [ Đầu chó ]”

Trịnh Bảo Châu và Khúc Trực lặn xong, trở lại thuyền, còn không biết ảnh hai người ôm hôn đã truyền khắp Weibo. Dưới nước quá đẹp, cảm xúc của Trịnh Bảo Châu bây giờ hẵng còn chút kích động. Khi họ xuống nước ngoại trừ một huấn luyện viên chuyên nghiệp đi theo, còn có một nhiếp ảnh gia chuyên môn chụp ảnh cho họ.

Những video và ảnh chụp này lúc sau sẽ gửi cho họ, là hồi ức rất quý giá.

“Lặn sâu với lặn thường thật sự hoàn toàn khác nhau.” Ngồi trên xe quay về biệt thự, Trịnh Bảo Châu còn say sưa kể lể với Khúc Trực, “Lúc mới đầu em cũng rối rắm một chút, bây giờ cảm thấy chúng ta quyết định không sai! Mấy ngày nay huấn luyện đáng đồng tiền bát gạo!”

Khúc Trực cười một tiếng, nghiêng đầu nhìn cô: “Ừ, hơn nữa có chứng chỉ lặn, về sau chúng ta đi biển nơi khác, cũng có thể lặn sâu được.”

“Đúng đúng, lần sau ta ra biển nước ngoài chơi đi!”

“Được, nước ngoài cũng có nhiều đảo nổi tiếng, em có thể nghĩ xem đi cái nào trước.”

“Em tra xem.” Trịnh Bảo Châu lúc này mới cầm lấy điện thoại, nhìn thoáng qua.

Ba tiếng trước, Chu Hiểu Nam gửi cho cô một tin nhắn.

“Mới nãy, ảnh ôm hôn của em với Khúc Trực bị tuồn ra ngoài.:)”

Trịnh Bảo Châu: “……”

Không phải, sao họ bị tuồn ảnh kiểu đó ra được! Rõ ràng tối nào họ cũng nhớ kéo kín hết rèm mà, xong mới như vậy như vậy!

Cô lại chọc chọc Chu Hiểu Nam, Chu Hiểu Nam mới gửi ảnh cho cô.

Trịnh Bảo Châu hơi sửng sốt, bức ảnh này đặc điểm quá rõ ràng, không cần phóng to cũng biết là ngày họ ở bến tàu.

Ảnh Chu Hiểu Nam gửi còn mang watermark của chủ blog, Trịnh Bảo Châu theo watermark, mò vào weibo của nhiếp ảnh gia, sau đó biết được đầu đuôi câu chuyện.

Trịnh Bảo Châu: Chụp đẹp đấy [ Ngón cái ]

Chu Hiểu Nam:…… Xin hai bạn sau này ở bên ngoài chú ý hình ảnh nhé [ 🙂 ] Đảng và nhân dân đều đang nhìn đấy [ 🙂 ]

Trịnh Bảo Châu: [ Xấu hổ ]

Trịnh Bảo Châu gửi icon xấu hổ xong, liền gửi ảnh cho Khúc Trực, ảnh là ảnh gốc. Khúc Trực nghe thấy điện thoại kêu, liền cúi đầu nhìn thoáng qua: “Em gửi ảnh gì cho anh đấy?”

Trịnh Bảo Châu nói: “Ảnh hun hít bị tuồn ra ngoài của mình.”

Khúc Trực: “……”

Mãi đến khi lái xe an ổn về đến biệt thự, Khúc Trực mới click mở điện thoại nhìn ảnh ôm hôn của họ.

“…… Ừ, chụp được quá, ý cảnh thật đẹp.”

“Đúng không, em cũng nói như vậy!” Trịnh Bảo Châu tỏ vẻ anh hùng cùng chung ý kiến, nhìn Khúc Trực ở bên cạnh, “Nhiếp ảnh gia này hình như còn đại lão trong giới, đợt này chúng ta được chơi miễn phí rồi!”

Khúc Trực: “……”

“Quay về chúng ta rửa ảnh này ra treo đầu giường được không?”

“Được.” Khúc Trực kéo cửa xe, cùng Trịnh Bảo Châu xuống xe, “Nhưng ảnh cưới đang ở đấy thì em định treo đi đâu?”

“Ừm…… Ảnh cưới cũng rất đẹp, nhưng tường phòng ngủ của mình nhiều vậy cơ mà, lại tìm một chỗ treo là được!”

“…… Ừ.”

Hai người đêm nay tự mua ít hải sản về nấu ở biệt thự, lúc ăn cơm, bên công ty lặn đã gửi video họ quay hôm nay tới. Video này còn làm rất có tâm, không chỉ có hình ảnh đi lặn hôm nay, còn có ảnh ngoài lề lúc huấn luyện mấy hôm trước, cũng được ghép vào.

“Ha ha hay quá, về sau có thể đưa cho con mình xem ha ha ha!” Trịnh Bảo Châu tay bóc hải sản, xem video còn vui vẻ hơn ngày thường xem phim truyền hình. Khúc Trực nghe cô nhắc tới con, khẽ nhướng đuôi lông mày: “Em đã nghĩ chuyện con cái rồi à?”

Trịnh Bảo Châu nghiêng đầu nhìn anh một cái: “Chẳng lẽ anh không nghĩ sao? Em không tin.”

Khúc Trực hơi cong môi, sán lên hôn khóe môi cô một cái: “Anh đương nhiên có nghĩ, cơ mà anh càng thích quá trình tạo con hơn.”

Trịnh Bảo Châu: “……”

Là cái gì, làm một nhà khoa học có nề nếp, biến thành ông hoàng lái xe như bây giờ?:)

Nhưng nhắc tới con cái, Trịnh Bảo Châu nhớ một cái flag mình từng lập.

“Khúc Trực, anh còn nhớ trước kia chúng ta có nói hiện tượng chỉ số thông minh hồi quy không?” Cô lo lắng nhìn Khúc Trực, ngay cả con tôm tít trong tay cũng không thơm như khi hồi nữa.

Khúc Trực gật đầu, nhìn cô nói: “Em lúc ấy còn nói hùng hồn lý lẽ, nói IQ của họ nhà anh không chừng đã đạt đỉnh ở thế hệ anh, đời sau của anh sẽ xuất hiện hiện tượng IQ hồi quy, trở nên rất là ngốc nghếch.”

“……” Trịnh Bảo Châu nghẹn ngào một chút, “Lúc ấy em đâu có ngờ, đời sau của anh, cũng là đời sau của em.”

Cứu mạng, cô thế mà lại rủa chính con mình!

Khúc Trực cười một tiếng, đem hải sản đã bóc xong để vào đĩa của Trịnh Bảo Châu: “Chuyện này vốn là khó nói, sẽ có em bé IQ thế nào, cũng kích thích như mở blind box vậy.”

Trịnh Bảo Châu: “……”

Blind box cô toàn trực tiếp bưng cả hàng!

Trịnh Bảo Châu càng lo thêm: “Nếu con của chúng ta thật sự, thật sự…… ngốc thì……”

“Vậy cũng chỉ có thể đánh cuộc phải chịu thua thôi.”

Trịnh Bảo Châu: “……”

Ngẫm Trịnh Bảo Châu cô chưa bao giờ đánh bạc, thế mà lại lật xe ở nơi này??

“Con là mình sinh, có ngốc cũng phải nuôi.” Khúc Trực cười xoa giữa trán Trịnh Bảo Châu, “Em mặt ủ mày ê như vậy, không phải định nếu sinh một đứa ngốc, liền bỏ nó chứ?”

“Đương nhiên không rồi, thế là phạm pháp đấy!” Trịnh Bảo Châu kịch liệt phủ nhận, cô chỉ là, chỉ là có hơi muốn khóc thôi……